Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 6:




Uông Cứ đưa Lạc Viêm Chi tới một toà nhà lớn, dựng thẳng lên trời, đã thế còn treo lơ lửng. Người sống xung quanh rất nhiều, hơn nữa ăn mặc cũng rất kỳ lạ.

"Đây là...?" Lạc Viêm Chi không kìm được thắc mắc.

Uông Cứ không trả lời mà thay vào đó nắm lấy một tấm gỗ đen, chỉ trong tích tắc hai người đã vào bên trong. Nhìn bên ngoài đã thấy rất lớn, vào bên trong lại càng lớn hơn. Ở đây thoạt nhìn đủ loại người, ai nấy đều mang vẻ uy hiếp.

Bây giờ Uông Cứ mới giải đáp thắc mắc, "Cậu đã nghe tới Viên Dật chưa? Nơi này có đủ loại nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành sẽ lĩnh tiền thưởng."

"À."

Dĩ nhiên là Lạc Viêm Chi biết nó, người làm chủ của hội Viên Dật này tương lai sẽ trở thành một nữ chủ trong cái hậu cung rộng lớn của nam chính. Cô gái bí ẩn này nắm giữ nguồn tin tức rất rộng, thế nên tương lai giúp ích rất nhiều. Góp phần mở rộng con đường ”buff” không lối về của nam chính.

Nhìn bảng nhiệm vụ được dán kín không kẽ hở, Lạc Viêm Chi thầm cảm thán, quả nhiên nơi đâu cũng có chuyện xảy ra!

Viên Dật khá tự do, muốn làm nhiệm vụ gì chỉ việc rút lấy tờ giấy đó, sau đó đi lại ghi danh là xong. Lúc nào hoàn thành trở về sẽ được lĩnh thưởng. Có điều nó giới hạn thời gian, nếu đi quá lâu xem như người đó đã thất bại.

"Cậu thấy bây giờ chúng ta có đủ sức mạnh để làm nó sao?" Lạc Viêm Chi nhỏ giọng, đến việc giải phóng năng lượng còn chưa làm được.

"Không sao. Chúng ta xem trước, lần sau đủ mạnh sẽ tới chọn thử." Uông Cứ tỏ vẻ không vấn đề gì, đi tới bảng nhiệm vụ quan sát một lượt.

Bất đắc dĩ đi theo cậu ta, Lạc Viêm Chi cảm giác từ lúc bước vào đây, có một tầm mắt đang theo dõi quan sát mình. Cậu không thích cảm giác như hổ rình mồi này chút nào, thế nên chỉ đứng một lúc đã túm lấy Uông Cứ kéo ra ngoài.

May mà nơi này chỉ học buổi sáng, còn lại thoải mái hoạt động, thế nên buổi trưa Lạc Viêm Chi không trở về. Cậu bị Uông Cứ kéo vào một chỗ, sau đó gọi thức ăn.

"Nơi này làm được lắm, lúc nào cũng đông." Uông Cứ cười tươi giới thiệu.

Đối lập với người nhiệt tình như vậy, Lạc Viêm Chi có phần không đỡ được. Đó giờ cậu rất ít nói chuyện với người ngoài, huống hồ chỉ vừa mới quen biết. Thói quen này đã tập từ lâu, vậy nên muốn thay đổi không phải chỉ ngày một ngày hai.

Ngồi một lúc, thức ăn liền được đưa tới. Đồ ăn nơi này khá giống với hiện đại, chỉ có một cái là mùi vị đậm hơn thôi, nguyên liệu cũng thuộc dạng tươi sạch.

Cậu vừa định động đũa, đột nhiên ghế bên cạnh được người kéo ra ngồi xuống. Lạc Viêm Chi nhíu mày nhìn sang, liền thấy đó là một khuôn mặt xa lạ.

Uông Cứ cũng dừng đũa, "Sao mấy người lại ngồi đây?"

"Đến đây ăn. Đây là ai vậy, người quen của mày sao?" Người vừa ngồi xuống nhếch mép một cách đáng khinh, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lạc Viêm Chi.

Tầm mắt hắn ta nhìn một lúc rồi dán lên bộ quần áo mà cậu đang mặc trên người, sau đó liền tặc lưỡi lắc đầu, "Mặt cũng được đó, mỗi tội năng lực..."

Hắn ta cố tình bỏ lửng nửa câu sau, tỏ vẻ vừa chế giễu vừa khinh bỉ, chọc cười đám người đứng đằng sau.

"Bạn mày sao Uông Cứ? Sao mày cứ thích hạ thấp bản thân mà chơi với đám yếu kém như vậy? Vì gương mặt à, chậc chậc." Một kẻ từ trong đám đang cười kia mở miệng, âm thanh vừa đủ khiến những người ngồi trong bàn nghe.

Lời nói khó chịu như vậy khiến cho Uông Cứ trực tiếp bùng phát, lúc cậu ta đập bàn đứng dậy muốn đánh người, Lạc Viêm Chi bên cạnh liền đưa tay can ngăn.

"Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi thôi. Chỗ này không phải nơi đánh nhau." Lạc Viêm Chi đè thấp giọng, dùng hết sức ngăn cản Uông Cứ đang hằm hằm lại.

