Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng

Chương 43: Cách Trở





(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Lam Chỉ mở bừng mắt.
"Giời ôi! Giang Diệp tỉnh rồi! Đi báo cho đạo diễn đi! Nhanh lên".
Tiếng người hỗn loạn bao vây lấy cậu.
Đúng rồi.
Cậu quay về với thân phận Giang Diệp rồi, những mấy người đang liên mồm xung quanh cậu là ai vậy? Lam Chỉ thẫn thờ nhìn trần nhà, chẳng nói câu nào.
Chợt, có một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên bên tai cậu: "Xem ra hôm nay không khởi quay được rồi.
Mọi người ra ngoài hết đi, để yên cho cậu ấy nghỉ".
Mấy con người lạ mặt kia bu đen bu đỏ quanh Lam Chỉ, thân thiết an ủi cậu: "Tỉnh lại là tốt rồi.
Cậu nghỉ ngơi đi, đến mai là khỏe ngay à".
Lam Chỉ vẫn im thin thít, trơ mắt nhìn đám người kia lũ lượt đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại cậu và Lý Hà.
Lam Chỉ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nên đành hỏi Lý Hà: "Anh mọc ở đâu ra đây? Em vừa bị gì hả?"
Lý Hà là tên thật của "đại thần" Lý Du Nhiên.
Tuy dạo trước hai người không nhắn tin qua lại mấy nhưng Lý Hà từng là đàn anh thời đại học của Lam Chỉ.
Lý Hà bình thường bận đến tối mày tối mặt vì hạn nộp bản thảo trên web truyện, sao tự nhiên lại chạy đến chỗ mình?
Lý Hà là một người thanh niên dong dỏng cao, da trắng mắt sáng, rất ưa nhìn.
Tuy ngoại hình của anh không phải dạng xuất sắc nhưng lại dễ để lại hảo cảm trong lòng những người tiếp xúc với mình.
Nghe Lam Chỉ hỏi, Lý Hà nhặt tờ báo bên mép giường lên, vừa cúi đầu đọc vừa thờ ơ đáp: "Vừa nãy chú nhìn trộm nữ chính tắm nên bị người ta phang cho một phát, xỉu luôn".
Lam Chỉ ngồi bật dậy: "Anh nói gì cơ?"
"Anh nói là chú...", Lý Hà như nhận ra điều gì mà ngừng lại.
Anh ngẩng lên, nhìn chằm chằm Lam Chỉ một hồi rồi mới hỏi thử: "Này, chú không nhớ tại sao mình ngất thật hả?"
Lam Chỉ không biết phải giải thích với Lý Hà như nào.
Hai người cứ trừng nhau như thế, trong mắt ai cũng có rất nhiều điều muốn nói.
Lý Hà buồn bực hỏi tiếp: "Chú còn nhớ tối qua hai ta nói gì không?"
Lam Chỉ nghĩ thầm em không gặp anh bao nhiêu lâu rồi, làm sao mà nói chuyện với anh hồi tối hôm qua được?
Lý Hà nuốt nước miếng ực một cái, hoang mang lẩm bẩm: "Sao lại thế nhỉ? Mới có mấy ngày truyện chưa có chương mới thôi mà? Chẳng lẽ lại quay về đây rồi?"
Lam Chỉ nhớ Giản Thương muốn chết, vội vàng hất chăn ra rồi lộp bộp chạy xuống giường, gấp gáp bảo Lý Hà: "Từ từ đi.
Cho em mượn điện thoại của anh cái đã!"
Lý Hà rút điện thoại trong túi quần ra nhưng không vội đưa cho Lam Chỉ.
Anh bấm vài cái trên màn hình, nghiêm túc kiểm tra.
Một đống chữ trên nền màu kem, đích thị là web văn học mạng kia.
Lam Chỉ biết thừa mình không dễ gì mà giật được điện thoại của Lý Hà nên trong lúc chờ, cậu đưa mắt quan sát căn phòng này.
Nơi đây có vẻ giống như một phòng trong khách sạn.
Cậu hỏi Lý Hà: "Trong này có cái gì khác để lên mạng không?"
Lý Hà ném điện thoại qua cho Lam Chỉ, ngơ ngác tự hỏi: "Chết thật rồi này...!Vậy...!Người kia đi đâu rồi?"
Anh càng tự hỏi càng không yên lòng nên đã vội vã đi ra ngoài.
Lam Chỉ cũng mặc kệ Lý Hà.
Cậu luống cuống mở điện thoại lên.
Trang vừa nãy Lý Hà vào vẫn còn nguyên, chính là chương mới nhất của truyện "Đạo Ma Chí Thánh".
Chương này kể lại tình tiết sau khi Lam Chỉ đã chết.
"Sau khi đã dẫn đám người đuổi theo Lam Chỉ đi xa khỏi nơi y đang ẩn nấp, khuya hôm đó, Giản Thương quay lại khe đá kia.
