Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Chương 7: Ta ở trọng sinh văn hủy đi CP – Lần này viện trợ của cậu là Ân Thập Lục




Lần này, Lạc Duy lại một lần nữa đưa Tịch Đăng lên xe, y vẫn nói những lời giống hệt như lần trước.
Hôm cậu trở về lâu đài, Tịch Đăng ngồi trong xe, không bao lâu sau, cửa hông của chiếc xe cậu đang ngồi được mở ra. Tịch Đăng định tự mình xuống xe, nhưng bị một người bên trong ôm ra ngoài.
“Trên mặt đất có tuyết, để tôi ôm em đi vào.”
Tác giả quân đã nhanh chóng trả lời lời kêu cứu của Tịch Đăng, thậm chí còn cử viện trợ cho cậu. Để thực hiện nhiệm vụ tốt hơn, người viện trợ từ bên ngoài đến đã trở thành cha nuôi yêu thương của Lạc Duy, còn cậu hiện tại chính là Heller.
Lý do tác giả quân đưa ra là Thập Lục chính là người giỏi nhất trong việc dập tắt hy vọng của người khác, và yêu cầu hai người họ hợp tác thật tốt.
Đúng vậy, lần này viện trợ của cậu là Ân Thập Lục.
Ân Thập Lục trở thành cha nuôi của Lạc Duy. Khí chất toàn thân của hắn còn lãnh đạm hơn cả Tịch Đăng lúc trước, giống như tuyết đọng trên đỉnh núi. Lạnh băng và không thể tiếp cận.
Tịch Đăng bị Ân Thập Lục thân thiết ôm lấy, không khỏi cứng đờ. Mãi cho đến khi cậu phát hiện có một tầm mắt nóng bỏng sau lưng, mới có chút bình tĩnh lại.
“Sid, đặt em xuống, em có thể tự đi.”
Ân Thập Lục ôn nhu vuốt mái tóc dài của Tịch Đăng, “Không sao đâu, ta sẽ giới thiệu em với con trai của ta.” Hắn khẽ dời mắt sang chỗ khác, đôi mắt chẳng chút độ ấm nhìn đứa con trai mới của mình, “Lạc Duy, đây là Heller, sắp tới em ấy sẽ ở nơi này.”
Lạc Duy nở nụ cười. Ánh mắt nhìn Tịch Đăng như đang nhìn vào một vật chết, “Ba ba, con sẽ ở chung hòa thuận với cậu ấy.”
Khi Tịch Đăng nghe thấy lời này, cậu không khỏi quay đầu nhìn Lạc Duy, quả nhiên, người mấy ngày trước còn mỉm cười với cậu hiện tại đã hận không thể giết chết cậu ngay lập tức.
Ân Thập Lục có hai nhiệm vụ ở thế giới này, thứ nhất là làm cho Lạc Duy hoàn toàn hết hy vọng, thứ hai là giúp Tịch Đăng không chết. Còn Tịch Đăng chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, cố gắng không chết cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành.
Ân Thập Lục trực tiếp ôm Tịch Đăng đi vào. Tịch Đăng có chút không vui, nhưng ngại vì Lạc Duy đang đi theo ở phía sau, cậu đành phải vươn tay ôm cổ Ân Thập Lục. Bởi vì nhất thời không thể hạ mình làm nũng với Ân Thập Lục, Tịch Đăng liền ghé vào vai Ân Thập Lục, giả vờ buồn ngủ.
Đến giờ cơm tối, Tịch Đăng cuối cùng cũng được buông xuống. Sau khi Ân Thập Lục rời đi một lúc, Tịch Đăng phát hiện Lạc Duy đi tới bên cạnh cậu, những người hầu xung quanh đều được cho lui xuống.
Lạc Duy duỗi tay, nắm lấy dao ăn trong tay Tịch Đăng rồi chơi với nó, một đôi mắt màu ngọc lục bảo phát ra ánh sáng lạnh lẽo, “Heller Sterling, mày muốn chết bao nhiêu lần mới không trở về? Thật đáng tiếc. Mày không có ký ức. Nếu mày có thể nhớ kỹ nỗi đau đớn mỗi khi mày chết thì tốt rồi, đau đớn khắc sâu vào linh hồn.”
Lạc Duy nắm chặt dao ăn, bỗng nghe thấy một tiếng cười từ người bên cạnh, “Cậu tên là Lạc Duy à? Cậu thật đẹp trai.”
Lạc Duy liếc nhìn Tịch Đăng, “Phải không? Mày có thể nhìn thêm vài lần.” Dù sao thì chết rồi cũng không nhìn được nữa.
Tịch Đăng đột nhiên cảm thấy có chút thú vị, trước đây Lạc Duy luôn luôn cố gắng thể hiện tình yêu của y trước mặt cậu. Vậy mà bây giờ cậu chỉ nhìn thấy sự chán ghét và sát ý trong mắt của đối phương.
“Heller.” Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi, Tịch Đăng lấy khăn ăn lau miệng. Sau đó rời khỏi chỗ ngồi và đi về phía Ân Thập Lục đứng cách đó không xa.
Lạc Duy nhìn chằm chằm bóng dáng Tịch Đăng rời đi, gương mặt lạnh lẽo.
