Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 111: Ai phụ ai thương hải 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tưởng Hoàng nằm gục bên cạnh thác nước hít thở từng hơi khó khăn. Trời mới sang thu mà toàn thân hắn rét lạnh run rẩy, da thịt bám một lớp tuyết mỏng, một bên mắt bị thương tầm nhìn tối tăm. Hắn nằm im không nhúc nhích, cố gắng bình tâm điều hòa hơi thở.
Vết thương sâu hoắm trên lưng đau buốt, miệng vết thương trước ngực không khép miệng được linh lực bay ra từng đốm nhỏ, phiêu đãng theo làn gió bay về nơi xa xăm. Hắn chẳng còn sức bỏ đi nữa, tâm trí dần chìm vào miền đất xa lạ, trắng xóa. Trên nền trời hiện ra dáng vẻ tươi cười của hắn, sau đó một gương mặt ôn hòa hiện ra nhìn hắn tỏ ý khen ngợi...
Hắn vui sướng cười ngây ngô nhận túi thơm từ người đó, trao lại một thứ khác. Miệng lưỡi ngọt ngào nói rất nhiều điều viển vông, càng nghe, đầu hắn càng đau, đến khi tiếng rít kéo dài quét qua, xung quanh tĩnh mịch không còn bất cứ âm thanh nào.
Mi mắt Tưởng Hoàng nhíu chặt, ngực co thắt liên hồi, hắn giằng co với quỷ sai mấy hiệp, không khí lần nữa tràn vào khoang phổi. Hắn tham lam hít thở, tỉnh khỏi giấc mộng hoang đường mở bừng mắt ra nhìn, phía chân trời vầng dương đang lên, ánh sáng đỏ nhuộm khắp gương mặt hắn.
Hình như có người đang ráo riết lục soát, phía trước không còn đường nữa...
Khụ khụ...
Không còn bộ da che chắn, hắn chỉ là hồn phách rách nát đang trọng thương nằm lẻ loi ho khan từng đợt. Người bình thường không nhìn thấy hắn, nếu con chim quỷ kia quay trở lại hắn không chịu nổi một đòn. Nhớ lại ân oán của họ, Tưởng Hoàng không nhịn được cười mỉa mai, chợt ngực nóng lên, luồng khí nóng ấy bay vọt ra khỏi cổ họng.
Mặt hắn tái mét, tròng mắt sẫm hơn... mơ hồ có một suy nghĩ đáng sợ xẹt qua: Nếu như hắn chết ở đây, ca ca sẽ không bao giờ nhớ ra từng có người như hắn tồn tại nữa ư? Quên sạch sẽ năm tháng hạnh phúc nương tựa lẫn nhau, ca ca không nhớ đến hắn, bỏ rơi hắn hoàn toàn, không, hắn không thể buông xuôi ở nơi này!
Ý niệm này như mũi tên đâm xuyên qua da thịt, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt làm hắn thông suốt, đầu óc u ám mờ mịt của hắn dần tỉnh táo lại.
Tưởng Hoàng bò dậy, đột nhiên trước mắt có gì đó lao tới, hư ảnh sáng lóa. Hắn theo bản năng phòng thủ muốn tấn công, một âm thanh nho nhỏ đánh úp bên tai, nước mắt nức nở thấm vào tim.
"Vô Diện."
Tưởng Hoàng ngẩn người thu tay lại, hắn nhìn lại bản thân mình, da thịt tái nhợt lộ ra mạch máu, không biết từ bao giờ tay chân không còn là linh thể trong suốt. Từng chút, từng chút một, da thịt tái tạo lại, ngực căng lên, xương cốt thẳng ra kêu từng chuỗi âm thanh răng rắc kỳ quái.
Thẩm Huyền Quân quỳ bên đỡ hắn, truyền chút linh lực cho hắn: "Sao, sao lại, sao lại bị thương ra nông nỗi này?"
"Vô ích thôi, linh lực của ca ca không thông đừng lãng phí ở chỗ ta." Linh lực rót vào người hắn đều bay ra ngoài hết, nhìn sắc mặt y tái mét, ngực hắn càng đau hơn: "Đừng khóc, đỡ ta vào chỗ kín đáo trước, chuyện hôm nay đừng để ai biết!"
Thẩm Huyền Quân ngớ người nhưng nhanh chóng nghe theo lời hắn, không hỏi nhiều thêm câu nào. Hai người lảo đảo đi men theo chỗ nước cạn, luồn lách tìm một nơi có thể trú thân bên khe núi khuất sâu. Hang động nhỏ ẩm mốc đầy dây leo, y để hắn ngồi dựa vào một gò đất cao nghỉ ngơi trước, bản thân dọn dẹp xung quanh sạch sẽ, gom lá khô đốt lên một đống lửa nhỏ.
