Không Cần Làm Nữ Chính, Tôi Cũng Khiến Nam Chính Yêu Tôi

Chương 28: Đó là chồng tôi




------------ Quay về thực tại ------------
( tôi là Cửu Cửu)
- Cậu ta ngồi đây trông cậu cả đêm đấy - Tuấn Dương
- Ừm..ừm.., điều này chứng tỏ, cậu ta phải lòng cậu rồi - Mỹ Kiều
- Ayza, dù có phải lòng thì cũng chắc gì đến được với nhau - Tôi nói với tâm trạng khá buồn
- Tại sao? - Hai người kia ngạc nhiên, đồng thanh nói
- Thôi thôi đừng nói đến chuyện này nữa, cậu sắp gọt hết sạch quả táo rồi kìa - tôi lảng sang chuyện khác
- A - Mỹ Kiều kêu lên
- Cậu sao vậy? - Tôi hỏi
- Tớ lỡ cắt trúng tay rồi - Mỹ Kiều nhìn ngón tay đang chảy máu
- Cậu bị ngốc à, cắt cũng khiến tay bị thương - Tuấn Dương mắng yêu, kéo Mỹ Kiều đi ra ngoài
- Thật sự không sao mà - Mỹ Kiều cố nói
- Đi theo tớ, không nói nhiều - Tuấn Dương cương quyết kéo Mỹ Kiều ra
- Cậu đi theo cậu ấy đi - Tôi mỉm cười
Thế là vèo 1 cái, 2 người chạy ra ngoài. Tôi đương nhiên phải để họ đi rồi nếu giữ ở lại chắc họ lại phát cẩu lương cho tôi ăn no luôn ấy chứ.
Nhưng không nhẽ hắn thật sự rất quan tâm tôi, chỉ cần qua lời kể của 2 người họ thì tôi cũng biết được, lúc ấy hắn đáng sợ như thế nào. Đợi chuyện phía sau kết thúc, có lẽ tôi sẽ chấp nhận tình cảm hắn. Không phải vì thương hại, mà vì tôi cũng có cảm tình với hắn. Nhưng bây giờ chưa phải lúc thổ lộ.
Tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ thì " cạch ", cánh cửa mở ra. Một cô y tá bước vào:
- Đến giờ thay bình truyền rồi
Rồi cô ấy tiến lại phía tôi, thay bình truyền. Cô y tá vừa thay vừa nói:
- Cô thật may mắn đấy nha, kiếm đâu được bạn trai vừa có tiền vừa có sắc lại còn biết quan tâm bạn gái
- À..ừm..đó không phải bạn trai của tôi - Tôi nói
- Không phải!?, thật sao?, vậy là tôi vẫn có cơ hội rồi. Tí nữa tôi phải nói cho mấy người ở ngoài kia biết mới được, mấy người họ cũng rất thích anh ấy - Cô y tá vui mừng
- Đó là chồng tôi - Tôi nhanh nhảu nói
- Chồng?, vậy thì tiếc nhờ - Cô y tá vẻ mặt thất vọng
- Ừm, tiếc thật - Tôi nói thêm
Thay xong, cô y tá đi ra ngoài. Không hiểu tại sao vừa nghe cô ta nói, có rất nhiều người thích hắn ta thì tôi lại có chút tức giận, chỉ muốn bắt hắn ta về làm của riêng thôi. Vừa tuyên bố chủ quyền chắc không sao đâu nhờ. Không biết vừa nãy tôi lỡ nói hắn là chồng thì có làm sao không nữa. Aaaa, sao mình lại ngốc thế này chứ, chỉ tại cái miệng mà hại cái thân.
Tôi trách mình tại sao lại nhanh nhảu nói như vậy thì hắn bước vào:
- Tôi về rồi
Tôi không nhìn thấy trên tay hắn xách hộp cháo nào liền hỏi:
- Cháo của tôi đâu!!
