Khom Lưng Vì Anh

Chương 17:




Lòng ngực giống như có móng vuốt cào mạnh vào làm cô nhói lên, Dịch Tích đột nhiên nhớ về lời nói trước kia của Từ Nam Nho.  
Thầy ấy nói với cô rằng bọn họ là con riêng thì sẽ không thể nào có cơ hội vượt qua cô được.
Thầy ấy nói “bọn họ” có lẽ cũng chính là nói bản thân mình.
“Tích Tích, từ ngày mai trở đi con dọn ra khỏi chỗ đó, ba không cho phép con tiếp xúc với anh ta”.
Dịch Tích nhìn ly trà đang nguội dần trên tay, chậm rãi phun ra một chữ: “Không”.
Một người như Từ Nam Nho thì bọn họ lấy tư cách gì để nói thầy ấy như vậy.
“Con nói gì?” Dịch Thành Hành tức điên, biết bao thế hệ nhà họ Dịch tung hoành từ thương trường đến chính trường, nên có địa vị vững chắc ở phương Bắc, mà con gái của ông nên có được những cái tốt nhất và có được vị thế cao nhất thì mới xứng đáng.
Vì thế việc này không chỉ liên quan đến bộ mặt của ông mà còn là bộ mặt của cả gia tộc.
“Trước nay ba nuông chiều con như vậy, đều cho con những cái tốt nhất, nhưng liên quan đến bộ mặt gia tộc thì con phải nghe lời ba!”
“Con không ép ba cho con những cái tốt nhất! Thứ con muốn trước giờ ba đều không thể cho!” Dịch Tích xù lông, “Từ Nam Nho là người con muốn, không phải việc của ba!”
“Không liên quan đến ba? Được, được lắm! Có giỏi thì trả lại tất cả những thứ ba cho con! Con muốn yêu anh ta thì đừng bao giờ quay về nhà họ Dịch này!”
Phòng khách lập tức rơi vào yên tĩnh.
Dịch Nhạc thấy Dịch Tích siết chặt nắm tay, sau đó lại hơi lỏng tay.
Cô và Dịch Tích không hợp nhau, ba và Dịch Tích cũng như thế, nhưng cô biết rõ ba không hợp với Dịch Tích cũng chỉ là vẻ bề ngoài, thật ra trong lòng vẫn luôn yêu thương chiều chuộng cô ấy, có lẽ tình thương của ba dành cho cô ấy còn nhiều hơn tình thương ông dành cho cô.
Cô nghĩ Dịch Tích cũng biết rõ điều này, cho nên mỗi lần cãi nhau cô ấy sẽ không thật sự chọc giận ông ấy. Không phải cô chưa thấy qua bọn họ cãi nhau, nhưng lần này cô cảm nhận được sự tức giận của Dịch Tích không giống mấy lần trước đó.
Kể từ lúc cô có được trí nhớ thì đây là lần đầu tiên cô thấy Dịch Tích có thái độ như vậy, cô không có cách nào miêu tả được ánh mắt của cô ấy ngay lúc này, có thể là tức giận, yếu đuối hoặc là khó tin, bao nhiêu cảm xúc lướt qua mắt cô ấy, cuối cùng hết thảy đều hóa thành sự kiên cường làm người khác giật mình.
Dịch Tích xoay người cầm túi xách, lấy thẻ ngân hàng, chìa khóa xe, chìa khóa nhà, tiền mặt và tất cả những đồ vật có giá trị đổ lên trên bàn.
“Được, tất cả chỗ này đều là của ba, nếu ba muốn thì con đưa là được”. Dịch Tích vứt túi xách xuống đất rồi bước ra ngoài.
“Dịch Tích!” Dịch Thành Hành tức giận mắng, “Nó chỉ là đứa con nhà họ Ngôn bỏ đi! Không chức không quyền, chỉ là đứa con riêng, nó không xứng với con”.