Ngửi thấy mùi khói, Tưởng Hoàng ho sặc sụa, làn khí nóng lan khắp ngũ tạng thiêu đốt điên cuồng. Thẩm Huyền Quân quỳ gối bên cạnh hắn xua khói đi bớt, vạch vết thương kiểm tra, hắn vội giữ tay y lại: "Đừng..."
Hắn dùng ánh mắt cầu xin, vẻ mặt đau lòng hành động yêu thương này đối với hắn là một sự tra tấn. Người ca ca quan tâm không phải là hắn... lúc nhìn vết thương lở loét trên ngực, phát hiện bên trong ngực rỗng tuếch ca ca sẽ phản ứng thế nào?
Thẩm Huyền Quân cứng cỏi phản bác: "Để ta xem."
"Công tử, đừng chạm vào hắn!" Viên Viên nghe nói y đi tìm gương, bất an thình lình nổi lên, quả nhiên... khốn khiếp, đã dặn bọn họ không để công tử ra ngoài rồi mà! Một lũ vô dụng!
"Đừng chạm vào người hắn."
"Ca ca..." Không nói hết câu, gương mặt Tưởng Hoàng vặn vẹo thống khổ nén cơn đau, tơ máu lan khắp tròng mắt, tay chân nặng nề không cử động được. Lưỡi kiếm đâm qua ngực hắn loé lên ánh sáng bạc lạnh lẽo. Lồng ngực rách ra nhanh hơn, khói đen bốc ngùn ngụt, Tưởng Hoàng túm lấy tay Thẩm Huyền Quân, miệng hắn mở lớn mấp máy nói mấy câu, chú thuật niệm được một nửa, ngã xuống đất bất động. Mắt hắn vẫn mở to, trong lòng có nhiều điều muốn nói không thể thốt ra!
Thẩm Huyền Quân sợ hãi không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy người trước mắt chồng chéo lên bóng hình khác. Dưới gò đất trồi lên vô số dây leo trói chặt, đâm xuyên da thịt, lôi kéo hắn ghim xuống đất, tựa hồ muốn kéo qua bờ bên kia địa ngục. Y không kịp đứng dậy, bò lên ôm chặt hắn, cổ họng phát ra tiếng nức nở: "Đừng, đừng mà..."
Hang đá vang lên tiếng nổ rền trời, sóng nước vọt lên muốn phá rách nền trời. Viên Viên bị chấn động ép lui bước, mặt mày nôn nóng: "Không xong rồi, công tử bị hắn lừa."
Thẩm Huyền Quân dùng hết sức triệu hồi Viêm U cắt đứt dây leo, phá vòng vây của quỷ. Y nhảy vọt lên vung kiếm, giữa trán dần xuất hiện linh quang. Sắc mặt Tưởng Hoàng tím ngắt, cảnh tượng này không khác gì năm xưa hắn dùng mưu kế lừa ca ca dùng cấm thuật cứu mình. Nghĩ tới giờ đây người y một lòng muốn ôm ấp bảo vệ không phải mình, thứ hắn đã từng có được, dùng sự giả dối vẽ lên ái tình hư ảo, để rồi nó vụn vỡ ngay trước mắt, trong chính sự vô tình tàn ác của hắn. Không, không, hắn thà chết đi cũng không muốn nhìn thấy ca ca chịu đựng thêm nỗi đau này nữa.
Đừng mà...

Thẩm Huyền Quân nâng mắt lên nhìn lên đỉnh đầu, linh lực từ đó tràn ra, tay y hơi run, hốc mắt càng đỏ lên. Y đứng đó hồi lâu, cố tỉnh táo tính toán cẩn thận. Tiếng kiếm xé gió vung lên, dây leo tứ phía vọt tới, đỉnh hang phát ra tiếng kêu gào xé toạc trời xanh.
Đừng mà!
Thần trí Tưởng Hoàng tan rã dần, rơi vào hôn mê.
Viên Viên bị chặn bên ngoài, chỉ thấy hang đá phát ra luồng kim quang xán lạn, hắn biết đó là Viêm U. Nhưng công tử không còn sức lực như trước, linh lực thường xuyên tắc nghẽn, lỡ như...
Viên Viên xông qua màn nước, từng dòng linh khí ép trở ra, đánh đuổi kịch liệt, ngực hắn căng cứng, nóng phừng: "Công tử! Công tử đừng tin hắn! Tuyệt đối đừng tin hắn!"
Thẩm Huyền Quân cắt hết dây leo, xương cốt đau như đứt đoạn, cơ thể lần nữa khụy xuống, hộc máu. Y túm lấy hắn lôi về phía mình, nhưng cơ thể hắn nặng nề khô cứng không nhúc nhích, càng dùng sức càng thấy nặng. Trong nháy mắt sau lưng hiện ra một hố đen rộng lớn, đồng tử của y hơi co rút, cứ thế cả hai bị hút vào bên trong.
Trong hốc đá, hoa nở hoa tàn, thoáng đó đã tan thành bụi. Viên Viên nhìn theo dấu vết máu, ngẩn ngơ không hiểu, hai người họ có thể biến đi đâu? Bông hoa vừa tàn kia là sao chứ? Không lẽ họ đã ra khỏi huyễn cảnh?
