Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 11:




Khu rừng rộng lớn được sương mù bao phủ trông càng hoang vu đáng sợ. Lạc Viêm Chi cẩn thận bước vào, tinh thần căng lên tập trung cao độ. Cậu nắm chặt tay của Tiểu Tư, phòng trường hợp nguy hiểm bất ngờ xảy đến.

Trái ngược với cậu, Tiểu Tư có vẻ rất ung dung bình thản, cứ như những hình ảnh này đã quá quen thuộc rồi vậy. Hai người bước đi cẩn thận, càng vào sâu bên trong sương mù lại càng dày hơn, tầm nhìn bị hạn chế khiến Lạc Viêm Chi càng dè dặt cẩn thận. Hổ Giao thích ẩn nấp ở những vùng cây cao lớn, nãy giờ cậu luôn dựa vào đó mà dò tìm.

Ngay trước mặt chính là một cây cổ thụ khổng lồ, tán cây rợp cả một khoảng rừng lớn, do sương mù che mắt nên Lạc Viêm Chi không biết được nó cao bao nhiêu. Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này tràn ngập sự nguy hiểm.

Lạc Viêm Chi tiến thêm vài bước rồi bất chợt khựng người lại, cậu có cảm giác như chân của mình chạm phải thứ gì đó. Lạc Viêm Chi đá nhẹ lên mặt đất tạo ra âm thanh sột soạt, thế nhưng thứ đó vẫn không hề di chuyển.

Do dự một lúc, cuối cùng Lạc Viêm Chi vẫn ngồi xuống xem xét. Vật này bị lá phủ kín, nếu không để ý thì có lẽ sẽ không ai biết được. Cậu thả tay Tiểu Tư ra, sau đó phủi hết đám lá rụng kia đi.

Một vật thể trắng bệch như bàn tay lộ ra bên ngoài, Lạc Viêm Chi vừa nhìn liền kinh ngạc mở lớn mắt. Cậu run rẩy phủi thêm mấy lần nữa, lần này là cả cánh tay, sau đó tới bụng rồi dần dần cả khuôn mặt lẫn cơ thể đều được đào ra bên ngoài. Chẳng những thế, bên cạnh còn có thêm vài xác chết, có cái đã phân hủy thành một bộ xương.

Lạc Viêm Chi không nhịn được mà lùi ra đằng sau mấy bước, khuôn mặt những người đó đều bị cào nát, máu thịt lẫn lộn. Nhìn tình trạng vết thương của người gần cậu nhất, có lẽ chỉ vừa mới bị mà thôi.

Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với xác chết của một người gần đến như vậy, thậm chí khuôn mặt còn vặn vẹo biến dạng đến đáng sợ. Một cơn buồn nôn trào từ dạ dày lên cuống họng, Lạc Viêm Chi bịt miệng, khó khăn kìm nén bản thân.

Vốn cậu là một thanh niên trong thế giới hiện đại, đã bao giờ phải đối diện với mấy tình cảnh như thế này. Lạc Viêm Chi nhắm mắt, đè nén xúc động muốn bỏ chạy. Cậu biết rằng nếu muốn sống sót ở đây thì việc đối mặt với những thứ này chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, phải tập thích nghi.

Đột nhiên một bàn tay kéo lấy tay của Lạc Viêm Chi lên, sau đó cảm giác nhột nhột buồn cười giữa lòng bàn tay truyền tới. Đọc được những chữ cái đó, thoáng chốc Lạc Viêm Chi thả lỏng, mỉm cười vỗ đầu Tiểu Tư.

"Cảm ơn em, anh không sợ nữa."

Để cho một đứa nhóc kém tuổi mình an ủi thế này đúng là xấu hổ, Lạc Viêm Chi xốc lại tinh thần, đứng dậy nắm chặt tay hắn rồi mới bình tĩnh đi lại gần đám xác chết kia.

Cậu cúi đầu nghiên cứu vết thương của bọn họ, nhất là của người mà cậu đào ra đầu tiên, trên mặt máu vẫn chưa kịp đông lại. Người này trông có vẻ chỉ là một người Phần Tinh bình thường mà thôi, có khả năng đi lạc tới đây rồi bị tấn công.

Vết cào này chắc chắn là do dị thú, mà trong chỗ âm u mù mịt này, con thú đó hẳn là Hổ Giao. Nghĩ đến đây, trong lòng Lạc Viêm Chi thầm than không ổn. Cậu nhanh chóng quay đầu, nhắc nhở Tiểu Tư, "Chúng ta phải tránh... CẨN THẬN!!!"

Thoáng thấy trên không khí xuất hiện một móng vuốt sắc bén, Lạc Viêm Chi mở lớn mắt hét lên rồi lập tức kéo Tiểu Tư vào lòng, lăn sang một bên.

Móng vuốt cực nhanh khiến cho cậu thậm chí còn nghe được âm thanh gió vụt qua tai. Lạc Viêm Chi ôm chặt lấy Tiểu Tư để bảo vệ, cả hai người lăn ra một đoạn.

