Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 58:




“Hú hú!”
“Hay quá!!!”
Khán giả vô cùng phấn khích trước trận đánh của hai con ma thú này. Dù không phải là cuộc chiến của các đội dự thi nhưng trận đánh qủa thật rất hấp dẫn, khiến mọi người không rời mắt đi được.
Ở gần nơi xảy ra trận chiến giữa hai ma thú cũng có một vài “khán giả”, họ đến từ đội Dã Thú.
“Hmmm, xem ra phải đội hai con này giải quyết chúng ta mới chiếm được ngọn tháp!!” Cô gái trong nhóm nói.
“Dù con ma thú nào chiến thắng cũng sẽ mất hết sức thôi, lúc đó để Vương Ám dễ dàng xử lý!” Một tên con trai nói. Nghe được vậy, Vương Ám chỉ biết đưa đôi mắt vô hồn nhìn trận đánh ác liệt của Bọ Cạp Băng và Ma Hầu.
Sau khi đánh văng Bọ Cạp Băng, Ma Hầu tiếp tục sấn tới. Hai cánh tay to khỏe vunmg đến như hai chiếc búa tạ khổng lồ, hăm he đè bẹp Bọ Cạp Băng.
“Bọ Cạp Băng! Coi chừng!!!!!”
“Kréttttt!” Bọ Cạp Băng có vẻ đang chuẩn bị làm gì đó. Nó tạo xung quanh mình hàng chục gai băng nhọn hoắt và phóng đến Ma Hầu đang lơ lửng trên không sau khi vừa thực hiện một cú nhảy.
“Ầm!! Ầm!!”
Những mũi gai nhọn hoắt lao nhanh đến Ma Hầu, tuy nhiên lại không chạm vào được cơ thể nó mà đã bị cản lại từ xa bởi chiếc l-ng hồn lực của Ma Hầu. Lại tuy nhiên, những chiếc gai kia không gây sát thương được nhưng lại có công dụng giúp đánh bay Ma Hầu về sau nhờ uy lực khủng bố của nó.
“Rầm!!” Ma Hầu té xuống, làm gãy hàng loạt cây cối và đặc biệt hơn nữa, nơi nó ngã xuống chính là vị trí của nhóm Dã Thú đang ẩn nấp.
“Chậc, chết tiệt Vương Ám…”
“Khụ khụ, hắn đâu rồi?!”
Những kẻ đi cùng với Vương Ám đều nhanh chân né tránh khỏi nơi đó trước khi Ma Hầu rời xuống. Nhưng còn Vương Ám, hắn bỗng mất đâu chẳng thấy.
Có khi nào hắn bị Ma Hầu đè bẹp không?
Thật may vì câu trả lời là không bỏi các đồng đội của hắn đã tìm thấy hắn đang đứng gần chỗ Ma Hầu.
“Gràooooo!!” Ma Hầu gầm lên. Nó có vẻ vô cùng tức giận sau khi bị đánh bay. Nó lập tức lao về Bọ Cạp Băng với mục tiêu phục hận.
Thế nhưng trên đường đi của nó lại có Vương Ám, hắn vẫn đưa đôi mắt vô hồn nhìn Ma Hầu mà chẳng hề có ý định né tránh. Nhìn kĩ thì hai chân của hắn đang run, lẽ nào hắn sợ.
“Nguy rồi… chúng ta vẫn chưa nới phong ấn cho hắn!!”
“Vương Ám!!”
Đồng đội của tên này gào lên khi thấy Ma Hầu đang tiền gần đến hắn. Ma Hầu có lẽ cũng nhận ra vật cản trên đường mình đi, đối với nó Vương Ám chẳng khác gì một con kiến, chỉ một cái vẫy tay cũng đủ thổi bay.
“Vụt!” Ngay lập tức, bàn tay to lớn của nó lao đến Vương Ám.
“Hắn khóng né sao?”
“Uầy!!”
“Tự nhiên chui ra vậy. Xui cho hắn!”
Khán giả dường như cho rằng Vương Ám chắc chắn sẽ toi sau đòn đánh này của Ma Hầu. Tuy nhiên, vẫn còn một số người không tin rằng mọi thứ dễ dàng như vậy, đó chính là các vị hiệu trưởng. Tất cả các vị hiệu trưởng đồng loạt nhìn về Quốc Bảo, kẻ đang ngồi nhíu mày. Đây là biểu cảm của sự lo lắng chăng?