Gọi mấy lần mà không thấy ai đáp lại, Giản Thương mới phát hiện ra người Lam Chỉ đã lạnh.
Giản Thương kiểm tra nguyên thần của y xong thì dùng áo ngoài bọc kín lấy người y, lảo đảo bế y đứng dậy.
Trông hắn như một kẻ vô hồn, chỉ biết ôm xác Lam Chỉ đứng đó.
"Sư huynh à...!Sao người lại bỏ em lại nữa rồi?", Giản Thương lặp đi lặp lại một câu đó, càng ngày càng ghì chặt thân xác Lam Chỉ vào lòng".
Mắt Lam Chỉ dán chặt vào màn hình điện thoại.
Cậu thẫn thờ ngồi đó, ngây ra như phỗng.
Một lúc sau, tiếng cửa mở vang lên.
Lý Hà đi vào phòng với khuôn mặt nghiêm túc.
Sắc mặt anh không hề tốt chút nào, lúc thì xanh lúc thì trắng.
Anh bước tới, rồi ngồi xuống trước mặt Lam Chỉ.
Lam Chỉ trả điện thoại lại cho Lý Hà rồi nhìn anh với ánh mắt đề phòng, hỏi: "Anh muốn nói gì?"
Lý Hà đè thấp giọng, nói với Lam Chỉ: "Chú bình tĩnh, không cần nói gì cả.
Anh biết chuyện của chú rồi.
Lẽ ra chú không nên ở đây, bởi thân xác chú vốn không phải là chú nữa rồi".
Lam Chỉ nóng nảy hẳn: "Rốt cuộc là có chuyện gì?! Anh biết cái gì thì nói đi xem nào!"
"Thực ra thì anh cũng không rõ lắm.
Anh chỉ biết là truyện của chú trên web kia gặp vấn đề gì đó.

Anh biết được điều này từ một năm trước, nhưng chưa kịp nhắc chú thì mọi chuyện đã rồi".
"Vấn đề gì cơ?", Lam Chỉ hỏi xong thì lại bất an hỏi tiếp, "Em nên làm gì bây giờ?"
Lý Hà nhăn mặt, để lộ ra vẻ khó xử.
Anh im lặng một lát rồi miễn cưỡng cười bảo: "Thôi, chú ở trong truyện cũng bị người ta bắt nạt nhiều rồi.
Hết bị người ta truy đuổi rồi lại bị đe dọa tính mạng.
Ra đây rồi thì nghỉ ngơi một thời gian đi, đừng nghĩ nhiều nữa".
Lam Chỉ lên giường, nằm phịch xuống, hỏi Lý Hà: "Nhưng mà sao em lại ở đây?"
Lý Hà nghe cậu hỏi thì cười, đáp: "À, anh có một cuốn truyện vừa được mua bản quyền để chuyển thể thành phim.
Chú là nam phụ trong phim này".
Lam Chỉ vốn đang mờ mịt, nghe hết câu kia của Lý Hà thì nheo mắt nhìn anh: "Tức là, trong lúc em ở thế giới trong sách, có người đã sống trong cơ thể của em à? Ai?"
Nụ cười trên môi Lý Hà hơi nhuốm vẻ tức giận.
Anh bảo Lam Chỉ: "Thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa.
Chuyện cũng đã rồi, chú quan tâm nhiều thế cũng có làm được gì đâu(1)? Nếu mai người của đoàn phim có tới thì chú cứ bảo đầu chú vẫn đau, chưa đi quay được là xong".
Suy nghĩ của Lam Chỉ rối tung hết cả lên.
Cậu đi khỏi đây một năm rồi, truyện của mình còn chưa viết xong mà quay với chụp cái gì? Nghĩ đoạn, cậu hỏi tiếp: "Thế sao em lại ngất?"
"Trong lúc diễn thử cảnh bay trên không, vì dây an toàn buộc không chắc nên chú rớt từ tầng bốn xuống đệm đỡ ở dưới.
Ờ thì, sau đấy chú ngất thôi".
Đuôi lông mày của Lam Chỉ giật giật.
Cậu cười khẩy: "Chà, bay nhảy với độ cao cỡ bốn tầng nhà mà còn cho em đeo cái dây an toàn rởm đấy...!Ai xúi em đến cái đoàn phim này đấy!?"
Lý Hà cười tươi rói: "Là anh mày đấy".
Lam Chỉ vẫn nheo mắt dòm Lý Hà.
Cậu thề, nếu đập chết được ông bạn này là cậu đập chết luôn!
Hành lang bên ngoài chợt vang lên tiếng phụ nữ chửi bới vô cùng sốt ruột, hòa cùng với một loạt tiếng bước chân hỗn loạn: "Đồ lót của tôi!!! Nó cướp đồ lót của tôi rồi!!! Mau đuổi theo nó!!!"
