*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đời là những chuyến phưu lưu.
…
- Kiểm tra hành trang lần cuối – Giọng nói của thằng Minh văng vẳng trong không gian Đại Sảnh.
6 giờ 05 phút sáng ngày thứ 6. Theo như kế hoạch, hôm nay sẽ là ngày bọn nó thực hiện kì tập huấn đặc biệt nhất của tiểu đội luân hồi, huấn luyện thực chiến trong thời gian của “Giờ phưu lưu”.
Hàng loạt những âm thanh “Lạch cạch, xột xoạt” lập tức vang lên, hỗn loạn nhưng nhẹ nhàng. Mặc dù, từ sáng sớm đến giờ, đây không có phải là lần đầu tiên bọn nó kiểm tra lại hành trang nhưng chẳng đứa nào dám qua quýt cả.
Khẽ gật đầu hài lòng trước sự chấp hành mệnh lệnh của lũ đồng đội, Minh chậm rãi tiến tới chỗ thằng bạn thân của mình.
Cách chỗ cả tiểu đội đang tập trung không xa, thằng Thi cũng vừa bỏ một con cờ lê nhỏ xuống. Nó nhận cái khăn bông mà Cỏ May đứng bên cạnh đưa cho để lau vết dầu mỡ dính trên tay rồi tiện tay lau luôn cả mặt. Trước mặt nó, phải cỡ hơn chục chiếc xe có ngoại hình gần giống như là xe máy và thậm chí là cả một con ô tô việt dã.
- Thế nào rồi mày? – Minh hất cằm hỏi.
- Ngon lành – Thi trả lời. Nó vừa cười vừa đưa ngón tay dính đầy dầu máy của mình lên quệt mũi làm cho vệt dầu vẽ ra một vết dài lên má.
- Bố kiếm tra ngon lành hết cả rồi. Bọn mày tập như phá đấy… – Để mặc cho Cỏ May dùng khăn tay lau đi vết dầu trên má mình, thằng Thi lại đưa cái tay bẩn đấy lên vuốt ngược mái tóc rối ra sau đầu. Mái tóc vốn bất trị nay thấm thêm chút dầu bóng lại ngoan ngoãn hẳn, mượt đều thẳng tắp mà nếp nào ra nếp đấy, mỗi tội cái mùi hơi bị không vui - …Nguyên dàn xe xịn đổi mất những hơn hai ngàn điểm để cho bọn cục súc chúng mày chạy tập có hơn hai hôm mà đã báo hỏng mẹ nó hết rồi. Chả biết xót xe gì, đấy là bố đã tính trước gia cố qua thêm rồi đấy.
Đúng như đã nói từ trước, lần này bọn nó mang theo phương tiện cơ giới vào bản đồ. Rút kinh nghiệm từ ba bản đồ vừa qua, hầu hết hoạt động chính của bọn nó đều là cắm đầu mà chạy. Khi thì là chạy để đuổi theo mục tiêu, khi thì là vì yêu cầu nhiệm vụ, mà phần nhiều thì là chạy trốn. Những lúc đó, đứa nào cũng cảm thấy, có vẻ như hai chân là không đủ dùng.
Phải liên tục nâng cao khả năng sống sót của mình bằng mọi cách, chỉ có như vậy thì mới có thể sinh tồn được ở Kho Dữ Liệu này. Mà thứ để tăng cao khả năng sống sót thì không chỉ có sức mạnh cơ thể, không chỉ có kĩ năng phi thường, mà nó còn đến từ trang thiết bị nữa. Đó là vũ khí, đó là trang phục bảo vệ, đó là vô số nhu yếu phẩm thiết yếu. Với tư cách là những “Người chế tạo”, hai thằng bọn nó chưa bao giờ coi nhẹ về phương diện này.
