Không Có Kiếp Sau

Chương 4: Người máy xa lạ




Pi là người máy trinh sát, sứ mệnh chủ yếu là tìm tòi, thăm dò, phân biệt và đánh lén mục tiêu, hình thể Pi tương đối nhỏ, thời điểm chế tạo chọn dùng nhiều kỹ thuật ẩn thân nên có tính che giấu cực cao.

Lúc này, hắn đang dẫn đầu đội ngũ. Tuy thoạt nhìn không có gì bất đồng, nhưng sóng dò tìm tích hợp sẵn trong người đã dùng bản thể làm tâm để sóng gợn từ từ khuếch tán ra ngoài, địa hình phân bố phạm vi 1000m xung quanh hiện trong đầu Pi theo dạng 3D.


Thông qua mạng nội bộ, Pi đồng thời chia sẻ hình ảnh mình thu thập được cho các đồng bạn.

Hết thảy chứng cớ đều chứng minh một sự thật: Đây là một hành tinh vô cùng hoang vu. Đất đai cằn cỗi, vắt cổ chày ra nước, hoàn toàn không thấy dấu vết sinh hoạt của những nhân loại khác.
Dưới loại tình huống ấy, sự xuất hiện của nhân loại nhỏ tuổi càng thêm đột ngột.
Không có thể trưởng thành bên cạnh, một mình cậu làm sao sinh tồn được trong hoàn cảnh khắc nghiệt của hành tinh này? Trong tư liệu Pi truyền đến, Alpha chú ý tới sự tồn tại của một loài dã thú, đó là loài dã thú khổng lồ nằm ngoài cơ sở dữ liệu của hắn, chúng sống theo bầy đàn và tuyệt đối là động vật ăn thịt.
Màn hình tối của Alpha lặng lẽ lóe lên làn sóng màu lam.
Âm thanh cảnh báo ngày một gấp gáp trong cơ thể liên tục nhắc nhở hắn, hiện tại chỉ còn 8 phút 4 giây nữa sẽ chính thức khởi động hệ thống tự hủy.
Đúng lúc này, Pi bỗng nhiên lên tiếng: “Phát hiện mục tiêu khả nghi ở phía trước 800m, hướng mười giờ! Hệ số nguy hiểm 1! Cho hỏi có cần loại bỏ không?”
“Qua xem thử.” Tạm thời liệt nghi hoặc về nhân loại nhỏ tuổi vào danh sách nhiệm vụ chờ xử lý, hiện lực chú ý của Alpha hoàn toàn bị mục tiêu khả nghi mà Pi phát hiện hấp dẫn:
Đó là một người máy!
Một hành tinh lạc hậu vốn đã bị Alpha phán định là không có bất kỳ lực lượng sản xuất tiên tiến nào, tự dưng lại lòi đâu một người máy, hắn phớt lờ thế nào được?
Năm người máy lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ mục tiêu.
Kể từ lúc người máy nọ tiến vào phạm vi thăm dò, Pi đã nhanh chóng quét hình hắn từ ngoài vào trong, từ đầu tới đuôi.
“… Cơ thể người máy mục tiêu hoàn toàn được đúc thành từ thép nguyên chất, đây là vật liệu chủ yếu tạo nên người máy đời đầu, đã sớm bị ngưng sử dụng từ 780 năm trước khi người máy đời hai sinh ra…”
“Trong ngoài cơ thể không hề có bất cứ trang bị vũ khí nào, cũng loại trừ khả năng đối phương là người máy chiến đấu… Linh kiện bên trong có vẻ bị mòn nghiêm trọng…”
Pi vừa dốc hết tốc lực chạy đến, vừa báo cáo kết quả quét hình lần hai với các người máy khác. Vì thế, trước khi gặp đối phương, nhóm Alpha đã có lý giải toàn diện mà tường tận về tình trạng của người máy xa lạ.
Có điều, thời điểm thực sự nhìn thấy hắn, họ vẫn không hẹn mà cùng chết máy 0.1 mili giây.
*0.1 mili giây = 0.0001 giây
Đã biết người máy nọ là đồ cổ, nhưng có cần cổ lỗ sĩ tới vậy không.
Cực kỳ khác với màu sắc thống nhất của nhóm Alpha, toàn thân cao thấp của hắn chẳng có lấy một chỗ kim loại đồng màu, nhìn vô chỉ thấy vá chằng vá đụp.
Ngay cả tay cũng cụt một bên, cũng chả biết ai sửa cho hắn, bên cánh tay bị thiếu thế mà thay bằng gỗ.
Đúng là…
Vượt quá phạm trù tính toán logic – nhóm người máy lấy Alpha cầm đầu không hẹn mà cùng nghĩ vậy.
Một cái giỏ đựng rau rơi xuống bên chân món đồ lắp ráp nực cười gần như không thể xưng là người máy, trông cái giỏ còn mới hơn hắn, bên trong nhét một quả cầu rất lớn.
Cả chân cũng bị rụng, tuy hắn vừa cũ vừa nát, nhưng có lẽ nguyên nhân chân rụng không phải do đi tới đi lui rồi tự rớt, mà là bị ngoại lực can thiệp, cưỡng chế kéo ra.
Khi phát hiện tàn chi của người máy này tại nơi gần đây, Alpha nhìn kỹ dấu răng trên bề mặt, khẳng định hung thủ chính là dã thú to lớn trong hình ảnh truyền đến ban nãy.
Người máy này bị dã thú tập kích, song nó tức khắc nhận ra con mồi tuyệt không ngon miệng, nên mới ném hắn tới đây.
“Chúng ta rời khỏi chỗ này thôi.” Alpha quẳng tàn chi xuống đất, một lần nữa cất giọng vô cảm.
