Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 3:




Tống Thanh Hàn ký với Công ty truyền thông trách nhiệm hữu hạn Tinh Hải. Công ty này cũng không phải công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời, nhưng lưng nó dựa vào tập đoàn Sở thị, tài chính hùng hậu, trải qua vài năm phát triển, đã ẩn ẩn có xu thế chạy song song với một ít công ty lâu đời đứng đầu.
Tống Thanh Hàn kí hợp đồng năm năm với Tinh Hải, dựa theo thời gian hiện tại, đã qua ba năm.
Nhà cao tầng, tuấn nam mỹ nữ lui tới nói cười yến yến, giống như đang tỏ rõ thực lực cùng tài vận của công ty này.
Tống Thanh Hàn theo xe taxi đến, trực tiếp vào sảnh công ty.
"Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài tìm ai?" giọng cô lễ tân ngọt ngào vang lên, mang theo lễ phép khách khí.
Hiện tại Tống Thanh Hàn mặc dù đang diễn mấy vai nho nhỏ trong phim truyền hình, nhưng cơ bản vẫn là loại hình không có tiếng tăm gì, mà cô lễ tân đã gặp quá nhiều người lớn lên đẹp muốn làm người nổi tiếng trực tiếp tới nơi này cầu có người coi trọng bọn họ, một khi ký hợp đồng sẽ hot, cũng chỉ nghĩ đến Tống Thanh Hàn là người như vậy.
Tống Thanh Hàn sửng sốt một chút, lộ ra ý cười: "Tôi tìm Trần An tiên sinh."
Nụ cười của chị gái lễ tân chưa biến: "Trần An tiên sinh không ở đây, xin ngài chờ."
Tống Thanh Hàn gật gật đầu, ở trong đại sảnh nhìn nhìn, chọn một cái ghế, tùy ý cầm một quyển tạp chí đọc.
Một quyển tạp chí ở công ty giải trí tự nhiên có liên quan đến giới. Tống Thanh Hàn hiện tại cầm tạp chí trong tay là tạp chí Eva mới nổi, có bao nhiêu nghệ sĩ hao hết tâm tư cũng muốn lên trang bìa, chứng minh bản thân. Mà bìa kì này là người nổi tiếng nhất trong đám Tạ Diệc An, cũng là đối thủ một mất một còn của Diệp Dịch.
"Tạ Diệc An......" Cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, Tống Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn nhìn, đối diện với ánh mắt của người mới vào.
Tạ Diệc An?
Tạ Diệc An không phải ký với giải trí Hoa Minh sao, hợp đồng của anh ta với Hoa Minh hẳn là còn vài năm, sao lại đến Tinh Hải?
Tống Thanh Hàn nghĩ nghĩ trong lòng, rất nhanh cúi đầu, làm bộ cái gì cũng chưa thấy. Ở trong giới này, nói nhiều sai nhiều, nhìn nhiều...... Cũng sẽ phạm huý kiêng kị.
Tạ Diệc An nhíu nhíu mày, thu hồi tầm mắt, trực tiếp chạy lên lầu. Vừa rồi người kia bộ dạng thật ra không tồi, đại khái cũng là người mới muốn đến casting.
Tạ Diệc An rất nhanh lướt qua, Tống Thanh Hàn lấy điện thoại di động ra nhìn, còn có nửa giờ mới đến giờ Trần An hẹn cậu. Cậu cầm di động nhíu mày, sau đó rũ mắt, người ở ngoài xem ra, có vẻ có chút ủy khuất ba ba, làm người mềm nhũn.
Cần gọi điện thoại cho Trần An không? Cậu nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn cất điện thoại đi. Trong giới đều nói Trần An là người đúng giờ, nếu anh ta không nói giỡn, như vậy đến lúc đó tự nhiên sẽ xuất hiện. Cậu cần gì phải mong chờ, ngược lại chọc người không vui.
Quả nhiên, đại khái hai mươi mấy phút sau, di động Tống Thanh Hàn rung rung, màn hình biểu hiện rõ ràng là dãy số của Trần An.
"Alo, anh Trần." Tống Thanh Hàn lễ phép gọi một tiếng.
"Cậu đến chưa?"giọng Trần An bên kia điện thoại vẫn hiền hoànhư cũ, nghe vào dường như còn thân mật.
Tống Thanh Hàn nâng mắt nhìn cửa, đứng lên, mở miệng nói: "Tôi đã tới rồi."
Trần An rõ ràng cũng thấy được Tống Thanh Hàn đứng lên, anh cúp máy, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Nhan sắc...... Thoạt nhìn thật cũng không tệ, hình thể lễ nghi cũng rất tốt, cũng không biết còn phải đi con đường này. Trần An nhớ tới vị tổ tông kia nhẹ giọng bâng quơ sai bảo, thở dài trong lòng, cười vẫy vẫy tay với Tống Thanh Hàn.
