Khoảng Cách Giữa Tôi Và Kết Cục Viên Mãn Dự Tính

Chương 1:






01.
Thẩm Độ là một người trầm mặc, lạnh lùng từ nhỏ, một là vì bản tính ít lời nội liễm, hai là bởi hắn bị bệnh từ nhỏ, không nên có những cảm xúc quá mãnh liệt.
Quen với Thẩm Độ từ nhỏ tất nhiên tôi hiểu rõ những điều này.
Bởi vậy khi tôi nhìn thấy ý cười nơi khóe mắt hắn đối với Lâm Thất Thất trong lòng tôi có chút bất an.
Tôi thay đổi vé máy bay về nước cũng không phải vì để thưởng thức một màn này.
Thẩm Độ và Lâm Thất Thất ngồi trên ghế dài ở sân biệt thự, Lâm Thất Thất giơ một miếng bánh nướng trứng chảy lên miệng Thẩm Độ nóng lòng muốn hắn thử.
Tuy Thẩm Độ cau mày nhưng tay chân lại bất động không có ý né tránh, thậm chí nhìn hành động nghịch ngợm lỗ mãng của cô ấy mà bất giác nở nụ cười.
"Thẩm Độ."
Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng, một giây trước hắn còn định há miệng ăn miếng bánh, giây tiếp theo lập tức xoay đầu kinh ngạc mà nhìn về phía tôi.

Trong mắt hắn tràn đầy nghi hoặc, vui sướng, còn có chút hoảng hốt.
"Dao Dao!"
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Thẩm Độ ôm vào trong lồng ngực.
Cả cơ thể bị hắn bao phủ, càng ôm càng chặt, tôi có thể cảm nhận được cảm tình như hồng thuỷ của hắn giống như tôi vậy.
5 năm qua thứ tôi nhớ nhung nhất chính là cái ôm từ hắn.
Cảm giác vui sướng khi gặp lại làm tôi trong nhất thời quên mất cảnh tượng vừa rồi.
"Dao Dao, 5 năm, cuối cùng em cũng đã trở lại..."
"Anh nhớ em đến phát điên rồi!"
Giọng nói của Thẩm Độ nghẹn ngào, tuy rằng không biểu tình gì nhưng ánh mắt nóng bỏng của hắn làm tôi có hơi xấu hổ.
Hắn rất ít khi kích động, nhưng giờ phút này hắn nắm bả vai tôi, bàn tay thật sự run không kiểm soát.
"Đúng vậy, em đã trở về."
Tôi sợ hắn mất khống chế, vỗ lên mu bàn tay trấn an hắn.
Không thể không nói, tôi thực sự thích Thẩm Độ vì tôi mà biểu lộ cảm xúc ra ngoài, bởi vì lúc này tình yêu của hắn đối với tôi không hề che dấu mà bộc lộ hết ra ngoài.
Chỉ là cảm xúc nhẹ nhàng thích hợp là được rồi, nếu kịch liệt hơn một chút chỉ sợ lại phát bệnh.
Tôi và Thẩm Độ tình nùng ý mật nhìn nhau, chờ đến khi tôi phát hiện ra Lâm Thất Thất là lúc cô ta đã đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Độ.
Tôi lại nhớ đến hành động ái muội lúc nãy của bọn họ.
"Thẩm Độ, vị này là?"
Khi tôi hỏi câu này cũng là lúc tôi phát hiện cô gái trước mặt có ngoại hình rất giống tôi.
Giống đến mức độ nào, đại khái như là tôi có thêm một đứa em gái ruột vậy.

