Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Chương 17: Ta ở hiện đại văn hủy đi CP – Trò chơi bỏ nhà ra đi kết thúc




Khi Lý Bảo Dung nghĩ rằng mình sẽ chết, cậu ta nghe thấy một giọng nói rất khẽ, như thể có thứ gì đó đâm vào da thịt, biểu hiện của kẻ nửa người nửa rắn đang bắt lấy Lý Bảo Dung đột nhiên vặn vẹo. Cặp yêu dị dựng đồng kia dường như tỏa sáng trong nước, trở nên vừa đáng sợ vừa nguy hiểm. Sau đó Lý Bảo Dung bị đối phương bóp chặt cổ và ấn xuống dưới đáy bể.
Trong nước, tóc của đối phương bồng bềnh như cỏ thủy sinh, một số rơi xuống cánh tay Lý Bảo Dung. Chỉ trong vài giây bị đối phương kéo đi, Lý Bảo Dung bắt đầu thiếu oxy, vì thế cậu ta bắt đầu giãy giụa…
Ngay sau đó, Lý Bảo Dung được giải cứu. Cậu ta tê liệt nằm trên mặt đất bên cạnh bể bơi, mấy cái tát bỗng rơi xuống mặt Lý Bảo Dung. Mạnh Phi Nguyên xuống tay cực tàn nhẫn, chỉ mấy cái tát của hắn ta đã khiến mặt Lý Bảo Dung sưng lên.
“Vương bát đản*, đã bảo mày đừng tiếp cận nó.” Mạnh Phi Nguyên tức chết rồi, hắn đứng lên và đạp mạnh người vừa giải cứu Lý Bảo Dung, “Chó chết. Mày cứu thứ này làm gì?”
*Vương bát đản (王八蛋): Là một câu chửi mắng người. Đồ “trứng rùa”, đồ vô lại, đồ tạp chủng, đồ hỗn đản, hay đại loại như thế. 
Thật trùng hợp, người bị hắn ta đánh chính là người bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ kia. Người bộ đội đặc chủng bị đá cũng không có bất kỳ biểu tình gì, chỉ cúi đầu xuống nói, “Mạnh thiếu, nếu không cứu, vị kia sẽ ra khỏi nước.”
Mạnh Phi Nguyên đã sai người lắp đặt một số cơ quan ở hồ bơi. Những cơ quan đó có thể tự động đo đạc số lượng người trong hồ bơi. Khi chỉ có một người trong hồ bơi, hàng rào điện do chúng tạo ra sẽ đóng lại. Một khi người đó muốn rời khỏi hồ bơi, hàng rào điện sẽ được bật lên. Thiết lập của cơ chế này cho phép Mạnh Phi Nguyên tự do ra vào hồ bơi dưới sự bảo vệ của vệ sĩ. Nếu Tịch Đăng tấn công Mạnh Phi Nguyên, vệ sĩ sẽ bắn ra một trong những phiên bản cải tiến của súng gây mê, nó có thể khiến người bị bắn cảm thấy đau đớn ngay lập tức, một loại khác là tăng gấp đôi hiệu quả gây tê liệt.
Vừa nãy, người bộ đội đặc chủng đã bắn cả hai loại vì cứu người. Lúc này, Tịch Đăng đã nằm nép mình trong một góc bể bơi.
Đôi mắt Mạnh Phi Nguyên âm trầm liếc xuống đáy hồ, Tịch Đăng đột nhiên tấn công Lý Bảo Dung phỏng chừng là vì muốn rời đi, mà sự thật này khiến Mạnh Phi Nguyên gần như không thể chịu đựng được.
“Hội đấu giá ba ngày nữa sẽ diễn ra, ngày mai chúng tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị.”
Lý Bảo Dung nghe được lời này, cầm lòng không đậu nhìn thoáng xuống nước.
***
Hôm sau, Phương Tất Hạ tới, hắn đứng bên hồ bơi một lúc, rồi mới đi vào phòng, “Mạnh Tử, anh thực sự định bán đấu giá sao?”
Mạnh Phi Nguyên bắt chéo chân chơi game. Nghe thấy Phương Tất Hạ nói, hắn ta mỉm cười, “Tôi có khi nào nói mà không giữ lời chứ? Các video quảng cáo đều được phát hành rồi.”
“Tôi nghe nói có rất nhiều người đang hỏi thăm liệu điều này thật là giả. Tôi sợ sẽ không ổn.”
Mạnh Phi Nguyên ném máy chơi game sang một bên, quay sang nhìn Phương Tất Hạ, “Có gì không ổn, ở cái thành phố N này có mấy người có gia cảnh tốt hơn tôi, tôi đã tự mình bán đấu giá thứ mình mua về, chính là để cho mấy tên đó biết rằng tôi có bảo bối.” Nói đến đây, hắn ta cười hắc hắc, “Lúc trước bọn họ bán đấu giá cặp song sinh lưỡng tính, cũng chẳng chấn động bằng thứ này của tôi. “
Lúc này, Lý Bảo Dung từ trên lầu đi xuống, Phương Tất Hạ nhận thấy cậu ta, “Mạnh Tử, người của anh?” Khuôn mặt của Lý Bảo Dung vẫn còn sưng, nhìn thấy Phương Tất Hạ rõ ràng sửng sốt, sau đó liền cúi đầu đi đến trước mặt Mạnh Phi Nguyên, nhỏ giọng nói, “Mạnh Thiếu.”
