Không Có Ngày Mai

Chương 28:




GIỜ THÌ TÔI KHÔNG CÒN LÀ GÃ ĐÀN ÔNG ĐÓ NỮA. Không còn là gã đàn ông duy nhất trên thế giới không có điện thoại di động nữa. Tôi dừng lại trong bóng tối nóng bức khi còn cách đại lộ Bảy ba khối nhà và nhìn phần thưởng của mình. Nó mang nhãn Motorola. Làm bằng nhựa xám, được xử lý và đánh bóng kiểu nào đó cho trông giống kim loại. Tôi lướt qua hết danh mục song không tìm thêm được tấm ảnh ngoài tấm chụp mình. Ảnh chụp thật tốt. Con phố cắt ngang nằm ở Tây đại lộ Tám, mặt trời buổi sáng rực rỡ, tôi cứng người đúng lúc đang ngoái lại vì có người gọi to tên mình. Từ đầu tới chân có rất nhiều chi tiết. Rõ ràng là độ phân giải rất cao. Tôi có thể phân biệt khá rõ các đặc điểm của mình. Và tôi nghĩ mình trông cũng khá bảnh, xét theo chỗ trước đó tôi hầu như không ngủ. Có xe hơi và hơn chục người gần đó, để tạo bố cục đo lường, giống như chiếc thước kẻ sơn trên tường nền trong một tấm ảnh của cảnh sát chụp các nghi phạm. Dáng điệu của tôi trông đúng như tôi thấy trong gương. Rất đặc trưng.
Tôi đã bị tóm gọn, nhưng may là chỉ bị tóm hình ảnh.
Điều đó thì chắc quá rồi.
Tôi trở lại phần quản lý cuộc gọi, xem các số đã gọi đi. Không có cuộc nào được ghi lại. Tôi kiểm tra các cuộc gọi tới và chỉ tìm thấy ba cú, tất cả trong vòng ba giờ vừa qua, tất cả xuất phát từ một số máy. Tôi cho là kẻ theo dõi được quy định phải thường xuyên xóa thông tin, có lẽ thậm chí phải xóa ngay sau mỗi cuộc gọi, nhưng chừng ba tiếng đồng hồ trước hắn đã trở nên lười, điều này chắc chắn khớp với hành vi và thời gian phản ứng của hắn. Tôi nghĩ rằng số máy thực hiện cuộc gọi đến đại diện cho một loại kẻ tổ chức hoạt động hay điều vận. Có lẽ thậm chí chính là ông chủ lớn của hắn. Nếu đó là số máy di động thì chẳng có ích cho tôi chút nào. Không ích lợi gì hết. Điện thoại di động có thể nằm ở bất kỳ đâu. Đó là cái lợi của máy di động.
Nhưng đó không phải số máy di động. Nó có đầu số 212.
Một số máy cố định ở Manhattan.
Nghĩa là có địa điểm cố định. Đó là bản chất của các số máy cố định.
Phương pháp tốt nhất để lần ngược lại một số điện thoại phụ thuộc vào vị trí quyền lực của ta cao đến đâu. Nhân viên cảnh sát và thám tử tư có các danh bạ điện thoại tra ngược. Xem số, lấy một cái tên, thế là có địa chỉ. FBI có tất cả các dạng cơ sở dữ liệu tinh vi. Cũng một loại cả, nhưng tốn kém hơn. Bên CIA thì có lẽ sở hữu luôn các công ty điện thoại.
Tôi chẳng có loại nào trong số đó. Thế nên tôi dùng phương pháp kỹ thuật thấp.
Tôi gọi số đó rồi xem ai nghe máy.
Tôi bấm phím xanh, điện thoại liền hiện số ấy lên cho tôi. Tôi bấm phím xanh lần nữa và máy bắt đầu gọi. Có chuông. Nó ngắt tương đối nhanh và giọng một phụ nữ vang lên, “Đây là khách sạn Four Seasons, tôi có thể giúp gì cho quý vị?”
Tôi nói, “Khách sạn à?”
“Vâng, tôi sẽ chuyển cuộc gọi của ông thế nào đây?”
Tôi bảo, “Xin lỗi, tôi nhầm số.”
Tôi bấm nút kết thúc cuộc gọi.
Khách sạn Four Seasons. Tôi đã thấy nó. Tôi chưa bao giờ ở đó. Khách sạn này vượt quá khả năng chi trả hiện nay của tôi một chút. Nó nằm trên phố 57, giữa đại lộ Madison và đại lộ Park. Ngay ở đó, trong cái ô sáu mươi tám khối nhà, hơi chếch về phía Tây và lệch hẳn về hướng Bắc so với trung tâm. Nhưng với người xuống tàu tuyến số 6 ở phố 59 thì chỉ cần cuốc bộ một quãng ngắn. Vài trăm phòng, vài trăm máy lẻ, tất cả đều thông qua tổng đài chính, tất cả đều hiện số của tổng đài chính.
Có ích, nhưng không đáng là bao.
Tôi nghĩ ngợi một lúc và quan sát xung quanh cẩn thận rồi quay ngược lại, hướng về phía Đồn Cảnh sát Khu vực 14.
Tôi không biết khi nào một thám tử NYPD sẽ có mặt để trực ca đêm, nhưng mong rằng Theresa Lee sẽ ở đó trong vòng một giờ nữa. Tôi mong sẽ phải chờ cô trong sảnh tầng dưới. Điều tôi không mong đợi là thấy Jacob Mark đã ở đó, trước tôi. Anh đang ngồi trên một chiếc ghế thẳng dựa vào tường, gõ gõ ngón tay lên hai đầu gối. Anh ngước nhìn tôi mà chẳng bộc lộ chút ngạc nhiên nào và nói, “Peter đã không có mặt để tập luyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.