Không có thằng Thi thì hội vẫn vui như vậy, đứa nào đứa đấy đều hào hứng bừng bừng. Sự kì diệu của Kho Dữ Liệu lúc nào cũng có thể mang đến cho bọn nó bất ngờ. Thay phiên nhau thử qua phản ứng của Innocence. Là đại ca,mỗi khi có hàng mới thì đương nhiên phải có nhiệm vụ “Check” trước cho lũ đàn em yên lòng. Thằng Minh là người đầu tiên thử phản ứng tích hợp với Innocence. Hơi lạnh một chút là điều tất yếu, nhìn qua thì thấy giống bánh pudding nhưng khi trực tiếp chọc tay vào thì nó mới thấy là giống thật, một thứ cảm giác rất “Sướng”. Khẽ chạm vào ống chứa Innocence như lời thằng Văn bảo. Ngay khi ngón tay đầu tiên chạm đến, từ nơi tiếp xúc, vài đốm sáng đỏ tươi bỗng nhiên xuất hiện, tỏa ra rồi rất nhanh liền tan vào trong khối chất lỏng bao bọc bên ngoài. Innocence có chút phản ứng… Điều này đã làm cho cả thằng Minh lẫn cả lũ bên cạnh vui mừng xiết bao. Thế nhưng, sau khi vài đốm sáng lèo tèo tan biến mất thì cả khối dung dịch lẫn Innocence đều chẳng có thêm chút phản ứng nào. - Ơ…? – Phát ra một tiếng kêu ngỡ ngàng, tưởng đã thành công rồi tự nhiên lại đứt, vẻ mặt nó từ vui mừng lập tức chuyển thành đần thối. Nó từ từ quay cái mặt thộn của mình ra nhìn mấy đứa xung quanh, đầu hiện lên đầy dấu hỏi, bàn tay thì hì hục chà xát vào ống chứa Innocence hi vọng nó tóe ra thêm tí lửa. - Ơ ơ cái gì? Tích hợp thất bại rồi thì né ra cho người khác còn thử. Ngươi làm mất thời gian của mọi người quá – Đứng ở một bên, thằng Văn lạnh lùng thốt.Không có ánh mắt sắc bén như những lúc chiến đấu, nhưng khi nó tuôn ra những lời sỉ nhục với cái vẻ mặt không cảm xúc này trông trêu ngươi vô cùng. - Ớ…! Không…! Đừng làm thế với anh… Đừng…! – Như cố níu kéo lấy chút hi vọng mong manh, Minh gân cổ lên hét. Cùng lúc đó, nó cũng nắm cả hai bàn tay vào ống chứa Innocence mà ra sức xóc, động tác ẩn dụ vô cùng. “Không thể cãi thắng được những thằng ngu vì chúng rất đông và nguy hiểm” cái đạo lí này ở đâu cũng đúng và Văn hoàn toàn đồng ý với điều đó. Đếch thèm đôi co nữa mà thay vào đó là một búa bay thẳng vào đầu cái thằng “Vừa xóc vừa la” như thể sắp phát điên đến nơi rồi vậy. - Đốp! Cự li cực gần và bản thân thì không hề phòng bị, thằng Minh lập tức lĩnh trọn một búa không hề nhẹ. Người thì không thể đú được với vật, nó bị đập cho nổ đom đóm mắt. Chỉ kịp nấc lên một cái, đôi bàn tay rời ra khỏi ống chứa Innocence và cả người mềm oặt ngả về phía sau. Không có khả năng tích hợp với Innocence, giá trị tồn tại của nó đã hết và bị thằng Văn vô tình vứt bỏ. Trong lúc ngã xuống, đôi mắt đã trợn ngược của nó cũng bất giác rỉ ra hai hàng lệ. Đối với Minh, hiệu ứng “Choáng” chẳng tồn tại được lâu. Nó lấy lại tri giác rất nhanh và: - Ờờờ…!!! – Có vẻ như, nó ngả người vào một thứ gì đó thơm tho và vô cùng mềm mại. Mùi hương quen thuộc và cảm giác vô cùng đã khiến cho bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực trong lòng vụt tan