Đầu tư hơn hai ngàn điểm, bọn nó trực tiếp hoán đổi ra tất cả 8 phương tiện di chuyển cá nhân và 1 phương tiện vận tải hạng nặng. Tám chiếc dành cho cá nhân kia hầu hết đều có dạng xe gắn máy nhưng hình thù mỗi cái lại một khác nhau. Có con hầm hố chẳng khác gì xe phân khối lớn, có con lại thanh toát gọn gàng như một cánh én chao nghiêng. Có con hai bánh dày như ô tô, có con lại ba bánh không đối xứng để giữ thêm một thùng chứa ghế ngồi bên cạnh.
Những chiếc xe nhày đã được đổi ra từ hai hôm trước để cho bọn thành viên tiểu đội luyện tập làm quen. Mục tiêu đề ra là cho đến ngày tiến vào bản đồ bằng {Vé phưu lưu khứ hồi} thì mỗi đứa phải sử dụng thành thạo ít nhất từ ba phương tiện trở lên. Mới nghe qua thì có vẻ bất khả thì vì trong bọn nó, có những đứa mà trước kia đến xe gắn máy còn chưa từng học lái. Bọn nó cũng không thể bỏ hết cả chương trình luyện tập vốn có, cả vô số những việc cá nhân khác mà cắm đầu vào lái xe hết. Vô cùng gấp rút, phải nói là không có thời gian, thế nhưng, bọn nó lại có một thứ khác:
“Đặc tính không thể tử vong và tự động khôi phục của Khu Lưu Trữ”.
Lợi dụng điểm này, bọn nó có thể tập chạy xe bằng những cách liều mạng nhất chúng nghĩ ra. Khi gặp tai nạn, nhẹ thì cứ để kệ nó tự phục hồi, nặng quá thì bỏ ra thêm tí điểm để đẩy nhanh tốc độ, thế là lại bò lên xe và liều mạng tiếp.
Bằng cái cách gần như hành xác thế, cuối cùng kì tích cũng phát sinh. Ngoài trừ Sognare ra thì hầu hết bọn nó đều đạt chỉ tiêu yêu cầu.
Còn một chiếc xe vận tải nữa, bọn nó hoán đổi một chiếc thuộc dòng ô tô việt dã. Đối với thứ này, không yêu cầu tốc độ quá cao mà đặt nặng khả năng ứng phó với mọi loại địa hình, sức chống chịu trước những điều kiện môi trường khắc nghiệt nhất.
Những chiếc xe thuộc về loại trang bị khoa học viễn tưởng được chế tạo bằng những loại chất liệu tương lai có tính chất vô cùng tốt, hệ thống cân bằng và điều khiển ưu việt. Đặc biệt, hệ thống động lực sử dụng nguyên liệu là những thỏi pin năng lượng điện, khi vận hành rất là ổn định và cực ít phát ra tiếng ồn.
Để cho đảm bảo, toàn bộ đều đã được thằng Thi nâng cấp nhẹ qua một lần. Chỗ nào thấy hơi yếu thì gia cố thêm, chỗ nào cần thiết thì bọc qua giáp, hệ thống động lực cũng bổ sung thêm một động cơ nổ chạy bằng hidro lỏng đề phòng cho những trường hợp bị công kích điện từ. Lại còn cẩn thận khoác thêm một lớp phủ ngụy trang có khả năng thay đổi màu sắc theo những mẫu có sẵn hoặc tùy chỉnh lên nữa.
Vậy là lần này, tính cơ động của tiểu đội bọn nó sẽ tăng cao lên rất nhiều.
Kiểm tra kĩ lưỡng xong xuôi, thằng Thi bắt đầu thu những chiếc xe nhỏ vào trong thẻ bài phong ấn. Mỗi tấm thẻ chẳng to hơn lá bài tây bao nhiêu, có thể chứa được 1 chiếc xe, cái này sẽ phát cho từng đứa, vừa gọn nhẹ, lại tiện mang theo.
Cả con ô tô việt dã cũng phải thu vào trong thẻ nữa.
- Cộp cộp… - Dùng mũi giày đá đá vào cánh cửa ô tô, thằng Thi gân cổ hét vào bên trong – Xong chưa? Lâu thế…!? Nhanh lên không muộn mẹ nó giờ…!
