Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 82:




“Cái quái gì đây? ” Khải Minh với cặp mắt mở rộng hết mức nhìn về phía mớ hồn lực màu tím ma mị đang bao trùm lấy Vương Ám.
Tên: Vương Ám.
Tuổi: 15.
Sinh lực: 12500/14000.
Hồn lực: 165000/184890.
Cảnh giới: Hồn Vương tầng 10.
Thông tin thêm:?
Tinh Thông Nhãn như thường lệ đem thông tin soi được từ Vương Ám đưa vào đầu Khải Minh.
“Hồn… Hồn Vương tầng 10 sao? ” Khải Minh lại một lần nữa há hốc mồm ngạc nhiên khi biết được sức mạnh của Vương Ám. Mới hôm qua hắn vẫn còn là một Hồn Sĩ vậy mà chỉ sau một ngày, sức mạnh của hắn đã nằm ở đẳng cấp Hồn Vương, đây quả là một điều mà chẳng ai tin nổi, chẳng lý lẽ thông thường nào có thể giải thích được.
Sức mạnh của Vương Ám bây giờ đã cách xa sức mạnh của Khải Minh lẫn Đăng Quang đang đứng bên cạnh, không những thế, khoảng cách ấy lại càng xa vời hơn. Cứ sau vài giây, sức mạnh của Vương Ám lại tăng thêm nữa.
“Hmmm… ” Đăng Quang nhíu mày khi nhìn về phía Vương Ám, tuy không có khả năng xem xét chính xác như Khải Minh nhưng hắn cũng cảm nhận được rất rõ “thứ” đang đứng trước mặt mình vô cùng mạnh và đáng sợ.
“Huh? ” Đăng Quang khẽ giật mình. Khi chăm chú nhìn vào luồng hồn lực kia hơn, hắn dường như bị hút vào trong đó, những ảo giác ma quái xuất hiện trong mắt hắn. Và đặc biệt hơn, hắn còn thấy được phía sau luồng hồn lực kia là một thứ gì đó cũng đang nhìn hắn với đôi mắt chứa đầy sát khí.
“Khà… Thánh Quang sao? ” Một giọng nói ma quái phát ra từ Vương Ám, đúng hơn là đến từ cái mớ đang bao bọc hắn. Không hiểu lý do vì sao nhưng khi giọng nói ấy đến tai Khải Minh và Đăng Quang, cả hai đều rợn cả người lên, khuôn mặt lộ rõ nét sợ hãi.
Ở quảng trường Lung Linh, nơi cũng đang theo dõi cuộc đ-ng độ giữa Khải Minh, Đăng Quang và Vương Ám, các khán giả đang bàn tán dữ dội với nhau về trận chiến sắp xảy ra giữa ba tên này.
“Hmmm… ta chỉ mong tên thuộc đội Hoàng Kim với tên đội Dã Thú kia đánh nhau thôi, còn thằng thuộc học viện Hoa Sen đánh đấm được quái gì đâu, so với hai thằng kia thì phế chết mẹ! ”
“Ừm thằng lòn đội Hoa Sen đó chỉ được cái dê gái là giỏi! ”
“Hmm… nhưng mà tên thuộc đội Dã Thú kinh khủng quá, tên thuộc đội Hoàng Kim làm éo gì đánh lại nổi… ”
“Đúng thằng đó tuổi gì sánh vai… ”
“Hứ, các ngươi biết gì mà nói… hắn ta còn giấu nghề mà… ”
“Hừ… tên đó lúc nãy nói rồi mà, hắn tung hết toàn bộ thực lực mà… ”
“Dù sao ta cũng chẳng thể nào ủng hộ tên thuộc đội Dã Thú kia được, hắn trông đáng sợ quá! ”
Lời qua tiếng lại, tất cả chủ đề đều xoay quanh cuộc thi. Tuy nhiên, hình ảnh của Khải Minh dường như quá mờ nhạt so với Đăng Quang và Vương Ám. Dù có thì cũng chỉ là những lời chê bai hắn khi so sánh với hai kẻ còn lại. Quả thật hắn không phải quá phế so với những kẻ chê bai hắn nhưng so với hai tên kia thì còn quá yếu, đẳng cấp khác biệt.
“Hừ, sao lại chê hắn chứ! ” Mỹ Linh siết chặt tay như muốn tẩn cho mấy tên đang chê bai Khải Minh. Tuy chê hắn nhưng nó đ-ng đến cả danh dự của học viện Hoa Sen. Từ học viên đến giáo viên đều cảm thấy khó chịu.