...
"Ca ca, ca ca!" Tưởng Hoàng bị tiếng chuông vang vọng làm tỉnh lại, trong căn phòng tăm tối, cửa hơi hé, ánh sáng xuyên qua người hắn rơi bên dưới bệ thờ. Tầm nhìn của hắn vẫn còn mờ mịt, từng chữ phát ra yếu ớt, nhỏ xíu, nghẹn một nỗi đau: "Ca ca, ca ca..."
Dây trói quanh người hắn đỏ lên đốt cháy da thịt, hắn nhíu mày nhìn quanh một hồi, dùng sức phá dây trói, ép chúng phát nổ rơi xuống. Linh lực cạn kiệt dần, tay chân trong suốt nhìn thấy cả bụi vàng bay qua.
"Lại trở về làm linh thể trong suốt rồi, Phương Dao có thoát khỏi trận pháp do Lục Đường canh giữ không? Ca ca vẫn còn ở hang động đó chiến đấu hay là được Viên Viên đưa về dưỡng thương?" Hắn lẩm bẩm, ánh mắt mệt mỏi hướng về phía trên tối om, vội vàng bay vút lên trên thám thính. Hóa ra, căn phòng này ở trong một ngọn tháp nằm sừng sững giữa biển, từng dòng linh khí dưới đáy biển bay lên, ngưng tụ quanh tháp. Lúc này hoàng hôn đang buông, gió thổi mạnh, hắn bay vòng quanh đến khi xẩm tối phát hiện có người đang đứng quay lưng cạnh lan can.
Ngực hắn tràn ra sợ hãi, nỗi bất an không đầu không tên lóe lên rồi biến mất. Động tác cứng ngắc, hồi lâu mới chậm rãi lướt tới quan sát thật kỹ, đây không phải ca ca sao?
Y đứng đó hướng mặt về phía ánh sáng, sau lưng bóng tối đang bò tới, gió thổi qua gương mặt tái nhợt, tựa như muốn chọc thủng làn da lộ mạch máu mỏng manh kia.
"Tiên Du."
Thẩm Huyền Quân quay đầu lại, gương mặt không còn chút thê lương nào, mạch máu lộ dưới da biến mất không dấu vết. Y mỉm cười: "Đại sư huynh."
Sầm Long đi đến bên cạnh: "Đã hỏi ra gì chưa?"
Thẩm Huyền Quân lắc đầu: "Nó không chịu nói."
Sầm Long im lặng hồi lâu: "Đệ dứt khoát xử lý nó đi, tránh đêm dài lắm mộng." Mấy chữ cuối lời nói như nghẹn lại: "Rất nhiều đệ tử đi tìm Bích Phù đã bỏ mạng. Lúc chú tiên bảo hộ biến mất ta đã nghi ngờ, đệ cứ ngăn cản ta. Đệ tử của chúng ta không phải kết thúc một kiếp luân hồi mà bị người ta đánh hồn phi phách tán! Trước nay đệ là người trắng đen rõ ràng, cớ sao lần này cứ cố chấp mê muội?"
Trước lời phàn nàn kia, Thẩm Huyền Quân phớt lờ chẳng chút tức giận nào: "Chuyện này đệ sẽ cho huynh câu trả lời sớm thôi. Có điều trước khi tìm được Bích Phù, Thương Hải phải sống."
Thương Hải?
Tưởng Hoàng nhớ ra, Thương Hải chính là đệ tử xuất hiện trong giấc mơ, ca ca từng nhờ hắn tìm giúp.
"Ta vẫn cảm thấy không nên kéo dài lâu, gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, dường như tất cả suy tính trước kia đã vụt khỏi tay ta!" Sầm Long nhắm mắt lại: "Nếu hắn không khai ra Bích Phù ở đâu, vậy thì để hắn mang theo bí mật đó im lặng mãi mãi đi."
Màn đêm buông xuống hoàn toàn, sóng vỗ ghềnh đá dưới chân tháp vọt lên vô số bọt nước trắng xóa. Mặt biển điên cuồng gào thét át đi tiếng trả lời, Tưởng Hoàng nghe tiếng được tiếng mất, lúc muốn lại gần hơn bóng Thẩm Huyền Quân đã nhanh chóng biến mất, hắn không nghĩ nhiều tìm cách đuổi theo.
...
Ban đêm trong tháp càng thêm yên tĩnh, từng đợt gió rít gào ngoài biển không thể xâm nhập vào bên trong tháp.
Thẩm Huyền Quân ngưng tụ một đốm lửa bay lơ lửng soi sáng, tay vẽ chú thuật mở cửa, từng bước đi xuống bậc đá dẫn đến chỗ giam cầm Thương Hải. Tưởng Hoàng rất muốn đến gần hơn, nhưng quanh người y bao phủ tiên thuật quá lớn, linh thể đã bị tổn thương không thể nào đến gần, đành lặng lẽ giữ khoảng cách đi ở phía sau.