“Vụt!!” Bàn tay to tướng kia vẫn tàn nhẫn lao đến Vương Ám. Thôi xong! Cú này mà trúng chắc chắn hắn bị loại.
Vương Ám mở to đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi nhìn bàn tay sắp đánh vào mình. Lực bất tòng tâm ư?
“Grrrrr!! Không!!” Đồng đội của hắn đơ người, họ chẳng thể làm gì trong lúc này cả.
Và rồi, bàn tay Ma Hầu chỉ còn cách hắn vài centimét. Thế nhưng khoảng cách ấy vẫn được duy trì sau vài giây. Điều này tức là…
“Nó dừng lại sao?” Các vị hiệu trưởng ngạc nhiên khi thấy Ma Hầu, con ma thú đang định đánh bay Vương Ám lại dừng tay ngay trước khi chạm vào hắn ta. Chuyện này là thế nào?
Nhìn kĩ thì Ma Hầu có biểu hiện vô cùng kì lạ. Đôi mắt nó trông vô cùng hoang mang, cả cơ thể đang run lên. Trông như nó đang sợ thứ gì đó.
Nhìn sang Vương Ám, tên này lại càng có biểu hiện kì lạ hơn. Mới nãy vẫn còn run sợ mà giờ đây bỗng cười một nụ cười vô cùng quái dị. Đôi mắt mở to, chứa đầy cảm giác đe dọa.
“Đáng sợ quá!!” Khán giả thốt lên. Chỉ nhìn qua hình ảnh được chiếu cũng đủ cảm thấy một sự đe dọa cực kì hãi hùng. Ma hầu đối diện trực tiếp còn kinh khủng hơn nữa, trong mắt nó lúc này, đứng đằng sau Vương Ám là một thứ gì đó vô cùng kinh khủng khiến nó run sợ như bây giờ.
“Cút đi con ma thú yếu kém!”
Vài giây sau, xung quanh Vương Ám toát ra một luồng hồn lực màu tím vô cùng mạnh mẽ. Hắn tạo ra ngay trước mắt mình một quả cầu màu đen to lớn và bắn thẳng vào Ma Hầu.
Ma Hầu chỉ đứng đơ ra, không né tránh cũng không phòng thủ. Và rồi nó lãnh toàn bộ quả cầu đó.
“Bùm!”
Một vụ nổ kinh thiên động địa. Ma hầu bị đánh văng ra xa.
“Cái gì…?”
“Không tin được!!”
Mọi người chẳng thể hiểu nỗi điều gì vừa xảy ra. Một con ma thú cấp 7 đã bị đánh bay bởi Vương Ám sao. Đùa sao?
“Krétttt!” Bọ Cạp Băng cũng đang run sợ khi thấy đối thủ đánh ngang tầm với mình lại bị đánh bay dễ dàng như thế.
“Mau… mau chạy thôi!!” Đội hải Dương định thu Bọ Cạp Băng vào trong lon và bỏ chạy nhưng đã không kịp rồi. Vương Ám đưa ánh mắt đáng sợ của hắn qua họ.
“Xoẹt!!!!” Vương Ám lướt qua đội Hải Dương.
Chỉ trong chớp nhoáng, cơ thể của tất cả các thành viên đội Hải Dương phát sáng rồi biến mất.
“Cái gì??” Khán giả lại một phen bất ngờ. Họ chẳng thể thấy được Vương Ám đã làm điều gì.
“Krét!” Bọ Cạp Băng đưa đuôi thủ thế. Có vẻ nó biết Vương Ám sắp tấn công mình.
Vương Ám nhẹ nhàng bước đến. Bọ Cạp Băng lập tức tạo ra hàng chục mũi băng nhọn phóng đến hắn. Nhưng… tất cả đều bị chặn đứng bởi luồng hồn lực cực mạnh kia.
Bọ Cạp Băng có vẻ đang vô cùng kinh ngạc. Nó tiếp tục tấn công bằng cách phun chất độc nhưng vô dụng. Thứ chất lỏng đó không thể chạm đến Vương Ám.
Vương Ám chợt dừng lại, hắn cúi người thấp xuống, dồn lực vào chân và phóng lên trời. Sau đó hắn lao xuống với tốc độ cực kinh khủng. Tay hắn nắm chặt vung đấm vào thân Bọ Cạp Băng.
“Ầm!!” Nắm đấm hắn va chạm với lớp giáp của Bọ Cạp Băng- thứ mà cả Ma Hầu cũng không thể xuyên phá. Thế nhưng… có thể thấy rõ trên lớp vỏ đó xuất hiện vài vết nứt. Vết nứt ấy dần lan rộng ra và…
“Crắc!” Toàn bộ phần giáp của Bọ Cạp Băng bị nứt, phần cơ thể bên trong tiếp xúc với nắm đấm và bị đánh cho dập nát.
