Không Ai Khác Ngoài Em

Chương 4: Hoàn




25.
Là Lục Trì.
Tôi nhìn Cố Tri Châu, vẻ mặt của anh ta rất đặc sắc.
Nhưng mà liên quan éo gì đến tôi?
“Được thôi.”
Tôi ngồi lên xe, Lục Trì đội mũ bảo hiểm cho tôi:
“Ôm chặt nhé, chị ơi.”
Sau đó cậu chở tôi nhanh như chớp biến mất trong màn đêm.
Lục Trì đưa tôi đến bờ sông.
Chúng tôi ngồi bên bờ sông tận hưởng làn gió mát, cậu lặng lẽ lắng nghe tôi kể chuyện.
Tôi kể tất tần tật với Lục Trì rằng tôi và Cố Tri Châu đã quen biết nhau từ nhỏ ra sao, sau khi kết hôn lại hận nhau như thế nào:
“Em có nghĩ chị thật ngu xuẩn không?”
“Có phải em cũng ghét chị không?”
Cậu cười:
“Em càng ghét bản thân mình hơn.”
“Rõ ràng hôm qua em vừa mới thề xong, nếu em còn quan tâm đ ến chị nữa, em sẽ là một con chó.”
“Xong giờ thì sao, nhìn chị một cái mà em đã không chịu nổi rồi, chị vừa nói gì em cũng không nghe lọt tai chữ nào.”
Tôi…
“Lục Trì, chị đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy.”
“Em cũng đang nghiêm túc mà.” Cậu nhìn tôi, “Em hiện tại đang cố gắng nhịn để không hôn chị đấy.”
“Ở đây không được.”
“Vậy đổi chỗ đi.”
Chúng tôi lại đi tới khách sạn năm sao lần trước.
Tôi vừa bước vào cửa, cậu đã đè tôi lên cửa hôn:
“Đợi đã, cậu không muốn nghe tôi kể về quá khứ của mình à?”
“Ừ, chị nói đi, em đang nghe đây.”
“Lục Trì, tôi đã kết hôn rồi.”
Cậu dừng lại:
“Có ly hôn hay không, cũng không quan trọng nữa, hiện giờ lòng tham của em rất lớn, chỉ muốn hôn vợ người khác thôi.”
Cậu hôn tôi dữ quá, hôn đến mức đầu óc tôi mơ màng.
Giờ phút này tôi không còn nhớ được bất cứ điều gì về Cố Tri Châu, mặc kệ luân thường đạo lý gì gì đó, tôi chỉ muốn cắn nát cổ em trai này thôi.
“Chị, chị tuyệt quá, em sẽ làm chị thấy thật sướng, chị quên anh ta đi được không?”
“Ai? Cố Tri Châu sao?”
Cậu húc một cái thật mạnh để trừng phạt tôi: “Chị còn dám nhắc đến anh ta?”
Tôi không dám nữa.
Sáng hôm sau.
Điện thoại của tôi bị đơ.
Của Lục Trì cũng vậy.
Tôi vừa định đứng dậy, lại bị ai đó kéo lại:
“Trên người em đều là bằng chứng phạm tội của chị đó, chị phải ly hôn mới được.”
Gặp đúng tâm cơ boy rồi.
“Rồi rồi rồi, tôi đi chuẩn bị hồ sơ ly hôn đây.”
“Chị thật tuyệt vời.”
Tôi trở lại căn nhà thuê của Lâm Lâm, bắt đầu chuẩn bị hồ sơ ly hôn.
Lâm Lâm cũng đã nghe về chuyện xảy ra ngày hôm qua, kiên quyết đồng ý việc tôi ly hôn.
Trong khi đang sắp xếp, tôi kiểm tra vòng bạn bè của mình, thấy bài viết Lục Trì:
[Anh đây hạnh phúc lại rồi.]
26.
Nghĩ lại cảm giác sướng muốn c.h.ế.t đêm qua, tôi vẫn cảm thấy chưa đã thèm.
Lần đầu tiên tôi biết rằng, thì ra làm chuyện đó rất sướng.
Tôi không nhịn được cho Lục Trì một like, như một lời khen dành cho cậu tối qua.
Điều đáng sợ là, Cố Tri Châu lại bình luận ở bên dưới một dấu chấm hỏi.