Dù đi rất nhẹ, nhưng Thương Hải vẫn nghe ra tiếng bước chân quen thuộc, hắn nâng mi mắt tìm kiếm bóng hình bấy lâu hắn vẫn miệt mài theo đuổi, chỉ cần được ngắm nhìn thoáng qua, hắn đã vô cùng mãn nguyện.
Sư phụ vẫn thế, dáng vẻ bình tĩnh thong dong. Nhưng hắn cũng từng nhìn thấy người quay đầu nhìn mình mỉm cười dịu dàng, ánh mắt yêu thương, còn có những đêm chìm đắm trong ái hận tình sầu. Hắn chìm sâu trong đó không cách nào thoát ra được, được ở cạnh sư phụ, biết bao người ngưỡng mộ, hắn bất chấp tất cả dẫu biết tương lai đang đón chờ hắn vô cùng u ám.
Thẩm Huyền Quân dừng trước mặt Thương Hải che khuất bóng người bị trói buộc trong trận địa, Tưởng Hoàng chỉ thoáng nhìn thấy bả vai Thương Hải bị khóa xích ghìm cắm sâu, thứ đó tỏa ra âm khí rất nặng, tuyệt đối không phải đồ người tu tiên hay dùng.
"Bảo ngươi đi lấy Bích Phù chứ không bảo ngươi nuốt nó." Khoé môi Thẩm Huyền Quân cong lên, lúm đồng tiền hiện rõ: "Chỉ giỏi mang thêm rắc rối cho ta.
Thẩm Huyền Quân cúi đầu ghé sát cổ Thương Hải, ánh mắt dần lộ ra vẻ quẫn bách lẫn kích động, môi hé ra chạm lên da thịt lạnh lẽo, răng nanh sắc nhọn cắm sâu vào. Đôi mắt y đỏ ngầu đầy sát khí, hoa văn uốn lượn nổi lên nơi đuôi mắt, mạch máu hiện ra...
Yêu dị, hãi hùng, cả hai tắm mình trong biển ma chướng ngập ngụa.
Tưởng Hoàng vẫn chưa hoàn hồn, cõi lòng vừa sợ hãi vừa mờ mịt, người đang quỳ ở đó là Thương Hải, Lục Minh Quy hay là... hắn?
Tâm trí Thương Hải lại nổi lên tạp niệm, ngửa cổ hưởng thụ, không có cảm giác đau đớn, cơ thể nhẹ bẫng, ma khí truyền vào cơ thể cuồn cuộn, nuôi dưỡng từng tế bào vụn vỡ. Chỉ còn chút ý thức sót lại, hắn muốn gọi sư phụ nhưng không dám.
Môi Thương Hải dần tái lại, Thẩm Huyền Quân lấy đủ máu, quệt môi. Lúc nâng mi mắt nhìn hắn không nhịn được cười, khẽ hôn môi hắn. Thương Hải nửa tỉnh nửa mê, chẳng rõ có phải ảo giác mình tự dệt lên không, ngẩn ngơ hồi lâu.
Đến khi thấy người sắp đi, hắn mới nói với theo: "Sư phụ, khi nào người lại đến?"
Bóng người kia rời khỏi tầm mắt, bỏ lại sau lưng sắc tối mộng mị, Thương Hải dần như kẻ bước hụt chân rơi vào hố sâu, trong cơn hoảng loạn bừng tỉnh mộng: "Sư phụ? Sư Phụ?"
Hình ảnh sớm chiều chung đụng, môi hôn ngọt nhạt từng có vỡ tan trước mặt hắn. Đến lúc hắn tưởng chừng con tim mình sắp bị giẫm nát dưới chân, một âm thanh mềm mỏng lọt vào tai hắn: "Mấy ngày nữa ta lại tới."
Cửa đóng lại rồi, xung quanh tối đen như mực, không gian yên tĩnh trở lại. Thương Hải nhắm mắt lại, vết thương phát lạnh, Khoá Tâm Thủy Tích khóa chặt tâm can lẫn linh hồn hắn, mỗi lần nhớ đến người, cơn đau đớn giày vò nghiền nát cốt tuỷ. Tâm trí hắn chỉ còn màu đen, không thấy ánh sáng, không có sư phụ ở bên cạnh, cả đời này hắn không còn ánh sáng!
Ánh sáng...
Hắn lẩm bẩm mấy chữ này trong miệng.
Tưởng Hoàng sực tỉnh, chuyện trưởng công chúa như diễn ra trước mắt. Khi nàng ta bị giết, mọi câu hỏi trong đầu Tưởng Hoàng đều được giải đáp. Nhiều lúc hắn không hiểu rõ tại sao Lục Minh Quy lại để ca ca chịu đọa đày, để hoàng thượng sỉ nhục bắt ca ca làm thông phòng, trừng phạt ca ca trước thành, lẽ nào Lục Minh Quy không biết những chuyện sẽ xảy ra trong không gian mình tạo nên sao?