“Uỳnh!!!!!!!!!!!!” Một sự rung chuyển cực kì mạnh mẽ, mặt đất nứt ra một mảng lớn.
Ở quảng trường Lung Linh, khán giả cũng cảm nhận thấy sức mạnh ghê gớm sau cú đấm vừa rồi của Vương Ám. Uy lực có thể nói là không tưởng. Mọi quả cầu nước chiếu hình ảnh trận chiến vừa rồi đều liên tục rung chuyển và vỡ ra khiến mọi người chẳng thể xem được điều gì diễn ra tiếp theo.
“Kinh khủng quá!”
“Thằng nhóc này…”
“Quốc Bảo… hắn ta đã làm gì với tên nhóc này?”
Các vị hiệu trưởng càng ngày càng cảm thấy tò mò trước sức mạnh của tên Vương Ám.
Bên trong cuộc thi, Vương Ám sau khi đánh bại Bọ Cạp Băng liền đứng bất động một chỗ. Hắn nhìn xung quanh mình một hồi, ánh mắt chuyển sang sợ hãi cực độ. Hai tay hắn vò chặt đầu. Rồi hắn hét thật lớn: “AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!! Không!!!!”
Luồng hồn lực xung quanh hắn ngày càng phình to ra khiến mặt đất xung quanh liên tục nứt ra.
“Nguy rồi… hắn sắp mất kiểm soát!!” Tên nam đi với Vương Ám lúc nãy nói.
“Mau dùng phong ấn khẩn thôi!!!” Cô nàng bên cạnh lên tiếng. Nói rồi cô nàng ấy chắp tay lại tập trung trong khi tên kia thì phóng đến Vương Ám.
Thấy có kẻ xông lại, Vương Ám liền tấn công dù đó là đồng đội mình. Thế nhưng khi đang định tung đòn thì cơ thể hắn bỗng giật một cái, luồng hồn lực xung quanh hắn cũng biến mất.
“Được rồi!” Cô nàng kia la lên, có vẻ những chuyện vừa rồi là do cô làm.
Tên nam kia lập tức áp sát Vương Ám, tay hắn lấy ra từ trong túi một mũi tiêm và đâm vào cổ Vương Ám. Rồi hắn bơm thức chất lỏng kia vào bên trong. Lập tức, Vương Ám ngã xuống ngất xỉu.
Ở một nơi khác trong khu rừng Chết Chóc…
“Uh… ah… ta… ra đây!!” Khải Minh giữ chặt đầu Dâm Ma Nữ rồi bắn tinh xối xả vào miệng nàng.
“Bao nhiêu lần rồi ta??” Khải Minh lên tiếng hỏi. Thế nhưng Dâm Ma Nữ chẳng thể trả lời vì hắn vẫn giữ chặt dương v*t mình trong miệng nàng.
Nhìn Dâm Ma Nữ bây giờ trông thật tội nghiệp. Khắp người nàng phủ đầy tinh dịch của Khải Minh, trông nàng như một cô gái vừa bị hãm hiếp bởi hàng chục thanh niên vậy.
“Ầm!! Ầm!!”
“Gì vậy ta? Nãy giờ cứ nghe thấy hoài…” Khải Minh thắc mắc trước những âm thanh kì lạ liên tục phát ra bên trên.
“ẦM!!!”Vẫn là âm thanh đó nhưng lần này nó to hơn gấp nhiều lần và kèm theo sự rung chuyển dữ dội.
“Cái gì thế????” Khải Minh hoang mang cực độ.
“Ah…” Hắn nhìn lên trên và phát hiện điều gì đó. Vách đất ngay trên đầu hắn xuất hiện vài vết nứt sau vụ rung chuyển vừa rồi. Nó nhanh chóng lan rộng ra và…
“Ầm… ầm…” Đất đá đổ xuống liên tiếp. Khải Minh nhanh chóng bế cô nàng Dâm Ma Nữ ra chỗ khác và quan sát.
Sau vụ đổ đất đá vừa rồi, trên đầu Khải Minh xuất hiện một cái lỗ to tướng. Thông qua cái lỗ ấy, hắn có thể nhìn thấy rõ mặt trăng sáng rực trong đêm. Điều này nghĩa là…
“Haha! Trời cũng chẳng muốn cầm chân ta ở đây!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.