"Ai nuôi gấu mèo đấy!? Sao lại để nó chạy lung tung thế này!?!?"
"Bắt nó, bắt nó lại! Đừng để giám đốc phát hiện ra!"
"Sao nó chạy nhanh thế?!?!?"
Chợt, có người gõ cửa phòng nghỉ của Lam Chỉ.
Ngoài cửa còn có tiếng thú con kêu thảm thiết.
Lý Hà liếc Lam Chỉ một cái rồi lẹ tay lẹ chân mở cửa, vội bế gấu mèo ngoài cửa vào rồi đóng sầm cửa lại.
Gấu mèo nhỏ bị vướng vào một đống quần áo nữ, như thể vừa chui trong tủ quần áo ra.
Thậm chí, chú còn đang đội một cái coóc-xê màu đỏ trên đầu.
Chú ta ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lam Chỉ cảm nhận được một đường liên kết mỏng manh giữa mình và gấu mèo trong tiềm thức, nên vừa vui mừng vừa lo lắng, tự hỏi thành tiếng: "Sao nó cũng tới đây?"
Lý Hà vừa nghĩ vừa bảo: "Chắc là chết cùng lúc với chú.
Với lại, nó là yêu thú của chú nên có lẽ vô tình bị chú mang theo đến đây".
Giả thuyết này cũng có lý lắm.
Sau khi Lam Chỉ bị kẻ đến sau kia giết, chắc Lam Lăng cũng bị hắn xiên cho một đao.
Gấu mèo nhỏ từ lòng Lý Hà nhảy xuống đất.
Chú ta bình bịch chạy quanh người Lam Chỉ mấy vòng rồi gãi nhẹ lên chân cậu, thắc mắc: "Ờm, anh là chủ nhân của tui hả? Sao tu vi được có một mẩu vậy? Với lại người gì mà mặc đồ lạ thế?!"
Lam Chỉ nhíu mày.
Lại chuyện gì nữa đây?
Gấu mèo nhỏ thấy sắc mặt cậu tái mét thì ngoan ngoãn ôm lấy bắp chân cậu rồi nhanh mồm nhanh miệng trấn an: "Không sao, không sao.
Anh không có tu vi thì tui cũng không chê anh đâu.
Anh đừng tự ti nhá.
Chủ nhân trước của tui cũng không có tu vi thâm sâu gì nhưng được cái đối xử với tui tốt lắm á.
Không chỉ cho tui ăn uống mỗi ngày mà ngài ấy còn cho tui thử mấy ngàn loại linh thảo đan dược luôn.
Cũng vì thế mà khứu giác cả vị giác của tui nhạy lắm đó".
Lam Chỉ kinh hãi: "Ăn thử mấy ngàn loại luôn ư...!Đó, đó là...!Là...".
Lời muốn nói cứ kẹt cứng bên môi, không thể nào nói ra được.
Bảo sao vị giác của Lam Lăng lại nhạy như thế.
Hóa ra...!
Mặc dù Lý Hà biết nhóc gấu mèo này rất giỏi nhưng anh vẫn rất ngạc nhiên khi thấy động vật biết nói.
Anh cứ trố mắt ra, nhìn chằm chằm chú gấu mèo đang liến thoắng kia.
Lam Chỉ cúi đầu hỏi gấu mèo: "Trước đó nhóc bị người ta đánh cho trọng thương, sau đó thì lại bị giết.
Nhóc có nhớ ai đã ra tay với mình không?"
Gấu mèo nhỏ ngơ ngác: "Hả? Anh nói gì cơ? Vừa nãy tui còn đang uống nước bên bờ suối mà?"
"Uống nước á? Nước gì cơ? Còn con báo đen kia thì sao? Nhóc nhớ không?"
Gấu mèo nhỏ càng bối rối hơn: "Báo nào? Có phải con báo bị chủ cũ của tui bắt được không? Tui thả nó đi rồi.
Anh đang nói con báo đó hả?"
Lam Chỉ cũng bị hoang mang lây.
Sao nhóc con này lại chẳng nhớ gì cả??? Cậu kinh ngạc một chốc rồi lại ngộ ra việc này cũng vô cùng hợp lý.
A Sinh nhẫn tâm ra tay với Lam Lăng như thế, sau khi tỉnh lại chắc chắn sẽ không bao giờ phối hợp với A Sinh chứ đừng nói đến chuyện cùng A Sinh đi tìm cậu.

A Sinh muốn Lam Lăng chỉ đường cho mình nhưng lại sợ nhóc ấy tỉnh lại sẽ chống đối nên ắt hẳn nó đã cho Lam Lăng ăn một loại thuốc hoặc linh thảo gì đấy, làm rối loạn ký ức của Lam Lăng.
Nhưng nếu cứ để Lam Lăng mất trí nhớ như thế này thì manh mối về hung thủ sẽ bị bóp chết từ trong trứng nước luôn.