Khi hoàng thượng ra tay với trưởng công chúa mưu toan đổ tội, Tưởng Hoàng đã muốn bóp chết ông ta. Giây phút ấy, trong đầu chợt vang lên hồi chuông cảnh tỉnh, nếu hắn ra tay, có lẽ Lục Minh Quy bị ghép vào tội mưu phản, ca ca khó thoát khỏi liên lụy. Nếu hắn cứu cô ta đưa khỏi thành, hoàng thượng sẽ tìm cớ khác, trưởng công chúa biến mất trong phủ không rõ sống chết, tội này ai gánh?
Lục Minh Quy trơ mắt nhìn ông ta muốn tống ca ca vào ngục, Tưởng Hoàng vỡ lẽ, hoàng thượng chèn ép, dù ghét vẫn không phản bác. Hoàng thượng gây khó dễ ca ca, Lục Minh Quy hận không xé ông ta thành trăm mảnh, vậy mà vẫn cắn răng nhẫn nhịn. Hoá ra không thể tùy ý gây chiến trong huyễn cảnh được, sống nương theo dòng chảy của số phận, cố gắng bảo vệ ca ca dưới đôi cánh của mình.
Vì sự xuất hiện của mình trong ảo cảnh, năm lần bảy lượt phá rối, tấn công, Lục Minh Quy suy yếu, hệ lụy dẫn đến ca ca gặp nguy hiểm, tổn thương...
Lục Minh Quy dựng lên một nơi cách biệt đưa cùng y ẩn nấp, ở đây mọi thứ diễn ra đều là thật, họ trở thành một mảnh ghép trong quá khứ, tồn tại song song với nhân ảnh ở hiện thực. Ở trong huyễn cảnh y có một thân phận khác là do Lục Minh Quy tiêm nhiễm vào, nếu hắn xảy ra chuyện, ca ca sẽ...
Lục Minh Quy đưa y du hành thời gian nhưng chẳng thể nắm được vận mệnh, từng bước lần mò, không thể tùy tiện hành động, thậm chí không truy sát người đã hành hung mình, bởi chỉ cần sai một bước, ván cờ lập tức sụp đổ.
Đến hôm nay câu trả lời càng thêm rõ ràng hơn, Lục Minh Quy vẫn còn bị giam giữ. Hắn bị nhốt trong ngọn tháp này, người ngày đêm bảo vệ ca ca chỉ là một con rối, hoặc là thứ gì đó mà hắn không thể tưởng tượng ra được. Mỗi tháng đều phải bế quan trong động, thay da? Hay tái tạo lại?
Đó là bí mật tuyệt đối không để ai biết!
Bởi vì sự xuất hiện của mình trong huyễn cảnh, không gian đảo lộn, kiếp này kiếp trước hòa lẫn rối ren... rốt cuộc vẫn là hắn gây náo loạn phá vỡ năm tháng tốt đẹp của y.
Nếu như tìm được đến nơi Lục Minh Quy bị giam, hủy hoại hắn hoàn toàn, trên đời này vĩnh viễn không còn người cướp ca ca đi nữa.

Có điều, hắn phải đợi trở về hiện thực mới ra tay được!
Tưởng Hoàng mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra, Thẩm Huyền Quân đã quay trở lại.
Thời gian vùn vụt đi không ngoảnh lại, mới đó đã qua mấy ngày, Thẩm Huyền Quân đến cạnh sờ thử, hơi thở người bị trói rất yếu. Được y vuốt ve, Lục Minh Quy vừa vui mừng xen lẫn đau đớn, trên môi hé ra nụ cười.
"Bên ngoài tuyết rơi rồi, lúc ta đến mưa tuyết rơi lách tách." Giọng nói của y nhẹ nhàng như đang tâm sự, trấn an người không thể nhìn ngắm thế gian nữa: "Trời lạnh rồi ta không ra ngoài nữa, xuân đến lại tới thăm ngươi."
Lục Minh Quy thẩn thờ, mùa đông đối với hắn luôn dài, hắn rùng mình: "Người không cần máu trong người con sao?"
Ý cười trên môi Thẩm Huyền Quân tràn đầy khinh thường: "Đợi sau khi ta rút hết chất dinh dưỡng của Bích Phù thì... không cần nữa."
Ánh mắt Lục Minh Quy chớp động, sắc mặt khó coi, hắn rùng mình khoá xích ma sát vào xương phát ra tiếng rít khe khẽ. Hai người im lặng hồi lâu, mơ hồ có thể nghe thấy nước mắt rơi xuống, dường như những lời kia đã làm hắn ngây dại cõi lòng tan nát.
Thẩm Huyền Quân hài lòng với biểu hiện của hắn, cuời: "Đừng sợ, ta sẽ không để ngươi chết đi."