“Hừ tại thằng Khải Minh đó mà mình bị ê cả mặt… ”
“Ừm, nó yếu quá mà… ”
Một vài học viên của chính học viện Hoa Sen bực tức đổ giận lên Khải Minh. Điều này làm Mỹ Linh tức giận lắm. Nàng ghét nhất những kẻ như thế này. Chúng có giỏi thì vào mà thay Khải Minh đi. Nếu thật sự chúng mạnh hơn Khải Minh thì đã được chọn đi thi rồi chứ không phải ở đây múa võ mồm.
“Bình tĩnh đi Mỹ Linh… ” Yến Nhi ngồi bên cạnh đặt tay lên tay của Mỹ Linh như để xoa dịu cơn giận của nàng.
“Đừng bận tâm những kẻ như thế làm gì, chúng ta tốt hơn nên để tâm đến Khải Minh… ” Yến Nhi giọng điệu dịu dàng khuyên nhủ Mỹ Linh.
“… Uhm. ” Mỹ Linh hít một hơi như nén giận rồi nói:
“Hmmm… hai tên kia sức mạnh quả thật rất khủng bố. Liệu Khải Minh có vượt qua được thử thách lần này không nhỉ? ”
“Khó biết được lắm… nếu hắn chẳng còn giấu diếm gì thì có lẽ sẽ thua mất. ” Yến Nhi dù không muốn nhưng cũng phải nói ra. Thật sự cả hai đều có một chút hi vọng Khải Minh có thể thắng nhưng hai nàng đâu phải là những cô gái mộng mơ tới mức tin vào điều đó được.
Trong lúc cả hai đang nói chuyện với nhau, chẳng ai để ý rằng Bạch Long trong vòng tay Yến Nhi đã mở mắt tự bao giờ. Tuy nhiên điều đó cũng không quan trọng lắm nếu đôi mắt của nó không ra vẻ đáng sợ như hiện tại. Bộ mặt ngây thơ dễ thương của nó bây giờ đã được thay bằng vẻ nghiêm túc, hệt như một con rồng trưởng thành. Ánh mắt của nó lúc này chỉ nhìn chằm chằm vào một người, không phải Khải Minh mà là Vương Ám.
“Thôi mà Quốc Vinh… ” Cũng ở trong khán đài ấy, Hoài Nam đang ôm lấy Quốc Vinh để giữ hắn không đứng lên. Tên này lúc nãy khi nghe lũ kia nói xấu Khải Minh liền không chịu được và cũng định đánh chúng một trận như Mỹ Linh, tuy vậy lại bị Hoài Nam phát giác và giữ chân.
“Hừ… ” Quốc Vinh có vẻ đã từ bỏ trước sự ngăn cản quyết liệt của Hoài Nam. Hắn ngồi xuống rồi nói:
“Chết tiệt thật, thằng Khải Minh dù không thắng được thì lũ kia cũng đừng buông lời cay đắng vậy chứ! ”
“Hmmm… không thắng ư? Ta nghĩ đây lại là cơ hội để hắn chiến thắng ấy chứ! ” Hoài Nam nói một cách bí ẩn.
“Hả… ý ngươi là… ”
“Uhm… nếu để hai tên kia đánh nhau còn hắn thì chạy trốn rồi nhân cơ hội đánh úp, đóng vai ngư ông đắc lợi, như thế chẳng phải sẽ chiến thắng sao? ”
“Wow… ngươi nói cũng đúng… nhưng mà chỉ sợ… tên thuộc đội Hoàng Kim đánh éo lại tên kia! ”
“Càng tốt, Khải Minh chỉ cần bỏ chạy thôi! Dù sao thì nếu hắn cầm cự được đến cuối cuộc thi thì đội chúng ta sẽ thắng! ”
“Đúng rồi ha… ” Quốc Vinh cười lớn.
“Uhm nhưng quan trọng là Khải Minh có chịu bỏ chạy hay không thôi… ” Hoài Nam thầm nói trong lòng.
“Huh… ” Ở trong cuộc thi, Khải Minh cũng đang nghĩ y hệt những gì mà Hoài Nam nói. Với tính cách của hắn thì việc nhận ra kế sách này cũng không phải việc gì quá đặc biệt, chỉ khi hắn làm ngược lại thì mới đáng lo ngại.
