Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Chương 5: Ta ở trọng sinh văn hủy đi CP – Tựa như hoài niệm, tựa như sợ hãi, lại tựa như phấn khích




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Heller cuối cùng vẫn ở phòng bên cạnh phòng của Lạc Duy. Mặc dù khi nghe tin này, cậu ta hơi há miệng, không thể khép lại được một hồi, nhưng khi đối diện với cặp mắt của Tịch Đăng cậu ta vẫn ngoan ngoãn dọn qua đó.
Hôm Heller chuyển vào phòng, Lạc Duy đứng ở cửa phòng mình, trong đôi mắt chứa ý cười nhàn nhạt. Hai người nhìn nhau, rồi quay mặt đi.
Heller bị thương ở chân nên hầu như chỉ có thể ở trong phòng. Mỗi lần đi xuống cầu thang chân cậu ta sẽ bị đau. Đôi khi Lạc Duy ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua phòng Heller, y có thể nghe thấy giọng nói của Heller.
“Sid, sau đó thế nào? Họ có trốn thoát không?”
Giọng Heller nghe có vẻ rất ngây thơ và ngọt ngào, nội dung lời nói của cậu ta không khỏi làm Lạc Duy thoáng nhìn vào bên trong. Cánh cửa phòng Heller hé ra một khe hở, vì vậy Lạc Duy có thể nhận ra tấm lưng quen thuộc đang ngồi trên giường.
Sau khi Tịch Đăng nghe thấy tiếng bước chân đang đi bỗng dừng lại, đồng thời cậu cũng cảm thấy một tầm mắt mãnh liệt phía sau lưng mình. Tịch Đăng ngẩng đầu, thu hồi ánh mắt trong quyển sách, ngược lại phóng mắt tới trên người Heller đang ở bên cạnh.
Heller đặt hai tay ở trên bụng, dịu ngoan nằm trên giường. Mái tóc vàng dài buông xõa trước ngực, lồng ngực theo nhịp thở mà chầm chậm phập phồng. Đôi mắt của cậu ta giống như một vùng biển rộng, mênh mông vô bờ, nhìn qua vô cùng trong trẻo. Nhưng Tịch Đăng biết đôi mắt của cậu ta cũng giống như biển rộng, trông rất xinh đẹp, nhưng lại ngập tràn nguy hiểm. Heller giống như một bông hoa nguy hiểm, lặng lẽ đem nọc độc trên cơ thể mình giấu đi. Lạc Duy thì khác. Y chỉ là một con chim nhỏ không vâng lời.
Tịch Đăng muốn biến con chim nhỏ bất tuân đó thành một con đại bàng.
Ánh mắt Heller nhìn Tịch Đăng, đôi mắt cong lên, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, trên khuôn mặt thanh tú của cậu ta xuất hiện hai lúm đồng tiền.
Tịch Đăng cúi xuống, từ từ kề sát vào khuôn mặt của Heller, sau đó nhìn khuôn mặt của Heller đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Heller thực sự là một diễn viên bẩm sinh, Tịch Đăng nhịn không được tán thưởng, cho dù đó là sự ngượng ngùng trong ánh mắt đối phương hay quần áo trên bụng chậm rãi bị cậu ta kéo lên.
Tiếng bước chân ở cửa lại vang lên, nhưng lần này thì hoảng loạn hơn rất nhiều, như thể đang cuống cuồng chạy trốn.
Tịch Đăng ngồi thẳng lại, trong ánh mắt ngạc nhiên của Heller, bình tĩnh nói, “Ta sẽ kể phần tiếp theo của câu chuyện vào ngày mai, đến giờ nghỉ ngơi rồi.”
Cần phải lợi dụng thật tốt diễn viên này, cậu ta sẽ rất hữu ích cho kế hoạch nuôi dưỡng đại bàng của mình. Nghĩ vậy, Tịch Đăng không chút lưu luyến mà rời khỏi phòng Heller.
Heller nhìn Tịch Đăng rời đi với vẻ u oán, nhưng chẳng mấy chốc cậu ta liền thu lại biểu tình. Heller xuống giường và khóa cửa phòng lại, rồi lập tức cởi phăng chiếc váy ngủ của con gái trên người mình và ném nó lên ghế sofa bên cạnh, sau đó nằm lên trên giường.
***
Lạc Duy không chạy xuống lầu. Y cố tình tăng bước chân của mình, rồi chạy đến góc cầu thang, cởi giày và trốn đi. Lạc Duy trốn trong bóng tối, không bao lâu sau y nhìn thấy người mà y vẫn luôn tâm tâm niệm niệm* bước ra.