Lục Minh Quy không sợ cái chết, hắn sợ bị vứt bỏ, ngũ tạng như bị xé rách, từng lỗ chân lông ớn lạnh kéo theo cảm giác mài xương nghiền cốt, hắn nín thở hỏi: "Người chán ghét con đến vậy sao? Lúc thì đối với con rất quan tâm âu yếm, lúc thì lạnh nhạt..."
Y nhẹ nhàng lau trán hắn, thỏ thẻ: "Thế gian này khó vẹn đôi đàng, ngươi không cần vương vấn mãi chuyện này? Cũng đừng oán hận ta làm gì, tất cả đều là do ngươi dạy cho ta."
Lục Minh Quy mở to mắt không hiểu những lời này.
Thẩm Huyền Quân đứng dậy tinh thần cực kỳ phấn chấn, lúc quay đầu lại ánh mắt thật dịu dàng, như ngày xưa y từng bảo bọc hắn.
Từ dưới chân tháp cơn gió rít gào bay lên, mang theo quầng sáng bạc chói mắt thanh tẩy cả ngọn tháp. Tưởng Hoàng như bị thứ gì đó đánh văng ra, rất may hắn chỉ là linh thể có ngã bò càng cũng chẳng ai thấy.
Trong giây phút Tưởng Hoàng do dự có nên ra ngoài tránh bị liên lụy, luồng gió tứ phía tụ lại vây chặt Lục Minh Quy, đâm xuyên người hắn, xem hắn nhưng bia ngắm dễ dàng đùa giỡn, lúc thì dứt khoát, lúc thì dạo chơi vờn vòng quanh rồi phá thủng. Lục Minh Quy nỗ lực cắn răng chống đỡ, linh lực hao tổn, bị thương nặng nhưng không chết. Máu trên người hắn cứ lan ra, thấm ướt trận pháp bên dưới: "Mấy ngày nữa ta phải đi tróc nã Mộ Thường Phú, trong tay hắn đang dữ Xích Kim Toả, người này vẫn hay qlui tới thân mật với người Ma Giáo. Trên đường đi ắt có cạm bẫy, mượn chút máu của ngươi phòng thân vậy."
Lục Minh Quy mất máu quá nhiều, mặt mày tái mét, hàng mi rũ xuống che giấu vô số tâm sự không thể giãi bày. Linh lực theo máu hắn cuồn cuộn trào ra ngoài, trong tháp phút chốc ngập tràn ma chướng.
Tưởng Hoàng không chịu nổi nữa lướt ra ngoài ghềnh đá ôm ngực thở dốc. Trên người ca ca đầy ma khí, tại sao chứ? Tại sao chứ? Con ngươi vẩn đục và vết thương khắc sâu trên mặt kia từ đâu mà có, mỗi khi ma hóa chân nhện ôm lấy cổ bò lên mặt, nhìn ca ca không khác gì u linh từ cõi chết.
Lấy máu xong, Thẩm Huyền Quân khẽ khàng vuốt mái tóc Lục Minh Quy: "Ta cũng giống như ngươi vĩnh viễn không thể chạm vào thứ mình muốn."
Sát khí vừa đả thương hắn dần biến mất, trong tháp yên ắng trở lại. Thẩm Huyền Quân bỏ đi để lại hắn một mình ngẩn ngơ. Ra khỏi cửa bước chân của y mất tự nhiên, loạng choạng dựa vào tường, số máu tạm thời chưa hấp thụ hết không ngừng sôi sục trong ngực. Đau đớn len lỏi nhích từng chút, từng chút đến tim, y hận không thể tóm con sâu này nghiền nát thành tro bụi.
Đúng lúc này, kết giới bên ngoài bị thứ gì đó chạm phải, sắc mặt y thoắt biến: "Ai đó?"
Tưởng Hoàng thở hổn hển mấy hớp, thấy y bay về phía mình, hắn không nghĩ nhiều quay đầu bỏ chạy thật nhanh. Vượt qua khỏi ghềnh đá, bọt biển hoà cùng đất trời, người hắn nhẹ bẫng bay bỗng một hồi, khi đáp xuống đã ở trong một tòa tháp to lớn khác.
Bên trong vang lên tiếng khóc khe khẽ: "Không thể nào sai được, chính là hắn, không ai khác chính là hắn."
Một giọng nam khẽ trấn an: "Hắn hiện giờ vẫn còn bị giam giữ, sư huynh dùng nội đan của mình giăng kết giới, nếu hắn trốn được người đầu tiên xảy ra chuyện chính là huynh ấy, muội sợ cái gì?"
"Kể từ lúc muội đến tháp tiết lộ sư huynh sắp thành thân với đệ tử nhỏ của mình, đêm nào muội cũng thấy hắn đến đứng trước giường muội."
Trong lòng Dư Hồng Lương phiền loạn: "Ta vẫn luôn thúc giục đại sư huynh ra tay với hắn tránh hậu hoạ về sau."
