Không Còn Là Ánh Sáng

Chương 3:




11
Ở bệnh viện nhìn thấy mẹ tôi một lần nữa, tôi không nhịn được nhào vào lòng bà.
Bà gầy đi rất nhiều, vỗ đầu tôi, vừa cười vừa xem tôi như đứa trẻ.
"Mạn Mạn, con vất vả rồi."
"Gần đây con ổn chứ, có chịu uất ức gì không?"
Tôi đang muốn an ủi bà.
"Dì ơi, gần đây Mạn Mạn chịu rất nhiều uất ức đó!"
Văn Giai Nghiên đột nhiên đi vào phòng bệnh....
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào.
Mẹ hỏi tôi: "Mạn Mạn, đây là?"
"Dì, con là bạn của Khương Mạn, con đến thăm dì."
Cô ta mỉm cười sáng lạn, muốn tiến lên nhưng bị tôi ngăn lại.
Tôi cắn răng, thấp giọng nói: "Ra ngoài."
Sau đó, cô ta đột nhiên ra tay xé quần áo của tôi!
Tôi chưa kịp đẩy ra, quần áo đã bị kéo đến bả vai, lộ ra từng mảng vết thương.
"Dì xem, con đã nói gần đây Mạn Mạn chịu rất nhiều uất ức mà!"
"Cậu ấy nhất định là sợ dì lo lắng, cho nên không dám nói cho dì biết!"
Tôi cực lực nhẫn nại, gọi y tá để đuổi cô ta ra ngoài.
"Mạn Mạn, xảy ra chuyện gì...".
Giọng nói của mẹ run rẩy, tôi điều chỉnh biểu hiện tốt, ra vẻ không sao.
"Không có việc gì, mẹ đừng tin cô ta, con chỉ không cẩn thận bị thương thôi."
"Mẹ, mẹ biết rồi đó, từ nhỏ con đã hay bị thương rồi."
Lòng tôi hoảng loạn vô cùng, cố gắng kiềm chế bàn tay run rẩy, chỉ có một ý tưởng, đó là không để mẹ chịu k1ch thích.
Tôi đã nói với mẹ về ý định xuất viện và rời khỏi đây, bà đã đồng ý.
Bác sĩ nói bà đã hồi phục tốt, gần đây đã ăn uống ngon miệng hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn.
Đêm đó, tôi vốn muốn ở ở bệnh viện chăm bà.
Bà nói bà muốn ăn mì bò.
Tôi đi mua mì bò, thêm một phần thịt bò, mẹ tôi thích ăn trứng lòng đào.
Khi trở lại bệnh viện, có rất nhiều người ở tầng dưới.
Nhiều người ồn ào, tôi chỉ muốn nhanh chóng mang mì bò cho mẹ ăn.
12
Không biết ai hét lên một tiếng: "Thật sự là n.h.ả.y l.ầ.u! Có người muốn nh.ả.y l.ầ.u."
Bước chân của tôi giống như bị đóng đinh.
Chợt, một bóng dáng rơi xuống cực nhanh.
Rơi xuống trước ánh mắt của đám đông giống như một con diều bị hỏng.
Tiếng xương cốt v.ỡ v.ụ.n, còn có tiếng kêu sợ hãi của đám người tràn ngập màng tai.
Tôi nhấc chân lên, muốn rời đi.
Mẹ vẫn đang chờ mì bò của tôi.
"Tôi đã gặp qua người này, đây hình như là người phụ nữ bị tr.ầ.m c.ảm nằm viện!"
"Ai, thật đáng thương, tr.ầ.m c.ả.m cũng quá đáng sợ."
Tôi cứng đờ.
M. á. u tươi uốn lượn trên mặt đất, giống như một con rắn k.h.ủ.ng k.h.i.ế.p.
Tất cả mọi người cách xa, nhưng tôi đã đi về phía đó từng bước một.
Cho đến khi nhìn thấy, sợi dây đeo tay rực rỡ được buộc trên cổ tay nằm trên mặt đất.
Đó là nó cho mẹ tôi.
Trước mắt tôi trống rỗng, nhìn lên nóc nhà cao cao, lại nhìn người nằm trên mặt đất không có sự sống.
“...”
Giờ khắc này, tôi chỉ có thể phát ra từng trận tiếng nức nở từ sâu trong cổ họng.
Sau đó ngất xỉu.
Khi tôi thức dậy, có bác sĩ và y tá vây quanh tôi.
Họ thấy tôi mở mắt ra, muốn nói điều gì đó, nhưng nuốt trở lại.
Tôi mở miệng.
"Mì bò của tôi đâu?"
......