Đáng sợ hơn nữa là, lúc này Cố Tri Châu đang đợi ở dưới lầu, Lâm Lâm nói, anh ta đã đứng ở đó từ sáng sớm:
“Anh ta thật buồn cười. Đừng bảo anh ta định cầu xin quay lại đấy?”
“Cậu xuống bảo anh ta đi về đi, nhìn cũng thấy phiền.”
Lâm Lâm nhìn tôi: “Sao phải đuổi chứ? Anh ta thích hèn hạ như vậy thì cứ kệ anh ta thôi.”
Cũng đúng.
Tôi nhớ lại lúc sáng sớm, Cố Tri Châu đã đứng dưới lầu hỏi tôi:
“Cô ấy kết bạn với cô trên WeChat từ bao giờ?”
“Từ lâu rồi.”
“Cô ta năn nỉ tôi đi xem đại hội thể dục thể thao, lúc cô ta ngất xỉu, tôi đã đưa cô ta đến phòng y tế. Đúng rồi, lúc anh gọi cho cô ấy, tôi còn cầm điện thoại giúp hai người nói chuyện luôn đấy.”
“Tôi cũng đi sinh nhật của cô ta, cô ta gửi cho tôi ảnh hai người hôn nhau, lúc anh với cô ta nằm trên giường tôi có gọi điện tới, cô ta rên cũng hay đấy.”
“À, còn nữa, cái lần cô ta tới nhà, cô ta cũng chụp ảnh cho tôi xem, khi hai người cãi nhau, cũng là tôi tiện tay tìm video “Cách giữ trái tim đàn ông” cho cô ta.
“Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”
Cố Tri Châu sắc mặt tái mét đứng đó, cuối cùng nghẹn ngào nói:
“Thật xin lỗi, anh không biết.”
“Biết thì sao? Biết để vụng trộm kỹ hơn sao?”
Tôi không cười được nữa, quay người bỏ đi.
Có lẽ ông trời cũng không nhìn nổi, đến trưa, trời bắt đầu đổ mưa.
Người cao quý giàu có nhất ở thành phố Giang - tổng giám đốc Cố, dầm mưa ướt như chó.
Tôi xuống đổ rác, nhìn thấy tôi anh ta liền cười:
“Hiểu Hiểu, em vẫn thương anh phải không?”
Tôi thương anh cái quỷ gì.
Tôi đưa túi rác cho anh ta:
“Dù sao quần áo của anh cũng ướt rồi, cầm qua thùng rác bên kia vứt hộ tôi đi, đường bẩn quá tôi không muốn đi.”
Mặt của anh ta trông khó coi muốn c.h.ế.t.
Sau đó, Cố Tri Châu bị thư ký ép buộc kéo lên xe, đưa đi bệnh viện.
Nghe nói bị cảm lạnh, sốt cao không giảm.
[Chị ơi, em cũng bị ốm rồi, sốt cao không giảm luôn nè, khi nào chị mới đến thăm em?]
Tôi đọc được mà mặt nóng bừng.
“Trời trời, ai mà tán tỉnh dữ vậy?”
“Một em trai thôi.”
Tôi nhanh chóng che điện thoại đi.
“Tớ quen không? Phải người tớ biết không?”
Tôi nhìn cậu ấy, lưỡng lự vài giây:
“Cậu không biết đâu.”
“Bao nhiêu tuổi!”
“Mười tám.”
“Thế mà cậu cũng dám ăn cơ đấy.”
Tôi đỏ mặt trước những gì cậu ấy nói.
Lâm Lâm hết lời khen ngợi tôi:
“Bảo rồi, tại cậu chưa thử đồ ngon bao giờ, thế nên mới coi trọng tên rùa bò họ Cố kia đấy.”
Tôi cạn lời.
27.
Tôi đến bệnh viện thăm Cố Tri Châu đang bị bệnh.
Anh ta hỏi ngày hôm đó Lục Trì đưa tôi đi đâu.
Tôi nói cậu chỉ đi ngang qua:
“Anh vẫn đang cố đổ lỗi cho một người không liên quan à?”
Anh ta cũng hỏi tôi liệu cả hai chúng tôi có thể lùi lại một bước, cùng nhau chữa lành cuộc hôn nhân này không.
Ông nội đã thuê đội ngũ chuyên gia chữa bệnh cho mẹ tôi, tiền chữa bệnh cũng đã được thanh toán xong.
Anh ta còn nói, sẽ chia cho tôi một nửa cổ phần công ty, mỗi tháng cho tôi một trăm vạn, tôi cũng không cần đi làm.