Thục Uẩn vẫn không yên tâm: "Không tìm được Bích Phù, tam sư huynh không đồng ý đâu." Nàng rùng mình một cái nức nở: "Hắn cưỡng bức muội chết ngàn lần cũng đáng, nếu như hắn có cơ hội bước ra sẽ tìm chúng ta tính sổ."
"Tự hắn có dã tâm muốn nuốt ma vật kia, liên quan gì đến chúng ta chứ?" Dư Hồng Lương rót cho nàng chén trà: "Thời gian qua hắn bị giày vò người không ra người, quỷ không ra quỷ, lấy sức lực đâu phá kết giới? Truyền tin tức kia đến cho hắn biết cũng tốt, tam sư huynh không biết nghĩ gì lại..."
Mi mắt Thục Uẩn nháy loạn trong lòng nàng đang rất đau đớn, Thương Hải vì Tiên Du từ chối nàng hết lần này đến lần khác. Trước nay nàng câu dẫn người khác chưa từng thất bại, Thương Hải tổn thương, sỉ nhục lòng tự tôn của nàng! Nhìn thấy hắn điên cuồng khi biết chuyện của tam sư huynh, nàng thống khoái vô cùng.
"Không xong rồi, không xong rồi... Thương Hải vượt ngục rồi."
Tiếng chuông vang lên hiệu lệnh mọi người tập hợp ngân liên hồi, gấp gáp, đeo đẳng như ma quỷ. Trước mắt hai người hiện ra một gương mặt đầy oán hận, như ngày đó ma chướng quấn chặt cổ họ, nếu không có người ngăn cản, e là...
Thục Uẩn vừa nghe lời này mặt thêm tím tái, lồng ngực phập phồng. Dư Hồng Lương túm chặt lấy nàng: "Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta ra ngoài xem tình hình trước."

Tưởng Hoàng bị tiếng chuông làm đầu óc tê liệt, thêm vào đó sức ảnh hưởng của trận chiến tiên ma quá lớn, hắn không bén mảng tới được bị ép lâm vào hôn mê.
...
Khi tỉnh lại, khung cảnh chiến địa vần vũ ma khí biến mất, hắn đang nằm trong tòa điện đẹp đẽ trang nhã. Trong không khí ngập tràn hương thơm hoa cỏ mùa xuân, ánh nắng ấm áp chan hoà. Thế nhưng bên ngoài có tiếng khóc vô cùng thê thảm: "Tha cho ta, tha cho ta..." Máu trên đầu ả chảy ra đầm đìa nhưng không ai quan tâm: "Tha cho ta, tha cho ta...
Con ngươi Tưởng Hoàng sững lại, người bên ngoài toàn thân nát bét bẹp dí dưới đất, thứ hoạt động linh hoạt nhất là cái lưỡi đang nhảy nhót cầu xin.
Không ai để mắt đến ả.
Tưởng Hoàng không ngó ngàng tới nữa dựa theo chỉ dẫn của đèn tìm ca ca, băng qua mấy gian phòng kiến trúc cổ kính, vòng qua khuôn viên lớn không thấy điểm cuối. Qua một hồi lâu, đèn dừng trước một khu viện hùng vĩ, mỗi tòa nhà ít nhất mười tầng, hành lang gấp khúc nối liền các dãy nhà với nhau, dày đặc như mê cung không biên giới.
Xác định xung quanh không có bất cứ bùa chú hay trận địa gì, Tưởng Hoàng men theo hành lang tìm kiếm. Ánh sáng ngọn đèn trong tay lúc mờ lúc tỏ, hắn đổi hướng liên tục, càng đi càng thấy lạnh lẽo, hơi lạnh tụ thành sương mờ từ dưới chân bốc lên. Ngọn đèn trong tay hắn sáng dần, đến trước một căn phòng yên tĩnh, vầng sáng chuyển thành màu xanh.
Tưởng Hoàng vui mừng khôn xiết lách người qua khe cửa, lướt một vòng lớn trong phòng. Xuyên qua mấy tấm bình phong nhìn thấy ca ca đang nằm trên giường ngủ thiêm thiếp, gương mặt tái nhợt, hàm chứa lạnh lẽo. Trên người tỏa ra hương khí của người bệnh pha lẫn cao thuốc nồng nặc, mạng mỏng hơn giấy, ngọn gió thổi qua cũng làm y hồn bay phách tán.
Nội tâm Tưởng Hoàng xung đột kịch liệt, ca ca không chịu nổi lạnh, nơi này buốt giá như hầm băng rõ ràng là Lục Minh Quy cố ý. Hắn muốn lên bắt mạch nhưng nhớ ra giờ hắn không còn bộ da dùng nữa. Trân bảo ở trước mắt đang bị thương hắn lại không cách nào chạm vào được, đầu ngón tay run rẩy sợ hãi.
Tưởng Hoàng nhắm mắt lại, chỉ sợ nhìn thêm nữa linh hồn hắn bị nhai nát.