***
Màn đêm buông xuống, Lạc Duy ngồi trên giường một lúc, sau đó đứng dậy và cầm lấy dao ăn y đã giấu sẵn trước đó rồi đi ra ngoài. Tịch Đăng được sắp xếp ở bên cạnh phòng của Ân Thập Lục, cho nên lúc đi Lạc Duy còn mang theo một mảnh vải, để tránh đánh thức cha nuôi, y sẽ bịt miệng cái tên phiền phức đáng ghét kia trước khi giết.
Lạc Duy đã thử nghiệm, y phát hiện chỉ có giết chết Heller, thế giới này mới có thể trở lại ngày đầu tiên y trọng sinh. Mặc dù y không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng sau khi giết Heller hai lần liên tiếp, sự khó chịu trong lòng y đã bớt đi rất nhiều, nhưng lại có sự bất mãn.
Bất luận y giết đối phương bao nhiêu lần, đối phương đều không nhớ.
Nhưng y lại luôn nhớ rõ những tội lỗi không thể tha thứ mà Heller đã gây ra cho cha nuôi của mình.
Lạc Duy bước đến cửa, vặn nhẹ khóa cửa và đẩy nó ra. Rèm cửa trong căn phòng này được kéo lên, ánh trăng sáng bên ngoài tựa như suối nước tuôn chảy vào phòng, chiếu sáng một nửa chiếc giường.
Có thứ gì đó nhô lên trên giường, Lạc Duy lặng yên không tiếng động đi qua.
Y giơ con dao trong tay lên, một bàn tay khác kéo chăn của đối phương ra.
Tịch Đăng đang nằm ngủ trong chăn. Nháy mắt chăn bị kéo ra, mái tóc vàng dài tới thắt lưng lộ ra trước. Cậu ngủ nghiêng người, khuôn mặt trắng nõn mịn màng tựa như thoa phấn. Tịch Đăng nhắm mắt lại, miệng bởi vì trong chăn không thông khí mà khẽ mở.
Lạc Duy mỉm cười khinh miệt, rồi lấy miếng vải định bịt miệng đối phương, nhưng y không ngờ người kia bỗng mở mắt.
Khi Tịch Đăng nhìn thấy Lạc Duy đứng bên cạnh giường, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, đặc biệt là khi cậu nhìn thấy con dao đang được Lạc Duy giơ cao. Tịch Đăng lùi người về phía sau, lưng dựa hẳn vào lan can giường, giọng nói bỗng chốc trở nên hoảng loạn.
“Cậu muốn làm gì?”
Lạc Duy thấy Tịch Đăng tỉnh, liền cong đầu gối quỳ lên giường, lộ ra một hàm răng trắng, âm trầm mỉm cười, “Mày đoán xem? Mày thích tao chạm vào nơi nào của mày trước?”
Hắn sờ lên mặt Tịch Đăng, “Là gương mặt đê tiện quyến rũ người trời sinh?” Ngón tay trượt xuống, chạm vào môi của Tịch Đăng, “Hay là đôi môi hắn đã từng hôn này?”
Ngón tay của Lạc Duy thực lạnh, Tịch Đăng bị lạnh khẽ run run. Cậu muốn tránh khỏi ngón tay của đối phương, nhưng lại bị y hung hăng bóp chặt cằm.
“Trốn cái gì? Mày không phải quỷ kế đa đoan lắm sao? Lần trước giết mày mày đang ngủ, tao còn cảm thấy có chút nhàm chán. Lần này tỉnh, chúng ta chơi một trò khác đi.”
Tịch Đăng dường như bị hoảng sợ, một đôi mắt xanh thẳm sớm đã không còn kiêu ngạo như ban ngày, thậm chí còn mang theo nước mắt vì sợ hãi.
“S……” Tịch Đăng vừa mới phát ra một âm tiết, con dao liền áp sát vào mắt cậu.
Lạc Duy cầm sống dao nhẹ nhàng xẹt qua khóe mắt của Tịch Đăng, để lại một dấu ấn, “Đào đôi mắt này của mày ra được không?”
Tịch Đăng không dám động, chỉ mím môi nói đừng mà. Ngay sau đó, con đao liền chạm vào bộ vị mẫn cảm ở nửa người dưới của cậu.
“Lúc trước mày dùng nơi này chạm vào hắn, phải không? Vậy thì cắt nó đi nhỉ?” Lạc Duy vừa nói, vừa đem váy ngủ trên người Tịch Đăng kéo từ dưới lên.
Cơ thể của Heller mang thiên hướng nữ tính, cho nên hai chân vừa thẳng vừa gầy, đầu gối không có sẹo lồi. Váy ngủ vừa bị cuốn lên, Tịch Đăng liền khẽ hét lên một tiếng, sau đó muốn co chân lại.
Lạc Duy cường ngạnh đè hai chân của Tịch Đăng xuống, “Chắc mày không thiếu người thượng nhỉ? Heller, mười mấy năm được bồi dưỡng, số lượng nam nhân thượng mày hẳn là nhiều không đếm xuể, nếu không sao mày lại đi quyến rũ ba ba của tao? Bây giờ mày trốn cái gì chứ?”
“Tôi không có.” Trong mắt Tịch Đăng đã ầng ậng nước.
Lạc Duy ngẩng đầu cẩn thận nhìn kỹ Tịch Đăng, một lát sau, y nở một nụ cười vô tội, “Như vậy đi, mày thích con dao này không? Tao cho nó vào trong cơ thể mày, rồi từ bên trong cắt cơ thể của mày ra được không?”
Nói xong, Lạc Duy liền muốn xé rách mảnh áo cuối cùng trên người Tịch Đăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.