“Ba không cần nói nữa!” Dịch Tích dừng bước đưa lưng về phía mọi người, bả vai run lên, “Con không muốn nghe ba nói về thầy ấy nữa, thầy ấy rất tốt bụng cũng rất tài giỏi, các người không hiểu gì cả!”
Dịch Tích ngẩng đầu lên, khóe mắt lúc này đã hơi hồng lên: “Con riêng sao, năm đó ba đem con riêng về nhà cũng cảm thấy chán ghét như vậy sao?”
Bằng một lời nói thôi, cô thành công làm cho mọi người có mặt trong gian phòng đều biến sắc.
“Lúc đó ba quên bản thân đã vui vẻ biết bao nhiêu sao? Mẹ mới mất không lâu thì đã rước một đám người bọn họ về nhà, ba có nghĩ cho con không?”
“Còn anh ta”. Dịch Tích chỉ vào Dịch Vân Chiêu, trong mắt hiện rõ vẻ căm thù và ghê tởm, “Năm đó con nói rằng anh ta có ý đồ bất chính với con, nhưng ba không hề tin”.
“Dịch Tích!” Tưởng Minh Lệ đứng dậy khỏi ghế, “Con làm sao cũng được, nhưng dì không muốn con bôi nhọ Dịch Vân Chiêu, Vân Chiêu là đứa trẻ như thế nào thì mọi người đều rất rõ ràng, từ nhỏ nó đã đối đãi tốt với con nhường nhịn con, con sao có thể nói vậy”.
Lời nói tiếp theo đều nghẹn lại trong lòng Tưởng Minh Lệ, bà quay đầu ôm mặt khóc, Dịch Thành Hành thấy vậy mà mềm lòng vội ôm bả vai bà ấy an ủi.
Dịch Tích lạnh mặt nhìn hai người họ phu thê ân ái, tầm mắt cuối cùng dừng trên người Dịch Vân Chiêu.
Anh ta lúc này cũng đang nhìn cô, sắc mắt tái nhợt khác với thường ngày.
Dịch Tích cười mỉa, chậm rãi giơ ngón giữa với anh ta. Giây tiếp theo cô xông ra khỏi cửa.
Dì Lâm đuổi theo nhưng vẫn không giữ được cô.
Bên ngoài lúc này gió lạnh mà đường lại vắng, Dịch Tích đột nhiên nhớ đến buổi tối đáng sợ kia. Đêm đó trong nhà chỉ có duy nhất một mình cô.  
Sau đó Dịch Vân Chiêu về nhà, ngày hôm qua hai người bọn họ còn cãi nhau nên Dịch Tích vừa thấy anh ta liền lờ đi.
Nhưng cô không thể nghĩ được rằng Dịch Vân Chiêu cả người đều hôi mùi rượu đi theo cô đến trước cửa phòng, anh ta chống tay vào cửa phòng cô.
“Dịch Tích”. Anh ta hơi cúi người, khóe mắt hơi đỏ lên gọi tên cô. Dịch Vân Chiêu năm mười sáu tuổi đã cao lớn ra dáng cậu thanh niên trái ngược hoàn toàn với thân hình bé nhỏ chưa trưởng thành của Dịch Tích.
Dịch Tích ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh uống rượu? Hừ! Tôi sẽ nói ba rằng anh ra ngoài tụ tập uống rượu với đám bạn đến lúc say khướt mới trở về”.
“Em… tại sao vẫn luôn ghét anh?”
“Anh nói gì, anh là ai mà tôi phải thích!”
“Anh là anh trai em!” Dịch Vân Chiêu đột nhiên hét lên.
“Anh trai? Xì, anh còn tưởng rằng anh họ Dịch sao, Trình Vân Chiêu?”
“Đúng vậy, anh không phải họ Dịch, anh vốn dĩ không mang họ Dịch”.
“Biết vậy thì tốt, anh tránh ra!”
“Này, tôi phải đóng cửa rồi! Anh tránh ra! Trình Vân Chiêu! Anh vào đây làm gì!”
……
Sau đó hai người bọn họ nói gì thì Dịch Tích cũng không thể nhớ rõ, cô chỉ nhớ anh ta say rượu lên như dã thú phát điên đè cô nằm trên sàn nhà trong phòng cô.  
