Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Chương 11: Ta ở hiện đại văn hủy đi CP – Ngươi có biết hôm qua ta chà cái đuôi của mình nghiêm túc thế nào không?




“Đuôi gì thế?”
Giọng nói của Nghiêm Hâm đột nhiên truyền đến từ phòng khách, kèm theo tiếng bước chân. Dương Xác trừng lớn mắt để duy trì thanh tỉnh, rồi nhìn vào cái đuôi rắn của Tịch Đăng trước mặt, đột nhiên đại não bừng tỉnh ngay lập tức. Y nhanh chóng đóng cửa, khóa lại và cởi quần của mình ra, “Ngươi mau biến thành chân người đi!”
Tịch Đăng mặt hầm hầm nhìn Dương Xác, nghe thế, cười lạnh một tiếng, “Tại sao chớ? Đuôi của ta đau quá!”
Nghiêm Hâm đang gõ cửa, “Dương Xác, cậu ở bên trong làm cái quái gì vậy? Tại sao lại khóa cửa?”
Lúc này Dương Xác đã cởi quần xong, để lộ cái quần lót sọc tứ giác ở bên trong, y vội vàng che miệng Tịch Đăng lại, “Tiểu tổ tông, hôm nay ta sẽ làm cho ngươi một bàn đồ ăn toàn là cá, ngươi mau biến thành chân người đi.”
Khi Nghiêm Hâm định đi lấy chìa khóa, cánh cửa mở ra từ bên trong. Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hắn sững người, “Có chuyện gì vậy?” Nghiêm Hâm nhìn Dương Xác chỉ mặc một chiếc quần lót còn Tịch Đăng rõ ràng đang mặc quần của Dương Xác.
Dương Xác liếc xuống phần thân dưới của Tịch Đăng và nói với Nghiêm Hâm, “Cậu hiểu mà.”
Tầm mắt của Nghiêm Hâm cũng đảo qua, sau đó khuôn mặt màu lúa mạch đỏ lên.
Tịch Đăng không chú ý đến bọn họ đang nói cái gì. Cậu nhăn nhó nhìn vào mu bàn chân đỏ au của mình, rồi duỗi chân đến trước mặt Dương Xác.
Sau khi Dương Xác nhìn vào đó, y lúng túng cười, “Không thì lấy Vân Nam bạch dược xoa một chút nhé?”
Sáng nay, cả Dương Xác và Nghiêm Hâm đều có tiết, bọn họ nhìn Tịch Đăng đang ngồi trên ghế sô pha vẻ mặt còn tức giận.
“Hay là dẫn em ấy đi cùng đi?” Nghiêm Hâm hỏi, “Ở nhà một mình cũng rất chán, sau khi học xong chúng ta có thể cùng đi ăn cái gì đó.”
Dương Xác đang cân nhắc giữa hai lựa chọn, đặt vật nguy hiểm dưới mí mắt của mình hay là nhắm mắt làm ngơ, cuối cùng y lựa chọn vế trước.
Nghiêm Hâm lập tức vui vẻ hỏi Tịch Đăng, “Mryon, hôm nay em đi học với tụi anh đi, sau đó chúng ta sẽ đi ăn cùng nhau.”
“Đi học?” Tịch Đăng lặp lại một lần rất chậm, không biết nghĩ tới cái gì, liền cười một cái, “Được a.”
Nói là theo chân bọn họ cùng nhau đi học, Tịch Đăng chỉ ngồi với Dương Xác và Nghiêm Hâm trong lớp một lúc, liền nói muốn đi WC rồi đi ra ngoài. Một tiết của bọn họ tận chín mươi phút. Tịch Đăng lắc lư đi khắp nơi, liền tìm đến tòa nhà cao nhất, đi thang máy lên.
Có một trường đại học khác gần trường Dương Xác, nơi đó chính là ngôi trường Tô Vân Vĩ đang theo học.
Tịch Đăng đứng ở cửa sổ kính sát đất và nhìn vào ngôi trường kia. Từ góc độ của mình, cậu có thể thấy một tòa nhà màu trắng. Tòa nhà kia không cao cũng không mới, các cửa sổ đều được đóng chặt và kéo rèm. Mà Tịch Đăng biết không chỉ thế, các cửa sổ của tòa nhà đó hoàn toàn không thể mở được, chỉ là đồ trang trí.
“Bạn học, cậu học lớp nào vậy?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Phải mất vài giây Tịch Đăng mới xoay người, khi cậu nhìn thấy một nam sinh trẻ với khuôn mặt gầy, cậu chậm rãi nói, “Ngươi hỏi làm gì?”
“Người không phải là thành viên của Hội sinh viên không thể tùy tiện vào đây.” Nam sinh cau mày, hiển nhiên có chút tức giận. Lúc này Tịch Đăng đang đứng trong một cánh cửa nửa mở, bên trong còn loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.
