Không Biết Vị

Chương 26:




Sinh nhật lần này trải qua ấm áp bình thường, Chu Dục Cảnh tự làm bánh gato, hương vị không ngon lắm, hai người vẫn ăn hết sạch.
Ban đêm thì ở đây luôn, sau khi rửa mặt hai người tựa trên sofa, bật tivi lên, mở chương trình lại không ai xem, Đoàn Hạc Thừa ôm Chu Dục Cảnh nói chuyện, thỉnh thoảng còn hôn môi cậu, qua sinh nhật sắp phải lên đại học, Chu Dục Cảnh thi không tệ, trường học ở ngay Mậu Thành, Đoàn Hạc Thừa hỏi: “Thu dọn hành lý xong hết chưa?”
Chu Dục Cảnh chưa thu dọn hành lý, trong lòng cậu cũng có một ít kế hoạch, bối rối hỏi: “Em có thể không đi học đại học không?”
“Hử?” Đoàn Hạc Thừa nhíu mày.
“Vì… phải trọ ở trường.” Sợ Đoàn Hạc Thừa cảm thấy mình không tiến bộ lại vội vàng nói: “Em có thể tự học…”
“Không được.” Đoàn Hạc Thừa từ chối thẳng thừng.
Khóe mắt Chu Dục Cảnh rũ xuống không nói thêm nữa, cậu luôn nghe lời, Đoàn Hạc Thừa nói không được, cho dù luyến tiếc, cậu cũng không nhắc lại.
Cảm giác được người trong lòng hơi mất mát, Đoàn Hạc Thừa chơi vành tai cậu nói: “Không phải em vẫn muốn giúp tôi sao?”
“Ừm.” Chu Dục Cảnh gật đầu thật mạnh.
“Vậy nghe lời.”
Kết thúc ngày nghỉ, Chu Dục Cảnh khôi phục thân phận học sinh bình thường nhất, hôm nhập học Đoàn Hạc Thừa có việc, để Mã Xuyên đưa cậu đến, trên đường đi Mã Xuyên nói: “Em không muốn học cái gì mà đại học, em cũng không phải người thích học tập, dù sao sau này sẽ là tay đấm đá, trình độ cao trung ở trong nhóm người chúng ta cũng coi như cao rồi.”
Hồi nhỏ Chu Dục Cảnh ghen tị với Mã Xuyên có thể học tiếp, giờ lại hơi ghen tị cậu ta không thể học lên cao, nhưng vừa nghĩ đến có lẽ Đoàn Hạc Thừa có một chút xíu thích mình, lại không hề dám chậm lại, nếu quả thật như vậy, cậu phải làm cho mình ưu tú một chút, xứng với Đoàn Hạc Thừa mới được.
Cuộc sống đại học buồn tẻ lại không thú vị, thỉnh thoảng Đoàn Hạc Thừa sẽ đến thăm cậu, cùng nhau ăn cơm cùng nhau tán gẫu cuộc sống ở trường, Chu Dục Cảnh dần dần cảm thấy hai người thật sự như người yêu, hôn môi làm tình, hết thảy đều tự nhiên.
Cậu vừa kích động vừa thấp thỏm. Cậu muốn đợi một thời gian nữa, đợi mình ưu tú lớn mạnh hơn chút, sẽ thổ lộ với Đoàn Hạc Thừa, nói cho hắn biết, em thật sự rất rất thích anh.
Nhưng cơ hội không chờ người, không bắt được nó, lời muốn nói, có lẽ mãi mãi cũng không có cơ hội nói ra.
Trong bốn năm đại học xảy ra rất nhiều chuyện, cuối cùng Đoàn phu nhân vẫn đi, không phải vì bệnh nặng không thể chữa được, mà vì cản một phát súng cho Đoàn Mậu Sinh, Chu Dục Cảnh nhận được tin, xin nghỉ vội vàng chạy về biệt thự Mậu Thành, cậu thở hồng hộc đứng dưới lầu tòa C, ngửa đầu nhìn Đoàn Hạc Thừa chống hai tay trên ban công.
Đoàn Hạc Thừa không có biểu cảm gì, cũng không nhìn ra được đau buồn, nhưng Chu Dục Cảnh biết hắn khó chịu, cậu leo cầu thang đi lên, đứng trước Đoàn Hạc Thừa nhỏ giọng gọi hắn.
Đoàn Hạc Thừa đáp một tiếng, ôm người vào lòng ôm rất chặt, trong đêm yên tĩnh, chỉ có Chu Dục Cảnh khẽ nghẹn ngào, Đoàn Hạc Thừa xoa xoa tóc cậu, khàn khàn nói: “Chỉ có em thôi.”
Sau tang lễ, lúc đầu Chu Dục Cảnh định ở lại bên Đoàn Hạc Thừa mấy ngày, Đoàn Hạc Thừa không đồng ý, bảo cậu quay về trường học.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Chu Dục Cảnh bị nhốt trong tháp ngà bốn năm, sau khi tốt nghiệp, mọi thứ xung quanh có vẻ như cũng có thay đổi. Trong một năm hai người gặp nhau chẳng được mấy lần, từ sau khi Đoàn phu nhân qua đời, Đoàn Hạc Thừa trở nên vô cùng bận rộn, nhưng chỉ cần rảnh rỗi thì sẽ đến thăm Chu Dục Cảnh, tuy rằng lúc ở chung không có thay đổi gì lớn, nhưng trong lúc Chu Dục Cảnh không ngừng cố gắng, Đoàn Hạc Thừa cũng trưởng thành nhanh như thổi.
Cuối cùng đã đến ngày tốt nghiệp.
Lúc này một người đứng ở cổng trường, âu phục phẳng phiu, khí tràng sắc bén, mặc dù vẻ ngoài sáng sủa đẹp đẽ cũng không ai dám lộ liễu nhìn hắn, Đoàn Hạc Thừa hai mươi mấy tuổi, hoàn toàn trút bỏ vẻ ngây ngô của thiếu niên, trở nên chín chắn mạnh mẽ.
Chu Dục Cảnh kinh ngạc nhìn, trái tim chậm rãi chìm xuống, lời thổ lộ muốn nói ra, mắc trong cổ.
Thật sự, chênh lệch nhiều quá rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.