Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 120:




Ở trên một chiếc giường sang trọng nọ, Linh Chi trong bộ cánh lung linh đang ngồi, hai tay nàng bị trói chặt về sau, vẻ mặt vô cùng uất ức.
Còn ở phía đối diện nàng, Tài “dê” trên người chỉ có một tấm khăn quấn quanh hông đang ngồi nhâm nhi lý rượu đỏ, ánh mắt say đắm nhìn vào Linh Chi.
“Đẹp quá! ”
Từ nãy đến giờ, hắn không thể ngừng khen Linh Chi được, sức hút của nàng đối với hắn là vô tận.
Ngay lúc này, hắn chỉ muốn lao vào xé toạc chiếc đầm gợi dục mà Linh Chi đang mặc, dùng chiếc lưỡi của mình liếm khắp cơ thể nàng, dùng đôi tay mình nhào nặn đôi gò bồng đảo nàng, dùng dương v*t xâm chiếm lấy âm đ*o nàng rồi phun tinh, lấp đầy tử cung nàng.
Nhưng, có gì đó khiến hắn vẫn còn chần chừ.
“Hmm… ”
Tài “dê” bỗng đứng dậy và tiến đến, mỗi bước chân của hắn làm nhịp tim Linh Chi tăng nhanh hơn.
“Uh… đừng lại đây… dừng lại! ”
Tài “dê” chẳng có lý gì phải nghe theo lời của Linh Chi, nơi đây do hắn làm chủ mà, mọi thứ đều do hắn quyết định. Số phận của Linh Chi lúc này cũng hoàn toàn nằm trong bàn tay hắn.
“Hehe… mỹ nữ! ”
Tài “dê” sà vào người của Linh Chi, đẩy nàng ta xuống giường, một tay chống trên giường giữ khoảng cách vừa đủ để hắn ngắm nhìn nàng rõ hơn.
“Quả nhiên… thật xinh đẹp! ”
Một lần nữa, hắn lại khen nàng.
Đồng thời, tay hắn đưa mái tóc nàng lên sát mũi và ngửi.
“Thơm thật! Mùi hương này của nàng làm ta xao xuyến quá. ”
“Thả ta ra! ”
Linh Chi dùng hết lòng can đảm để hét lên.
Nàng không thể chấp nhận chuyện này.
“Hể? Dám phản kháng ta à? ”
Tài “dê” đưa môi đến sát môi của Linh Chi, tựa hồ như muốn hôn nàng.
Chính xác là vậy.
Hắn đang muốn chiếm lấy bờ môi của mỹ nhân.
“Không… ”
Linh Chi nhắm chặt mắt lại để không thấy khuôn mặt ghê tởm của Tài “dê”, từ khóe mặt nàng, lệ lại tuôn tràn.
“Không… ”
Cứ nghĩ nụ hôn đầu của mình đã phải trao cho tên cướp ác độc này, nào ngờ, sau vài giây vẫn chưa có động tĩnh gì từ hắn cả.
Linh Chi mở mắt ra thì thấy Tài “dê” đã đứng dậy, ánh mắt có vẻ khó chịu.
“Hừ, quả nhiên nàng sẽ chống cự mà! ”
Hắn nói gì vậy?
Làm sao Linh Chi có thể chấp nhận để một người như hắn chiếm lấy thân xác mình.
“Hừ, ta thật sự muốn chúng ta cùng vui vẻ, không muốn cưỡng bức tí nào! ”
Đúng là vậy.
Đối với một mỹ nữ như Linh Chi, hắn không muốn ra sức ép nàng làm tình, thay vào đó, hắn muốn nàng tự nguyện quỳ gối phục thị hắn.
Nhưng điều đó liệu có thể?
Tất nhiên là có rồi.
Tài “dê” lấy ở đầu giường một lọ thuốc nhỏ, sau đó ép Linh Chi uống.
“Uh… đây… đây là thuốc gì? ”
Linh Chi ho sặc sụa vì Tài “dê” quá mạnh bạo.
“Haha… đây là xuân dược, một loại thuốc mà đàn em ta phát minh. Nó sẽ khiến nàng bộc lộ bản chất dâm đãng ra một cách nhanh chóng! Một khi thuốc ngấm hoàn toàn, nàng sẽ phải van xin để được ta chịch mà thôi! Haha… ”
Lời nói của Tài “dê” khiến Linh Chi vô cùng lo sợ, trong lòng cảm thấy có chút cảm giác không ổn, một cơn dục hỏa đang nhen nhóm bốc cháy.
Mặt nàng dần đỏ lên.
Hơi thở càng ngày càng nhanh.
Một cảm giác thèm muốn kì lạ.
Đây là do tác dụng của thuốc?
Chắc chắn là vậy.
“Không… ”
Linh Chi sợ, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ không khống chế được bản thân mất.
Hai hàng nước mắt lại chảy dài trên gương mặt xinh đẹp.
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của một người.
“Hồi Trí! Cứu em với! ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.