Nếu tôi muốn đi làm cũng không sao, anh ta sẽ sắp xếp một công việc nhàn nhã cho tôi.
“Thật ra, nếu hồi trung học em không ra nước ngoài du học thì có lẽ chúng ta đã thành đôi rồi, sau này anh mới tình cờ gặp Trần Tĩnh ở trường đại học, mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, chúng ta tra tấn lẫn nhau cũng nhiều năm rồi, cũng không còn trẻ nữa. Tô Hiểu Hiểu, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu được không?”
“Nhưng mà, tôi không muốn sống với anh.”
Tôi đưa cho anh ta toàn bộ giấy tờ ly hôn.
Trong 5 năm qua, tôi bắt gian bao nhiêu lần, hơn chục cô gái bị anh ta tổn thương, đừng hòng ra vẻ thanh cao trong sáng.
Nếu ra tòa, việc ly hôn chắc chắn không thành vấn đề, tôi nhận được tài sản bồi thường cũng là chuyện đương nhiên.
Anh ta cầm hồ sơ, không nói được gì:
“Hiểu Hiểu, em không ly hôn được không?”
“Không được.”
Anh ta sững sờ:
“Mấy năm nay là anh có lỗi với em, em có thể trả thù anh lại như vậy cũng được, cho dù em tìm người khác, anh cũng sẽ không can thiệp, chỉ cần em vẫn về nhà là được, có được không?”
Tôi suýt thì bật cười:
“Cố Tri Châu, anh có biết bây giờ trông anh giống gì không?”
“Giống gì?”
“Giống như một con chó, ký tên nhanh lên!”
Anh ta tức đến mặt trắng bệch, cuối cùng cũng ký tên.
Vào một ngày nắng đẹp, tôi cùng Cố Tri Châu tới cục dân chính lấy giấy chứng nhận.
Cuộc hôn nhân này đã kết thúc, mọi chuyện đều kết thúc rồi.
Tảng đá lớn trong lòng tôi cuối cùng đã được buông xuống.
Lúc rời đi, Cố Tri Châu nhìn tờ giấy ly hôn, đứng như trời trồng.
Mắt anh ta chợt đỏ hoe:
“Hiểu Hiểu, chúng ta có thể quay lại năm năm trước được không? Làm anh em cũng được.”
“Lúc ở cạnh Chu Chỉ, lúc nào anh cũng mất tập trung, anh chỉ nghĩ đến em thôi, nhưng anh không muốn thừa nhận…thừa nhận là anh cũng thích em.”
Tôi bất lực liếc nhìn thư ký của anh ta:
“Cô có chắc chắn là đã chữa khỏi bệnh cho tổng giám đốc Cố chưa?”
“Có cần đưa về khám lại không?”
Thư ký cũng bất lực, xấu hổ không nói nên lời.
Vừa bước ra khỏi cục dân chính, tôi đã nhìn thấy xe của Lục Trì đang đợi tôi ở cửa.
Lần này không cần phải giấu nữa.
Tôi bước tới một cách hiên ngang.
Cố Tri Châu ở phía sau, trợn to mắt nhìn tôi lên xe của Lục Trì.
28.
Sau khi nhận được tiền bồi thường ly hôn từ Cố Tri Châu, tôi mở studio cá nhân.
Trước đây tôi đã học Self-media (*truyền thông cá nhân) ở nước ngoài, nhưng tiếc là sau khi tôi về Trung Quốc trở thành một bà nội trợ, nó đã bị lãng quên.
Bây giờ tôi muốn bắt đầu lại, sau ba tháng làm việc trong lĩnh vực Self-media, tôi đúc kết được một điều:
“Thà làm ăn xin còn hơn làm truyền thông, tiền làm một ngày còn không đủ để mua một gói mì tôm nữa.”
Đúng lúc chán nản, tôi đến trường gặp Lục Trì.
Lục Trì đang tổ chức họp lớp.
Cậu vô tình nhìn thấy tôi, sau đó cứ nhìn đi nhìn lại tôi tám trăm lần.
Tôi quay lại cảnh này, không ngờ nó lại lên xu hướng:
[Trời trời, anh ấy đẹp trai quá, anh ấy cứ nhìn chủ thớt hoài.]
[Chị ơi chị đăng bài như vậy, làm em mê bạn trai chị mất thôi.]