biến đi hết và bản năng mách bảo nó phải làm gì. [Vi Khống] Không giống với lúc đánh nhau, toàn bộ cơ bắp trên cơ thể bị nó thao túng cho biến thành mềm nhũn, một sự ứng dụng ngược của tuyệt học võ công này. Khó khăn xốc thằng Minh lên, Thủy gượng cười, khẽ gật đầu như xin lỗi cả bọn rồi vội vã lôi nó sang một góc, trả lại vị trí thử Innocence mọi người. Sau khi thằng Minh bị lôi ra rồi thì Nam điên bắt đầu thử. Nhưng ngoài một chút đốm sáng màu xanh dương ra thì cũng chẳng có gì. Rồi đến Du với từng đốm xám như tro. Đến Văn với những hạt vàng kim rực rỡ. Thủy quay lại với màu bạc ánh kim. Thậm chí là cả Lala, kì diệu hơn chút với những đốm sáng muôn màu. Bất kì đứa nào mới chạm vào cũng vậy, những hạt ánh sáng này dường như mang một ý nghĩa nào đó nhưng chắc chắn không phải là phản ứng tích hợp mà bọn nó mong chờ. Cho đến khi, bé Linh, người cuối cùng run run đưa đôi cánh tay ra thử. Đến lúc này, khi thất bại quá nhiều, sự kì vọng và hào hứng trong lòng mỗi đứa đều giảm đi không ít thì: Những đốm sáng màu xanh lá cây xuất hiện, không khác với mọi người. Vốn đã chẳng hi vọng gì nhiều, nên khi thấy phản ứng như thế, bọn nó đều cố tỏ ra bình thường. Một tiếng thở dài tiếc rẻ khẽ vang lên. Linh thu lại ánh mắt vẫn dán chặt vào mảnh Innocence, cảm giác có chút mất mát trong lòng, đôi bàn tay cũng chuẩn bị buông ra thì: - RRINGGGG…!!! Một tiếng chuông trong veo, ngân dài tràn ngập khắp không gian Đại Sảnh. Âm thanh đột ngột làm giật mình vô số thằng và thậm chí, thằng Thi cùng với hai con Akuma khác còn cảm thấy choáng váng tinh thần. Cả lũ vội vã nhìn về phía Linh. Vẫn ngồi nguyên ở vị trí thử Innocence đó, vẫn hai cánh tay đưa lên nhúng vào trong dung dịch xúc tác lơ lửng ngang đầu. Chỉ có điều là bây giờ, miệng hé mở và đôi mắt tròn xoe, Linh kinh ngạc nhìn vào thứ trên tay mình. - Tách… Mảnh Innocence hình lập phương, không to hơn ngón tay cái là bao nhiêu đang điên cuồng biến đổi. Đầu tiên là từ một chỉnh thể thống nhất phân tách ra thành những mảnh nhỏ li ti. Rồi những mảnh nhỏ đó tự hình thành những vòng xoáy chuyển động hỗn loạn quanh cái mảnh lớn chưa phân tách hết đấy, dần dần bao phủ kín mảnh lớn vào trong và những vòng xoáy cũng tăng dần kích thước. Ống chứa rất nhanh bị phá hủy, để cho mảnh Innocence có không gian kiến tạo lớn hơn. Trong lúc đó, không gian bên ngoài cũng bắt đầu xuất hiện vô vàn kí tự la tinh nổi lên trên không khí. Chúng kết thành những trích đoạn trong kinh thánh. Chúng chạy thành từng dải ngang dọc khắp nơi hoặc là xếp thành những đồ hình phức tạp nào đó rồi lập tức tan biến mất ngay khi vừa thành hình. Những kí tự màu đen nhưng được bao bằng một tầng sáng trắng nhẹ khiến chúng càng thêm nổi bật. Cùng với sự xuất hiện của những hàng kinh thánh, là tiếng chuông vang vọng không ngừng. Innocence nhận chủ. “Sự lạ” là đây… ----- KDL --------- Nếu ở trong điều kiện tự nhiên, phải mất