Ngay lập tức đầu óc tôi thông suốt.
Năm năm không ở đây, Thẩm Độ tìm một thứ hàng pha ke đến cạnh hắn.
Bầu không khí lập tức im ắng, Thẩm Độ cũng phát hiện chuyện tôi nhìn thấy Lâm Thất Thất không phải chuyện tốt lành gì, hắn hoảng loạn nhìn tôi một cái cuối cùng mở miệng giải thích.
"Dao Dao, cô ấy tên là Lâm Thất Thất, là sinh viên y khoa đại học Bắc Giang, là nữ sinh ba năm trước anh giúp đỡ."
Ba năm trước?
Hình như tôi cũng có chút ấn tượng về chuyện này, lúc gọi video call hắn có nhắc qua với tôi.
Nhưng hắn không nói ngoại hình của Lâm Thất Thất giống hệt tôi.
"Giúp đỡ người khác mà giúp về tận nhà?" Trong giọng nói của tôi không hề dao động như thật tâm trong lòng như có tảng đá đè nặng.
"Không phải Dao Dao..." Thẩm Độ hoảng loạn, hắn nắm lấy tay tôi giải thích: "Hôm nay cô ấy chỉ tới tặng đồ mà thôi."
Tôi liếc nhìn chiếc hộp đang được mở trên bàn, xung quanh rất nhiều bánh được gói riêng.
"Đúng...!Bởi vì luận văn của em đạt giải thưởng, giáo sư khen thưởng cho em, chị đừng hiểu lầm."
Lâm Thất Thất cúi đầu, làm như không dám nhìn tôi, nhưng cô ta vẫn ấp úng giải thích: "Em chưa từng được ăn loại bánh này, em nghĩ anh Thẩm cũng có thể chưa từng ăn nên đưa tới như một lời cảm ơn nho nhỏ..."
Cô ta càng nói giọng càng nhỏ dần, đến cuối cùng tôi cũng chẳng nghe rõ.
Tốt xấu gì Thẩm Độc cũng là một lãnh đạo của công ty đã lên sàn, sao có thể có người cảm thấy đồ vật bản thân mình chưa từng thấy qua thì hắn cũng chưa thấy.
"Dao Dao, đây là sự thật, anh không có lừa em." Ánh mắt Thẩm Độ rũ xuống, rất tương xứng với cái mũi hoàn hảo của hắn, bàn tay đang nắm tay tôi chảy đầy mồ hôi, cảm giác được hắn vô cùng khẩn trương.
Tôi không muốn trái tim hắn chịu quá nhiều áp lực.
"Được rồi, em tin anh." Tôi ra vẻ thoải mái cười mà nở nụ cười, "Nhưng mà A Độ, những loại bánh nướng trứng chảy thế này lượng cholesterol rất cao, tốt nhất không nên ăn, mấy năm nay bệnh tình của anh vất vả lắm mới ổn định được đôi chút, em không muốn anh lại khó chịu."
Thấy tôi không tức giận, lông mày Thẩm Độ rốt cuộc cũng giãn ra, hắn quay đầu nhìn Lâm Thất Thất một cái trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, nhưng sau đó lại mau chóng khôi phục như thường.
Hắn dùng ngữ khí lạnh lùng như đối xử với người khác nói: "Thời gian không còn sớm, em đi về đi."
Lâm Thất Thất đột nhiên ngẩng đầu, không tưởng tượng được nhìn hắn, sau đó từ từ chuyển thành mất mát.
"Còn những chiếc bánh nướng trứng chảy này..."
"Cô Lâm, không biết cô học chuyên ngành gì ở đại học y?"

Thấy tôi vô duyên vô cớ mà đặt câu hỏi, cả hai người đều nghi hoặc mà nhìn về phía tôi.
Lâm Thất Thất mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Khoa nội."
"Vậy hẳn là cô cũng biết người bệnh IPAH (tăng áp phổi/tăng áp động mạch phổi) tốt nhất không nên ăn những loại thức ăn chứa hàm lượng cholesterol cao nhỉ."
Lâm Thất Thất ngơ ngẩn nhìn chằm chằm tôi trong chốc lát, như là ý thức được điểm gì giống nhau, tâm trạng chùng xuống xoay người thu dọn bánh trên bàn, từng chiếc xếp ngay ngắn trên tay.
"Thật xin lỗi...Vậy hôm nay em về trước."
Lúc đi ngang qua tôi thấy cô ta giơ tay lau nước mắt.
Luận văn đạt giải thưởng, ngay lập tức ăn đồ ăn hàm lượng cholesterol cao với bệnh nhân IPAH mà không biết, xem ra trình độ đại học y Bắc Giang mấy năm gần đây không ổn lắm.
"A Độ lần này em trở về..."
Tôi đang định nói với hắn tôi đã tốt nghiệp hoàn toàn không cần rời đi, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hắn đang nhìn Lâm Thất Thất thất thần rời đi.
Lòng tôi trầm xuống.
Tôi không nói những lời tiếp theo nữa, trực tiếp kéo vali đi vào nhà.
Sau khi Thẩm Độ hoàn hồn thì tôi đã đi ở phía trước từ lâu, ý thức được vừa rồi bản thân sơ sẩy nên hắn xấu hổ mà xông lên cầm lấy vali hành lý của tôi.
"Dao Dao, để anh!"
Tôi cũng không khách sáo với hắn bởi vì vali kia của tôi cũng không nhẹ.
Chúng tôi im lặng vào nhà, đến khi vào bên trong rồi dì tươi cười chào mừng tôi đến.
Dì không biết thời gian ngắn ngủ vài phút ở ngoài kia đã xảy ra chuyện gì giữa chúng tôi nhưng đại khái dì cũng biết được là vì ai.
Tất nhiên tôi cũng chẳng tin Lâm Thất Thất hôm nay mới đến Thẩm gia.
Trò hề ngày hôm nay đúng là cho tôi một sự "kinh hỉ" lớn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.