[Mặt anh ấy đẹp như được tạc tượng vậy, chị gái còn không đăng lên cho chị em chiêm ngưỡng chút đi?]
...
Phần bình luận tràn đầy những lời trêu đùa.
Tôi chơi lớn:
[Chị đây còn nhiều lắm, chị em muốn xem cái gì?]
Mấy chị em càng phấn khích hơn.
Phần bình luận có đủ kiểu.
Tất nhiên, việc đầu tiên tôi làm khi tài khoản Douyin này lên xu hướng, chính là chặn Lục Trì.
Lục Trì đang đi hẹn hò với tôi, không hiểu sao tôi cứ nhìn vào điện thoại.
Cho nên cậu trở nên căng thẳng.
Kết quả là một ngày nọ Lâm Lâm đang lướt Douyin, gửi cho tôi một ảnh chụp màn hình.
Lục Trì để lại lời nhắn dưới bài của một blogger tâm lý nổi tiếng:
[Tôi hỏi hộ bạn tôi cái này, nếu bạn phát hiện hình như bạn gái mình…đang ngoại tình thì phải làm sao?]
[Lục Trì buồn cười thật đấy, sao cậu ta cứ luôn lên mạng hỏi linh tinh vậy?]
Tôi bật cười, trả lời thẳng Lục Trì:
[Chị sẽ đi hỏi khắp nơi như em.]
Thế là bình luận của Lục Trì cũng lên xu hướng luôn.
Cư dân mạng đào thông tin, phát hiện Lục Trì chính là em trai trong video trên xu hướng, còn tôi là người đăng video của em trai đó.
Lục Trì xách tôi tới thẳng khách sạn:
“Tô Hiểu Hiểu, tại sao cái gì em cũng chụp rồi đăng lên mạng được hả?"
Cậu vừa vội vừa tức, bởi vì nhìn thấy bức ảnh cơ bụng của mình trong phần bình luận của tôi.
“Thì sao hả? Tốt khoe xấu che không được hả?”
“Anh tập ra cơ bụng, chỉ để một mình em ngắm thôi.”
“Anh giận em à?”
Tôi đành phải dỗ cậu.
Nói với cậu rằng dáng người cậu đẹp nên không có gì phải xấu hổ cả.
Cậu nên tự hào về bản thân mình.
Cậu vẫn còn dỗi tôi.
Nhưng cũng chỉ dỗi một lúc thôi, sau khi tôi nói nếu cậu không cho tôi chụp ảnh, tôi sẽ đi chụp người khác, cậu lập tức đầu hàng:
“Vậy bọn họ còn muốn xem cái gì nữa? Ông đây chụp còn không được sao? Em không được chụp ảnh người khác.”
Tôi lén lút thì thầm vào tai cậu hai chữ: “Trâu bò…”
Cậu trừng mắt tức giận:
“Tuyệt đối không được đó.”
“Em biết mà, em chỉ đùa anh thôi.”
Cậu phản ứng lại, đè thẳng tôi xuống giường:
“Giỏi lắm, em dám trêu đùa anh à?”
Lăn qua lăn lại trên giường hai tiếng đồng hồ.
Cậu nắm tay tôi với vẻ mặt hài lòng:
“Anh đây rất thích được em trêu chọc.”
29.
Lâm Lâm rủ tôi đi mua sắm vào cuối tuần, hôm đó tôi ngủ đến chiều mới dậy.
Cậu ấy đến gõ cửa nhà tôi.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng hét ngoài cửa.
Mới nhận ra rằng, Lục Trì chỉ mặc một cái quần ngủ mơ mơ màng màng đi mở cửa.
Mười phút sau, Lâm Lâm đã ngồi trong phòng khách của tôi.
Ba chúng tôi nhìn nhau.
Một lúc sau, Lâm Lâm phá vỡ sự xấu hổ, bắt đầu hỏi Lục Trì tại sao học kỳ trước lại trượt tín chỉ.
Hai người bắt đầu giao lưu học tập, bầu không khí cuối cùng cũng tốt hơn.
“Lục Trì, chiều nay em có tiết phải không? Em trốn học à?” Lâm Lâm hỏi cậu.
Lục Trì liếc nhìn tôi: “Giờ em đi đây.”
Sau khi Lục Trì rời đi, Lâm Lâm trừng mắt nhìn tôi như kẻ thù:
“Súc vật!”