Tôi vén lớp vải trắng lên.
Người phụ nữ nhợt nhạt, không còn thở, giống hệt mẹ tôi…
Đây không phải mẹ tôi!
"Các người giấu mẹ tôi đi đâu rồi!"
"Đây không phải là mẹ tôi!"
"Mẹ tôi còn đang chờ mì bò của tôi!"
Bác sĩ ngăn tôi lại.
“Bắt lấy cô ấy! Lại tiêm một mũi!"
......
13
Tại đám tang, tôi đọc lá thư mẹ để lại cho mình.
Bà nói: "Con yêu, xin hãy tha thứ cho mẹ."
"Mẹ không có rời khỏi con, chỉ ở một thế giới khác nhìn con."
"Mẹ cảm thấy rất thoải mái rất tự do."
"Không có mẹ liên lụy, con mới có thể sống tốt hơn...".
Từng câu từng chữ, đều giống như một con d.a.o, đâm vào trái tim tôi.
Còn sợ không? Còn gì để mất không?
Không còn nữa.
Hôm nay, có một người đàn ông lạ mà quen.
Cha của Nghiêm Án.
Trước mộ mẹ, ông ta thừa nhận đêm đó, không phải mẹ tôi quấy rầy ông ta.
Mẹ là mối tình đầu của ông ta, là ông ta nhớ mãi không quên mẹ, dùng cớ tôi và Nghiêm Án quen nhau, lừa bà đến nhà.
Trong lúc dây dưa, vừa vặn bị mẹ Nghiêm Án trở về sớm nhìn thấy.
Tất cả bi kịch bắt đầu ở đây.
Thủ phạm - cha của Nghiêm Án, lại trốn tránh tất cả mọi thứ, trốn ra nước ngoài.
Sau đó, ngay cả bản thân mẹ, cũng cảm thấy đó là lỗi của mình.
Bây giờ, cha của Nghiêm Án cúi đầu thật sâu trước tôi.
Ông ta nói: "Bác xin lỗi mẹ con, xin lỗi con."
"Có yêu cầu gì con cứ việc nói, bác sẽ dốc toàn lực bồi thường cho con."
Dường như tôi đã nghe thấy một trò hề lớn.
"Bồi thường?".
“Vậy ông đi chec đi! Xuống dưới bồi thường cho mẹ tôi!”
Tôi ném toàn bộ hoa và trái cây ông ta mang đến đ.ậ.p vào người ông ta, giờ khắc này, chẳng sợ trên tay có một thanh đ.a.o, tôi cũng sẽ không chút do dự đâm về phía ông ta.
Lúc tôi nhặt một cái chén khác định ném qua thì tay tôi bị nắm lại.
Nhìn m/á/u chảy trên đầu ông ta, tôi cảm thấy rất sảng khoái.
Tôi ngửa mặt nhìn Nghiêm Án, điên cuồng cười.
"Như thế nào, xót ba anh hả?"
"Cái ch.ế.t của mẹ tôi và mèo của tôi, còn có vết thương trên người tôi, từng cái từng cái, có cái nào không phải là do các người ban tặng!"
"Nghiêm Án, anh cảm thấy mình có nực cười không?"
"Anh tự cho là đúng quyết định, tự cho là đúng trả thù, khi biết được thủ phạm là ba anh, ngay cả rắm cũng không dám thả!"
“Anh dám bảo ông ta đền mạng sao? Anh có dám trả lại tất cả những gì tôi đã chịu cho ông ta không?"
Đối mặt với dáng vẻ phát đi.ê.n của tôi, Nghiêm Án rũ mắt xuống, vẻ mặt phức tạp.
Thậm chí anh ta còn không dám nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, lúc tôi giãy dụa không ngừng, gian nan nói một tiếng: "Thực xin lỗi."
14
Thực xin lỗi…
Hahahahahahahaha!
Tôi đã mất tất cả mọi thứ, cuối cùng nhận được một lời xin lỗi nhẹ nhàng.
Sau đó, tôi tự nhốt mình trong nhà, lẻ loi, mơ màng hồ đồ trong nhiều ngày.
Chu Kỳ vô số lần tới tìm tôi, tôi đều đóng cửa không gặp.
Thế giới của tôi vô cùng yên tĩnh, không còn ai đến làm nhục tôi một lần nữa.
Nhưng mẹ, mẹ nghĩ con có thể thuận lợi sống hết đời như vậy sao?
Không, còn chưa kết thúc…
Tin tức lan truyền tin tức tập đoàn Nghiêm thị phá sản, người sáng lập Nghiêm Trường Thanh bị bệnh nặng đã được đưa đi chữa.