“Chỉ cần chạy ngay đi thôi! Mình có thể thắng, đây là cơ hội của mình! ”
Thế nhưng…
“KHÔNGGGGGG! ”
Một giọng thét vang lên dội vào tai của Khải Minh, khiến hắn khựng người lại. Giọng thét này đến từ một người không thể ngờ được, đó chính là Vương Ám.
“Không… thả ta… ai đó… cứu tôi với… ” Ngay sau đó Vương Ám lại tiếp tục thét lên với vẻ mặt bi thống.
“Huh… thằng nhóc này vẫn còn phản kháng sao? ” Giọng nói quỷ dị kia lại vang lên với vẻ bực tức.
“Chuyện gì vậy? ” Khải Minh ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra cả.
“Hmm… lẽ nào? ” Đăng Quang thì có vẻ nhận ra điều gì đó.
“AAAAAAAA… ” Vương Ám ôm chặt đầu gục xuống, khối hồn lực xung quanh hắn bắt đầu biến dạng, méo mó. Duy chỉ có hai cánh tay ma quái của nó là chẳng bị gì cả.
“Graooo! ”
Hai cánh tay ấy vùng vẫy qua lại liên hồi, sau đó nó tạo ra một qủa cầu hồn lực màu tím và ném về phía Khải Minh, Đăng Quang.
“Nhanh quá! ”
Đăng Quang và Khải Minh đều phản ứng kịp thời, họ nhanh chóng chạy về hai hướng nhằm tránh quả cầu ấy.
“Đoànggggggg! ”
“Ầm! ”
Một vụ nổ kinh hoàng diễn ra ngay sau lưng cả hai.
“Kinh… kinh khủng quá! ” Đăng Quang và Khải Minh lập tức nhìn về phía sau, họ hoảng hốt khi thấy sức tàn phá kinh khủng của quả cầu kia. Một mảng rừng lớn khoảng 1 ha đã bị thổi bay không còn chút dấu hiệu gì về việc nó từng tồn tại.
“Ực… ” Khải Minh nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu hắn đang thầm nghĩ sẽ ra sao nếu như hắn trúng đòn ấy. Chắc chỉ có nước tan xương nát thịt.
“Không… thả ta ra… đừng… Ai đó… cứu tôi với! ” Vương Ám lại tiếp tục kêu gào thống thiết.
“Cứu? Chính ta mới là người cần được cứu nè! ” Khải Minh giọng run run nói.
“Bịch! ” Một tiếng động phát ra gần Khải Minh. Hắn quay mặt sang nhìn thì thấy Đăng Quang đang đứng cạnh hắn.
“Gì đây?! ” Khải Minh giương kiếm lên thủ thế, bất ngờ Đăng Quang cũng vung kiếm về phía hắn. Kiếm chạm kiếm, thế nhưng trong đòn vung của Đăng Quang lại chẳng có uy lực gì cả, cứ như hắn chỉ muốn để hai lưỡi kiếm chạm vào nhau thôi.
“Ngươi muốn gì? ” Khải Minh mặt nghiêm trọng nói. Trông có vẻ hắn vẫn còn bực bội về việc Đăng Quang đánh tan nát đội của hắn, trong từng câu chữ hắn nói ra đều có mùi thuốc súng.
“Ta muốn ngươi hợp sức với ta đánh bại tên đó! ” Đăng Quang với vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Cái gì chứ? ” Khải Minh bất ngờ trước lời nói của Đăng Quang. Hắn cố nhìn thẳng vào mắt tên đó xem có phải hắn đang nói đùa không nhưng có lẽ tên ấy đang nói thật, chẳng có chút đùa giỡn nào trong mắt hắn cả.
“Ngươi muốn đánh bại hắn thì tự mình đi, ta không thích! ” Khải Minh cứng rắn đáp lại.
“Hừ… vậy là ngươi không chịu giúp? ”
“Tại sao ta phải giúp? Và tại sao phải đánh bại hắn, không phải ngươi chỉ cần chạy thôi cũng sẽ thắng mà! ”
“Để ta nói rõ. Ngươi nhìn xem, hắn ta đang bị mất kiểm soát, sức mạnh khủng khiếp kia sẽ giết hắn mất. Vì vậy phải loại hắn ra ngoài để người khác có thể áp chế hắn. ”
“Hả? Ngươi nói vậy là muốn cứu hắn sao? ”
“Nói vậy cũng không sai! ”
“Hừ, nhưng tại sao chứ? Ngươi cũng có thể chạy đi mà! ”
“Đó là vì… ” Đăng Quang đưa mắt nhìn xuống Thánh Quang Kiếm. Khải Minh thấy thế cũng nhìn theo.