Tôi vô thức lùi lại: “Tớ làm sai gì chứ?”
“Cậu còn không phải là súc vật sao? Cậu tán sinh viên của tớ!”
“Cậu ấy là sinh viên của cậu thì sao chứ? Cậu ấy đã trưởng thành rồi.”
“Người lần trước gửi tin nhắn cho cậu, là cậu ấy à?”
Tôi gật đầu.
“Hai người bắt đầu từ lúc nào hả? Sau khi ly hôn? Không đúng, hay là lúc cậu tới trường tìm Chu Chỉ? Chắc không phải lúc chơi Liên Quân đâu nhỉ?”
Tôi lại gật đầu.
“Lúc đó cậu ấy vẫn đang ở độ tuổi vị thành niên đúng không?”
“Chúng tớ chỉ nói chuyện phiếm thôi.”
Lâm Lâm bị sốc đến mức không thể ngậm miệng lại.
Cuối cùng lại bắt đầu mắng tôi:
“Súc vật! Cậu ăn ngon uống kỹ quá ha, mắc công tớ còn lo lắng cho cậu!”
30.
Sau đó tôi hỏi Lục Trì, Lâm Lâm có làm khó cậu không.
Cậu nói không sao cả:
“Mỗi lần anh gọi cô ấy là cô giáo, cô ấy nhìn anh như kiểu anh là tội phạm ấy."
Trong nửa năm sau đó, tôi tạo thêm một số tài khoản, tuyển dụng một lượng lớn blogger Douyin.
Mỗi ngày đều bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Cuối cùng cũng bắt đầu nhận quảng cáo, có lợi nhuận.
Studio đang đi đúng hướng, thu hút được một số nhà đầu tư.
Tại hội nghị đầu tư, tôi và Lục Trì đi cùng nhau.
Không ngờ lại gặp được Cố Tri Châu.
Anh ta gầy đi trông thấy, cả người trông rất tiều tụy.
Khi nhìn thấy tôi đến cùng Lục Trì, anh ta hừ một tiếng:
“Còn tưởng sau khi ly hôn cô tìm được cái thứ gì, như này hả?"
“Cậu ta tốt hơn tôi chỗ nào hả? Cậu ta bao nhiêu tuổi? Cô bao nhiêu tuổi? Ai sẽ cưới một người phụ nữ hơn mình chín tuổi chứ? Cô già rồi mà vẫn còn ảo tưởng à?”
“Cậu ta chơi đùa cô chắc được hai năm, chơi nát xong là lại tìm người khác ngay thôi.”
Đây rõ ràng là một hội nghị nghiêm túc, nhưng sự giễu cợt của Cố Tri Châu lại khiến mọi người thấy khó chịu.
“Cố Tri Châu, anh làm tôi thấy thật buồn nôn.”
“Tôi chỉ đang giúp cô nhận ra sự thật, đừng để đụng tường Nam mới biết quay đầu lại*, đến lúc đó trông khó coi lắm.”
*Để đụng tường Nam (撞了南墙): Câu thành ngữ đầy đủ là “chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头)”, ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý. Ở đây là nói ngược lại thành ngữ trên.
Tôi tức đến run người.
Lục Trì bưng đồ uống tới, nhìn thấy Cố Tri Châu liền thay đổi sắc mặt:
“Nếu tôi nghe không lầm, chẳng lẽ Cố tiên sinh muốn dùng phép khích tướng để kích động người ta quay đầu lại à?”
Xung quanh đột nhiên tụ tập rất nhiều người.
Bọn họ đều muốn hóng hớt chuyện hay giữa bạn trai hiện tại với chồng cũ.
“Không phải việc của cậu.”
“Đừng vội thế, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh rằng các cô gái không thích thế đâu. Nếu anh chỉ biết dùng điểm yếu của họ để đe dọa họ, điều đó chỉ khiến họ cảm thấy ghê tởm hơn mà thôi.”
“Nếu như anh thật sự muốn quay lại, tôi có một lời khuyên cho anh đây.”
Cố Tri Châu nhìn cậu: “Cậu thì có lời khuyên gì?”
Lục Trì cười nhìn anh ta: “Giữ chắc gà* của anh thì quan trọng hơn.” (*nguyên văn là c4c)
Cố Tri Châu giận đến môi run rẩy:
“Tô Hiểu Hiểu, đây chính là người mà cô chọn đấy hả, cô xem đức hạnh của cậu ta xem?”
