Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Chương 9: Ta ở hiện đại văn hủy đi CP – Ngươi thích thô bạo hay dịu dàng?




“Phương tiên sinh, xe đến rồi.”
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen đi tới thông báo. Người được xưng là Phương tiên sinh liếc xuống đường, hơi buông Tịch Đăng ra, “Xe tới rồi, anh bạn nhỏ, mời em lên xe trước.”
Một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh Tịch Đăng. Người đàn ông mặc đồ đen lập tức tiến lên mở cửa sau xe. Sau khi Tịch Đăng leo lên xe, cậu phát hiện người lái xe vừa rồi đang ngồi ở ghế lái đi xuống.
Phương tiên sinh cũng lên xe theo Tịch Đăng. Hắn đóng cửa, không biết ấn chỗ nào. Màn xe liền khép lại, từ bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Ghế sau của chiếc xe này rất rộng, hai người có thể cùng nằm trên nó. Ngay khi Phương tiên sinh lên xe, hắn ngả người ra sau, mang theo ý cười nhìn Tịch Đăng. Trong xe chỉ mở một chiếc đèn màu vàng ấm áp, nói sáng cũng không sáng, nhưng có thể nhìn rõ người đối diện, hơi thở ái muội lan tràn.
“Tiền của ngươi ở đâu?” Tịch Đăng mở miệng trước.
Phương tiên sinh vỗ nhẹ vào túi quần của mình, nhỏ giọng nói, “Chỗ này, nhưng em phải tự mình đến lấy.”
Tịch Đăng đưa tay qua, nhưng bị giữ lại, sau đó một luồng nhiệt thổi vào tai của cậu, ” Anh bạn nhỏ, tiền không phải lấy như vậy, em, trước tiên hãy ngồi trên đùi của tôi.”
Tịch Đăng cúi người xuống, tránh thoát tay Phương tiên sinh, khẽ nhếch môi dưới, “Nếu ngươi thích điều đó, không phải là không thể, chỉ là ta sợ lát nữa ngươi sẽ không chịu nổi.”
Phương tiên sinh cười nhẹ, “Tôi còn chưa già, gì mà chịu không nổi chứ, lên đây nào.” Hắn đưa tay vỗ nhẹ vào mông Tịch Đăng.
Ánh mắt của Tịch Đăng càng tối hơn, nhưng hai chân của cậu vẫn dịch tới phía trước, ung dung đối mặt với Phương tiên sinh, ngồi trên đùi của hắn. Cậu hơi nghiêng đầu kề sát vào cổ Phương tiên sinh, đồng thời một tay khác nhẹ nhàng chạm vào túi quần của đối phương.
“Ngươi thích thô bạo hay dịu dàng?” Giọng của cậu gần như thì thầm, mang theo một chút ái muội mơ hồ. Phương tiên sinh bị Tịch Đăng gần gũi như vậy, chỗ nào đó trên cơ thể bỗng chốc không thể kiểm soát.
Tay Tịch Đăng đã sờ vào cổ Phương tiên sinh, những ngón tay của cậu vừa thon dài vừa trắng trẻo, từ từ từ từ lướt nhẹ quanh cổ Phương tiên sinh. Nhưng rất nhanh, cậu bỗng cau mày và nhìn xuống, “Cái gì vậy?” Cậu di chuyển cái mông của mình, nhưng eo lập tức bị ôm lấy.
“Thứ làm cho em thoải mái, có muốn chạm vào nó trước không?” Phương tiên sinh cười nói.
Tịch Đăng nhướng mày. Bàn tay chạm sờ vào túi quần của Phương tiên sinh đã lấy ví ra. Cậu buông tay trên cổ hắn ta ra và quay sang mở ví. Một loạt các hành động này rơi vào mắt Phương tiên sinh. Hắn ta không ngăn cản Tịch Đăng, ngược lại mang theo chút nuông chiều.
Tịch Đăng lấy hết tiền ra và ngẩng đầu lên hỏi Phương tiên sinh, “Chừng này tiền có đủ không?”
“Không đủ. Đây chỉ là một ít tiền lẻ.” Phương tiên sinh kề sát vào Tịch Đăng nói, “Có một thẻ trong ví của tôi. Tiền trong đó đủ để em mua mấy cái bể bơi lớn.”
Tịch Đăng nhìn vào khuôn mặt gần trong gang tấc, không thèm trốn tránh, “Vậy ngươi có thể cho ta không?”