- Cạch… - Có vẻ như bên trong có người, cánh cửa xe bật mở sau một tiếng vang nhỏ.
- Coi như là tạm ổn… - Có tiếng nói và thằng Văn mặt lạnh như đít chai bia chui ra từ bên ghế lái phụ - Hệ thống định vị và thông tin đã đồng bộ xong, trình tự động và trí năng cơ bản cũng cài đặt vào rồi.
Rời khỏi ghế lái phụ chẳng được bao nhiêu bước, Văn lại lập tức đặt ngay mông xuống ghế của chiếc xe lăn ngay gần đó mà phát ra tiếng thở phào. Cùng lúc đó, từ phía bên kia, cánh cửa xe gần vị trí vô lăng cũng bật mở để cho một thân ảnh thướt tha bước ra ngoài.
Một khuôn mặt trái xoan, không phải là rất đẹp nhưng dễ nhìn. Một mái tóc ngang vai năng động mà không mất phần nữ tính. Vài hạt tàn nhang bên dưới đôi mắt sáng không phá đi nét duyên dáng mà lại tạo nên điểm nhấn. Thân hình không quá cao nhưng đủ để tôn lên vóc người. Một cái áo choàng đen Witch Hunter dành cho tân thủ khoác ngoài, váy thổ cẩm chỉ đủ che đầu gối, áo voan trắng cùng với chiếc khăn thổ cẩm vắt chéo qua ngực, tất cả kết hợp nhuần nhuyễn với nhau tạo ra nét đẹp đặc trưng của người con gái vùng cao.
Cô gái đó khẽ mỉm cười, hơi cúi đầu coi như chào hai thằng rồi nhẹ nhàng đi đến chỗ thằng Văn, rất tự nhiên mà đứng sau lưng nó, hai tay nắm lấy tay đẩy của cái xe lăn.
Chỉ hơi ngước mắt lên nhìn rồi khẽ gật đầu, thằng Văn cũng nở một nụ cười hiếm hoi. Để mặc cho cô gái đó đẩy nó đi về phía đám còn lại của tiểu đội đang tâp trung, một nét thất thần bị giấu nhanh vào đáy mắt.
- Đù…! – Giọng thằng Minh cảm thán – Tao không biết là như vậy cũng có thể được đấy.
- Tau cũng thế - Thằng Thi đồng tình, trong giọng nói còn pha thêm vài phần tiếc rẻ - Nếu mà trước tìm được cái cách này sớm bố cũng tích điểm đổi cho mình một em cơ bắp về để thị uy với đời rồi… - Chiếc xe việt dã biến mất trong tiếng thở dài của nó.
----- KDL---------
Tiểu đội bỗng nhiên nhiều thêm một người. Đây là chuyện lạ vì bây giờ bọn nó vẫn đang ở trong không gian của Khu Lưu Trữ. Không thể nào là biên chế tân thủ của mỗi đợt tuyển quân, cũng chẳng phải là nhân vật trong bản đồ bị kết nạp thành luân hồi giả. Cái này là do thằng Văn.
Chuyện là thế này.
Tối hôm qua, khi đã quá nửa đêm rồi mà thằng nhóc Văn lại bỗng nhiên giở chứng gọi hai thằng Minh, Thi ra ngoài Đại Sảnh. Ban đầu thì dở tay ở xưởng chế tạo nên bọn nó cũng không muốn đâu, lại còn phải đi ngủ một tí để mai lấy sức nữa chứ. Thế nhưng thằng Văn lại nói là có việc quan trọng lắm, liên quan đến mạng sống của cả tiểu đội trong bản đồ. Đến tận lúc đó hai thằng mới miễn cưỡng chui ra, dù sao thì sự việc nghe cũng có vẻ nghiêm trọng, với lại phải có sự tôn trọng cần thiết dành cho những đứa thuộc dạng “Con nhà người ta” nữa.