Ngay cả số 4 mà Lam Lăng để lại hiện trường cũng sẽ thành vật chết.
Lam Chỉ chẳng biết Lam Lăng bị A Sinh cho uống thuốc gì.
Vì vậy, cậu không biết phải lấy thuốc gì để phá giải dược hiệu trong người Lam Lăng cả.
Không biết nhóc ấy có khôi phục được không?
Nhóc gấu mèo lịch bịch chạy quanh phòng.
Hai chi trước của chú ôm lấy chiếc coóc-xê đỏ trên đầu mình, liên mồm hỏi: "Này là cái gì á? Để đội hả? Còn có hai cái dây buộc nè".
Chú vừa nói vừa hất hai cái dây áo ra đằng sau rồi tiếp tục bò quanh phòng.
Lam Chỉ nhăn nhó quay sang nói thầm với Lý Hà: "Nhóc ấy là nhân vật trong sách thì ở đây được bao lâu thế đàn anh?".
Vẻ lo lắng xẹt qua mắt Lý Hà.
Song, anh vẫn cười, trấn an Lam Chỉ: "Anh cũng không biết nữa.
Nhưng mà hiện tại thì có vẻ mọi thứ vẫn ổn".
Gấu mèo nhỏ lật đật trèo lên bàn, tò mò sờ lung tung.
Chú ta cầm nhặt một viên kẹo sữa lên rồi bỏ vào miệng, thắc mắc: "Ủa? Đan này tên gì vậy chủ nhân? Ngọt ghê.
Tui chưa được ăn cái này bao giờ luôn á".
Vừa dứt lời, gấu mèo lại bốc thêm một nắm kẹo đủ các loại nữa mà ăn.
Ăn xong, chú lại tò mò chạy qua chỗ chậu cây mà gặm cây non trong đó.
Lam Chỉ nhức hết cả đầu.
Cậu túm đuôi Lam Lăng, dặn chú: "Sau này không có lệnh của ta thì nhóc không được ăn linh tinh đâu đấy".
Gấu mèo vui vẻ gãi chân Lam Chỉ, bảo: "Mặc dù chủ nhân hơi yếu nhưng trộm vía anh có nhiều đan dược ghê luôn.
Toàn mấy loại tui chưa thấy bao giờ ấy".
Lam Chỉ không muốn ba hoa với chú ta nên thẳng tay xách đuôi chú lên rồi ném phịch chú lên giường: "Đi ngủ!"
Lý Hà buồn cười: "Anh nghe đồn nhóc này còn biến hình được hả? Chú bảo nó biến thử cho anh xem với?"
Gấu mèo nhỏ được người ta điểm danh thì lật đật bò dậy, thử biến thành người.
Lam Chỉ buồn bực phủ chăn lên người chú.
Cậu bảo Lý Hà: "Muộn rồi, anh về nghỉ đi.
Giờ em còn phải tính vài chuyện nữa".
Lý Hà ngập ngừng mãi rồi mới nói: "Nếu chú muốn về thế giới trong sách...!Để anh tìm cách giúp chú vậy".
Lam Chỉ ngẩn người: "Anh có cách ư?"
Lý Hà thấy hơi áy náy.
Anh nói tiếp: "Nhưng mà...!Vào trong sách rồi...!Anh sợ là chú không về được nữa đâu.
Chú nghĩ kỹ đi.
Thế giới trong sách dẫu sao cũng chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, rất khó khống chế.
Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì thế giới đó cũng bị liên lụy, chú cũng sẽ tan biến theo nó đấy.
Với lại, đúng là anh có cách thật nhưng anh không thể đảm bảo với chú là cách này sẽ thành công được".
Lam Chỉ nuốt nước miếng ực một cái, lưỡng lự: "Em..."
Lý Hà ngắt lời cậu: "Chú đừng gấp, cứ tính toán thật kỹ vào rồi trả lời anh sau cũng được.
Sau này rồi nói tiếp đi".
Dứt lời, anh đi ra khỏi phòng luôn.
Lam Chỉ thức trắng cả đêm hôm ấy.
Cậu lấy điện thoại ra, mở chương kia ra đọc lại.
Sớm hôm sau, Lam Chỉ xách gấu mèo đi ăn sáng với mình.
Lý Hà vừa trông thấy cậu thì cười, gọi cậu lại: "Mọi người đều đang hỏi thăm chú này.
Nhanh tới ăn sáng đi!"
Trong số những người ngồi ở đây có hai nữ phụ trong đoàn, ngoại hình rất xuất sắc.
Lam Chỉ đặt gấu mèo xuống đất, nghiêng đầu thở dài: "Ầy, đầu em vẫn còn đau đây này.
Chắc hôm nay không đi quay với mọi người được rồi".
Một cô gái trong số hai người kia đột nhiên hô: "Đáng yêu quá đi!! Thú cưng của anh hả?"