Mạnh Phi Nguyên khó chịu liếc Lý Bảo Dung một cái, “Cái gì?”
“Em… Người đại diện của em mới gọi cho em, nói rằng hôm nay em có công việc.”
Mạnh Phi Nguyên cười, “Bộ dạng này của cậu thì đi làm kiểu gì? Hơn nữa cậu nghĩ rằng hôm qua làm hỏng việc của ta xong thì ta sẽ buông tha cho cậu à? Bảo bối của ta hôm nay còn chưa ăn gì đâu. Nó hôm qua bị bắn mấy phát, phỏng chừng còn đang tức giận, cậu đi cho nó ăn đi.”
Lý Bảo Dung a một tiếng, trên mặt hiện lên biểu tình sợ hãi, Mạnh Phi Nguyên ý cười càng sâu, hắn ta trong xương cốt là một người xấu, cho nên nhìn thấy Lý Bảo Dung như vậy ngược lại rất cao hứng, gọi người bưng cá sống vào.
“Nhớ kỹ, cho ăn từng con một, cậu cũng không thể tùy tiện ném, nắm chắc đút nó ăn.”
Lý Bảo Dung bị trâu bắt chó đi cày, Mạnh Phi Nguyên cũng không chơi game nữa, sai người canh chừng Lý Bảo Dung, rồi cùng Phương Tất Hạ đi đến thư phòng.
Lý Bảo Dung bưng cái khay, trên khay là những con cá dài chưa đến 10 cm. Khi cậu ta đi đến bể bơi chân vẫn run rẩy. Người vệ sĩ bên cạnh cậu ta yên lặng mỉm cười.
Lý Bảo Dung ngồi xổm xuống một cách thận trọng, ngay khi cậu ta lấy hết can đảm cầm lấy một con cá, mặt cậu ta bỗng bị nước bắn tung tóe. Lý Bảo Dung chậm chạp nhìn vào nước trong hồ bơi, mới phát hiện kẻ nửa người nửa rắn vẫn đang nằm trong góc không biết khi nào đã xuất hiện ở trước mặt mình.
Đối phương rẽ nước mà ra, đôi ngươi thẳng đứng xinh đẹp lạnh như băng nhìn Lý Bảo Dung, cái đuôi trong nước không nhúc nhích.
Lý Bảo Dung không biết nhìn thấy ở nơi nào. Nếu loài rắn nhìn thẳng vào bạn mà không di chuyển đuôi của chúng, thì đây là hình thức tấn công.
Lý Bảo Dung nhìn đối phương, cố gắng nở một nụ cười lấy lòng và đưa con cá trên tay qua, “Ngươi có đói bụng không?”
Tịch Đăng nhìn chằm chằm Lý Bảo Dung một lúc, rồi đem tầm mắt chuyển sang người vệ sĩ bên cạnh. Người vệ sĩ bị cậu nhìn chằm chằm, lập tức nắm chặt khẩu súng trong tay.
“Kêu hắn xuống đây, ta có việc tìm hắn.”
Mạnh Phi Nguyên không bao lâu liền đi xuống, bên cạnh hắn ta là Phương Tất Hạ. Mạnh Phi Nguyên thực kinh ngạc khi Tịch Đăng chủ động tìm hắn, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười, “Làm sao vậy?”
“Ta muốn lên bờ, ngươi chẳng lẽ muốn nhốt ta mãi ở trong nước?” Cái đuôi của Tịch Đăng ở trong nước bơi qua lộn lại một phen, tầm mắt liếc đến Phương Tất Hạ đang đứng bên cạnh. Cậu nhìn hắn vài lần, khóe môi khẽ kéo lên, “Là ngươi à.”
Phương Tất Hạ không ngờ rằng đối phương còn nhớ mình. Khi nhớ lại những ký ức không mấy tốt đẹp đêm đó, hắn có chút xấu hổ cười cười, không nói gì.
Mạnh Phi Nguyên liếc nhìn Phương Tất Hạ, nói lại, hắn cũng nhờ Phương Tất Hạ mới bắt được Tịch Đăng, hắn hẳn là sẽ không nghĩ đoạt bảo bối của mình đi chứ?
Tịch Đăng một lần nữa nhìn về phía Mạnh Phi Nguyên, chỉ còn sót lại một chút kiên nhẫn quơ quơ cái đuôi của mình ở trong nước.
Mạnh Phi Nguyên nhìn Tịch Đăng một lúc rồi nói, “Tắt cơ quan đi.”
“Thiếu gia!”
“Nói mấy lời vô nghĩa làm cái gì, ta bảo tụi mày tắt cơ quan, tụi mày nhiều người như vậy mà không thể xử lý một con rắn?”