một đoạn thời gian không hề ngắn để sự đồng hóa cả cơ thể người nhận lẫn bản thân Innocence hoàn thành và “Sự lạ” sẽ xảy ra trong suốt thời gian đó. Cho đến khi cả hai đạt đủ độ tương thích với nhau và người nhận có được sự “Nhận thức” về Innocence của mình. Thế nhưng, bây giờ, với chất xúc tác của Văn, cái quá trình đó bị đẩy nhanh vô số lần. Tất nhiên, khi đốt cháy giai đoạn thế này, tỉ lệ đồng bộ trong tích hợp Innocence sẽ giảm xuống một ít. Không hay nhưng phải chịu thôi chứ biết làm sao được. Ở nơi đây, thời gian là thứ bao giờ cũng thiếu và bọn nó thì cần phải tăng nhanh sức mạnh cho kịp với cái cấp độ chiến đấu ngày càng cao này. Chất xúc tác phải nói là vô cùng tốt, cả quá trình đồng bộ dài dằng dặc bị rút ngắn lại còn có gần nửa tiếng đồng hồ. Khi những tiếng chuông ngân nhỏ dần, cũng là lúc mảnh Innocence chính thức thành hình. Khối cầu của những dòng vật chất chuyển động hỗn loạn trên đôi bàn tay của Linh dần chậm lại, kết thúc phân tách mà bắt đầu quá trình tái kiến tạo, để cho một thứ “Chỉ thuộc về cô bé” ra đời. - Koong…! – Trong một vầng hào quang rực rỡ, mảnh vật chất cuối cùng ghép vào đúng vị trí của mình. Mảnh Innocence nhỏ bé bây giờ trở thành một khối cầu đen ánh lên sắc thép. Lớn hơn trái cầu mây tiêu chuẩn một chút và có vẻ rỗng với những họa tiết hình thập tự khoét trên bề mặt vỏ ngoài. - RIINGGGG…!!! – Khối cầu đột ngột chấn động, âm thanh làm giật mình cả lũ Luân Hồi Giả xung quanh. Có cảm giác như, không gian cũng khẽ chấn động theo khối cầu. Thậm chí, cả thời gian cũng lắng đọng lại trong một khoảng khắc mơ hồ và ngay sau đó thì… Ào ào. Giống như bị một cái tiểu hố đen hút lấy, vô số dòng kinh thánh còn tồn tai trong không khí vốn chẳng thể nào tác động được đến liền ào ào chảy về phía khối cầu. Tốc độ vô cùng nhanh, không đến hai giây sau khi bắt đầu, kí tự cuối cùng cũng đã chui vào trong đó. Quá trình tích hợp hoàn tất, vầng sáng bao xung quanh khối cầu cũng nhạt dần và ở vị trí mu bàn chân của Linh, da thịt tự động tách ra tạo thành hai vết thương hình thánh giá. Từ bảng trạng thái của Linh, bên dưới dòng {Huyết thống: Nhân loại} xuất hiện thêm một đề mục nữa: {} Thể chất đặc thù: Vết Sứ Đồ [Dấu Thánh] Những kẻ được tắm mình trong ân huệ của Chúa, được ban cho khả năng sử dụng Innocence – thứ vật chất nhiệm màu. Mang trong mình sứ mệnh được giao, cứu rỗi cho những linh hồn lạc lối. Tự dấn thân vào hủy diệt, từ trong hỗn loạn dẫn lối cho chúng bầy tôi của Người. Bên cạnh bảng trạng thái của Linh, cũng đồng thời bật ra một khung nhỏ nữa: {} Innocence mảnh: Chuông Thánh Tích Phân loại: Vũ khí thần thoại Đánh giá: Đạo cụ mang khả năng đặc thù [Tự động phát triển theo khả năng của chủ sở hữu]. Không tiến hành đánh giá Mô tả: Một mảnh Innocence đã nhận chủ. Tự động trở nên tương thích tối đa với chủ nhân. Hình dáng tùy biến với trạng thái cơ bản là hình cầu, trọng lượng tương