Ra đến ngoài Đại Sảnh rồi không ngờ ngoài thằng nhóc Văn ra còn có cả Thủy đang đợi ở đó nữa. Còn những đứa khác vẫn đang say giấc nồng.
Có vẻ như đã đủ người, thằng nhóc Văn vào đề luôn như nó vẫn thường làm vậy. Ban đầu nó đặt vấn đề về các khả năng hi sinh ngoài ý muốn khi tham gia vào các bản đồ. Sau đó nó chứng minh rằng năng lực y tế của tiểu đội này thật là quá thấp và quả đúng là như thế thật. Hộp y tế hiện tại vẫn do Cỏ May giữ, nhưng cô bé này lại chỉ học sơ qua một lớp sơ cấp cứu mà thôi, trình độ y tá còn chưa tới chứ đừng nói là đảm nhiệm vai trò bác sĩ quân y. Hai thằng cũng có nghiên cứu y thuật một chút, thế nhưng lại là giải phẫu cơ thể người, tấn công vào nơi nào thì đau nhất, là sơ đồ huyệt đạo, đánh vào huyệt nào có thể gây tử vong, nó tóm lại là nghiên cứu về cách giết người chứ cách cứu người thì bọn nó không có biết.
Đã chỉ rõ ra được quan điểm không thể chối cãi, thằng Văn bắt đầu nói đến mục đích chính của mình:
“Chỉ cần hai ngàn điểm, ta sẽ kiếm cho các ngươi một quân y xuất sắc”
Dù không biết thằng nhóc kiếm quân y bằng cách nào nhưng nghe có vẻ hấp dẫn phết, thôi thì thử một chút chắc cũng không sao. Với suy nghĩ đơn giản, thiếu cái gì thì cứ sắm thôi, hai thằng nhanh chóng nhất trí tán thành. Thủy cũng đồng ý sau một lúc đắn đo suy nghĩ.
Thế là lại hai ngàn điểm nữa được chuyển cho thằng Văn.
Không một chút do dự, vừa nhận được điểm Văn liền lập tức mở ra màn hình ảo của Hệ Thống Hoán Đổi.
Thằng Văn không có ý định giấu nên ba đứa kia cũng chẳng khách khí mà cùng ngồi lại xem.
Màn hình hoán đổi lướt nhanh qua vài đề mục rồi dừng lại. Một ô hoán đổi bị phóng to ra, chắc chắn là đã được chuẩn bị từ trước, thằng Văn lập tức lựa chọn xác nhận.
Thao tác của Văn quá nhanh nên sau khi mọi việc đã xong cả rồi bọn nó mới kịp đọc được thông tin trong bảng hoán đổi:
[Quyền truy cập đặc biệt vào kho lưu trữ thông tin linh hồn]
Nơi lưu trữ thông tin linh hồn của toàn bộ những người đã chết ở Thế Giới Gốc dưới dạng những bản ghi kí ức.
Khách truy cập có thể bỏ ra một cái giá nhất định để sao chép bất kì thông tin linh hồn nào tồn tại trong “kho”, cái giá phải bỏ ra tùy thuộc vào mỗi một linh hồn cụ thể.
Tiêu hao cho mỗi lần truy cập: 1 huy chương vận mệnh cấp 1 sao và 1 điểm tích lũy.
À ừ! Linh hồn, một thứ nguyên liệu siêu hình không thể thiếu để tạo ra một thực thể sống bất kì. Ở Thế Giới Gốc, linh hồn hầu như chỉ mang ý nghĩa của một biểu tượng tâm linh. Chưa từng có một giả thiết hay thí nghiệm nào chứng mình về sự tồn tại hay không tồn tại của linh hồn được chính thức thừa nhận cả. Nó cũng là vấn đề bị đem ra bàn cãi vô số lần của những nhà triết học.
Đó là ở Thế Giới Gốc.