Vì Lam Chỉ đã cảnh cáo Lam Lăng từ trước nên giờ chú ta đang ngoan ngoãn nằm im bên chân Lam Chỉ, trông ngốc ơi là ngốc.
Cô gái kia càng ngắm càng thích, hớn hở hỏi Lam Chỉ: "Nó có sạch không? Eo ơi, nhìn xem, lông xù bông lên kìa! Tôi bế nó một lát nhé?"
Thế là Lam Lăng được ngồi lên đùi mỹ nhân.
"Ngoan quá trời! Không cắn, không cào, lại còn sạch nữa.
Bé đáng yêu quá à~".

Cô gái còn lại cũng xoa đầu Lam Lăng, tán thành lời của cô kia: "Đúng rồi đấy.
Tôi chưa thấy thú cưng ngoan như này bao giờ".
Gấu mèo nhỏ chưa được người ta cưng nựng thế này bao giờ nên cũng luống cuống hết cả gấu.
Chú cầm một cái bánh quy trên bàn lên rồi ngượng ngùng tặng cho cô gái kia.
Mọi người trầm trồ.
Có người còn hỏi thăm Lam Chỉ: "Sao loại gấu mèo này ngoan thế? Anh nuôi kiểu gì mà mát tay thật đấy".
Lam Lăng vinh dự trở thành tiêu điểm của đám người.
Sau khi được Lam Lăng phát cho mỗi người một cái bánh quy, mọi người cũng giải tán.
Lam Lăng nhảy vào lòng Lam Chỉ, ngồi chễm chệ trên đùi cậu mà thầm thì: "Sao con gái ở đây hở hang quá vậy chủ nhân? Khác hẳn chỗ tui luôn ấy.
Mà rõ là tu vi họ có một miếng à nhưng chẳng ai sợ lạnh cả, sao kỳ quá vậy? Vừa nãy nhá, tui còn vô tình sờ được...!Sờ được..."
Lam Chỉ tóm lấy đôi móng vuốt đang khua loạn của Lam Lăng, ngắt lời chú: "Trật tự.
Nhóc ăn đi đã".
Gấu mèo nhỏ ôm chặt lấy eo Lam Chỉ, sợ hãi bảo cậu: "Chủ nhân ơi...!Thật ra tui sợ lắm á.
Tui cứ có cảm giác như mình đã làm mất thứ gì quan trọng lắm thì phải".
Lam Chỉ im lặng ăn nốt miếng cháo cuối cùng.
Chợt, cậu nghe thấy giọng nói tức tối truyền tới từ một nơi gần đó: "Nhức đầu cái gì mà nhức đầu?! Không quay được là như nào!? Có biết là ngừng quay một ngày là lỗ một triệu không hả?! Từng đó tiền thì ai chịu???"
"Đạo diễn Trần bảo cứ quay mấy cảnh khác trước đi rồi mấy hôm nữa quay lại cảnh kia là được".
Người kia nghe thế thì cũng đỡ bực hơn nhưng vẫn rất hung dữ: "Chỉ là một thằng nam phụ thôi mà dám tự xem mình là đại minh tinh à! Xí! Đau đầu chóng mặt là không thèm làm việc luôn!"
Lam Chỉ nghe được thì cũng không nói gì.
Nếu lời qua tiếng lại với người ta thì hỏng cả buổi sáng của cậu mất.
Lúc 10 giờ 10 phút 10 giây sáng hôm đó, hệ thống đăng chương mới theo lịch cố định.
"Giản Thương vẫn ôm xác Lam Chỉ khư khư, mặc cho gió tạt tuyết vùi.
Hắn không quan tâm đến việc mình sắp lạnh cóng, chỉ thì thầm bên tai Lam Chỉ: "Lam sư huynh, người ở nơi đó có cô đơn lắm không? Để em tới bầu bạn với huynh nhé?""
Lam Chỉ đọc xong đoạn này thì vừa tức vừa sợ.
Cậu vội vàng lao đi tìm Lý Hà, dứt khoát nói với anh: "Em nghĩ kỹ rồi! Em sẽ quay lại thế giới kia! Anh nhất định phải nghĩ cách giúp em!"
Lý Hà đành nói thẳng: "Đúng là về đó được nhưng anh phải đợi mấy ông cấp trên phê chuẩn đã, không phải cứ muốn là đi được đâu! Mày cũng phải đợi anh mấy hôm để anh tìm thời cơ đã".
Tuy Lam Chỉ không hiểu sao Lý Hà lại nhiệt tình giúp mình quay về thế giới trong sách như thế nhưng hai người nhất trí với nhau rồi nên cậu cũng không muốn so đo nhiều.
Cậu viện cớ vết thương của mình đột nhiên trở nặng, không chỉ đau đầu mà còn buồn nôn co giật để về nhà nghỉ, chờ tin của Lý Du.