đối và kết cấu vô cùng cứng rắn. Vũ khí có khả năng gây ra cả sát thương vật lí lẫn linh hồn. Bổ sung hiệu ứng“Choáng” có tỉ lệ ngẫu nhiên đối với những mục tiêu mang chỉ số tinh thần lực thấp mỗi khi hứng chịu tiếng chuông ở cự li gần (Mục tiêu có chỉ số tinh thần lực càng thấp thì tỉ lệ choáng càng cao) Bổ sung một {Kỹ năng đặc thù} cho chủ sở hữu khi chiến đấu với vũ khí Innocence Khi ở trong trạng thái hư tổn, vũ khí có khả năng tự động phục hồi bằng cách hấp thụ máu của chủ sở hữu thông qua “Dấu Thánh” Ghi chú: Vũ khí có tính duy nhất. Là độc nhất trong toàn bộ hệ thống Kho Dữ Liệu, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện phiên bản thứ hai. Vũ khí có tính chất nhận chủ, hạn chế quyền hạn sử dụng đặc thù. Ngoài chủ sở hữu, bất kì một thực thể nào đều không có khả năng kích hoạt và sử dụng vũ khí này. Vũ khí có tính cố định vĩnh cửu. Quyền sở hữu không thể chuyển nhượng, không thể chia sẻ, không thể vứt bỏ… Tỉ lệ tích hợp: 71% Lưu ý: Sau khi quá trình tích hợp diễn ra hoàn toàn. Innocence với chủ sở hữu sẽ trở thành một thể thống nhất tương đồng, cả về mặt vật chất lẫn tinh thần.Vậy nên, khi vũ khí bị vứt bỏ một cách có chủ ý hoặc tỉ lệ tích hợp giảm xuống dưới 10% sẽ xuất hiện hiện tượng “Cắn trả”. Bản thân vũ khí sẽ chối bỏ chủ sở hữu. Innocence bạo loạn bằng cách tiến hành những phản ứng có tính chất cực đoan dẫn đến việc tử vong hoặc tàn phế đối với chủ sở hữu hiện thời. Khối cầu đen cứng như kim loại được Linh thoải mái đỡ bằng một tay. Nhìn vào những vết khoét hình thập tự xuyên qua lớp vỏ dày, có thể mơ hồ thấy được một một viên bi lớn lăn tự do bên trong phần ruột rỗng. Xét từ ngoài vào trong, đây chính là một cái lục lạc vô cùng lớn. Dưới sự thúc giục của mọi người, Linh bắt đầu thử thứ vũ khí chỉ dành riêng cho mình. Đưa tay ra trước ngực, viên lục lạc lập tức bị buông rơi và: - Ringggg…! – Vô cùng tự nhiên, Linh vung chân đỡ - Ring… Ring… Ring… Ring… -Viên lục lạc tung bay qua đôi chân dài, phát ra tiếng vang vô cùng vui tai trong mỗi lần tâng đỡ. Những sợi hoa văn hình dây leo dần phủ kín đôi chân trần, chống đỡ cho da thịt mềm mại khi va chạm với khối cầu cứng rắn. Chẳngbiết làm như vậy có đúng hay không, Linh chỉ biết, như có một thứ gì đó trong lòng mình hối thúc. Trở về với đúng chuyên môn và niềm đam mê của mình, khí chất cả người cô bé dường như cũng đột nhiên thay đổi. Sự rụt rè, nhút nhát bỗng bay đâu hết, để lại một cô bé hồn nhiên, đáng yêu với món đồ chơi, khắp nơi ngập tràn một nét thanh xuân, năng động. Theo từng nhịp cầu bay nhảy, những nỗi ưu tư của Linh cũng dần trôi hết. Khẽ nhoẻn miệng,em nở một nụ cười đã tắt từ lâu. Dưới sự hối thúc của mọi người, Linh bắt đầu thử những kỹ thuật khác với con lục lạc này. - Ringgg…! – Hơi dụng thêm chút lực, để con lục lạc bay lên cao quá đầu. Cùng lúc đó, Linh cũng khẽ nhún người và: Santo Lấy chân trái làm trụ, chân phải