Còn ở đây, tại Kho Dữ Liệu này, “Linh hồn” lại bị cái hệ thống biến thái này trực tiếp lưu trữ thành thông tin dưới dạng những bản ghi kí ức. Theo sự lí giải của Kho Dữ Liệu, chính kí ức là thứ để tạo nên một con người hoàn thiện. Nó đại diện cho những thứ mà con người đó đã trải qua, nó là cơ sở để hình thành nên tính cách, nó lưu trữ hành vi thói quen cả tốt lần xấu của một con người. Chính những thứ đó tạo ra sự khác biệt của từng cá thể trong cả một cộng đồng, tạo ra những “Linh hồn” độc nhất.
Ngay khi lệnh “Xác nhận” được thông qua, màn hình hoán đổi lập tức biến hình. Vô số màn hình cong hiện lên chung quanh người thằng Văn, những cái màn hình bán trong suốt và cực kì lớn. Ở trong những cái màn hình lớn đó lại bị chia ra thành rất nhiều ô nhỏ, và trong mỗi một ô nhỏ lại có vô số khuôn mặt đang biến đổi liên hồi.
Nhắm mắt và nghĩ về người mà mình cần tìm kiếm. Sau khi hệ thống thu được đủ thông tin để đối chiếu đồng bộ với dữ liệu đã có, thông tin về linh hồn được tải ra ngoài, biểu thị bằng một hình ảnh của người đó kèm theo một dòng nhỏ ghi danh tự và số hiệu của thông tin lưu trữ.
1000 điểm tích lũy và 1 huy chương cấp 1 sao để thằng Văn đổi ra thông tin linh hồn cần thiết, cái giá của một linh hồn bình thường không có gì đặc biệt.
Hoán đổi thông tin linh hồn xong xuôi, mọi màn hình ảo đều nhanh chóng biến mất thế nhưng, đối với thằng Văn, mọi việc chỉ vừa mới bắt đầu.
Đồng thời kích hoạt lên hàng loạt những mục hoán đổi bất đồng, lấy “Thông tin linh hồn” vừa rồi làm cơ sở, thằng Văn bắt đầu đắp lên một thực thể hình người.
Thời gian khẽ nhích từng chút một, điểm tích lũy cũng nhanh chóng tiêu hao. Vô số lệnh xác nhận hoán đổi được Văn thực thi cùng một lúc. Chế tạo khí quan cơ thể, đồng bộ hóa toàn bộ theo thông tin linh hồn, điều chỉnh các chỉ số cơ bản tương quan và cuối cùng là nạp vào dữ liệu của những bản ghi kí ức.
- Phụt… - Giống như màn hình tivi bị tắt đi đột ngột vậy, vô số khung hoán đổi đồng thời biến mất trong một tiếng vang không có thực. Không gian đang ngập tràn hình ảnh của chuỗi thao tác cực tốc của thằng Văn bỗng nhiên rơi vào tĩnh lặng. Sự biến đổi tương phản mãnh liệt làm cho cả ba đứa đang đứng xem phải giật mình. Một thoáng chốc ớ người… Rồi, không để cho bọn nó kịp phản ứng, khoảng không gian trước mặt thằng Văn lại bắt đầu biến đổi.
- Kịch…! – Một khoảng tròn nho nhỏ trên nền Đại Sảnh bắt đầu biến đổi. Những hình vẽ trận pháp và kí tự kì lạ xuất hiện ngày càng nhiều. Khẽ phát ra một tiếng kêu, cái khoảng tròn đó trồi lên khỏi mặt đất tạo thành một hình trụ thấp ngay trước người thằng Văn, những hoa văn kí tự vẫn còn đang xuất hiện.
Từ đâu đó trên cao, một cột ánh sáng trắng nhu hòa buông xuống, lọt ngay vào bề mặt của cái khối hình trụ vừa nhô lên. Chưa dừng lại ở đó, cách mặt đất gần hai mươi mét, từ ba hướng khác nhau cũng xuất hiện ba cái ống khổng lồ phát ra ánh sáng màu xanh lam đậm. Mỗi cái ống đều được lồng trong khung bảo vệ màu bạc trắng, uốn lượn mà hoa mĩ. Ba cái ống xếp thành một hình tam giác đều lấy vị trí khối trụ lúc trước làm trung tâm, một đầu bịt bằng hướng lên trên và đầu còn lại tạo hình như vòi phụt thì chếch về phía dưới.