Trong lúc cậu ngóng tin dài cả cổ, khu bình luận cũng bắt đầu bốc mùi thuốc súng.
Vì nhân vật Lam Chỉ vốn đã có giới tính mập mờ nên giờ, khi Lam Chỉ chết đi, cả đám độc giả bắt đầu chia bè kết phái chửi nhau đến mức tù cả đầu.
[Đệt, giờ mới thấy tác giả thâm nho vãi chó.
Chỗ nào cũng cài cắm phục bút để giải thích tình cảm của cả hai nhân vật.
Từ đầu đến cuối, Lam Chỉ đều nâng đỡ nam chính, giúp nam chính đủ điều, thậm chí còn tự nguyện hiến thân để cứu mạng nam chính.
Ai dè, cuối cùng Lam Chỉ lại bị kẻ nào đó hại chết.
Chắc chắn nam chính sẽ vì thế mà đọa ma, sức mạnh tăng theo cấp số nhân rồi đi diệt môn Bắc Hành phái cho hả dạ.
Từ đây, Lam Chỉ sẽ thành ánh trăng sáng thiêng liêng trong lòng Giản Thương, là mối tình đầu có chết hắn cũng không quên được.
Đây chính là vai trò của nhân vật Lam Chỉ.
Lầu 1: Lam Lam nhà em chết rồi...!Nam chính thì thành động vật máu lạnh mất rồi...!
Lầu 2: Biến hóa thế hợp lý mà anh em? Giờ thì khỏi cần kiêng nể ai nữa~
Lầu 3: Anh em phái chính thê Lam Lam nhà ai về nhà đấy đê! Đèo thể đọc cái truyện này nữa rồi!
Lầu 4: Nam chính nó sắp tự tử vì tình rồi kia kìa alo alo??? Sao tui cảm giác Lam Chỉ vẫn còn có hy vọng á?
Lầu 5: Chết rồi mà? Hy vọng gì nữa??? Nguyên thần tiêu tán rồi thì hết cách cứu luôn.
Hay là...!Tác giả định cho ẻm thành quỷ?
Lầu 6: Lam Lam chết rồi...!Lòng tôi cũng chết theo...!Muốn bỏ truyện quá ối dồi ôi...!Tác giả êi, anh nói gì đê??? Để truyện chưng hửng thế này khó chịu á
Lầu 7: Không hiểu sao tôi lại thấy hơi vui anh em ạ...!Cuối cùng truyện cũng có thể bẻ sang hướng diễn biến bình thường rồi.
Người mình thầm thương chết rồi thì nam chính sẽ hắc hóa, bắt đầu sống sa đọa phóng túng như các ma đầu khác.
Chờ đến một ngày, hắn sẽ tìm được một người yêu hắn hết mực, dần dần sưởi ấm trái tim băng giá của hắn! Dổ ôi!!! Hồi hộp quáaaaaaaaaaaaaaaaaa
Lầu 8: Xin tác giả 5000 tiền đảm bảo người yêu sau này của nam chính cũng là nữ giả nam chứ anh hố em từ đầu đến giờ hơi nhiều rồi đấy anh giai
Lầu 9: Chẳng nói trước được gì đâu người anh em ạ.
Truyện này lạ lắm...!Càng hy vọng nhiều thì ông càng thất vọng lắm thôi...!
Lầu 10: Chết hết cụ nó rồi thì còn đọc gì nữa? Tôi cảm giác mấy trăm nghìn chữ từ đầu đến giờ chỉ là lời đề từ của tác giả thôi, giờ mới là phần chính truyện nè:) Lam Lam chết thảm chết thương thì đúng thật, nhưng nghĩ đến việc sau này sẽ có em gái nào đó yêu Giản Thương hết lòng thì cũng không đến nỗi nào.
Lầu 11: hình như tác giả tả ngực Lam Lam khá phẳng đúng không? Cái đoạn trong khe đá ấy?
Lầu 12: Mấy thằng chó này! Chúng mày ác vừa thôi!!! Thế mà còn muốn Lam Lam chết!!!!
Lầu 13: Gì? Ai muốn? Là tác giả để ẻm chết mà?
Lầu 14: thồi, toi vẫn chả hiểu mạch não của tác giả.
Ánh trăng sáng chết cũng chết rồi, đau lòng một tí thì thôi chứ mắc gì phải bi quan đến mức muốn tự tử cơ?]
Vì tâm trạng của Giản Thương quá cực đoan nên đám độc giả đều nghĩ rằng hắn muốn tuẫn tình đi theo Lam Chỉ.
Mà đúng là Giản Thương đã ngồi lì trong khe đá kia mất một ngày một đêm rồi.
Khi đệ tử tuần núi tìm được hai người họ, mặt Giản Thương đã bị đóng một tầng băng mỏng, đang yên lặng ôm xác cậu mà khóc.
