Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 230: Đạo lữ




Từ ngày Du Phục Thời ở trước mặt chưởng môn nói Diệp Tố có suy nghĩ không an phận với hắn, chưởng môn sau đó thường xuyên nhắc đi nhắc lại với các vị trưởng lão, ông cảm thấy đại đệ tử của mình có lòng riêng với tân đệ tử, bụng dạ khó lường.
Chưởng môn trái lo phải nghĩ, cảm thấy cứ như vậy không ổn, ông là chưởng môn Thiên Cơ Môn, cần phải đối xử với các đệ tử bình đẳng, không thể thiên vị đại đệ tử.
Vì thế chưởng môn liền đoạt Du Phục Thời lại từ tay Diệp tố, chuẩn bị tự mình dẫn dắt tân đệ tử này.
Nhưng mà chưởng môn muốn dạy đệ tử thì phải có một thân phận chính đáng.
Chưởng môn vì kiên quyết không để đại đệ tử lầm đường lạc lối nên quyết định thu Du Phục Thời làm tiểu đệ tử, dẫn theo bên người dạy dỗ, không cho Diệp Tố mượn cơ hội bổ túc mà giở trò với tân đệ tử.
“Sư phụ, người muốn đích thân chỉ dạy Du Phục Thời sao?” Diệp Tố nhíu mày hỏi.
Nét mặt chưởng môn phức tạp nhìn đại đệ tử ở đối diện, ông chỉ là mới tuyên bố thôi mà tiểu cô nương đã lập tức tìm tới cửa, quả nhiên đúng là có suy nghĩ không an phận với tiểu đệ tử mà.
Lúc trước đồng ý đi học đường dạy học sợ là cũng vì coi trọng Du Phục Thời mà thôi.
Nếu Du Phục Thời cũng có hảo cảm với đại đệ tử thì ông tự nhiên cũng nguyện ý thúc đẩy, chẳng qua tiểu đệ tử cũng đã dùng đến từ “suy nghĩ không an phận” rồi, hiển nhiên là không thích Diệp Tố.
Chưởng môn một lần nữa thở dài trong lòng, trên mặt lại không biểu hiện gì khác, chỉ giơ tay vẫy vẫy nói: “Việc này ta đã quyết định, con chớ nhiều lời nữa, lui ra đi.”
“……” Diệp Tố chỉ đành phải nuốt lời trong lòng xuống.
Nàng không có ý kiến với việc Du Phục Thời làm tiểu sư đệ của mình, chạy tới nơi chỉ là vì cảm thấy việc dạy dỗ tiểu sư đệ tương đối khó, sợ sẽ tức chết sư phụ.
“Đi mau, đi mau đi.” Chưởng môn chống một tay lên trán, bộ dạng như đang rất đau đầu, “Sư phụ muốn nghỉ ngơi.”
“Vâng, sư phụ.” Diệp Tố chỉ có thể bỏ cuộc.
Vừa lúc gần đây có một động phủ mở ra, nghe nói có tài liệu mà nàng cần, thế là Diệp Tố dứt khoát rời đi tông môn.
Việc này ở trong mắt chưởng môn lại biến thành đại đệ tử đau lòng quá độ, chỉ có thể bỏ đi cho nguôi ngoai vết thương lòng.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, chưởng môn liền đặt hết tâm tư vào việc dạy dỗ tiểu đệ tử.
Đã rất lâu rồi ông không nghiêm túc dạy dỗ một đồ đệ, vì trước giờ ông thu mấy đồ đệ đều là đệ tử có thiên phú cao nhất Thiên Cơ Môn, trên cơ bản cũng không cần ông dạy gì nhiều, ném cho một đống thư tịch cho tự học, nhiều lắm thì thỉnh thoảng chỉ điểm một chút là được.
Lần này chỉ dạy Du Phục Thời khiến chưởng môn hoàn toàn hiểu rõ như thế nào là dạy dỗ học trò đầu gỗ, đá cứng mãi không tan.
Nghiệt đồ!
Chưởng môn nhìn Thí Luyện Trường bị nổ tan hoang lòi lõm thì tức giận đến độ ngực phập phồng.
