Khoảng Cách Giữa Tôi Và Kết Cục Viên Mãn Dự Tính

Chương 7:






07.
Khi tôi vừa xách vali từ Thẩm gia đi ra, vừa vặn gặp Lâm Thất Thất mang theo hai vali lớn đến.
Chậc, hoá ra là đến ở chung với nhau.
Lâm Thất Thất xách vali cồng kềnh lên bậc thang, lúc nhìn thấy tôi rõ ràng hơi sửng sốt nhưng cũng không dừng lại.
Tôi hào hứng nhìn cô ta bước từng bước một.
“Cô Trịnh, không ai nói cho cô biết là nhìn chằm chằm vào người khác là bất lịch sự à?”
“Ồ xin lỗi nhé, tôi nghĩ cô mới không có.
Lâm Thất Thất tức giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi.
Tôi cá là cô ta chẳng dám thể hiện biểu cảm như vậy trước mặt Thẩm Độ.
“Cô Trịnh, cô không cần giận chó đánh mèo, tình cảm của cô và anh Thẩm đổ vỡ không phải do tôi gây ra, muốn trách thì tự trách cô, ai bảo cô rời đi nhiều năm để tôi có có hội chen chân vào.

Lâm Thất Thất thẳng thắn nói, có thể trơ trẽn như vậy thật khiến tôi nể phục cô ta.
Từ điểm này mà nói, khả năng trốn tránh trách nhiệm này của cô ta thật xứng đôi với Thẩm Độ.
Lâm Thất Thất nhìn về phía thùng carton của tôi, nhếch môi cười đắc ý.
“Xem ra người chạy trối chết là cô Trịnh đấy nhỉ.

Tôi không biết ai cho cô ta can đảm để khiêu khích tôi với tư thế người chiến thắng như vậy.

Tôi đang định chuẩn bị cho Lâm Thất Thất một “bài học” thì tiếng Thẩm Độ truyền tới.
“Dao Dao, anh biết em không dễ từ bỏ…”
Thẩm Độ cho rằng tôi không nỡ rời khỏi, hắn mừng rỡ chạy ra lại nhìn thấy tôi và Lâm Thất Thất đang giằng co.
“Lâm Thất Thất, sao cô lại ở đây? Dao Dao, anh đã nói rõ cắt đứt quan hệ với cô ta rồi!”
Nhìn thấy cô ta, Thẩm Độ cực kỳ nghi hoặc, cộng thêm tốc độ nói hơi nhanh nhìn có vẻ nghiêm nghị.
Lâm Thất Thất lại khóc ở đây.
“Anh Thẩm, em thấy tâm trạng anh không tốt, sợ anh xảy ra chuyện nên em mới đến đây chăm sóc anh mấy ngày, vừa tới đã gặp cô Trịnh, em cũng không chọc ngoáy cô ấy, cổ không nói không rằng đẩy vali của em xuống…”
Lúc này tôi mới phát hiện không thấy vali bên cạnh chân Lâm Thất Thất đâu, ngay sau đó nhìn thấy chiếc vali rách nát dưới bậc thềm cùng với quần áo rơi vương vãi ở ngoài.
Cũng không biết cô ta đẩy hai chiếc vali này từ lúc nào.
Sắc mặt của Thẩm Độ trở nên khó coi.
“Dao Dao, em không cần làm khó một cô gái như vậy”
Ái chà, nhìn xem cái miệng từng nói yêu tôi, một mực cầu xin tôi tha thứ này đi, chưa biết xảy ra chuyện gì đã dứt khoát đứng về phía Lâm Thất Thất.
Tôi nhìn Lâm Thất Thất đang đắc ý.
Thích đóng kịch như vậy sao không làm diễn viên đi.
Tôi cười nói: “Được thôi, hai người đã nói như vậy thì tôi chỉ có thể dùng bằng chứng để chứng minh trong sạch cho bản thân.

Hai người họ đều nghi hoặc, không hiểu bằng chứng gì.
Tôi chỉ tay về phía cửa đằng sau họ.
“Trước đây tôi đã đặt camera ở góc đó, vừa vặn có thể quay được phía này, cô Lâm, cô có muốn xem video giám sát không?”
Trong nháy mắt Lâm Thất Thất thay đổi sắc mặt, cô ta bán tín bán nghi nhìn tôi, theo phản xạ có điều kiện mà hỏi: “Cái gì?”
“Video giám sát?” Thẩm Độ cũng không biết từ khi nào cửa nhà mình được cài camera.
“Lúc trước sợ anh xảy ra chuyện nên tôi đã lắp đặt camera khắp các góc khác nhau ở tầng trệt.
.