Phương tiên sinh đã lấy một thẻ ATM từ trong ví của mình, hắn cầm lấy tấm thẻ đó vạch một đường từ cổ Tịch Đăng đến khi chạm vào một nơi bí mật, “Đương nhiên có thể, nhưng trên đời này không có bữa cơm nào ăn không trả tiền, em lấy số tiền này, thì phải làm một số việc… Ví dụ như là… Làm cho tôi vui vẻ.” Hắn ta nói xong, liền kéo dây kéo quần của Tịch Đăng ra, nhét tấm thẻ vào, “Em nói xem, tôi nói có phải không?”
Tịch Đăng hơi hơi híp mắt, “Đương nhiên rồi.” Cậu duỗi tay tắt đèn phía trên đầu, trong giọng nói mang theo một tia ý cười, “Vậy ngươi nhớ phải hưởng thụ thời gian tiếp theo.”
***
Người của Phương tiên sinh rất nhanh liền phát hiện chiếc xe của ông chủ thỉnh thoảng rung nhẹ. Đây không phải là lần đầu tiên ông chủ của họ chơi trong xe, nhưng là lần đầu tiên ông chơi ở cửa quán bar của mình.
Từ khi đi theo ông chủ của họ, họ đã gặp rất nhiều người trai xinh gái đẹp. Ngay cả người nổi tiếng đang nổi, ông chủ cũng từng chơi đùa. Đây hình như là lần đầu tiên họ thấy một người diện mạo bình thường như vậy. Được rồi, tuy rằng diện mạo bình thường nhưng vóc dáng rất mê người, bộ dạng uốn éo lúc đi trông rất lôi cuốn, không thì ông chủ của họ sẽ không nhìn thấy cậu ấy từ xa, và sai họ đến và mời.
Không lâu sau, có mấy người đã thu hút sự chú ý của thuộc hạ Phương tiên sinh. Những người đó đang đứng bên kia đường, nhìn chằm chằm vào xe của Phương tiên sinh, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau. Cả mấy người đều mang một cái bao lớn màu đen, trên tay còn cầm thứ gì đó.
Chẳng mấy chốc, mấy người kia đi đến, tới trước mặt thuộc hạ của Phương tiên sinh, “Xin chào, xin hỏi các anh có biết người trong xe không?”
“Các anh là ai?” Thuộc hạ của Phương tiên sinh cảnh giác nhìn mấy người vừa tới.
Người nói chuyện trước đó là một người đàn ông cao gầy, diện mạo đẹp trai, nhưng đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu đã phá hủy vẻ đẹp trai của hắn ta. “Em trai của tôi trốn khỏi bệnh viện tâm thần. Tôi vừa mới thấy em ấy lên chiếc xe này. Em ấy có khuynh hướng bạo lực. Bây giờ tôi rất lo lắng cho em ấy.”
Ngay khi những lời này được nói ra, thuộc hạ của Phương tiên sinh đều có chút khẩn trương không khỏi không liếc nhìn về chiếc xe. Trong số đó, người ngày thường thân cận nhất của Phương tiên sinh khẽ cắn răng, bước tới và gõ cửa sổ xe.
“Phương tiên sinh.”
Tịch Đăng đột nhiên ngẩng đầu khỏi cổ Phương tiên sinh. Cậu lè lưỡi và liếm qua hàm răng vừa bị dính máu của mình. Con ngươi yêu dị thẳng đứng trong bóng tối trông vô cùng đáng sợ.
Đuôi của cậu hiện tại vẫn quấn quanh eo Phương tiên sinh, lúc này đang từ từ rút lui khỏi người của hắn. Còn Phương tiên sinh thì đang nằm trên ghế sau với đôi mắt mê ly, một tay vẫn nắm lấy mái tóc dài của Tịch Đăng.
“Mấy kẻ đáng ghét đó đến thật nhanh. Haizzz. Tiếc ghê, ta còn muốn ăn ngươi ngay bây giờ đó.” Tịch Đăng có chút buồn rầu, sau đó thu đuôi lại và biến thành một đôi chân thon dài, khuôn mặt tinh xảo không giống con người một lần nữa biến trở về gương mặt bình thường trước đây. Mái tóc dài trong tay Phương tiên sinh đột nhiên biến mất, hắn ta khẽ mở mắt, mê muội nhìn Tịch Đăng.
Tịch Đăng giơ tay bật đèn lên. Khi thấy cổ của đối phương, cậu đút ngón tay vào miệng và cắn một cái, sau đó lau máu lên vết thương của Phương tiên sinh. Khi làm những việc này cậu không quên tự mình đổi vị trí của hai người, để Phương tiên sin đè mình trên ghế sau, một bàn tay khác nhanh chóng cởi bỏ dây lưng của hắn ta.
“Tỉnh lại đi.” Đợi đến khi vết thương của Phương tiên sinh được chữa lành, cậu ôm khuôn mặt của hắn ta, nhìn thẳng vào mắt đối phương và khẽ thì thầm.