Uông Cứ trợn mắt, sau đó tức tối trả tiền mà rời đi. Có điều đám người này dai hơn đỉa, sau khi cả hai đi rồi cũng không có ý định buông tha.

Tên cầm đầu cao lớn, vừa đi vừa cười, "Đi nhanh vậy, đợi bọn tao với chứ."

Mấy lần Uông Cứ muốn quay đầu đánh trả, thế nhưng đều bị Lạc Viêm Chi ngăn cản. Hiện tại bọn họ đông hơn, có khoảng sáu tên cao lớn, dám mạnh miệng trêu chọc thế này, sức mạnh chắc chắn hơn cậu với Uông Cứ. Nếu lấy cứng chọi cứng chỉ tổ thiệt thòi, không bằng lờ đi tìm cách cắt đuôi.

Lạc Viêm Chi kéo Uông Cứ chạy đi, lục tìm trong người tấm gỗ màu đen. Có điều hiện tại đang chạy nhanh, không có cách gì tập trung ngưng tụ sức mạnh lại được. Cậu có hơi sốt ruột, lúc quẹo vào một ngõ, không để ý liền va phải một người.

Lạc Viêm Chi ngã ra đằng sau, đâm vào người Uông Cứ. Cả hai cứ thế ngã thẳng xuống đất.

Cau mày nhìn lên, Lạc Viêm Chi lập tức thất thần. Người vừa bị cậu đâm phải mang sắc mặt lạnh nhạt, trên trán có một vết sẹo hình chữ X.

"Sao không chạy nữa thế?" Giọng nói cười cợt kia đến gần, âm thanh đáng khinh của bọn họ khiến cậu khó chịu nhíu mày.

Lần này quả thật không kịp trốn, Lạc Viêm Chi cúi đầu nói với người trước mặt, "Xin lỗi, tôi không cẩn thận."

Không để cho người đó đáp lời liền kéo Uông Cứ đứng dậy. Có điều cậu ta không chịu hợp tác, mặt mày tức tối với đám người kia, "Lập Thành, mày nói đủ chưa hả?!"

"Chưa đủ, tất nhiên là chưa." Âm thanh khiêu khích rất đáng ăn đòn.

"Bọn mày rốt cuộc muốn gì?!" Uông Cứ tức giận.

Lập Thành cùng đám người kia chậm rãi đi lại, khoé môi nhếch lên đểu cáng, "Làm gì à, cái này mày phải tự xem lại đi. Vừa mới tới chưa được bao lâu đã lớn lối chiếm đoạt tài..."

Đột nhiên hắn ta ngậm miệng lại, hai mắt mở lớn. Không chỉ Lập Thành mà đám đằng sau biểu cảm cũng y hệt như vậy, bọn chúng đồng loạt nhìn Lăng Chi, miệng lắp bắp nói không rõ lời.

Ban nãy phách lối là thế, bây giờ cứ như hoá thành còn mèo bệnh. Lăng Chi nãy giờ chưa mở miệng nói gì, ấy thế mà lại khiến cho bọn họ phải khiếp hãi.

"Tránh đường." Lăng Chi mặt vô biểu cảm bất chợt cất lời. Chỉ hai từ thôi, đám người kia cứ như gặp quỷ mà chạy tán loạn.

Lạc Viêm Chi thấy thế nhíu mày, đáng sợ đến vậy à?

Lăng Chi nói rồi đi luôn, dáng vẻ lãnh đạm này quả thật không giận tự uy. Người như vậy lại từng là ân nhân cứu mạng của cậu. Lần này tuy vô tình nhưng cũng xem như là vừa cứu bọn họ.

Cảm thấy bản thân cần phải nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì. Lạc Viêm Chi thở dài, nếu lần sau Lăng Chi cần giúp đỡ thì cậu sẽ cố gắng thử sức, xem như trả ơn vậy.

"Đi thôi." Lạc Viêm Chi mở miệng nói với Uông Cứ.

Không biết lần này cậu ta bị làm sao, đứng đơ như tượng. Lạc Viêm Chi lấy tay huơ huơ vài cái trước mặt Uông Cứ.

"Sao thế?"

Đột nhiên cậu ta bắt lấy tay của Lạc Viêm Chi, sau đó nắm chặt, giọng nói vô cùng kích động, "Là Lăng Chi đó, thật đáng sợ!"

Bất giác cậu cảm thấy thật ba chấm với cái cung phản xạ này của cậu ta, cố sức giải thoát bàn tay của mình ra, Lạc Viêm Chi thật sự khó hiểu.

"Người ta cũng chưa làm gì cậu, có gì mà đáng sợ chứ?"

"Cậu không hiểu đâu. Đây là bản năng, bản năng đó!" Uông Cứ vẫn còn kích động.

"Vậy mặc kệ bản năng của cậu, tôi về đây." Lạc Viêm Chi bó tay, đưa miếng gỗ của mình ra.

"Ấy khoan, lần sau nhớ tới tìm tôi đó. Cứ tới thẳng chỗ tinh cầu mà tìm." Uông Cứ vội vàng dặn dò.

"Biết rồi."

Lạc Viêm Chi nói xong, liền truyền năng lượng vào miếng gỗ đen, biến mất ngay lập tức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.