Nhớ lại lần phát bệnh trong đêm mưa sáu năm trước, lúc đó tôi thật sự rất sợ hãi, thế nên tự chủ trương việc lắp đặt camera.
Cái camera không có tác dụng trong nhiều năm như vậy không ngờ rằng có ngày phải dùng đến nó.
“Hệ thống theo dõi được cài trên điện thoại di động dì giúp việc, có cần mang đến để kiểm tra không?”
Thẩm Độ trầm tư hồi lâu, sau đó xông vào nhà: “Dì Lưu…”
“Chờ chút!” Lâm Thất Thất vội kéo Thẩm Độ lại, “Anh Thẩm, bây giờ em cảm thấy vấn đề quan trọng nhất không phải việc cô Trịnh đá vali của em mà là cô ấy lắp đặt camera ở nhà anh trong khi anh không hề hay biết, cái này thật quá đáng, đó là vi phạm pháp luật.

Con ranh con này còn biết đến luật pháp cơ đấy, biết rõ mà còn đạo văn.
Cô ta vốn nghĩ Thẩm Độ sẽ đứng về phía cô ta mà trách mắng tôi nhưng lần này Thẩm Độ không nói lời nào.
“Cô Lâm, có phải anh Thẩm của cô chưa nói cho cô biết, căn nhà này thực chất là nhà tôi à.

Lâm Thất Thất không tin nhìn về phía Thẩm Độ.
Thẩm Độ không nhìn cô ta, chỉ chăm chăm nhìn tôi.
“Dao Dao, ý em là…” Hắn đã đoán được bảy tám phần.
“Không sai Thẩm Độ, nhờ có cô Lâm nhắc nhở.

” Tôi cười một tiếng: “Nể tình chú Thẩm và dì Thẩm, căn nhà này giữ lại cho anh, dù sao theo lý thuyết trước đây nó thuộc về anh, chẳng qua xét thấy chúng ta sau này đường ai nấy đi, có hơi sách vở nhưng vẫn nên tính toán rõ ràng.

“Để CEO của một công ty niêm yết trả tiền nhà hẳn cũng không làm khó được anh nhỉ.

Dù sao trước đó hai chúng tôi dự định khi tôi về nước sẽ kết hôn, lại thêm căn nhà này là cha tôi vì Thẩm Độ mà mua lại, cho nên người đứng tên là ai không quan trọng, chỉ là bây giờ chuyện đã thế này, cũng chỉ có thể tính toán cho sạch.
“Trịnh Điển Dao, em nói thật đấy à?”
Ánh mắt của Thẩm Độ chợt lạnh lùng, hắn nhìn tôi với vẻ tức giận.
Tôi không nhịn được mà cười lên.
“Thẩm Độ, anh cảm thấy mấy ngày qua là tôi đang đùa giỡn với anh hả?”
Tôi khó hiểu nhìn hắn: “Là bởi vì tôi chưa chính thức nói ra hai chữ chia tay cho nên anh mới luôn cho rằng tôi chỉ đang đùa giỡn với anh đúng không?”
“Được, vậy bây giờ tôi nói, chia tay đi Thẩm Độ, lần này anh hiểu rồi chứ.

Tôi liếc mắt, xách vali lên định đi nhưng lại bị Thẩm Độ túm mạnh lấy cánh tay, vali trong tay không cầm chắc bị ném xuống đất.
“Thẩm Độ.
” Cuối cùng tôi mất kiên nhẫn: “Anh có thôi ngay đi không!”
“Em mới là người phải thôi đi!” Thẩm Độ quát lớn, hung tợn dồn tôi vào góc tường.
“Dao Dao, chúng ta đã quen nhau hơn hai mươi năm, không thể nào kết thúc vì chuyện nhỏ nhặt này…”
“Chuyện nhỏ?” Tôi gằn từng chữ nói cho hắn biết: “Anh ngoại tình trong tư tưởng rồi anh biết không? Nếu đoạn tình cảm này chỉ là việc nhỏ vậy tôi cũng không biết cái gì mới là chuyện lớn.

Thẩm Độ lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, trong mắt hằn lên tia máu đỏ có hơi dọa người.
Không biết hắn nghĩ đến cái gì, đột nhiên kéo tay tôi vào trong nhà.
“Thẩm Độ, anh làm cái quái gì vậy!”
“Về nhà với anh, không cho phép em đi!”
Thẩm Độ gào lên, Lâm Thất Thất đứng một bên bị dọa đến mức che miệng lại.
Tôi nhận ra hắn đã mất đi lý trí.
“Thẩm Độ! Thả tôi ra! Nếu anh còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát!”
Thẩm Độ cười nhẹ một tiếng, bàn tay nắm chặt tay tôi khiến tôi đau nhức.
“Trịnh Điển Dao, cảnh sát sẽ không quản chuyện giữa vợ và chồng.