Cùng lúc đó, những người bên ngoài mãi không nhận được câu trả lời, liền kéo cửa ra. Và khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bên trong, họ lập tức im bặt.
Bọn họ chỉ thấy quần của Phương tiên sinh hơi loạn, một đôi chân trắng nõn quấn quanh thắt lưng hắn. Và có một người nằm ở dưới người hắn. Họ không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người bên dưới, chỉ thấy một chiếc quần dài rách và bị ném trên mặt đất. Trong không khí vẫn tràn ngập một mùi vị ngọt ngấy.
“Phương tiên sinh, xin lỗi. Những người này nói rằng em trai của họ bị bệnh tâm thần đang ở trong chiếc xe này, nên chúng tôi…”
Bọn họ nói còn chưa dứt lời, một thứ gì đó bị quăng tới, là chiếc đồng hồ trên tay Phương tiên sinh.
“Em trai? Cho họ xem khuôn mặt này có phải là em trai của họ không?”
Giọng nói của Phương tiên sinh giận dữ, sau đó khuôn mặt của người nằm bên dưới hắn ta xuất hiện.
Một khuôn mặt bình thường, nhưng hàm chứa đầy xuân ý.
Lê Qua cau mày, còn Khôn Hòa đã thò đầu qua nói, “Lão sư, chúng ta nhận nhầm rồi, gương mặt này không giống a.”
Họ có những bức ảnh mô phỏng, Tô Vân Vĩ cũng phục hồi lại khuôn mặt mà anh ta đã gặp trong máy tính. Dù đó là hình dáng gì, cũng không phải là gương mặt trước mặt này.
Lê Qua thở ra một hơi, nói xin lỗi, rồi mang theo người xoay người rời đi.
Khi cánh cửa một lần nữa đóng lại, Tịch Đăng đang muốn đẩy người nằm trên người mình ra, bỗng nghe thấy đối phương nói, “Cậu đã làm cái gì với tôi?”
Tịch Đăng lúc này mới phát hiện sắc mặt của đối phương vô cùng khó coi, không khỏi mỉm cười, “Không thoải mái sao?”
Thoải mái là thoải mái, nhưng chỉ vài phút trước hắn tựa như đang ở trong một giấc mộng. Hắn ta không biết mình đã làm những gì hoặc chuyện gì đã xảy ra. Nghĩ vậy, Phương tiên sinh cau mày, không khỏi ngồi dậy. Hắn cố ý ngồi cách xa một chút.
Tịch Đăng cười nhạo một tiếng, cũng ngồi dậy, cậu đặt ngón tay mình vừa mới cắn đứt vào miệng mút, nhìn thẳng vào Phương tiên sinh.
Phương tiên sinh bị loại ánh mắt này nhìn chăm chú, cả người không khỏi run lên. Hắn nhìn đối phương rút ngón tay ra, sau đó nhích người sang, ánh mắt vừa vô tội vừa ngây thơ, “Thoải mái là được rồi á, tiền đâu?”
Tịch Đăng nhìn chiếc xe nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mình, không khỏi mỉm cười trào phúng. Cậu rút tay ra khỏi túi quần. Cái quần này bị cậu lột khỏi người Phương tiên sinh, chẳng vừa người tí nào. Nhưng mà nhìn đối phương đưa toàn bộ ví cho mình, thôi quên nó đi.
Tịch Đăng đang định gọi một chiếc xe, bỗng có ai đó vọt tới trước mặt cậu.
“Em…” Nghiêm Hâm mím môi, hai mắt đỏ bừng nhìn Tịch Đăng, cuối cùng đưa tay ra và ôm lấy cậu, “Xin lỗi, anh không bảo vệ em tốt.”
Dương Xác đứng cạnh hắn, đôi mắt liếc qua cái áo lộn xộn và cái quần không vừa người của Tịch Đăng, cuối cùng dừng lại ở trên đôi môi đỏ hồng khác thường, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Tịch Đăng chớp mắt vùi đầu vào vai Nghiêm Hâm, “Ta muốn về nhà.” Giọng nói yếu ớt của cậu khiến Nghiêm Hâm ôm cậu càng chặt hơn.
“Anh sẽ đưa em về nhà bây giờ.”
“Ta không có nhà, không ai quan tâm đến ta cả.”
“Vậy đi đến nhà anh trước đi.”
“Được.”
Tịch Đăng ngẩng đầu, nhìn Dương Xác, chậm rãi liếm khóe môi, nở ra một nụ cười hư hỏng. Nhưng người đang ôm cậu không nhìn thấy, còn nghĩ rằng mình đã nhặt được một chú thỏ con đáng thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.