- Đây - Hắn đưa mắt nhìn ra cửa
- Vào đi - Hắn nói
Từ bên ngoài đi vào, Hào Tử bước vào xách hơn chục túi cháo trên tay, ở ngoài chạy vào thì toàn vệ sĩ mặc đồ đen, mỗi người trên tay đều cầm nhưng thứ đồ ăn khác nhau, từ nước cho đến hoa quả.
Ở bên ngoài bao nhiêu cặp mắt từ ngạc nhiên sang ngưỡng mộ nhìn vào trong. Tôi nhìn mà cũng không hiểu hắn đang nghĩ gì luôn, tôi bảo:
- A..anh chắc phải mua hết mấy cửa hàng rồi nhỉ?
- Tại anh không biết em thích ăn gì nên mua tạm
- Mua tạm cái gì, cậu ta ra hỏi mấy người bán ngoài kia thì bị mấy bà đó kêu mua hết cái này rồi đến cái kia để tẩm bổ cho người bệnh, cậu ta cứ thế mua - Hào Tử than
- Hơ hơ - Tôi cười gượng
- Không đủ à? - Hắn nhìn tôi
- Đủ, đủ, nó còn thừa nhiều - Tôi nói
- Vậy ăn đi - Hắn nhìn tôi cười
Mọi người bắt đầu để đồ ăn trên bàn, tôi đưa tay định cầm thìa ăn thì bị hắn ngăn lại:
- Em đang bị thương nên để tôi đút cho
Hắn cầm thìa lên, múc từng miếng cháo đưa lên miệng tôi. Tất cả vệ sĩ xung quanh cùng Hào Tử đơ×2, những khuôn mặt lạnh của mấy tên vệ sĩ cũng biến thành không hiểu và khó tin.
Đến tôi cũng thế nhưng được hắn quan tâm vẫn rất vui. Tôi ăn từng miếng cháo hắn đút, khuôn mặt của hắn bây giờ rất ôn nhu, thật khiến lòng tôi cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Xong bát cháo rồi đến hoa quả, tổ yến, sữa,...Bây giờ bụng của tôi đã no căng rồi. Vừa đúng lúc Tuấn Dương và Mỹ Kiều đi vào, Hào Tử lấy làm lạ, hỏi:
- 2 cậu đi đâu đấy?
- Đi băng bó vết thương - Tuấn Dương nói
- Ai bị thương vậy, bị thương nặng không? - Hào Tử hỏi han
- Cô ấy bị thương - Tuấn Dương chỉ tay vào Mỹ Kiều
- Hì - Mỹ Kiều giơ ngón tay có băng cá nhân nhỏ
- Các cậu đi từ nãy đến giờ chỉ vì vết thương nhỏ này sao? - Hào Tử khó hiểu
- Nhỏ gì mà nhỏ, con gái mà hậu đậu, bất cẩn. Như này thì ai thèm cưới nữa - Tuấn Dương trách móc
- Không ai cưới thì thôi, tớ đành ở vậy - Mỹ Kiều giận hờn quay mặt sang phía khác
- Ngốc à, không ai cưới cậu thì để tớ cưới, cô gái như cậu thì chỉ có tớ mới chịu được thôi nên cậu nhanh chóng về nhà tớ đi - Tuấn Dương xoa đầu Mỹ Kiều
Mỹ Kiều đỏ mặt ngại ngùng, Hào Tử thấy mà tức:
- Uây này, tớ còn ế đó nha
- Đáng đời, cẩu độc thân - Tuấn Dương quay qua nhìn Hào Tử, mắng
- Cậu...- Hào Tử quay mặt đáng thương sang nhìn tôi với Dạ Thần. Dạ Thần tiến gần đến tôi, xoa đầu:
- Bọn họ phát cẩu lương thì chúng ta cũng nên phân phát 1 chút đúng không, vợ - Hắn ta cười
- Ai là vợ anh chứ...- Mặt tôi đỏ lên, tôi đành quay mặt sang 1 bên
- Mấy người...- Hào Tử tủi thân
- Tui..tui là tui kệ mấy người - Rồi ổng mang bộ dạng tức giận này đi ra ngoài
- Haha..- cả nhóm bật cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.