Thiếu niên cường tráng mười sáu tuổi mới biết yêu và cô gái nhỏ mười ba tuổi hung dữ nhưng chưa rành sự đời. Trong tiếng thét chói tai, cậu ta cởi bỏ quần áo trên người cô, bàn tay sờ soạng khắp người cô.
Lúc đầu cô còn mắng chửi cậu ta, nhưng sau đó cô khóc lên, cậu ta điên cuồng tìm kiếm chỗ để xâm nhập vào người cô, nhưng vì là lần đầu tiên nên loay hoay mãi vẫn không tìm được.
Cậu ta thô bạo làm cô rất đau.
Cuối cùng, khi vật ghê tởm kia tưởng chừng sắp chạm vào cô thì cô dùng hết sức lực bắt được cái đồng hồ báo thức gần đó, lấy góc nhọn của đồng hồ đập mạnh vào đầu anh ta.  
Mọi thứ đột nhiên im bặt, trong đêm tối máu tươi tràn ra sàn nhà trộn lẫn với sự hoảng loạn của cô.
Trong đêm dài đằng đẵng đó, Dịch Tích ngồi co ro vào một góc trong phòng cùng với Dịch Vân Chiêu máu chảy lên láng nằm bất tỉnh trên sàn nhà.
Sau đó, người đầu tiên trở về nhà chính là Tưởng Minh Lệ.
Trong lúc hỗn loạn, không một ai nhớ đến cô, không một ai lại hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có bản thân cô bị bao vây trong hoảng loạn, chìm trong tuyệt vọng cùng cực.
**
Trên người không có tiền cũng không có di động. Lúc này đầu óc cô trống rỗng, điều duy nhất muốn làm chính là đến bên cạnh anh.
Dịch Tích đi bộ trên đường rất lâu, cô rất quen thuộc thành phố này, nhưng từ trước đến giờ cô không hề đi bộ đến cảm nhận nó như đêm nay.
Có lẽ là hai hoặc ba tiếng sau đó.
Lúc đứng dưới tiểu khu dưới lầu, cô đã “tản bộ” thật lâu trong đôi giày da kia đến mức chân tê rần, chắc bởi vì hôm nay cô có hứng thú đột xuất nên mới đi lâu như vậy.
Đi vào thang máy lên tầng trên, tâm trạng đang ở vực thẳm cũng dần dà khẩn trương. Giờ phút này cô vô cùng muốn được nhìn thấy anh, cô muốn nói với anh rằng cô thích anh, cũng muốn cho anh biết đám người nhà kia của cô đáng ghét đến mức nào.
Nói tóm lại, cô muốn nói tất cả mọi thứ cho anh biết, cô cảm thấy anh chắc chắn có thể hiểu được.
“Ding”. Cửa thang mở ra.
Dịch Tích khập khiễng đi đến trước cửa nhà anh, lúc vừa muốn đưa tay ấn chuông cửa thì cửa cũng được mở ra.  
“Không cần tiễn nữa, chị tự quay về được”. Giọng nói của người lạ vang lên.
“Để em đi cùng, trời cũng tối rồi chị về một mình không an toàn”. Lúc này giọng nói dịu dàng lại xa lạ của Từ Nam Nho vang lên, trái ngược hoàn toàn với giọng nói lạnh lùng thường ngày trong trí nhớ cô.
Dịch Tích đứng trước cửa nhìn Từ Nam Nho cùng với người phụ nữ kia bước ra ngoài.
Cô chưa từng thấy người phụ nữ này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cô ấy, đây mới chính là kiểu phụ nữ mà Từ Nam Nho thích. Trưởng thành, đoan trang, dịu dàng lại xinh đẹp.
Ba người mặt đối mặt với nhau, Dịch Tích đờ người ra: “Thầy, đi ra ngoài sao?”
Từ Nam Nho nhìn cô gật đầu.
“Khi nào thầy quay về?”
“Có việc gì sao?”