Tránh thoát được một lần, Lạc Viêm Chi lập tức đẩy Tiểu Tư đứng đằng sau mình để bảo vệ, chăm chú quan sát con vật vừa tấn công mình.

Con dị thú này rất giống con hổ, có điều thân mình nó có màu trắng, lông ở trên cổ dày nhất. Hàm răng nó như hàm cá mật, khỏi tưởng tượng cũng biết nếu bị cắn sẽ thê thảm đến mức nào. Ban nãy nó giơ móng vuốt lên, bây giờ móng vuốt sắc bén mài lên đất phát ra âm thanh ghê người.

Tận mắt đối diện mới thấy sợ hãi như thế nào, Lạc Viêm Chi không chủ động tấn công, hai tay đặt ra đằng sau tạo ra hoả cầu, chuẩn bị bắn ra bất cứ lúc nào. Đột nhiên con thú gầm lên giận dữ, nước bọt trào ra khoé miệng nó chảy xuống đất thành từng dòng trông vô cùng gớm ghiếc.

Hổ Giao đặt một chân ra đằng sau rồi bất chợt bật lên, tốc độ vừa nhanh lại vừa chuẩn nhắm đến Lạc Viêm Chi. Cậu nghiêng người sang một bên, cùng lúc đó hoả cầu cũng bắn ra. Sức mạnh của cậu đã tăng lên đáng kể, thế nên uy lực của hoả cầu này đã lớn hơn rất nhiều.

Hoả cầu chuẩn xác trúng bụng của Hổ Giao, vừa chạm vào thân mình nó liền bùng lên một ngọn lửa.

GRÀO!

Dị thú lắc lắc cái đầu toàn lông của mình, tức giận gầm lên. Lửa bám vào cháy một mảng lông của nó, mùi khét khó chịu hoà vào không khí.

Không đợi cho nó vọt tới lần nữa, Lạc Viêm Chi liền phóng một đường hoả lớn, ngọn lửa bùng lên sáng cả một mảnh rừng. Có điều dị thú nào dễ chơi đến vậy, từ trong ngọn lửa lớn đó lập tức phóng vọt ra bên ngoài.

"Mẹ nó!" Lạc Viêm Chi thầm chửi tục, không ngừng tung sức mạnh ra muốn thiêu rụi nó.

Cậu lùi dần ra đằng sau, khoé mắt vẫn luôn chú ý tới Tiểu Tư. Cũng may Tiểu Tư là một cậu bé hiểu chuyện, không chạy ra bên ngoài đâm đầu vào nguy hiểm, khiến cho Lạc Viêm Chi bớt lo hơn.

Lửa bao quanh người Lạc Viêm Chi, ánh mắt cậu sáng rừng rực. Tay Lạc Viêm Chi nắm chặt lại thành nắm đấm, sức mạnh cũng dần tụ lại chỗ đó. Chờ khi Hổ Giao lao nhanh đến, cậu liền bước sang bên phải một bước rồi lập tức nhanh tay đấm thẳng lên chiếc bờm lông xù của nó.

Bùm!

Tay vừa đấm vào kèm theo một cú nổ lớn, Lạc Viêm Chi bị chấn động mà thu tay lại, cánh tay run rẩy khó kìm chế được. Cậu ôm lấy tay của mình, cười lạnh nhìn chằm chằm dị thú.

Con thú bị đánh lệch mặt, Lạc Viêm Chi không buông tha, cậu nghiến răng nhịn đau, nhanh nhẹn dùng chân của mình tung một cú đá xoáy mạnh mẽ vào thân hình to lớn của nó. Cú đá kèm theo sức mạnh nện thẳng vào chiếc bụng lớn khiến nó bị lõm vào, Hổ Giao ăn đau nằm ngã ngửa ra, miệng mang hàm răng sắc nhọn vang lên âm thanh gầm gừ phẫn nộ.

Lạc Viêm Chi thở dốc, lấy tay quẹt lên vết xước nhỏ trên mặt, cậu không dám buông lỏng cảnh giác, nhất là khi không biết thực lực thật sự của con thú này ra sao.

Cậu đảo mắt, sau đó phát hiện có một thanh kiếm được cắm lên cây, thứ vũ khí này chính là thứ mà cậu rất cần lúc bấy giờ. Lạc Viêm Chi cẩn thận quan sát dị thú rồi mới chầm chậm đi tới chỗ thanh kiếm kia.

Thế nhưng Lạc Viêm Chi đã đánh giá thấp sự dai dẳng của Hổ Giao, ngay lúc tay cậu chạm tới cán cầm, đột ngột nó cào chân, gầm một tiếng chạy thẳng tới vị trí của Tiểu Tư. Cho dù vừa bị thương, tốc độ của nó vẫn không thay đổi.

Trái tim của Lạc Viêm Chi treo lên, nhìn tràng cảnh trước mắt mà toàn thân lạnh toát. Cậu không kịp chạy lại, chỉ biết dùng sức mà hét lên cảnh báo cho Tiểu Tư, "MAU TRÁNH RA!!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.