Dù cùng là người máy, nhưng Alpha chẳng cách nào sinh ra chút thương hại nào với hắn, người máy sơ cấp như vầy hẳn không hề có trí năng, chẳng qua là máy móc thôi, bọn họ căn bản không thể giao lưu.
Ngặt nỗi sự tình nằm ngoài phạm trù logic của Alpha lại phát sinh —
“Chúc một ngày tốt lành, ngài khỏe không.”
Khi nhóm Alpha xoay lưng đi, dưới chân họ rõ ràng vang lên một câu thăm hỏi ân cần không thích hợp.
Âm thanh chuyên biệt của người máy, là người máy nom y hệt rác thải kia!
Alpha lập tức dừng chân.
Model người máy này thực sự quá nguyên thủy, trong cơ thể hoàn toàn thiếu vắng internet, cũng chẳng thể dùng sóng não trao đổi với người máy khác, hắn chỉ có thể trò chuyện với đồng loại bằng giọng nói của loài người.
“Chào ngài, xin hỏi ngài cũng là người máy đúng không?”
Tứ chi gãy lìa cũng không thể khiến người máy đau đớn, thành ra giọng hắn nghe vô cùng bình tĩnh.
“Đúng vậy.” Alpha quay người, từ trên cao nhìn xuống người máy gần như rụng rời trên mặt đất, bộ phận phát ra tiếng là đầu đối phương, so với mấy phần khác trên thân thể, đầu hắn là hoàn chỉnh nhất.
Alpha cứ thấy quái quái thế nào ấy.
Người máy mà hắn tưởng không có trí năng vậy mà chủ động bắt chuyện với hắn, rõ là kỳ quái!
“Chào ngài, đồng loại của tôi, trước đây tôi chưa từng gặp ngài, xin hỏi ngài mới đến nơi này sao?” Chẳng những biết chủ động giao tiếp, logic của hắn còn hết sức đâu ra đấy.
“Phải.” Alpha thành thật trả lời.
“Tôi đã sống tại hành tinh này năm trăm năm, tất cả tư liệu về nơi đây được lưu trữ trong đầu tôi, vì dung lượng ổ cứng của tôi không đủ lớn nên chỉ lưu một phần, một phần nữa lưu trong ổ cứng thứ hai đặt ở chỗ khác.”
“Tôi có thể cho ngài toàn bộ.”
Hắn nói một tràng như vậy, nhưng bởi âm thanh người máy quá cứng nhắc nên nghe vào tai cứ bình bình, không chút cảm xúc, khó mà nghe ra chút chiều hướng nào.
Song Alpha vẫn phát hiện ý định giấu trong lời hắn.
“Chịu giao tư liệu quý giá nhường ấy cho tôi, anh muốn tôi dùng thứ gì trao đổi?”
Đám Epsilon có khả năng không hiểu, nhưng Alpha thường xuyên giao tiếp với nhân loại nhất lại lập tức nghe ra đối phương có việc cầu mình trong ngôn từ của hắn.
“Tôi mong ngài có thể thay tôi chăm sóc một nhân loại sau khi tôi hư hỏng.” Nói năng khéo léo tới đâu chăng nữa thì vẫn là người máy, hắn thật thà đề xuất điều kiện trao đổi của mình.
“Là một nhân loại tên Mục Căn, năm nay bốn tuổi bảy tháng lẻ ba ngày, ngài có thể lấy được hình ảnh cậu ấy trong tư liệu ổ cứng của tôi. Tôi hy vọng ngài sẽ thay tôi chăm sóc cậu ấy sau khi tôi hư hỏng.”
Vẫn là âm thanh máy móc lạnh như băng, nhưng lại có điểm bất đồng với giọng máy móc thông thường.
“Cậu ấy là nhân loại rất dễ chăm sóc, sẽ không lãng phí nhiều tinh lực của ngài đâu.”
“Ngài có đến đây cùng những nhân loại khác không? Nếu có, xin hãy giao Mục Căn cho nhân loại khác trông nom, nếu không có, vậy chắc ngài cũng cần tìm một nhân loại làm chủ nhân đúng chứ?”
“Mục Căn sẽ là chủ nhân rất tốt, cậu ấy là con người tốt nhất tôi từng gặp.”
Người máy nọ tiếp tục nói, tạp âm trong giọng hắn ngày càng nhiều, nếu bảo mới đầu lời hắn vô cùng logic, vậy những lời kế tiếp chả còn gì gọi là logic nữa.
Quả thực chỉ nhân loại mới nói kiểu ấy thôi — Alpha nghiêng đầu nghĩ.
“Nhờ ngài.” Nói xong câu cuối cùng, người máy nát bươm vẫn bất động nhìn Alpha.
Ánh sáng đỏ trong mắt hắn tắt ngấm, sau đó, hắn không phát ra âm thanh nữa.
Dùng lời nhân loại thì hắn đã chết.
Còn nếu dùng lời người máy thì hắn hỏng rồi.
“Tại thiếu dầu thôi.” Alpha nhấc người máy bị hỏng lên kiểm tra một chút, rồi lệnh cho Epsilon: “Thu hồi hết mấy thứ trên đất đi, chúng ta trở lại chỗ ban đầu.”
“Vâng.” Epsilon nặng nề đáp lời, rồi tận chức tận trách thu nhặt toàn bộ linh kiện thuộc về người máy xa lạ trên mặt đất, đến cả giỏ rau cũng chẳng chừa.
Bốn người máy cấp tốc quay về.
Mà bấy giờ, hệ thống tự hủy chỉ ba phút nữa là khởi động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.