Chờ đến khi cơ quan bị tắt hết, Tịch Đăng liền leo ra khỏi mặt nước, vừa lên bờ cái đuôi của cậu liền biến thành hai chân người. Biểu cảm của những người chứng kiến ​​tất cả những điều này đều có chút vi diệu. Tịch Đăng trần truồng ở bên cạnh ao đứng một lúc, liền có người đem quần áo đến. Tịch Đăng mặc quần áo rồi sờ vào mái tóc ướt dài của mình, khuôn mặt của cậu liền biến thành gương mặt bình thường kia.
Mạnh Phi Nguyên đột nhiên nói, “Ta không thích gương mặt này của ngươi.”
Tịch Đăng nói, “Lại không phải cho ngươi xem.” Cậu đã lâu không sử dụng đôi chân của mình, đi đường bắt đầu vặn vẹo, cảm giác bước trên mặt đất không giống như bước trên bông. Tịch Đăng xoay người về phía Lý Bảo Dung bên cạnh, đoạt lấy cái khay trong tay cậu ta, rồi vặn vẹo đi vào phòng khách.
Mạnh Phi Nguyên đi theo phía sau Tịch Đăng, sau khi bước vào phòng Tịch Đăng liền chọn một chiếc ghế sô pha, lười biếng ngồi xuống, cậu cầm lấy một con cá và nhét nó vào miệng, nhai hai cái rồi liếm ngón tay, “Tới, chúng ta tới nói về chuyện ngươi muốn bán đấu giá ta đi.”
Mạnh Phi Nguyên chọn một chiếc ghế sô pha khác bên cạnh Tịch Đăng ngồi xuống, các vệ sĩ đứng thành một hàng phía sau hắn ta. Phương Tất Hạ và Lý Bảo Dung cũng đi đến. Phương Tất Hạ ngồi xuống cạnh Mạnh Phi Nguyên, còn Lý Bảo Dung đứng đằng sau, lén nhìn Tịch Đăng.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Ánh mắt Mạnh Phi Nguyên nhìn Tịch Đăng ánh dị thường ôn nhu, như thể đối phương không hề làm một việc khá dữ tợn là ăn cá sống ở trước mặt hắn vậy.
“Ngươi chuẩn bị đem ta quảng cáo rồi lại mua về?” Tịch Đăng liếm liếm ngón trỏ, cũng không thèm nhìn người khác.
“Ừ.”
“Ta dám cam đoan, một khi ngươi bán đấu giá ta, ngươi sẽ không thể kiểm soát được những gì xảy ra sau đó đâu.” Cậu lại ăn một con cá khác, “Ngươi biết ta từ nơi nào trốn ra không?”
Sắc mặt của Mạnh Phi Nguyên vẫn bất biến, “Mặc kệ là nơi nào, ngươi sau này đều là của ta.”
Tịch Đăng nghe xong lời này, lại cười khẽ một tiếng, cậu rũ mắt chỉ nhìn chăm chú vào con cá trên khay, “Bọn họ sẽ không để cho ngươi bán đấu giá ta.”
Biểu tình của Mạnh Phi Nguyên hơi thay đổi, hắn nhìn chằm chằm vào Tịch Đăng, “Bọn họ là ai?”
Mạnh Phi Nguyên không hỏi được đáp án, Tịch Đăng vội vàng nói vài lời với với hắn xong lại trở về nước. Trước khi xuống nước, cậu nói cậu rất buồn ngủ, bảo bọn họ hai ngày tới không được làm phiền mình.
Thời gian đảo mắt liền trôi qua, đã đến ngày tổ chức hội đấu giá.
Bảy giờ tối.
Mạnh Phi Nguyên đeo mặt nạ đi đến và được dẫn đến vị trí ngồi xuống.
Bảy giờ ba mươi tối.
Buổi đấu giá bắt đầu.
Tám giờ ba mươi tối.
Một chiếc hộp lớn được bao phủ bởi vải đen được đẩy lên sân khấu.
“Tôi tin rằng đêm nay các vị đều luôn mong chờ sự xuất hiện của nó. Nó là món đồ quý giá nhất trong cuộc đấu giá ngày hôm nay của chúng tôi. Không ai có thể thoát khỏi sự cám dỗ của nó sau khi nhìn thấy. Chúng ta hãy xem tối nay… Trân bảo quý giá nhất. “
Người dẫn chương trình kéo mạnh tấm vải đen xuống, Mạnh Phi Nguyên, người vẫn luôn nhếch khóe môi kể từ khi chiếc hộp xuất hiện, bất ngờ đứng dậy sau khi nhìn thấy tình huống trên sân khấu.
Không có gì trong bể nước được phủ bằng vải đen, chỉ còn lại một đống xích sắt bị cắt đứt ở dưới nước.
***
“Bọn họ sẽ không để cho ngươi bán đấu giá ta.”
“Bọn họ là ai?”
Tay của Tịch Đăng bị bắt lấy, một khuôn mặt nhã nhặn lại lạnh lẽo để sát vào cậu.
“Trò chơi bỏ nhà ra đi kết thúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.