Lục Trì vốn định ôm tôi đi chỗ khác tránh xa anh ta, nghe được những lời này liền dừng lại:
“À đúng rồi, tôi không định nói ra đâu, năm năm trước, mối tình đầu của anh tự sát, anh đau khổ muốn c.h.ế.t, không chỉ ngoại tình…, mà còn hành hạ vợ mình, đổ hết lỗi lầm lên người vợ mình, đầu anh nghĩ cái gì vậy hả?”
“Anh đang giả vờ là mình rất thâm tình à, giả vờ tới mức thôi miên cả bản thân luôn à. Thâm tình của anh là như thế à? Tôi còn tưởng là anh lấy cớ này, để chơi với hết cô gái này đến cô gái khác, trông vui phết đấy.”
“Nếu anh thực sự yêu người kia, thì đừng trách vợ, đừng trách bố mẹ, sao không nhảy theo cô ấy ra khỏi cửa sổ luôn đi, nếu anh dám nhảy, tôi còn có cớ mà tin được anh là đàn ông chân chính chứ.”
Chỉ mấy câu đã khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Mọi người bắt đầu chỉ trò về phía Cố Tri Châu:
“Có chuyện như vậy thật sao? Người nào đó, không chỉ hèn nhát, còn là mama boy, vợ anh ta rốt cuộc đã trải qua cuộc hôn nhân kỳ quái gì vậy?”
“Làm mối tình đầu, làm vợ, làm cha mẹ của anh ta thật khổ, anh ta thì chỉ biết nghĩ cho bản thân.”
“Đúng đúng.”

Những gì Lục Trì nói khiến tôi như được khai sáng.
Lần đầu tiên tôi được đổi mới sự hiểu biết của mình về cậu.
Trông cậu cà lơ phất phơ vậy thôi, nhưng đến lúc phải đứng lên ra mặt thì lại rất nghiêm túc.
Cậu biết tất cả mọi thứ, chỉ là cậu không nói ra thôi.
Cậu không muốn vạch ra vết sẹo của tôi, sợ tôi bị tổn thương lần nữa.
Hiện tại, cậu nói ra những lời này trước mặt rất nhiều người, có thể coi là một bước ngoặt hoàn toàn triệt để đối với tôi.
Tôi vừa định khen cậu làm tốt lắm.
Kết quả là cậu lại nói:
“Nhận tiện nói luôn, tôi mười chín, anh hai mươi tám, anh Cố, anh không còn trẻ nữa, nên chăm sóc mái tóc của mình đi!”
Nói xong, mọi người xung quanh đều bật cười.
Câu nói này là một đòn chí mạng đối với Cố Tri Châu.
Điều mà một người đàn ông trung niên quan tâm nhất, chính là liệu anh ta có bị hói hay không mà thôi.
Tôi rút lại những gì tôi đã nói trước đó.
Lục Trì lại bắt đầu không đứng đắn nữa rồi.
31.
Vừa quay lại xe, Lục Trì liền đè tôi xuống hôn:
“Nghĩ đến việc em từng kết hôn với anh ta, anh liền muốn bóp c.h.ế.t anh ta rồi.”
Vừa rồi không phải cậu rất bình tĩnh sao?
“Nhưng bây giờ em chỉ thích anh thôi.”
“Tốt nhất nên vậy, Tô Hiểu Hiểu, anh nói cho em biết, giờ anh đang ghen tị đến phát điên, em không thể dễ dàng dỗ được anh đâu.”
“Để thử xem.”
Chúng tôi nhanh chóng lái xe về nhà.
Về đến nhà, còn ở cửa, chúng tôi đã không nhịn nổi, lao vào hôn nhau.
Sau đó cậu hành tôi bằng rất nhiều cách t.r.a t.ấ.n tàn ác khác nhau:
“Anh ta hay anh khỏe hơn?”
“Anh.”
“Anh ta hay anh làm em s.ư.ớ.n.g hơn?”
“Anh.”
“Không được, đ.m, anh vẫn còn ghen tị.”
“Nếu có thể quay lại năm năm trước, ngày nào anh cũng sẽ gửi tin nhắn quấy rối em, bảo em không được ngủ với chồng, em là của anh.”
Cười c.h.ế.t…
Cậu đúng là đồ dở hơi.
Lục Trì tức giận, lại còn không dễ dỗ.