“Em có vài lời muốn nói với thầy”.
Từ Nam Nho nhìn đồng hồ trên tay: “Ngày mai nói, tối nay có thể về trễ”.
“Nam Nho, hai người có việc thì cứ nói đi, chị tự về được”. Người phụ nữ bên cạnh anh lúc này lại lên tiếng lịch sự nói.  
Nhưng loại lời nói lịch sự lại lễ phép này như mũi dao chí mạng đối với cô.
“Không được.” Từ Nam Nho kiên quyết khác với mọi ngày, nói xong lại quay sang Dịch Tích, “Tôi đưa cô ấy về trước, nếu lúc về mà em còn chưa ngủ thì hẵng nói”.
Nói xong anh lập tức vòng qua người cô đi khỏi.
“Em không muốn”. Vừa lướt ngang thì Dịch Tích tóm lấy cổ tay anh, “Em muốn nói ngay bây giờ”.
Từ Nam Nho hơi chau mày.
Một hồi lâu anh mới xoay người nói với người phụ nữ kia: “Chị vào trong chờ em”.
Người kia nhìn Từ Nam Nho, sau đó lại nhìn Dịch Tích, cuối cùng xoay người đi vào nhà ngồi chờ.
Cửa nhà đóng lại, lúc này chỉ còn lại hai người đứng đó.
“Có chuyện gì thì nói đi”.
Dịch Tích đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của anh, cô bỗng nhiên không biết bắt đầu từ đâu. Chà xát bàn tay lạnh cóng của mình, rất lâu mới mở lời: “Em thích thầy”.  
Chân mày Từ Nam Nho càng nhíu chặt hơn: “Tôi nói rồi”.
Nói rằng không thích em.
“Vậy có thể thay đổi không?”
Từ Nam Nho: “Dịch Tích, tôi có gì đáng để em thích”.
“Có rất nhiều”. Dịch Tích chầm chậm kéo tay anh, đôi mắt tuy đã mỏi mệt nhưng vẫn ánh lên vẻ kiên quyết, “Em thích thầy lúc thầy đặt câu hỏi bài tập, em cũng thích những lúc thầy hướng dẫn em làm bài, em càng thích lúc em sợ hãi thì thầy vẫn luôn bên cạnh giúp đỡ em!”
Anh thở dài: “Chuyện đã qua lâu như vậy, em cần gì nhớ rõ đến thế”.
“Đúng là đã qua lâu, nhưng em không hề quên”.
Đèn hành lang đột nhiên tắt đi, sau đó lại sáng lên.
Trong khoảnh khắc đó, Dịch Tích nhìn thấy Từ Nam Nho hơi hé môi định nói gì đó, chỉ là lời nói lần này càng trở nên vô tình hơn.
“Tôi không phải loại người lo chuyện bao đồng”.
“Gì cơ?”
“Lúc học đại học đi dạy ở nhà em là vì tôi thiếu tiền, bởi vì thiếu tiền nên tôi mới cần người học sinh là em”.
Nói thẳng thừng như vậy làm Dịch Tích có chút sáng tỏ mọi chuyện, nhưng nghĩ lại thì vẫn không hiểu lắm.  
“Tôi không cố ý nhúng tay vào việc nhà của em, nhưng mà Dịch Tích, ba em trả lương rất cao”.
Trong lòng cô như có cơn bão ập đến, dòng khí lạnh kia từ trong tim xông thẳng lên đỉnh đầu cô, trong khoảnh khắc đó toàn bộ máu trong người như bị đông cứng lại, sau đó cô dường như nghe được âm thanh vỡ vụn trong lòng ngực mình.  
“Cho nên thầy an ủi em, ở bên cạnh em, làm em vui vẻ, mọi thứ thầy làm cho em thật ra chỉ bởi vì thầy không muốn mất đi công việc”.
Từ Nam Nho im lặng.
Rất lâu sau, anh xoay người về hướng ngược lại với cô: “Dịch Tích, trên thế giới này không hề có nhiều người tốt như em vẫn nghĩ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.