Tôi giật mình: “Ý anh là sao?”
Thẩm Độ không để ý đến lời tôi nói, kéo tôi vào thẳng phòng ngủ, trong ánh mắt sợ hãi của tôi, hắn lấy ra hai cuốn sổ hộ khẩu từ trong ngăn tủ.
Hộ khẩu của tôi luôn để ở chỗ cha mẹ, sao giờ lại ở chỗ hắn?
Vẻ mặt của Thẩm Độ không phân biệt được vui buồn, hắn đỏ mắt lạnh lùng nói: “Bây giờ chúng ta đi lĩnh chứng ngay lập tức.

Điên rồi, hắn điên rồi!
Tôi giãy dụa muốn thoát ra lại bị Thẩm Độ khiêng lên vai.
Hắn không nói không rằng khiêng tôi đến nhà để xe.
“Dì Lưu! Báo cảnh sát!”
Tôi cứ la hét nhưng không thể nhìn thấy bất cứ ai.
Thẩm Độ ném tôi vào ghế lái phụ, hắn chống cửa xe hung tợn nói: “Trịnh Điển Dao, không cho phép em rời khỏi anh, cả đời này không cho rời khỏi anh!”
Hắn hù thật sự làm tôi sợ hãi, tôi cắn môi cố nén nước mắt, trơ mắt nhìn hắn khởi động xe.

Thẩm Độ, sớm biết như thế thì lúc đầu cần gì phải làm vậy.
Lúc tôi đang nghĩ làm cách nào để xin sự trợ giúp từ các nhân viên ở cục dân chính thì xe rung lắc mạnh, tôi sợ tới mức nắm chặt tay cầm.
Lúc tỉnh táo lại thì mới phát hiện xe bị người khác chặn lại.
Là Ô Tuần!
Cậu ấy thấy xe dừng, nhanh chóng mở cửa xe kéo tôi ra ngoài.
“Cậu không sao chứ?” Ô Tuần lo lắng hỏi, ánh mắt dò xét trên người tôi, thấy tôi không xảy ra chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Độ xuống xe, ánh mắt hung ác nhìn về phía Ô Tuần.
“Ô Tuần, chuyện của hai chúng tôi, con mẹ nó, cậu xen vào làm gì! Buông Dao Dao ra!”
Ô Tuần im lặng đứng trước mặt tôi.
Cậu ấy bất đồng nhìn Thẩm Độ: “Thẩm Độ, cậu tỉnh táo chút đi, người nên buông tay là cậu, kết cục như vậy là do một tay cậu gây ra, cậu nên hiểu điều này từ lâu rồi.

Ánh mắt Thẩm Độ khóa chặt trên người tôi, con mắt đỏ như muốn chảy máu.
“Dao Dao, em đi theo anh có được không, chúng ta đi kết hôn…” giọng của Thẩm Độ khàn dần.
Trong lòng tôi dấy lên tia bất ổn.
Thẩm Độ một lần nữa không cam lòng, đi qua muốn mang tôi đi, khi hắn phát hiện người hắn chủ yếu đối phó là Ô Tuần, hắn liền vung nắm đấm lên.
Nhưng những người quanh năm không thể tập thể dục vì bệnh tật, ở phương diện nào cũng chậm hơn so với người bình thường.
Thế là tôi trợn mắt nhìn Ô Tuần đấm hắn trước một cái.
“Chờ chút!” Tôi la thất thanh.
Nhưng mà lần này chậm một bước, nắm đấm nặng nề của Ô Tuần đập vào mặt Thẩm Độ.
So với lần trước thì lần này không may mắn như vậy.
Thẩm Độ hứng chịu một đòn kia xong ngã lăn ra đất.
Xuất phát từ trình độ chuyên môn của một bác sĩ, tôi vội vã đến để thử hơi thở và nhịp tim của hắn.
May mắn thay, hắn vẫn còn thở, chỉ là nhịp tim quá nhanh.
Tôi quay lại nhìn về phía Ô Tuần, cậu ấy đang bấm điện thoại di động.
“Cậu đang gọi 120 à?”
Ô Tuần ngẩng đầu cười khổ, “Tớ đang tra ngộ sát ngồi tù mấy năm.

"! ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.