Du Phục Thời cũng rất không vui, cả người lẫn mặt hắn đều bị bẩn, vừa rồi khi luyện chế pháp khí bị nổ chưởng môn cũng không kéo hắn ra.
……Tuy rằng uy lực của vụ nổ chẳng hề hấn gì với Du Phục Thời nhưng hắn đã quen được Diệp Tố bảo vệ, đột nhiên thay đổi như vậy chênh lệch cũng quá lớn.
Trong lòng Du Phục Thời không thoải mái.
Hắn chầm chậm đưa tay xuống đặt lên túi Càn Khôn, trước khi đi Diệp Tố đã thiết lập một tiểu trận pháp ở bên trên, nếu có phát sinh ngoài ý muốn, yêu khí vô tình tỏa ra thì trận pháp này có thể giúp che lại, tránh không để bị hộ môn đại trận hoặc chưởng môn, trưởng lão phát hiện ra.
“Hôm nay sư phụ mệt rồi.” Chưởng môn đau đầu nói, “Tiểu đồ đệ, con đi về nghỉ ngơi đi.”
Thu đồ đệ này có chút hố rồi, uổng cho một thân thiên phú lại không luyện được pháp khí, sớm hay muộn cũng tức chết ông mà.
Nhìn bóng dáng Du Phục Thời rời đi, trong lòng chưởng môn càng thêm chắc chắc đại đồ đệ đối tới tân đệ tử này thật sự là tình cảm đậm sâu.
Cỡ này mà vẫn có thể chịu được, quả nhiên là yêu thảm đối phương.
Diệp Tố trong động phủ ở nơi xa đột nhiên cảm thấy cả người rờn rợn, sau đó không nhịn được mà hắt xì một cái: “……”
Có lẽ là chưởng môn không chịu nổi đả kích này nữa, sau nhiều lần dạy dỗ nhưng mãi không có tiến bộ, ông rốt cuộc lựa chọn từ bỏ, để Du Phục Thời ở trong tông môn làm một đệ tử dòng chính ăn no chờ chết là được.
Du Phục Thời còn ước gì được như thế.
Hắn đã sớm chán ghét sinh hoạt cả ngày chỉ có luyện khí, lại còn không có ai che chở cho mình.
Du Phục Thời tạm thời không thấy hứng thú với việc san bằng Thiên Cơ Môn nữa, trong lúc dạo trong rừng gần học đường, hắn nghe thấy có người đang thảo luận chuyện Diệp Tố đi động phủ, hắn nghĩ nghĩ, sau đó quyết định đi tìm Diệp Tố.
Còn lý do vì sao……Yêu Chủ làm việc còn cần lý do ư.
Du Phục Thời lặng lẽ rời khỏi Thiên Cơ Môn, chạy tới động phủ mà đệ tử kia đã nói.
Nhưng mà……sau khi đi vào hắn lại lạc đường, cũng không biết Diệp Tố ở đâu, dọc theo đường đi chỉ có các loại yêu thú.
Du Phục Thời chỉ tỏa ra một chút yêu khí, các yêu thú từ xa cảm nhận được đã bắt đầu điên cuồng chạy trốn.
Hắn chậm rãi bước về phía trước, ngẫu nhiên sẽ chụp mấy đầu yêu thú lại hỏi có nhìn thấy Diệp Tố hay không.
Cao giai yêu thú nhỏ yếu bất lực: “……” Chúng nó làm sao biết được Diệp Tố là ai.
Cũng may không lâu sau có một yêu thú mà Du Phục Thời bắt được tựa hồ đã nghe qua tên Diệp Tố ở một nơi tối tăm, nó chỉ hướng cho Du Phục Thời.
……
Cuối cùng Du Phục Thời cũng tìm thấy Diệp Tố ở trong một sơn động.
Tình huống của nàng không tốt lắm, vùng bụng bị thương nghiêm trọng, máu chảy không ngừng, trên miệng vết thương còn có hắc khí, hẳn là đã bị trúng độc.