Vào năm giờ sáng sớm, cậu đăng một bài viết khác lên trang cá nhân:
[Anh đây lại vui vẻ rồi.]
Kết quả là tới tối anh ấy lại như này.
“Năm nay anh đã mười chín, còn ba năm nữa mới được kết hôn, pháp luật không thể thay đổi sao?”
“Không thể.”
“Nghe nói muốn trói buộc một người phụ nữ, thì phải dùng trẻ con.”
Tôi?
“Em không muốn có con.”
“Anh không bảo em sinh, anh đang tự hỏi, hình như có công nghệ nước ngoài có thể khiến đàn ông sinh con thì phải?”
Tôi choáng váng.
Sao cậu lại có ý tưởng này vậy trời?
Luôn có một số bình luận không hay bên dưới video của chúng tôi:
[Chỉ là diễn thôi, làm gì có người đàn ông nào lại thích một người phụ nữ lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy? Chờ chị gái già đi, thể nào cậu em trai cũng quay lại quen gái trẻ mà thôi đúng không?]
Tôi nhìn thấy cũng chỉ cười trừ.
Trên đời này luôn có những người không thích nhìn người khác sống tốt hơn mình, cứ soi mói đủ đường chuyện của người ngoài.
Kết quả Lục Trì trả lời trực tiếp:
[Tôi có thể tự cắt nó, cảm ơn, không cần phải lo lắng hộ đâu, bạn chăm sóc tốt cái của bạn, tôi sẽ chăm sóc tốt cái của tôi, có phải vì bạn không có cái đó nên mới sân si lo hộ cho phần của người khác không hả?]
Cười gần c.h.ế.t.
Ngày nào đó tôi sẽ bị anh người yêu độc miệng của mình làm cho cười đến c.h.ế.t mất.
Mọi người ở khu bình luận đều c.h.ế.t mê Lục Trì:
[Đ.m, em trai chất quá.]
[Gu tôi chính là mấy em trai điên cuồng như này.]
[Chị ơi, em yêu bạn trai của chị thật rồi.]
32.
Có rất nhiều việc, tôi chỉ muốn biến việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ thành không, để bớt phải tranh cãi.
Lục Trì thì khác.
Đối mặt với sự bất công, đối mặt với những chỉ trích thậm tệ, cậu luôn đáp trả lại y nguyên.
Tôi cười nhạo cậu: “Đợi đến lúc anh bằng tuổi em, liệu anh có còn nghị lực như này không?”
“Đương nhiên rồi, anh đây sẽ luôn luôn ấm áp và chiều chuộng em mãi mãi.”
“Cho dù em có gặp chuyện gì đi nữa, hãy đổ lỗi cho người khác nhiều hơn, bớt kiểm điểm bản thân lại.”
“Chị à, em thật sự rất tốt, ngày nào anh cũng muốn sự thật này với em một lần.”
Tôi nhìn Lục Trì, thường dễ rơi nước mắt cảm động vì cậu.
Nhìn lại hơn mười năm qua, bởi vì tình yêu đơn phương, tôi đã rơi vào cái đầm lầy hôn nhân tưởng chừng không thể thoát ra được.
Chỉ vì cuộc hôn nhân thất bại đó, mà ngày nào cũng tự phủ nhận bản thân mình.
Đổ mọi tội lỗi không đáng có lên người mình, cũng là một sai lầm rất lớn.
Tại sao khi hôn nhân có trục trặc, đều là do sự ngu dốt của người phụ nữ, còn người đàn ông ngoại tình…lại được tẩy trắng trong sạch chứ?
Việc duy trì một cuộc hôn nhân tồi tệ, thường phải trả giá nhiều hơn so với việc kết thúc nó.
Vì sao chúng ta không thể dũng cảm hơn một chút, yêu bản thân mình hơn một chút?
Người sống gần ba mươi năm, còn không tỉnh táo bằng người mới sống được hơn mười năm.
Tôi không hề hối hận khi yêu Lục Trì.
Cho dù sau này có chia tay cũng sẽ không hối hận.
Vì yêu cậu, nên tôi mới biết yêu bản thân mình nhiều hơn.
“Chị à, em chỉ cần yêu bản thân mình thôi, còn việc yêu em là của anh.”
“Ngủ sớm đi chị, anh yêu em, em có thể xác nhận điều đó với anh mỗi ngày.”
“Được.”
- HOÀN TOÀN VĂN -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.