- Bùnggg! – Toàn bộ kí tự in trên khối trụ đồng loạt sáng lên, cột sáng trắng từ trên cao hình như cũng mạnh lên một chút và cũng lúc đó, vô số vòng sáng pháp trận cùng hiện lên, bủa quanh ba cái ống, một thứ tia sáng màu xanh lam bắn ra từ mỗi vòi phụt và hội tụ với nhau tại bề mặt đỉnh trên khối trụ.
- Hiện… - Từ bề mặt khối trụ, một đốm sáng màu lam bay lên, rồi hai đốm, ba đốm… vô số đốm thoát ra khỏi bề mặt đỉnh. Những đốm lam ban đầu còn bay toán loạn trong cột sáng trắng nhưng rất nhanh sau đó, chúng bắt đầu hội tụ.
Giữa vầng hào quang rực rỡ thoáng hiện ra một hình người.
Hơi chút mơ hồ, lại thêm chút lóa mắt nên không nhìn được rõ, thế nhưng có thể dễ dàng nhận ra được, bóng hình kia chính là một người phụ nữ.
Chà chà! Xem nào. Ngực lồi, mông cong, eo mảnh khảnh. Mới chỉ có thể thôi đã đủ khiến cho hai thằng Minh, Thi chảy nước dãi đầy mồm rồi. Không thể để sự việc tiếp tục phát triển thêm được nữa, Thủy lập tức ra tay.
- Crốp…! – Một âm thanh khốc liệt vang lên, hai thằng bình yên gục ngã trong khi nước dãi vẫn chảy tòng tòng.
Đó, toàn bộ sự việc nó là như vậy. Cho đến khi hai thằng tỉnh dậy đã là mười mấy phút sau rồi, khi đó mọi việc đã đâu vào đấy, bên cạnh thằng Văn đã xuất hiện thêm một cô gái trẻ.
- Cậu gầy đi…!
- Ừm…
- Bao lâu rồi cậu chưa cắt tóc…?
- Ừm, không nhớ…
- Cơ thể cậu dạo này thế nào? Có hay đau ở đâu không?
- Vẫn ổn…
- Nói điêu! Làm sao mà ổn được. Nào, để tôi xem cho nào…
- Ấy…
Mặc kệ sự chống cự trong vô vọng và vẻ bất đắc dĩ của Văn, cô gái đó cứ tùy ý lật qua lật lại thằng nhóc mà sờ nắn. Sau khi cả người thằng Văn đều bị cô ta sờ qua một lượt, để cho hai gò má nó phiếm lên một chút sắc hồng hiếm hoi thì mới dừng lại.
- Cậu cao hơn…! – Cô gái khẽ cười, nhìn thẳng vào mặt Văn mà nói.
- Ừ…! – Mặt vẫn còn nóng, Văn đưa ánh mắt ra chỗ khác lảng tránh. Thực sự thì nó vẫn chỉ là trẻ con thôi, bị sờ như vậy liền cảm thấy ngượng hết cả người.
- Từ đó đến nay, đã bao lâu rồi? – Câu hỏi của cô gái gần như chẳng có chút nào ăn nhập.
Cơ thể Văn hơi chững lại một cái, nhưng ngay sau đó, nó liền lập tức thở ra, trả lời:
- Ba năm…
- Vậy ư… - Trong mắt cô gái trẻ thoáng qua một tia thất lạc, lại có thêm một chút mịt mờ. Nhưng tất cả chỉ là thoáng qua trong một khắc, cô gái nhoẻn miệng cười, nụ cười rạng rỡ - Cuộc sống của cậu ra sao rồi? Không có tôi trông chừng chắc là khó khăn lắm phải không!? Hi hi…
- Ừ thì tàm tạm…
- …
Tránh ở một bên, ba đứa bọn nó không dám làm phiền. Phút giây đoàn tụ bao giờ cũng thiêng liêng và những con người từng chịu đau thương xa cách đáng được hưởng trọn vẹn khoảnh khắc này.