Đám đệ tử kia cứ nghĩ Giản Thương vẫn còn ở Địa giai nên cứ nghênh ngang mà vào, toan cướp Lam Chỉ về chịu phạt tiếp.
Ai ngờ, vừa đụng vào người Lam Chỉ, tay chúng đã bị một luồng linh khí quất cho gãy lìa.
Cả đám gào khóc lùi lại, không dám nhích lên nửa bước.
Đám đệ tử nọ tự biết mình không phải đối thủ của Giản Thương nên chạy sấp chạy ngửa về gọi cứu viện.
Song, đến khi dẫn người quay lại khe đá kia, Giản Thương đã mang Lam Chỉ đi mất rồi.
Vạn trưởng lão không ngờ rằng chỉ vỏn vẹn một năm, hắn đã lên Thiên giai trung phẩm.
Ông ta vừa ngỡ ngàng vừa lệnh cho các đệ tử lục soát khắp dãy Bắc Hành.
Cuối cùng, bọn họ tìm được Giản Thương đang lau mặt cho Lam Chỉ bên bờ một con suối.
Vạn trưởng lão cả giận, quát: "Ngươi cấu kết với Lam Chỉ gây ra bao nhiêu là tội nghiệt, còn giả dạng người ta để trà trộn vào Bắc Hành phái! Nếu không có thứ công pháp tà đạo kia, chắc chắn ngươi sẽ không thể nào bò lên Thiên giai trong vòng một năm được! Lại còn chết đi sống lại nữa! Chiếu theo môn quy, hôm nay, Vạn Thành Bân ta tuyên bố phế bỏ tu vi của ngươi, trục xuất khỏi tông môn.
Từ giờ trở đi sống chết của ngươi không liên quan gì đến phái ta nữa!"
Giản Thương chẳng thèm đoái hoài đến lời ông ta.

Vạn trưởng lão thấy hắn cứ thờ ơ như thế thì càng giận hơn.
Ông ta cướp lấy xác Lam Chỉ, ném qua cho mấy đệ tử đứng sau lưng mình: "Đi báo cho Lam Tu Trần để ông ta tới mang xác con mình về!"
Lúc nghe được câu "phế tu vi, trục xuất" của Vạn trưởng lão thì Giản Thương chẳng để ý.
Tuy nhiên, khi xác Lam Chỉ bị người ta cướp đi, Giản Thương lập tức liều mạng xông về phía đám đệ tử của Vạn Thành Bân.
Vạn trưởng lão tức điên cả người, tức khắc nắm chặt lấy cánh tay của Lam Chỉ rồi kéo mạnh một cái.
Một tiếng "rắc" vang lên.
Xương vai Lam Chỉ gãy vụn.
Giản Thương kinh ngạc nhìn cánh tay rũ xuống của Lam Chỉ.
Hắn nghẹn giọng hỏi: "Lam sư huynh đã làm gì các người mà các người đối xử với huynh ấy như thế? Huynh ấy tốt như thế mà! Đã bao giờ hại ai đâu!!! Các người chẳng những muốn giết huynh ấy mà còn tính hủy thi diệt tích luôn ư!? Một đám chó mù không phân biệt được thị phi đúng sai!!! Các người không có tư cách đụng vào huynh ấy!!!"
Mặt mũi Vạn trưởng lão tái mét.
Ông ta gào lên: "Thị phi cái gì!! Nếu nó không sai thì tội gì phải chạy! Hả!?!"
"Nếu các người đã không tin huynh ấy thì huynh ấy thử châm làm gì!? Bao nhiêu năm qua, huynh ấy cống hiến hết mình cho Bắc Hành phái của các người.
Vậy mà chỉ vì một lời buộc tội suông mà các người nhẫn tâm giết huynh ấy!!! Không thấy hổ thẹn với huynh ấy ư!"
Vạn trưởng lão bị Giản Thương làm cho cứng họng không nói gì được nữa.
Thành ra, ông ta thẹn quá hóa giận.
Vốn ông ta cũng không đành lòng để Lam Chỉ phải chết như thế này nhưng chuyện đã rồi, giờ ông ta làm gì được nữa? Vạn trưởng lão không muốn đôi co với Giản Thương nữa nên thẳng tay phế bỏ toàn bộ tu vi tích lũy một năm qua của Giản Thương rồi ném hắn ra khỏi địa phận dãy Bắc Hành.
Giản Thương bây giờ không khác gì một khúc củi bị gãy.
Hắn bị người ta ném vào vũng bùn, thoi thóp hôn mê.
Lam Chỉ nhẹ vuốt màn hình điện thoại.
Cậu cố nén nước mắt lại, không cho chúng chảy ra.
Tưởng chừng như gần ngay trước mắt, nhưng người kia lại xa tận chân trời(2).
Rõ ràng cậu thấy được mọi chuyện xảy ra nhưng lại không thể nào mà đưa tay ra bắt lấy được.