“Hội sinh viên? Đó là cái gì?”
Đồng thời vang lên với thanh âm của Tịch Đăng là giọng nói của một cô gái, “Hội trưởng, tài liệu chuẩn bị xong rồi.”
Sau khi cô gái nói xong, cô nhìn qua và thấy Tịch Đăng.
“Hả? Ai vậy?”
Nam sinh được gọi là Hội trưởng, lấy một chồng giấy từ tay cô gái, hơi khó chịu, “Tôi không biết.”
Sau khi nghe những lời này, cô gái đột nhiên như bừng tỉnh đại ngộ nói với Tịch Đăng, “Bạn học, cậu có việc gì không? Nếu không có việc gì, cậu có thể đi thang máy đằng kia xuống.”
“Có việc sẽ không cần đi xuống?” Tịch Đăng hỏi lại.
Cô gái hơi sững người có chút lúng túng trả lời, “Cũng không thể nói như vậy, nhưng mà… Bạn học, cậu đang làm gì vậy?”
Tịch Đăng cong môi, chỉ ngón tay ra ngoài cửa sổ, “Có a, chỗ này có thể nhìn thấy nơi xa nhất, cũng cao nhất nữa.” Cậu nghiêng đầu nói, “Đây cũng coi như là có việc đi.”
Cô gái á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể cầu cứu, nhìn vào nam sinh bên cạnh. Nam sinh cũng nghe thấy những lời Tịch Đăng nói, lông mày của anh ta cau càng chặt hơn, ánh mắt nhìn thẳng vào Tịch Đăng.
Tịch Đăng nhìn xung quanh, “Chẳng lẽ tầng lầu này chỉ có Hội sinh viên gì đó mới có thể đi lên sao? Ta có thể tham gia không?”
Nam sinh ném xuống cho cô gái một câu liền đi vào, “Người này giao cho cậu, xử lý cho tốt.”
Nhưng, điều anh ta không nghĩ tới chính là, anh ta thực sự nhìn thấy cô gái mang người kia đi vào.
“Hội trưởng, tớ cảm thấy bộ phận tuyên truyền của chúng ta rất thiếu người, bạn nam này thoạt nhìn rất linh động, khá phù hợp.”
Sau khi cô gái nói xong, cô quay đầu lại và gật đầu với người đứng sau, “Cậu có thể yên tâm, hội trưởng của chúng ta rất dễ nói chuyện, cậu ấy chắc chắn sẽ cần cậu.”
Hội trưởng: “……”
“Vương Đan, cậu……” Nam sinh dừng lại. Anh ta không muốn cho cấp dưới của mình mất mặt ở nơi công cộng, vì vậy anh ta đành phải làm cho Tịch Đăng biết khó mà lui.
“Được rồi, nhưng để vào bộ phận tuyên truyền không dễ dàng như vậy. Phải có một chút kiểm tra đánh giá, phải không?” Anh ta ngả người ra sau, đôi tay khoanh trước ngực nhìn Tịch Đăng, “Bộ phận tuyên truyền, đương nhiên cần năng lực tuyên truyền, sự tự tin vào bản thân cũng là một kỹ năng trong số đó, cho cậu ba phút thuyết phục tôi cho cậu vào… Bộ. Phận. Tuyên. Truyền.”
“Ba phút?” Tịch Đăng vươn ngón tay chạm vào môi dưới của mình, cười như không cười nhìn chăm chú vào nam sinh mặt nghiêm túc trước mặt.
***
Khi Tịch Đăng đi vào từ cửa sau, đã sắp đến giờ tan học. Ngay khi vừa ngồi xuống, Dương Xác liền nhìn thẳng vào Tịch Đăng, y xích lại gần và hạ giọng, “Ngươi đi đâu vậy?”
“Đi ăn.” Tịch Đăng trả lời còn liếm môi dưới, “Đáng tiếc hương vị không ngon lắm.”
Cậu quay đầu cười vô tội với Dương Xác.
“Đi ăn? Ngươi điên rồi à? Đây là trường học, thiếu một người sẽ bị phát hiện.” Dương Xác không quên hạ giọng, “Hơn nữa ngươi đã đồng ý với ta không tùy tiện giết người cũng không tùy tiện đả thương người.”
“Ta không có tùy tiện, rất chính thức và trang trọng đó.” Tịch Đăng dứt lời liền lấy chân của mình đạp lên chân của Dương Xác, “Ai đó có mắt mà còn giẫm lên đuôi của người khác thì có tư cách gì mà nói ta tùy tiện chớ. Ngươi có biết hôm qua ta chà cái đuôi của mình nghiêm túc thế nào không?”
Dương Xác nghẹn lời.
Trên thế giới này hình như không có mấy cái đuôi cho y dẫm. Σ( ° △ °|||)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.