25
Cuốn tiểu thuyết Không biết bao giờ gặp lại của tôi ba năm trước đã được dựng thành phim.
Vô số người hâm mộ bộ phim hỏi tôi:
“Xin hỏi có nguyên mẫu của nam nữ chính không?”
Tôi cười trả lời: “Có.”
“Xin hỏi cuối cùng nam nữ chính có ở bên nhau không?”
Tôi gật đầu: “Họ rất hạnh phúc.”
“Vậy, người xấu có nhận được hình phạt xứng đáng như trong phim không?”
Tôi đã xem cảnh cuối cùng của bộ phim.
Nữ chính đã đánh chết hung thủ giết chồng ngay tại Tòa.
Tôi cười mà không nói.
Người thuê nhà tầng dưới đã chết.
Đêm đó tôi ngồi ở bàn làm việc, sững sờ nhìn chằm chằm vào đoạn kết của cuốn tiểu thuyết phá án ba năm trước.
Giấy kết hôn màu đỏ trên bàn không còn mới nữa, tờ giấy bay như đang kể vô số câu chuyện.
Tôi cầm lấy bút lên trịnh trọng viết vào chỗ số giấy chứng nhận kết hôn.
“20230822”
Tôi đóng dấu thật mạnh lên giấy chứng nhận tình yêu của chúng tôi.
“Giang Tự, đời này không hối hận.”
“Tô Dĩ, đời này không hối hận.”
Hai giờ sáng, một số điện thoại lạ gọi tới.
Tôi bắt máy.
Giọng nói đầu kia vẫn hay như vậy.
“Xin hỏi có phải cô Tô không? Chúng tôi phát hiện cô có liên quan đến một vụ trọng án...”
Nước mắt của tôi rơi lộp độp trên tờ giấy đăng ký kết hôn, tên của tôi và Giang Tự hòa vào nhau trên dấu mộc đỏ, không thể phân biệt được.
Tôi cười ngây ngốc, trầm giọng đọc câu cuối cùng trong cuốn tiểu thuyết.
“Là chuyện tôi giết người sao?”
(Toàn văn kết thúc)