vung lên theo một hình vòng cung để mu bàn chân ốp thẳng vào con lục lạc đang đà rơi xuống. Một cú móc chân cao kinh điển trong thi đấu cầu mây. - Ringggg… - Tiếng chuông ngân vang khi va chạm và – Vút… - Như một ánh sao băng xoẹt qua không khí, con lục lạc bay vút qua đầu mấy đứa đứng xem và vô tình hướng thẳng về phía một mục tiêu xa hơn. ----- KDL --------- Đã đếch thèm quan tâm đến vấn đề của thứ gọi là Innocence rồi, Thi rất biết điều mà tránh hẳn qua một bên tự kỉ. Suýt nữa thì rơi vào viễn cảnh cuộc đời bế tắc của kiếp sống neo đơn, may vẫn có mấy cô gái đi theo bầu bạn, lòng nó cũng nguôi ngoai phần nào. Thực sự là bây giờ, trong đầu nó chỉ có giấc mơ được sống đời yên ổn, mang mấy cô gái của mình về quê, cuốc đất trồng rau và an hưởng tuổi già. Nếu không thể thì… Ít nhất, cũng để cho nó hưởng trọn vẹn cái khoảnh khắc thanh bình này là được. Vẫn cái bàn trà nhỏ xíu của bé Ni đó, chỉ là bây giờ, bộ đồ hàng đã được thay bằng đồ thật.Khẽ nhấp một ngụm chè thơm Cỏ May vừa châm cho lúc nãy. Cảm nhận hơi ấm dần lan đi khắp người và vị ngọt còn lưu lại đầy trong miệng, nó hơi gật đầu, híp mắt cười với cô gái ngồi đối diện. Cỏ May với mái tóc dài buông xõa, đôi mắt khép và miệng vẫn luôn giữ một nét cười. Về phần bé Lan và bé Ni, hai cô nhóc này sau khi thân nhau một chút liền ríu rít nô đùa. Chỉ khổ thân cho thằng Thi, bị coi là một bụi cây vớ vẩn nào đó để cho hai cô nhóc thi nhau trèo lên nghịch phá. Tiếng hi ha vui vẻ của bé Lan hòa lẫn với những tiếng “Ni…!” còn đượm mùi ngây thơ vang lên không ngừng. Khung cảnh vui vẻ yên bình là thế, vậy mà… Khi đang nhấp dở một ngụm chè, bỗng nhiên, trong lòng Thi ầm ầm dâng lên một dự cảm chẳng lành. Thứ năng lực mơ hồ dự cảm ra nguy hiểm sắp ập đến được nó luyện ra sau hàng ngàn trận chiến. Dù biết rằng, thứ cảm giác mơ hồ này chẳng có chút căn cứ nào và thực sự thì cũng không hẳn bao giờ cũng chính xác, thế nhưng,tuyệt đối tin tưởng vào nó cũng là một phần không thể thiếu giúp thằng Thi sống được đến giờ này. Khẽ rùng mình một cái, da gà toàn thân nổi lên một tầng và kèm theo đó là cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Không suy nghĩ gì nhiều, nó vùng mình đứng dậy, kết hợp luôn với động tác xoay người. Cùng lúc đó, hai tay nó cũng tóm được hai cô bé mà thuận lực đáp mạnh ra ngoài. Động tác đáp người làm nó mất đi cơ hội di chuyển né tránh. Vươn đầu,trừng lớn đôi mắt híp, nó cố gắng nhận biết nguy hiểm đang ập đến và… Lóe. - Ringgg…! – Tiếng chuông ngân lên khi viên lục lạc chạm vào mục tiêu của mình.Trong thi đấu cầu mây chuyên nghiệp, những cú móc có thể khiến cho khối cầu dễ dàng đạt được vận tốc lớn hơn 120km/h. Lại vừa đúng lúc thằng Thi ngẩng đầu lên, cứ như là một pha phối hợp hoàn mĩ vậy, đứa móc cầu, đứa thì lao ra đỡ. Cứu cầu thành công, con lục lạc lại một lần nữa nẩy lên trời còn thằng Thi thì ật ngửa ra đằng sau với khuôn mặt bị đập