*Tâm tâm niệm niệm:nghĩ tới thường xuyên, tự nhắc mình luôn ghi nhớ và làm theo
Lạc Duy nở một nụ cười, y biết cha nuôi của mình không thích Heller, đó là do hắn đang cố tình chọc giận mình. Sau khi Lạc Duy trọng sinh trở về, y phát hiện rất nhiều điều khác biệt so với đời trước. Như là thái độ của cha nuôi đối với y, hay là y không bị nuôi dạy như một đứa con gái. Liệu có phải không chỉ có một mình y trọng sinh không? Nhưng nếu cha nuôi cũng trọng sinh, tại sao hắn lại cư xử một cách thân mật với Heller như vậy. Hắn phải giết Heller và tự sát mới đúng.
Nhất thời, trên khuôn mặt của Lạc Duy hiện lên biểu cảm cực kỳ phức tạp, tựa như hoài niệm, tựa như sợ hãi, lại tựa như phấn khích. Y quyết tâm đi thăm dò đối phương, nếu đối phương để lộ ra sơ hở thì…
Trong khoảng thời gian ăn mừng năm mới, toàn bộ lâu đài đều tương đối nhàn nhã. Tất nhiên, ngoại trừ một vài ngày, sắp tới lâu đài sẽ tổ chức một bữa tiệc, rất nhiều quý tộc sẽ đến. Quản gia của lâu đài đã bận rộn suốt hai ngày qua, những người hầu cũng bận rộn như một cỗ máy đồng hồ, trong khi chủ nhân của lâu đài lại vô cùng nhàn nhã.
“Chủ nhân, thực đơn này có ổn không?” Quản gia đứng ở bên cạnh Tịch Đăng hỏi.
Tịch Đăng nhìn thoáng qua, “Ừ.”
“Lão gia, tôi đã chọn lựa năm loại rượu sau đây, xin lão gia chọn một loại trong đó.”
Tịch Đăng tùy ý chọn một loại trong số đó, quản gia thấy ngón tay trắng nõn kia dừng ở chiếc ly thứ ba, “Lão gia nói là loại thứ hai sao?”
“Ừ.”
“Nhưng lão gia chọn chính là loại thứ ba.”
Tịch Đăng dừng lại, sau đó nói một cách bất lực, “Những việc này ông cứ quyết định là được rồi.” Cậu nhìn lên quản gia, “Lâu đài này dưới sự quản lý của ông luôn ngăn nắp trật tự, hơn nữa đã từng tổ chức nhiều bữa tiệc như vậy rồi. Không có vấn đề gì đâu.”
Quản gia nghiêm mặt, “Lão gia, mỗi một lần tổ chức tiệc đều không thể qua loa đại khái được, đây là bộ mặt của gia tộc Wood.” Ông quay đầu, nói với người phía sau, “Harris, lễ phục hôm đó của lão gia đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong.” Harris cung kính nói.
Tịch Đăng vỗ trán, “Đó chỉ là việc nhỏ thôi mà. Lạc Duy, sao con lại tới đây?”
Khi quản gia nhìn thấy Lạc Duy đang đứng ở cửa, ông liền nói với Tịch Đăng, “Lão gia, tối nay tôi sẽ qua đây báo cáo những công việc khác với ngài.” Nói đoạn ông và Harris cùng nhau lui xuống.
Lạc Duy lúc này mới đi đến, hôm nay y mặc một bộ y phúc vải nỉ màu xanh lục, tiếng boots dẫm trên sàn nhà vang lên loảng xoảng loảng xoảng.
“Ba ba, ba ba muốn tổ chức một bữa tiệc à?”
“Ừ.”
“Con có thể tham gia không?” Lạc Duy tiến đến chiếc bàn nơi Tịch Đăng đang ngồi. Vì Lạc Duy đang đứng, còn Tịch Đăng đang ngồi, y từ trên cao nhìn xuống Tịch Đăng. Từ góc độ của mình, Lạc Duy có thể nhìn thấy hàng lông mi dài và dày, cùng màu với mái tóc vàng rực rỡ của Tịch Đăng. Mỗi lần chớp mắt tựa như một con bướm vươn mình dưới ánh mặt trời tươi đẹp, đôi cánh của nó đang phát sáng mờ nhạt.
“Đương nhiên.” Tịch Đăng nói, “Năm nay con sẽ khiêu vũ mở màn, Lạc Duy, con đã mười bốn tuổi rồi.”
Lạc Duy mím môi, “Dạ, ba ba, nhưng con chỉ biết bước nữ.”