"Đứng ở đó làm chi, đi theo tôi."
Tống Thanh Hàn cười cười, đi theo Trần An. Chị gái lễ tân lúc trước khách khí lễ nghi nhìn thấy một màn này, có chút ngoài ý muốn.
Thật đúng là có hẹn với Trần An tiên sinh.
Trần An đưa Tống Thanh Hàn vào văn phòng mình, rút ra một bản hợp đồng trong ngắn kéo đặt tới trước mặt Tống Thanh Hàn.
"Cậu xem qua đi, nếu không có dị nghị thì kí."
Tống Thanh Hàn không chối từ, trực tiếp cầm lấy bản hợp đồng thật dày kia, cẩn thận nhìn.
Đọc đến cuối cùng, Tống Thanh Hàn chậm rãi buông hợp đồng, biểu tình muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?" Trần An thoáng nhìn vẻ mặt của cậu, cúi đầu nhìn nhìn, "Không hài lòng?"
"Không......" Tống Thanh Hàn cười cười, "Rất vừa lòng."
Đâu chỉ là vừa lòng, điều khoản hợp đồng này quả thực được cho là tốt trong giới, có thể so với hợp đồng cấp A. Đừng nói là danh tiếng bây giờ của cậu, mặc dù là Diệp Dịch hiện tại bộc lộ tài năng cũng không thể lấy được hợp đồng này.
Trần An mỉm cười, gõ bàn: "Cậu hẳn là cũng biết, bằng vào chính cậu, không có khả năng có cơ hội này."
Tống Thanh Hàn yên lặng gật đầu.
"Tôi không biết sao cậu lại biết vị kia, nhưng nếu anh ta lên tiếng, vậy chỉ cần cậu ký hợp đồng này, tôi sẽ dẫn dắt cậu." Trần An ngẩng đầu, trầm giọng hỏi, "Như vậy, cậu ký hay không ký?"
Tống Thanh Hàn trầm mặc một chút, nâng mắt hỏi: "Anh Trần, tôi có thể hỏi...... Vị kia, là ai không?"
Trần An kinh ngạc nhìn cậu một cái: "Cậu không biết?"
Tống Thanh Hàn lắc đầu.
Cậu thật sự không biết. Hoặc là nói, một đời này, dường như không quá giống đời trước.
Trần An lăn lộn đã bao lâu, vừa thấy biểu tình của Tống Thanh Hàn là biết cậu đại khái thật sự không biết chuyện này. Nếu biết còn có thể giả vờ không biết, kí hợp đồng này thật ra anh cũng chẳng mệt.
"Là Sở tiên sinh." Trần An chỉ chỉ bên trên, bâng quơ nói, "Chẳng qua cho dù là Sở tiên sinh chỉ điểm, nhưng cậu kí hợp đồng này, cũng phải nghe cho kĩ."
Sở tiên sinh? Tống Thanh Hàn lần này có chút mơ hồthật. Người có thể được Trần An gọi là Sở tiên sinh, đại khái cũng chỉ có người cầm quyền tập đoàn Sở thị, đùi vàng mà mỗi một người ai cũng muốn bò, Sở Minh.
Nhưng cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp Sở Minh, càng đừng nói có giao lưu gì, làm sao Sở Minh vì cậu lên tiếng?
Chẳng qua...... Đây là cơ hội cuối cùng của cậu.
Tống Thanh Hàn từ hộp bút rút một cái bút ra, lật một tờ cuối cùng ở hợp đồng, kí tên mình.
"Tốt lắm." Trần An nhận hợp đồng nhìn nhìn, cười cười với Tống Thanh Hàn, "Vậy cậu về sau sẽ là nghệ sĩ dưới tay tôi, tôi sẽ căn cứ tình huống thực tế của cậu tranh thủ cho cậu một ít cơ hội. Nhưng tôi hy vọng cậu đừng không nên thân, nói cách khác......"
Trần An nói xong, phất phất tay, bảo cậu về nghỉ ngơi vài ngày, "Hình tượng của cậu không tồi, không được cô phụ nó."
Tống Thanh Hàn gật gật đầu.
Khi cậu xuống lầu, vừa vặn có một đội người vào đại sảnh. Người dẫn đầu thân hình cao lớn, dung mạo tuấn mỹ, mũi đeo kính viền vàng, khí chất thanh quý, biểu tình sâu không lường được, thoạt nhìn còn đẹp hơn vài nghệ sĩ dựa mặt kiếm tiền.
Lời editor: Anh công lên sàn \(≧▽≦)/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.