cho lõm lại. Gãy mũi là chắc chắn và vài cái răng cũng từ biệt lợi mà bay ra ngoài. Với hạn chế về huyết thống Akuma và đặc tính của Innocence, đối với thằng Thi, cú cứu cầu này còn đau hơn bao giờ hết. - A….!!!! – Một tiếng a kinh ngạc cùng lúc vang lên từ nhiều đứa. Mấy cô gái vội lấy tay bụm miệng còn thằng Minh với Nam điên thì trực tiếp há hốc mồm ra và đôi mắt thì trợn lên hết cỡ. Một chút lạnh người khi nghĩ đến thảm trạng của thằng Thi, rồi khi nhìn vào cái vẻ mặt của nó bây giờ, thằng bạn đểu vô tâm với thằng đàn em mất dạy lại trực tiếp ôm bụng nằm bò lăn ra cười. Có vẻ dính chút hiệu ứng “Choáng”, thằng Thi nằm thẳng cẳng dưới đất, cả người cứng đơ lại với bộ mặt vẫn có chút lõm vào. Nó bây giờ hai mắt lim dim, mũi vẹo hẳn sang một bên và hàm dưới đưa lệch sang một bên khác. Trong cái mồm không thể khép lại, nguyên hàng tiền đạo đã đi tong. Máu rỉ ra, hòa lẫn vào rớt dãi. Vẻ mặt nó lúc này vừa bẩn vừa ngu, khiến cho mấy đứa đồng đội nhìn vào cảm thấy thương hại thì ít mà tức cười thì nhiều. Viên lục lạc vẫn đang đà bay lên, đạt đến độ cao quá ba, bốn mét so với mặt sàn rồi mới chậm dần và dừng lại. Động năng bị tiêu hao hết, bây giờ đến lượt thế năng kéo nó xuống với gia tốc trọng trường. Trong cái khoảnh khắc động năng và thế năng cân bằng đó, khối cầu như treo lơ lửng giữa không trung, và ở bên dưới mặt đất,vẻ mặt của Linh cũng hiện lên một nét quyết liệt, kiên cường. Mím môi,nín thở, xoay người và bật nhảy, một chuỗi động tác được thực hiện liên hoàn.Linh thực hiện một cú santo, lộn người đá móc vào trong không khí. Ai cũng đều đang chú ý đến viên lục lạc giữa trời, nếu không cũng là cái vẻ mặt tức cười của thằng Thi, chỉ có mình Cỏ May với tầm nhìn tuyệt đối là kịp thấy, khi cú đá móc của Linh sắp sửa hoàn thành, mu bàn chân chuẩn bị với tới nơi cao nhất,chạm đến vị trí mà đáng nhẽ ra phải có một quả cầu mây ở đấy thì... Quanh người Linh đột ngột bùng lên vô số kí tự la tinh. Những nét chữ đen như khảm vàotrong không gian và như một đám mây hỗn loạn bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô bé. Cùng lúc đó, bên cạnh viên lục lạc lơ lửng giữa trời cũng bùng lên một đám mây tương tự. Hai đám mây kí tự như tương đồng với nhau, đồng thời bùng lên và vụt tắt đi trong khoảnh khắc. Để trong sự bất ngờ cực lớn của mọi người,Linh đột ngột hiện ra, vẫn còn tiếp tục thực hiện động tác lộn người đá móc còn đang dang dở. Chỉ là bây giờ, vị trí mà mu bàn chân vung qua đã có viên lục lạc thay cho trái cầu. Kỹ năng đặc thù của Innocence mảnh {Chuông Thánh Tích} [Angel Sky – Bước Nhảy] - Ringggg…! – Từ giữa không trung, con lục lạc như một viên đạn pháo bắn chéo xuống mặt đất này, tốc độ chẳng thua gì so với cú móc vào mặt thằng Thi ban nãy, thêm vào lợi thế độ cao, lực lại còn mạnh hơn một phần. - Ring…! – Con lục lạc lại một lần nữa nẩy lên và nạn nhân lần này là thằng Minh vẫn đang mải ngửa