Thật ra vẫn không có bằng chứng trực tiếp nào cho thấy Lam Chỉ là ma tu.
Mà thế thì có sao? Mạng cậu cũng chẳng còn nữa, nói mình không phải ma tu thì có tin không? Bắc Hành phái chỉ cần một người để gánh tội thay, để không làm mất thanh danh của cả phái thôi chứ không cần gì hơn.
Vì thế, bọn họ đều đồng lòng bảo rằng đã tận mắt thấy Lam Chỉ ra tay giết người.
Trăm miệng một lời thì thành sự thật.
Tại Bắc bộ đại lục, tu ma là tội nặng nhất.
Lam Tu Trần thì đang bế quan, chủ mẫu Lam thị lúc bấy giờ là Hà Linh chẳng ưa gì đứa con riêng của chồng này nên ra lệnh đóng cửa không tiếp khách.
Xác Lam Chỉ bị bỏ lại trong Bắc Hành phái, qua vài ngày thì bắt đầu phân hủy.
Vì mang trên đầu tội tu ma, Lam Chỉ không sẽ không được an táng trong phái.
Trì Túc cũng hết cách.
Lão ta sai người bỏ xác Lam Chỉ lại trong núi sâu, từ giờ coi như hết chuyện.
Lý Hà đọc xong cũng thở dài.
Anh hỏi Lam Chỉ thêm lần nữa: "Chú vẫn muốn về lại cái thế giới thối nát này hả?"
Muốn chứ.
Cho dù đã biết bộ mặt thật của những kẻ ở đó xấu xí đến nhường nào, dù biết rằng vào đó rồi chưa chắc mình đã an toàn, nhưng ở đó còn có người chờ cậu.
Cậu muốn về bên người đó.
Chỉ cần người còn ở đó, ta tình nguyện chấp nhận cả thế gian này.
Ban đầu, tình cảm Lam Chỉ dành cho Giản Thương là thứ tình cảm mang nặng trách nhiệm và áy náy.
Dần dần, cậu thích người ta lúc nào cậu cũng chẳng hay.
Nếu bắt Lam Chỉ miêu tả tình cảm bây giờ của mình, cậu cũng chẳng biết phải tả thế nào nữa.
-------------------------------
Tác giả chú thích: Lý Hà là tên thật của Lý Du Nhiên – cây bút tài năng trên web truyện kia.
Anh này từng bày cách cho Giang Diệp hoàn thành phần dàn ý, thậm chí còn thiết lập tính cách cho vài nhân vật trong nguyên tác.
Lý Hà từng đăng một bình luận vô cùng "ướt át" trong một chương truyện của Giang Diệp, kéo thêm cho cậu biết bao nhiêu là độc giả mới.
Nhờ đó, truyện của Giang Diệp mới lên V được.
Bạn nào quên thì cứ mở lại chương 33 mà coi.
Bối cảnh của vụ này như sau: Một năm trước, Lý Hà biết được chuyện xuyên sách này nên tính đi qua nhắc Giang Diệp.
Nhưng ảnh chưa kịp nhắc thì Giang Diệp đã bị hệ thống bốc đi mất rồi.
Sau đấy thì ảnh cũng có tí việc, nhưng tạm thời thì tui không viết rõ ảnh có việc gì đâu.
---------------------------
Tác giả tâm sự:
Hết ngược rồi hết ngược rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Sắp lật ngược thế cờ rồiiiiiiiiiiiiiii
---------------------------
1.
Chuyện cũng đã rồi, chú quan tâm nhiều thế cũng có làm được gì đâu: Nguyên văn "Ký lai chi, tắc an chi" 既来之,则安之.
Đây là một câu thành ngữ cổ, xuất phát từ Luận Ngữ của Khổng Tử.
Ban đầu, câu này có nghĩa là dân đã đến rồi thì phải an dân.
Sau này, nó được hiểu theo nghĩa là chuyện đã rồi thì cứ bình tĩnh đối mặt.
Thấy nhiều người dịch câu này thành "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng", nhưng mà cá nhân tôi nghĩ dịch thành "Ván đã đóng thuyền" có khi dễ hiểu hơn tí.
2.
Tưởng chừng như gần ngay trước mắt, nhưng người kia lại xa tận chân trời: Nguyên văn "Hải giác thiên nhai" 海角天涯, tức chỉ nơi rất xa xôi.
Đoạn này đang nói đến việc 2 người LC và GT rõ ràng chỉ cách nhau một tờ giấy nhưng không tài nào chạm vào nhau được.
------------------------------
Góc Nờ Y chen mồm: Không biết miêu tả tình cảm thế nào hả? Tình cảm này là gì không biết, nhưng chắc chắn không phải là tình huynh đệ đâu anh trai.
Góc Tôm chen mồm: Tình anh (ngoài) em (trong) nhá..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.