Cửa phòng kêu lên một tiếng 'két' khe khẽ, Lục Minh Quy bưng đồ đồ ăn vào, nhìn người trên giường đang ngủ. Gương mặt đáng yêu mềm mại, thái độ trở nên ôn hoà hơn, rón rén bước lại bên giường, đặt đồ ăn qua một bên, chỉnh sửa lại chăn đệm xong, hắn ngồi si ngốc nhìn ngắm.
Thẩm Huyền Quân cảm thấy bầu không khí không thoải mái, từ trong mộng mị tỉnh lại, dùng ánh mắt hờ hững nhìn lại. Thấy gượng dậy, Lục Minh Quy đưa tay ra đỡ thân hình mảnh khảnh gầy gò, lật gối mềm dựng lên cho dựa, sau đó bưng chén canh đến lưu loát đút y uống hết.
"Uống xong chén này có thể đổi thuốc rồi."
"Có gì khác biệt đâu?" Thẩm Huyền Quân ho khụ khụ mặt đỏ lên: "Ngươi làm gì Thục Uẩn rồi?"
"Cô ta thích nhiều lời, con để cô ta thỏa sức ồn ào thôi." Hắn không thích nhắc đến nàng ta, mày nhíu lại: "Đang ở bên ngoài, người có muốn đi xem không? Chỉ sợ làm phiền nghỉ ngơi thôi."
Y xua tay: "Thục Uẩn chỉ nói sự thật thôi, ngươi trút giận lên người cô ta làm gì? Người ngươi nên hận là ta mới đúng!"
"Tại sao con phải hận người?" Lục Minh Quy cười dịu dàng: "Cô ta nói không sai, nhưng con không thích nghe, tống đi thật xa lại sợ người buồn, để cô ta ở bên ngoài cũng tốt mà."
Thẩm Huyền Quân im lặng rất lâu không đáp lại tiếng nào, Lục Minh Quy chờ đợi một hồi, bỗng nhiên tươi cười: "Nếu người cảm thấy ở đây yên tĩnh quá, con bảo đệ tử nhỏ kia của người đến hầu hạ nhé, tránh người cô đơn lại sinh bệnh thêm."
Mắt Thẩm Huyền Quân đảo qua hắn, thở hổn hển: "Ngươi nghẹn những lời mỉa mai này lâu lắm rồi phải không? Nếu thật sự sợ ta không vui thì đừng nên phá vỡ ngày vui của ta mới đúng." Đồng tiền nhỏ như sâu hơn: "Ta bị thương đến mức này không phải do ngươi ban cho? Mang thuốc tới không thiếu ngày nào, chăm chỉ thật đó."
Lục Minh Quy cúi đầu, âm thanh từ cổ họng phát ra nặng nề: "Con không biết phá vỡ kết giới lại khiến người bị thương đến mức này." Lời nói nhỏ dần, yếu ớt: "Không sao, bồi dưỡng vài năm sẽ khoẻ lại thôi. Lúc nào người thấy khó chịu cứ uống máu của con được rồi."
Hắn ngoan ngoãn nỉ non đáy mắt có nước, nghĩ đến hành động điên cuồng của mình, trong lòng hắn vô cùng hối hận. Thà là chịu đọa đày trong tháp còn hơn chứng kiến người bị phản phệ, tổn thương thể phách.
Vẻ mặt Thẩm Huyền Quân trầm xuống: "Ngươi oán ta thì cứ đâm một nhát dứt khoát đi, nếu để ta có cơ hội hồi phục, sẽ..." Khoé miệng y trào ra vệt máu, ngực nóng lên kìm lại không được, người gập lại ho khan liên tục, bộ dạng vô cùng chật vật.
Lục Minh Quy hoảng hốt: "Sư phụ..."
Y thẳng thừng hất tay hắn ra, vẻ mặt vặn vẹo phảng phất tà khí lệ quỷ, răng cắn chặt nghiền nát câu chữ ở giữa răng môi, ánh mắt u ám: "Để ta yên tĩnh một lát."
Da đầu Lục Minh Quy run lên: "Người nghỉ ngơi trước đi, con đi tìm vài thứ thuần triệt cho người tẩm bổ."
Thẩm Huyền Quân mỉm cười ngọt ngào: "Ngươi thật lòng muốn xin lỗi ta, chi bằng moi tim mình ra cho ta ăn sẽ nhanh hơn đó." Nụ cười của y thật kiêu ngạo, ngón tay mò lên ngực hắn: "Có làm được không?"
Tưởng Hoàng đứng một bên nhìn, trong ngực ngập tràn cảm xúc ngổn ngang.
Lục Minh Quy bước ra ngoài sắc mặt dần cứng lại, bước chân trầm nặng nện trên gạch đá, nói với một bóng hư ảnh đang đứng thẳng trong bụi cây xum xuê: " Mang ả đến chưa?"
Người kia khuất trong tán lá nên hắn không thấy rõ, chỉ nghe âm thanh quen thuộc truyền lại: "Đã đưa đến đại điện rồi."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.