- Văn nói, cô ta trước kia là y tá riêng của nó khi còn là thí nghiệm phẩm của dự án Nhân Thần – Thủy bắt đầu kể lại cho hai thằng.
- Thành viên của dự án Nhân Thần à…? – Thằng Minh hỏi lại, nhưng nó không đợi câu trả lời – Thế thì được đấy, trong đó dù chỉ là một hộ lí nhỏ thôi cũng là cử nhân đại học y, tốt nghiệp hạng ưu trở lên cả đấy.
- Chuẩn mẹ luôn – Thằng Thi chen mồm vào – Đừng thấy nó xưng y tá mà khinh, nếu đem ra ngoài thì trình độ kiểu gì cũng phải cao hơn hẳn một vị bác sĩ thông thường cho mà xem.
Trao đổi đôi câu, ba đứa bọn nó chào nhau ra về. Thủy thì được phép tiếp tục giấc ngủ của mình còn hai thằng, có lẽ đêm nay lại phải tăng ca.
----- KDL---------
Sự việc tính ra có vẻ hơi vòng vèo rắc rối, thế nhưng thôi kệ. Bọn nó vốn đã đông người rồi, giờ thêm một đứa cũng chẳng chết ai. Lại có quân y.
Cô bé tên Hồ Si Na, người Pa Kô. Theo tinh thần tự nguyện công khai thì bọn nó được biết là Na đã từng sống hai mươi ba năm, tốt nghiệp loại ưu đại học y Hà Nôi, chuyên ngành bác sĩ đa khoa. Do lí lịch trong sạch, gia đình có công với cách mạng, lại sớm kết nạp Đảng viên nên khi vừa ra trường đã nhận được lệnh cưỡng chế xung quân ngay lập tức. Sau đó là tham gia vào dự án Nhân Thần, làm một y tá nhỏ. Được giao nhiệm vụ chăm sóc theo dõi một thí nghiệm phẩm thuộc dòng “Sáng Thần” đời thứ 2, chính là thằng nhóc Văn bấy giờ. Thậm chí, cái tên “Văn” này của nó cũng là do cô ta đặt cho chứ vật thí nghiệm như bọn nó chỉ có mã vạch chứ lấy đâu ra tên.
Ngày ngày chăm sóc, Si Na coi thằng Văn như cậu em nhỏ trong nhà mà đối đãi. Con người không phải là cục đá, trẻ nhỏ lại càng dễ tiếp nhận yêu thương, tình cảm của cả hai dành cho nhau tương đối tốt. Cho đến khi, sự kiện “Nhân Thần bạo loạn” phát sinh. Rồi những gì diễn ra tiếp sau đó thì không hay nữa. Chỉ biết là đến cuối cùng, thằng Văn trốn thoát, sống chui lủi bên ngoài. Còn Si Na, cô nằm trong danh sách những nhân viên tử nạn.
Thu hồi lại ánh mắt khỏi bóng người thướt tha đang đẩy xe lăn cho thằng Văn, hai đứa bọn nó trở lại với công việc của mình. Thằng Minh kiểm tra lại bản hợp đồng phưu lưu còn thằng Thi thì đi phát những tấm thẻ phong ấn chứa xe cho từng đứa.
6 giờ 30 phút, quân trang xong xuôi, nai nịt gọn gàng, toàn bộ mười ba đứa của tiểu đội luân hồi, cộng thêm em châu chấu Nếp đậu trên đầu thằng Minh nữa cùng nhau đứng tụm vào một chỗ. Vũ khí sẵn sàng, đội hình xếp sẵn, không giống như khi tham gia vào bản đồ chính thức, giờ phưu lưu sẽ không chuẩn bị sẵn một không gian bất khả xâm phạm làm điểm khởi đầu đâu nên cứ phải bày ra tư thế phòng thủ trước cho nó chắc, chẳng thể biết được bọn nó có bị ném vào giữa một trận chiến nào không nữa. Thậm chí, cơm sáng bọn nó cũng phải dùng từ tận một tiếng trước rồi chứ vác một cái bụng đầy ních thức ăn thì đánh nhau khổ lắm.