“Ngươi sắp chết sao?” Du Phục Thời chậm rãi ngồi dựa lưng dựa vào vách đá trước mặt Diệp Tố, duỗi tay chọc chọc vào má của nàng, xúc cảm quá mức mềm mại khiến hắn có chút không được tự nhiên rụt tay lại.
Diệp Tố bởi vì trúng độc cộng thêm bị thương đổ máu nên sắc mặt tái nhợt, nàng nhìn người ở đối diện, cười khẽ nói: “Độc này còn gây ảo giác nữa ư?”
Du Phục Thời nghe thấy lời này của nàng thì gương mặt xinh đẹp không tự giác nhăn lại: “Ta là thật.”
Thấy nàng vẫn còn chưa tin, Du Phục Thời thả ra cái đuôi, kéo tay Diệp Tố sờ sờ đuôi của mình, mặt mày đắc ý: “Có ai có cái đuôi vừa đẹp vừa sờ thoải mái như của ta được chứ.”
Diệp Tố cảm giác sự lạnh lẽo như ngọc trong lòng bàn tay, thoáng dùng sức ấn xuống lại có thể cảm nhận được chút mềm mại đàn hồi, ngẩn ra: “Đệ làm sao lại đến đây?”
“Chưởng môn ép ta luyện khí, phát nổ cũng mặc kệ ta.” Nhắc tới chuyện này Du Phục Thời liền cực kỳ tủi thân, hắn đã quen được Diệp Tố lẳng lặng che chở, nhưng đến khi đổi thành một người khác mới biết nàng tốt như thế nào.
Diệp Tố cũng không ngạc nhiên: “Sư phụ dạy đệ tử cũng không quá kiên nhẫn.” Các sư đệ sư muội khác thiên phú cao, tốc độ học nhanh còn bị chưởng môn chê phiền, huống chi là đệ tử dốt đặc cán mai như Du Phục Thời.
“Ngươi trúng độc rồi.” Du Phục Thời cúi đầu nhìn chỗ eo của nàng, khí đen mỗi lúc một đậm hơn, hơn nữa còn không ngừng nhanh chóng chui vào vết thương.
“Ừ.” Ý thức của Diệp Tố đã bắt đầu mơ hồ, lần này nàng đến đây để tìm một loại tài liệu được ghi trong sách cổ, không nghĩ tới ở gần tài liệu lại có ba con yêu thú cao giai canh giữ, trong đó có một con cực nhỏ, trốn ở bên trong tài liệu, nàng nhất thời vô ý liền bị trúng chiêu.
Nàng nhìn Du Phục Thời nói: “Đệ dẫn ta về Thiên Cơ Môn đi.”
Nhưng mà chờ về tới tông môn, sau đó mới tìm y tu thì chỉ sợ lúc đó nàng đã trúng độc nặng, có chữa trị thì cảnh giới nhất định cũng sẽ bị hao tổn không ít.
Trước khi hôn mê Diệp Tố nghĩ thầm: Có thể sống sót cũng xem như không tệ rồi.
“Ngươi đừng chết……” Du Phục Thời thấy Diệp Tố nhắm mắt lại, hô hấp mỏng manh thì trong lòng không khỏi hoảng hốt, hắn duỗi tay đẩy đẩy bả vai nàng nhưng nàng không có chút phản ứng nào.
Du Phục Thời mím môi nhìn chằm chằm Diệp Tố, người này tuy rằng có chút đáng ghét nhưng so với những người khác thì tốt hơn rất nhiều.
Hắn không làm theo lời Diệp Tố nói, mang nàng về Thiên Cơ Môn, mà là nửa quỳ bên cạnh nàng, duỗi tay xé rách phần quần áo quanh vết thương ở bụng.
Trên eo nàng có hai vết thương rất sâu, máu vẫn chưa ngừng chảy, hơn nửa hắc khí đang không ngừng theo đó thấm vào trong.
Du Phục Thời cúi đầu cắt một đường trên hai ngón tay của mình, sau đó nhẹ nhàng bôi máu lên vết thương trên eo Diệp Tố.
Không bao lâu sau, da thịt xung quanh miệng vết thương bắt đầu khép lại, phục hồi như cũ.