mặt lên cười như Việt kiều về nước. Không khác gì thằng bạn, Minh lập tức ngay đơ ra, cơ thể cứng ngắc đổ thẳng xuống nền nhà. Vẻ mặt hai thằng giờ gần như nhau, mức độ thương tích cũng tương tự, chỉ là thằng Thi thì trề miệng xuống, còn nó thì nhếch miệng lên, vẫn bảo trì nguyên nét cười trước đó. Cơ thể còn tiếp tục thực hiện nốt biên độ động tác, cho đến khi hoàn chỉnh một vòng tròn thì cũng là lúc đôi chân quấn đầy hoa văn dây leo tiếp đất. - Hựm…! – Khẽ hừ lên một tiếng, dù [Thanh Sắc Ban Lan] đã triệt tiêu phần lớn lực xung kích nhưng rơi xuống từ độ cao như thế, đôi chân vẫn có chút tê dần. Một chút loạng choạng để lấy lại thăng bằng, Linh vội ngẩng mặt lên với nụ cười rạng rỡ đã nở sẵn trên môi. Thế nhưng, đón chào em không phải là tiếng cười khích lệ và những câu khen ngợi mà Linh đã tưởng. Thay vào đó, là nét mặt đông cứng với cái vẻ không ngờ của cả đám người. Giật mình,đôi mắt linh động đảo quang và rất nhanh, Linh nhận ra hai đứa “Nạn nhân” của mình. “A…!” lên một câu đầy hốt hoảng, cô bé vừa lấy lại sự tự tin lập tức trở lại với cái vẻ bối rối, lần này còn pha thêm chút hoảng loạn và cả sự vội vàng vô cớ. Tiếng kêu của Linh cũng như sực tỉnh cả đám người, vậy là cả một khoảng Đại Sảnh lại nháo nhào cả lên, đứa chạy xem hai thằng, đứa vây quanh Linh, lại có đứa mở bảng thông tin hoán đổi. Riêng Nam điên, hai đại ca đều bị hạ hết rồi, chẳng biết làm gì hơn nên hắn lại “Vừa chạy vừa la hét”. Thằng Văn cũng mặc kệ cho cái sự hỗn loạn này diễn ra mà giấu mặt vào giữa hai đầu gối, không biết lại đang tính toán cái gì. ----- KDL --------- - Ringgg… ringg… ring… - Không được tiếp tục đón đỡ, con lục lạc rất nhanh rơi xuống nên Đại Sảnh, cố gắng nẩy lên vài cái rồi bất lực nằm yên. Trong khi Linh đang cuống hết cả lên, vừa vì sợ bản thân lại gây ra lỗi lầm gì đó, lại vừa vì bị mấy đứa đồng đội vây quanh. Thằng Nam điên vẫn “Vừa chạy vừa la hét” càng làm cho tình hình thêm rối loạn. Để mặc cho con lục lạc nằm lẻ loi một chỗ. Thế nhưng, “Vũ khí trừ tà” không phải là dạng vừa đâu, chẳng có món nào là tầm thường cả. - Cạch… - Một tiếng động nhỏ vang lên, như thể một cơ cấu gì đó bên trong con lục lạc được kích hoạt và: - Vút… - Như bị một sức hút vô hình nào đó kéo đi, con lục lạc bay thẳng vềphía cô bé Linh – chủ nhân của mình. Quỹ đạo đương nhiên là theo một đường thẳng tắp và không may, đúng lúc thằng Nam điên đang “Vừa chạy vừa la hét” lướt ngang qua đó. - Ringggg…! Chỉ là lực tự kéo về, lại va vào sau gáy nên không đứt ngay như hai thằng đại ca của hắn.Sau khi ngã vập mặt xuống đất, Nam vẫn còn ngóc đầu dậy, phun ra một câu: - ĐƯỢC…! - Rồi mới yên bình gục hẳn.
----- KDL --------- Giáo đường vắng chiều buồn không hạt nắng Gió ngân nga tiếng chuông cõi thiên đường… - Lan Thi. ... Truyện được thựchiện bởi nhóm viết: Hoa Bão Viết chính: Lan_Thi Phụ tá: Minh_Thần,Sói lạc lối Cộng tác viên: Mộc Chi,Sao Na