Lạc Duy không nói dối, đời trước y quả thật chỉ học bước nữ.
Sau khi nói xong, y nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tịch Đăng. Nhưng đối phương chỉ cau mày và nói, “Hôm nay học đi, nhảy không đẹp cũng không sao.”
“Học với ai ạ?” Lạc Duy nhẹ giọng nói.
Trong lâu đài này chỉ có Tịch Đăng và Lạc Duy biết điệu nhảy của các quý tộc. Mà Lạc Duy chỉ biết bước nữ. Có lẽ Heller cũng vậy, nhưng chân của Heller bị thương. Tịch Đăng đành phải bắt đầu dạy Lạc Duy khiêu vũ.
Tịch Đăng tự mình nhảy một lần toàn bộ các bước của nam trước, sau đó nhìn về phía Lạc Duy đang bày ra dáng vẻ phiền não, “Học được bao nhiêu rồi?”
Lạc Duy trông có vẻ rất buồn rầu, “Không nhiều lắm, ba ba, ba ba có thể nhảy với con được không?”
Vì thế, Tịch Đăng nhảy bước nữ và hướng dẫn Lạc Duy nhảy bước nam.
Rèm cửa trong thư phòng của Tịch Đăng được buông rũ quanh năm. Trên chất liệu nhung đen thêu gia huy của gia tộc Wood, nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra. Trên tường treo một số bức tranh nổi tiếng, trong đó nổi tiếng nhất là bức tranh 《 Cậu bé cầm tẩu thuốc 》của Picasso. Trên bàn sách được đặt một chiếc đèn màu xanh lục.
*Bức tranh 《 Cậu bé cầm tẩu thuốc 》của Picasso:
Bức tranh Cậu bé cầm tẩu thuốc của Picasso
Lạc Duy đang ở bên cạnh khiêu vũ cùng cha nuôi của mình. Khi bàn tay chạm vào lòng bàn tay của đối phương, dường như có một dòng điện đang chạy từ cực dương sang cực âm. Đương nhiên, cha nuôi của y chính là cực dương.
“Lạc Duy, chuyên tâm chút.”
Giọng nói của Tịch Đăng khiến Lạc Duy giật mình, y nhìn vào đôi mắt màu xanh lục như mã não, cả linh hồn dường như bị hút vào đó. Dưới ánh đèn Tịch Đăng rất anh tuấn cũng rất xinh đẹp. Từ góc nhìn của Lạc Duy, không một ai trên đời này có thể so sánh với hắn.
Tóc của Tịch Đăng được chải gọn gàng lui sau đầu, để lộ khuôn mặt trắng như tuyết, một thân tây trang đen càng tôn lên làn da giống như đồ sứ Trung Quốc, phát ra ánh sáng lành lạnh, và sắc môi hồng hào như máu của hắn.
Mỗi một lần đến gần, Lạc Duy đều kìm lòng không được nín thở. Mỗi lần y ngửi thấy mùi hương của đối phương, trái tim y gần như nhảy ra ngoài, bên tai có thể nghe rõ nhịp tim của mình.
“Thịch… Thịch… Thịch…”
Đó là mùi hương gì vậy?
Có thể hắn đã vô tình chạm vào những bông hoa trên bàn khi làm việc. Quản gia hôm nay cho người đặt hoa violet, hoa hồng và hoa cúc. Ba loài hoa xen lẫn tạo ra một mùi hương đặc biệt.
Có thể đó là mùi hương xà phòng mới trong phòng tắm của hắn. Nghe nói là một loại xà phòng mới được tạo ra bởi một người công nhân thủ công khi anh ta vô tình nhìn thấy hắn, hơn nữa còn lấy một cái tên là…
Thiên nga.
***
Hôm tổ chức tiệc, cả lâu đài thực náo nhiệt, ánh đèn chiếu sáng những viên gạch tráng men trên trần nhà.
Lạc Duy đã gặp nhiều người mà y đã gặp ở đời trước, bọn họ chào đón cha nuôi của y một cách duyên dáng và quyến rũ.
“Công tước Wood, rất vui được gặp ngài.”
“Công tước Wood, tôi tin đêm nay là một đêm tuyệt vời.”
“Công tước Wood, tôi rất vinh dự được mời đến một bữa tiệc tuyệt vời như vậy.”
……
Sự thèm muốn trong mắt bọn họ quá rõ ràng, gần như không hề che dấu, Lạc Duy đứng ở chỗ tối, mỉm cười mỉa mai. Mối thù đời trước, đời này y sẽ chậm rãi báo.