Du Phục Thời cũng không kinh ngạc, sau khi thấy hai vết thương khép lại nhanh chóng thì hắn dời mắt nhìn Diệp Tố vẫn hôn mê chưa tỉnh.
“……trong cơ thể vẫn còn độc.” Du Phục Thời lẩm bẩm.
Hắn nghiêng đầu nhìn Diệp Tố vẫn bất tỉnh hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nhích lại gần, nhẹ nhàng dán môi mình lên môi nàng, không có tiết tấu gì cứ thế li3m li3m môi Diệp Tố.
“Hình như không có tác dụng……” Du Phục Thời nói thầm, hai vành tai lặng lẽ đỏ lên.
Hình như phải để nàng nếm được mình……mới có thể giải độc hoàn toàn.
Trong sơn động cực kỳ an tĩnh, yêu thú sau khi cảm nhận yêu khí trên người Du Phục Thời thì đều đã cong chân chạy xa khỏi khu vực này, trong không gian chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng gió phất qua lá cây sàn sạt.
Du Phục Thời nghĩ ngợi một hồi, vẫn quyết định một lần nữa hôn Diệp Tố, lần này hắn biết cạy môi nàng ra, cũng may Diệp Tố hôn mê nên cũng không tốn bao lớn sức lực.
Hắn không cẩn thận đụng phải đầu lưỡi của Diệp Tố, mềm mại ấm áp, từ mặt xuống cổ lập tức phừng lên một màu đỏ ửng.
Du Phục Thời vội vàng lùi về sau, thấy Diệp Tố vẫn còn chưa tỉnh lại, lúc này mới khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nếu không phải……vì cứu nàng thì hắn cũng không hôn nàng đâu!
Tuy Du Phục Thời nghĩ như vậy nhưng theo bản năng vẫn dựa vào bên người Diệp Tố, cuối cùng trong lúc đợi nàng tỉnh lại thì bản thân lại tựa đầu vào vai nàng ngủ mất.
Khi Diệp Tố tỉnh lại thì phát hiện bản thân vẫn còn ở trong sơn động như cũ, hơn nữa hai vết thương bên hông cũng đã khôi phục, trong cơ thể cũng sạch sẽ dư độc.
Kỳ lạ.
Diệp Tố còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì lại nhận ra bên người mình có một người đang dựa vào.
“Tiểu sư đệ?” Diệp Tố cho rằng hắn đã xảy ra chuyện gì, lập tức nắm lấy tay hắn bắt mạch kiểm tra, lại phát hiện hắn không có bị thương.
Lúc này Du Phục Thời rốt cuộc cũng tỉnh lại, hắn vẫn dựa vào trên vai Diệp Tố, nhưng vì vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lên liền vô ý thức cọ cọ mặt vào vai nàng.
Diệp Tố nghiêng đầu nhìn thấy cảnh này, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn một nhịp, bộ dáng này của tiểu sư đệ thật quá mức……đáng yêu.
“Ngươi tỉnh rồi?” Du Phục Thời vẫn nằm trên vai nàng không động, cả người toát ra vẻ lười biếng, thậm chí giọng nói còn mang theo âm mũi.
“Ừ.” Diệp Tố cũng không nhắc nhở, chỉ hỏi, “Là đệ đã cứu ta sao?”
Nhắc tới chuyện này Du Phục Thời liền có chút đắc ý: “Toàn thân ta đều là bảo, hôn ngươi một cái là có thể giải được độc.”
Diệp Tố: “……”
Một lúc lâu sau nàng mới nói với tiểu sư đệ: “Đệ có biết ở tu chân giới hôn người khác có ý nghĩa gì không?”
“Có nghĩa gì?” Du Phục Thời rốt cuộc ngẩng đầu khỏi vai Diệp Tố, nhưng người vẫn không động, hai người vẫn dựa sát vào nhau.
Diệp Tố nhìn thẳng vào hai mắt của tiểu yêu nói: “Có nghĩa tương lai chúng ta phải làm đạo lữ.”
“……Ừ.” Du Phục Thời cẩn thận nghĩ nghĩ, mặt thoáng đỏ vài phần, “Vậy chúng ta làm đạo lữ thôi.”
Diệp Tố: “……được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.