Còn Nghiêm Án…
Tôi vén bức màn ra.
Dưới cơn mưa lớn, anh ta vẫn mặc một bộ đồ đen, đứng thẳng tắp ở đó.
Ồ, thật đúng lúc.
Đến lúc rồi.
Tôi cầm ô đến trước mặt anh ta.
Anh ta nhìn thấy tôi, trong mắt khó có thể khống chế sáng lên một chút hy vọng.
"Nghiêm Án, dáng vẻ này của anh, thật hạ tiện."
"Khương Mạn...".
"Anh cho rằng, tôi mất đi hết thảy, anh chỉ cần làm bộ đứng ở chỗ này vài ngày là có thể xóa sạch sao?"
Tay anh ta buông xuống.
"Ông ấy bị bệnh, sống không lâu."
Tôi nghiêng đầu mỉm cười.
“Vậy sao? Cảm ơn anh đã cho tôi biết tin vui này."
Mặt Nghiêm Án như tro tàn, nước mưa không ngừng đổ lên người anh ta, rửa sạch cao ngạo và tự tôn của anh ta.
"Khương Mạn, anh giao cho em cả công ty lẫn tiền của ông ấy, được không..."
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ hoài nghi, rồi bật ra nụ cười châm biếm.
“Anh hy vọng thấy tôi phản ứng thế nào? Cảm động sao?".
"Trước kia anh đối xử với tôi thế nào, giờ cũng có thể làm như thế với ba anh, Nghiêm Án, anh có trái tim không vậy?"
Anh ta đỏ hốc mắt, trong mắt chỉ còn lại bi thương vô tận.
"Khương Mạn, anh chẳng còn gì cả, anh chỉ muốn…. Tận lực bồi thường cho em...".
"Anh chẳng còn gì, cũng là do anh tự tìm!" Tôi lớn tiếng ngắt lời anh ta: "Còn tôi, mẹ tôi, chúng tôi đã làm điều gì sai!"
Quanh thân tôi tản ra sự căm hận đối với anh ta, làm cho anh ta không nói nên lời.
Một lát sau, anh ta giữ ống tay áo của tôi.
Cực kỳ hèn mọn, chậm rãi cúi đầu gối xuống, quỳ gối trước mặt tôi.
15
Hình ảnh này, so sánh với Nghiêm Án cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình kia, thật buồn cười cỡ nào.
Ô của tôi rơi xuống đất.
Không thể phân biệt được nước mưa hay nước mắt chảy trên khuôn mặt của tôi.
Tại thời điểm này, một ý tưởng đi.ê.n r.ồ đã hình thành trong tâm trí của tôi.
Tôi ngồi xổm xuống, đưa tay lên khuôn mặt của anh ta.
"Nghiêm Án, anh biết không, tôi từng, yêu anh rất nhiều năm."
"Vô số khoảnh khắc, tôi đều muốn ở cùng một chỗ với anh."
Anh ta trợn tròn hai mắt, trong mắt dâng lên hối hận sâu sắc.
"Khương Mạn...".
Tôi hơi nhếch khóe môi lên.
"Nếu lúc trước, anh có thể tin tưởng tôi, kết cục của chúng ta sẽ không phải thế này."
"Nhưng anh không tin tôi, bất luận kẻ nào cũng có thể dễ dàng khiêu khích làm anh tổn thương tôi...".
Sau đó, tôi không quan tâm anh ta sẽ quỳ xuống trong mưa bao lâu, chỉ quay đi.
Ngày hôm sau, nhìn bức ảnh Nghiêm Án gửi tới, tôi lộ ra nụ cười khinh miệt.
Trong ảnh là mười cái móng tay đ.ẫ.m m.á.u.
Móng tay xinh đẹp nhuộm m,á,u đỏ tươi, cuối cùng thế giới của tôi cũng đã có một chút màu sắc.
Lúc Văn Giai Nghiên nhìn thấy tôi, thân thể t,ử kh,í nặng nề run rẩy kịch liệt.
Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi như vậy.
Đáng tiếc, thậm chí cô ta còn không thể đứng lên, biểu đạt ý nghĩ giờ phút này hận không thể xé nát tôi.
Càng đáng tiếc, ngón tay xinh đẹp như vậy, hiện giờ bị nhổ bỏ móng tay.
Hẳn là rất đau đi, nhưng loại đau này, làm sao có thể bằng một phần vạn của tôi!
Tôi xé băng dính ra khỏi miệng cô ta.
"Khương Mạn, tao muốn g.i.ế.t mày!"
"Tao muốn mày chec còn khó coi hơn cả mẹ mày!"