Người đàn ông đang bị vây quanh trên khóe miệng treo một nụ cười rất nhạt, nhưng chỉ vậy cũng đã đủ để thỏa mãn đám đông xung quanh. Váy của hai chị em nhà Weir hôm nay mặc cổ áo được xẻ rất sâu, những người đàn ông ở đây chỉ cần hơi hơi cúi đầu là có thể thấy được phong cảnh đẫy đà nơi đó. Hai chị em nhà này năm nay đã hai mươi, nhưng vẫn mơ ước trở thành Sid phu nhân. Các cô chen lấn tới trước đám người, và nở một nụ cười mà họ đã luyện tập trong một thời gian dài ở nhà.
“Công tước Wood, bữa tiệc năm nay có gì đặc biệt không?”
Đây là câu hỏi mà các cô đã suy nghĩ rất lâu. Công tước Wood tôn quý chắc chắn sẽ sẵn lòng trả lời. Nhưng khi các cô thấy công tước Wood thực sự khẽ mở môi nói chuyện, các cô gần như phấn khích đến ngất xỉu. Phải biết rằng năm ngoái các cô đã nói một đống lời, hỏi một loạt câu hỏi nhưng đều không được ngài ấy đáp lại.
“Tôi muốn giới thiệu con trai tôi cho mọi người – Lạc Duy. Điệu nhảy mở màn năm nay sẽ được nó thể hiện.”
Một giây sau Lạc Duy phát hiện mình bị chuẩn xác bắt giữ. Ánh mắt của ba ba rất dịu dàng, hắn đưa tay về phía y.
Y kìm lòng không được liền đi qua, giống một cô bé Lọ Lem bẩn thỉu đi về phía đôi giày thủy tinh của mình.
Chỉ có cô bé Lọ Lem với đôi giày thủy tinh mới có thể thu hút hoàng tử. Nếu không có đôi giày thủy tinh, cô sẽ chỉ là một cô bé Lọ Lem bận rộn trong căn phòng bếp nhếch nhác.
“Ba ba.”
Lạc Duy nắm lấy tay Tịch Đăng.
***
Heller không thể đi xuống vì chân bị thương, vì vậy cậu ta ngồi trước gương trong phòng của mình. Tiếng nhạc ở dưới lầu vang lên, hình như điệu nhảy mở màn đã bắt đầu. Heller lấy một chiếc lược chải mái tóc mượt mà và thẳng tắp của mình, nhìn chính mình trong gương rồi vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ.
Lạc Duy và cô con gái nhỏ của gia đình Croton đã thực hiện điệu nhảy mở màn này. Khi cô bé nhìn thấy Lạc Duy, cô nâng cằm lên, giống như một con công kiêu ngạo. Khi cả hai cùng nhảy, cô hạ giọng, có vẻ ngạo mạn nói, “Cậu là con trai công tước Wood? Cậu không giống ngài ấy chút nào cả.”
“Vậy à?” Lạc Duy cũng không có hứng thú chơi với các bé gái. Bọn chúng đều luôn là một lũ nhàm chán. Có thể chơi cả buổi chiều chỉ với một con búp bê.
“Đương nhiên, công tước Wood là người đàn ông hoàn hảo trên thế giới. Cứ chờ đi, tôi sẽ trở thành mẹ kế của cậu.” Cô gái nhỏ nói xong câu đó, liền hất cằm càng cao hơn.
“Chúc cô thành công.” Lạc Duy mỉm cười.
Sau khi họ nhảy xong, mọi người xung quanh lập tức vỗ tay. Cô bé nâng váy cúi chào ba lần với Lạc Duy rồi và lập tức quay đầu đi. Còn Lạc Duy thì quay lại tìm kiếm bóng dáng của ai đó, nhưng y phát hiện người lúc nãy mới bị bao vây bởi một đám người đã biến mất. Harris vẫn ở trong hội trường. Lạc Duy ngẫng đầu nhìn lên chiếc cầu thang bằng gạch được xây uốn lượn. Ba ba đi lên nghỉ ngơi rồi à?
Lạc Duy né tránh những người muốn đi tới làm quen với mình. Những người đó tiếp cận y chẳng qua chỉ là muốn đổi một lý do khác để tiếp cận cha nuôi của y thôi. Y không cần những sự nịnh hót này. Lạc Duy nhanh chóng chạy lên lầu. Tịch Đăng không ở phòng ngủ cũng không ở thư phòng. Lạc Duy cẩn thận suy nghĩ, liền chạy lên sân thượng nơi duy nhất có thể nhìn thấy vườn hoa hồng.
Y chạy không bao lâu, bỗng dừng lại.
Sau khi y nhìn thấy hai người đang ôm nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.