“Ah… ” Khải Minh la lên một tiếng vì phát hiện ra điều đặc biệt, thanh Thánh Quang Kiếm đang rung lắc dữ dội không ngừng. Không phải do Đăng Quang run tay mà chính nó tự động rung lên, không những thế nó còn phát sáng lên với ánh sáng mờ ảo.
“Có vẻ Thánh Quang Kiếm đang phản ứng với luồng sức mạnh kia. Ta có thể cảm nhận nó đang muốn ta cứu tên đó! ”
“Cái gì? Cảm nhận sao? Nghe lời một thanh kiếm? ”
“Thánh Quang Kiếm tượng trưng cho ánh sáng chỉ đường của nữ thần, nó sẽ không bao giờ sai… ” Đăng Quang nói một cách quả quyết.
“Nghe giống ánh sáng của Đảng nhỉ? Nhưng mà tại sao ta phải giúp ngươi? Để ta nói cho ngươi biết luôn, ta không hề thích cái học viện Dã thú kia tí nào đâu! ” Khải Minh bỗng dồn lực đẩy về phía Đăng Quang.
“Thứ nhất… một mình ta không thể đánh bại hắn. Ta cần ngươi thu hút sự chú ý của thứ kia! ”
“Ý ngươi là ta làm chim mồi! ”
“Nói trắng ra là vậy! ”
“Đệt! ”
“Thứ hai… liệu ngươi có thể bỏ mặc hắn ta đau đớn như vậy không? ” Đăng Quang nhấn mạnh từng câu từng chữ trong lời nói mình như để nó ghim sâu vào não của Khải Minh.
“… ” Khải Minh quay mặt nhìn về phía Vương Ám đang gào thét, hắn có vẻ hơi nhíu mày.
“Cứu tôi… Aaaaa… không… tôi chỉ muốn sức mạnh thôi mà… Tại sao… Tại sao lại như vậy? ” Vương Ám càng ngày càng la hét thảm khốc, máu từ mắt bỗng chảy xuống hòa cùng với những giọt nước mắt. Xung quanh hắn là những vụ nổ do va chạm giữa sức mạnh của phong ấn và luồng hồn lực màu tím kia, nó không ngừng gây hại lên bản thân hắn. Quả đúng như Đăng Quang nói, hắn sẽ chết nếu như tiếp tục tình trạng này.
“Grrr… ” Khải Minh cắn răng như cảm thấy xót thương cho tên kia. Dù sao thì hắn cũng đâu phải một con người vô tâm, lạnh lùng đến mức cảm thấy bình thản khi chứng kiến những chuyện trên.
“Vậy… ngươi sẽ làm gì? ” Một câu nhưng đến hai kẻ hỏi. Một là Đăng Quang và còn lại là… Khoái Lạc Hệ Thống.
“Hmmm… thôi được rồi! ” Khải Minh trông có vẻ miễn cưỡng chấp nhận.
“Vậy thì tốt! ” Đăng Quang bỏ kiếm ra.
“Nhưng mà ta hết sức… ” Khải Minh đang định than vãn gì đó thì Đăng Quang búng cho hắn một viên thuốc và bảo: “Uống đi! ”
Khải Minh nghi ngờ nhìn vào viên thuốc, ngay lúc này, Tinh Thông Nhãn phát huy công dụng của mình. Với thông tin soi được, hắn biết đây là một viên thuốc trị thương lẫn hồi hồn lực loại cao cấp. Thật không ngờ Đăng Quang lại cho hắn thứ quý giá như vậy.
“May không phải thuốc độc. Thôi tạm tin hắn vậy! ” Khải Minh bỏ viên thuốc vào miệng và nuốt xuống. Ngay sau đó, cơ thể hắn bắt đầu hồi phục với tốc độ nhanh, các vết thương lành lại, cơn mệt mỏi tan biến.
“Graoooo! ” Vương Ám lại gào lên, lần này còn to và thảm khốc hơn rất nhiều.
“Chuẩn bị chưa? ” Đăng Quang chĩa kiếm về trước.
“Hừ… ta còn một câu muốn hỏi, nếu ta không đồng ý thì ngươi sẽ làm gì? ” Khải Minh nhìn sang Đăng Quang và hỏi.
“Ta sẽ loại ngươi! ” Một cách quả quyết, Đăng Quang trả lời.
“Haizz… quả nhiên… ” Khải Minh cũng chĩa kiếm về trước rồi nói: “Lên thôi! ”
“Được! ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.