Tôi không có biểu hiện gì, nhấc chân lên đ.ạ.p ngón tay cô ta.
Nghiền nát nhiều lần.
Tiếng kêu bén nhọn thê th.ả.m vang vọng khắp bầu trời.
Một bàn tay bịt tai tôi.
Tôi giương mắt nhìn Nghiêm Án, hỏi anh ta: "Hình ảnh này có quen mắt không?"
Cách đây không lâu, vị trí của tôi và Văn Giai Nghiên đã được hoán đổi cho nhau.
Mà Nghiêm Án vẫn là vị trí của người ngoài cuộc.
Nghiêm Án lộ vẻ thống khổ, tựa như đang nhìn lại cuộc đời bi thảm của tôi vì anh ta mà bắt đầu.
Tôi dời chân ra, thưởng thức bộ dáng chật vật của Văn Giai Nghiên.
Hai tay này của cô ta, hẳn là phế đi.
16
Cô ta thống khổ co lại trên mặt đất, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía tôi cũng có thêm vài phần sợ hãi.
“Mày dám đối với tao như vậy, ba mẹ tao nhất định sẽ...".
Tôi mỉm cười.
"Đối với mày như vậy, là Nghiêm Án."
"Mày yêu anh ta như vậy, không nghĩ tới đi."
"Anh ta chỉ là con chó ai cũng có thể lợi dụng được mà thôi."
Thân hình Nghiêm Án lắc lư, mặt không còn chút m/á/u.
“Không phải như vậy!"
Văn Giai Nghiên sụp đổ đứng lên, ra sức nhào về phía tôi.
“Đều do con kh,ố,n mày hại! Do mày châm ngòi tao và anh Án! Mày đi c,h,ế,t đi!"
Không đợi cô ta tới gần tôi, Nghiêm Án đã không chút do dự đá cô ta ra, dứt khoát như đá văng một tên rác rưởi.
Cô ta còn muốn ôm lấy chân Nghiêm Án, khàn giọng khóc lóc:
"Nghiêm Án! Anh không thể đối xử với em như vậy, em làm tất cả mọi chuyện đều là vì anh!"
"Chỉ có em thật sự yêu anh, anh sẽ hối hận!"
Tôi giống như thấy một vở kịch đặc sắc, vui vẻ xem bọn họ diễn kịch.
Nghiêm Án chỉ liếc mắt một cái, lập tức có người đến kéo Văn Giai Nghiên ra.
Văn Giai Nghiên là một cô gái cao ngạo, kiều quý như vậy, sao lại thấp hèn như vậy ở trước mặt Nghiêm Án.
Bởi vì tình yêu?
Không có gì buồn cười hơn thế.
Bởi vì tình yêu, cho nên hoàn toàn thay đổi, cho nên á.c độc tà.n nhẫn.
Tôi hỏi Nghiêm Án: "Anh có yêu tôi không?"
Cách đó không xa, Văn Giai Nghiên giãy dụa nức nở.
Yết hầu Nghiếm Án lăn qua lăn lại, hai tròng mắt tràn ngập một tầng sương mù.
"Anh yêu...".
Thật kinh tởm.
Tôi bình tĩnh nhìn vào mắt anh ta: "Vậy tôi muốn cô ta ch.ế.t thì sao?"
Mí mắt Nghiêm Án run rẩy.
Tôi cười nhạo: "Nghiêm Án, anh thật là dối trá."
"Anh cho rằng nhổ bỏ mấy cái móng tay của cô ta, thì tôi đã hài lòng?"
"Tôi không có Thánh Mẫu như vậy."
"Vì sao mẹ tôi lại t. ự s.á.t, anh biết không?"
Tôi cởi áo khoác ra và ném nó xuống đất, chỉ còn lại đồ lót trên cơ thể.
Những vết thương mà anh ta từng nhìn thấy và chưa từng thấy qua, xen kẽ xoay quanh trên người tôi.
Cơ thể tôi giống như một đồ sứ vỡ ghép lại với nhau.
Sắc mặt Nghiêm Án trắng bệch, cuống quít cởi qu@n áo bao lấy tôi, đầu ngón tay không ngừng phát run.
“Em đừng như vậy... Anh xin lỗi! Thật sự xin lỗi!"
"Bởi vì vết thương mà anh gây ra cho tôi, bởi vì Văn Giai Nghiên, vạch trần những vết thương này ở trước mặt mẹ tôi!"
"Là các người, bức c.h.ế.t bà!".
Thần kinh Nghiêm Án từng chút từng chút vỡ ra, cho đến khi hai mắt sung huyết.
Anh ta lấy một con dao, từng bước đi về phía Văn Giai Nghiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.