Giờ lành đã điểm.
Đứng ở chính giữa đội hình, vị trí được trọng điểm bảo vệ, Cỏ May từ tốn xé đôi một tờ giấy nhỏ trông như vé tàu hỏa. Cùng lúc đó, bản hợp đồng phưu lưu trong tay thằng Minh không bốc cháy nhưng cũng tự tan thành tro. Những mảnh tàn tro bay ngược lên trời và xung quanh đội hình của bọn nó cũng bắt đầu xuất hiện những khối cầu bóng tối.
- 2… - Có đứa nào đó thì thầm đếm
Sẽ mất 2 giây để mở ra cổng không gian một cách hoàn toàn. Trong khoảng thời gian đó, những khối cầu bóng tối cứ liên tục thay đổi kích thước của bản thân và xếp hàng với nhau xoay quanh đội hình tiểu đội trên cùng một quỹ đạo.
- 1… - Cả lũ cùng nín thở, ngưng thần, đợi chờ một điều chưa biết
- Bụp… - Không một lời báo trước, toàn bộ những khối cầu bóng tối cùng đồng loạt lật mình lao thẳng về phía trung tâm của quỹ đạo tròn lúc trước, vị trí mà cả tiểu đội đang co cụm đội hình. Và chỉ như một cái chớp mắt, cả lũ chúng nó như một hình chiếu bị tắt vụt đi, biến mất trong một tiếng vang nhỏ vô cùng.
----- KDL---------
Đối với lũ luân hồi giả, bọn nó chỉ cảm thấy toàn bộ hình ảnh trước mắt thoáng vặn vẹo, cảm giác không trọng lượng trong một khoảnh khắc bất ngờ, thậm chí, chưa kịp bất ngờ thì toàn bộ khung cảnh xung quanh đã thay đổi hẳn. Đôi chân chạm đất nhưng không hiểu sao cứ có cảm giác không chân thực mấy. Còn chưa kịp định thần lại thì bất ngờ có một giọng nói vang lên ngay trong đầu mỗi đứa.
- Kích hoạt “Giờ phưu lưu”, thời gian còn lại: 72 tiếng, bắt đầu đếm ngược.
- Do sử dụng vé phưu lưu khứ hồi theo diện luân hồi giả trở về bản đồ đã qua, dịch vụ của chúng tôi buộc phải sử dụng một “Cột mốc không gian” làm điểm kết nối, yêu cầu toàn bộ khách hàng trở về điểm kết nối trước khi kết thúc “Giờ phưu lưu”. Quá thời gian đó, mọi phát sinh ngoài ý muốn liên quan đến du lịch thời không của khách hàng chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm. Vị trí của “Điểm kết nối” đã được tải vào card.
- Lưu ý: do từ chối dịch vụ buộc định không gian dành cho toàn bộ thành viên đoàn phưu lưu nên xuất hiện lỗi ngẫu nhiên. Từng thành viên của đoàn phưu lưu sẽ xuất hiện ngẫu nhiên trong một khoảng không gian có bán kính cách “Điểm kết nối” 10km.
- Cuối cùng. Chúc các bạn bình an và có một chuyến phưu lưu thú vị. Cảm ơn đã sử dụng dịch vụ này.
- Đù…! – Nghe đến câu cuối cùng, nhiều đứa liền giật nảy cả người. Đến bây giờ bọn nó mới để ý, thực sự là bên cạnh mình chẳng còn một ai. Ớ người ra một lúc, rồi một tâm trạng chung dâng dần lên trong lòng nhiều thằng trong cả bọn…
- Bị lừa rồi…!!!
…
----- KDL---------
Bạn bè dăm đứa hợp rồi tan
Đứa thành phân bón đứa làm quan
Đứa say ngất ngưởng cười nhân thế
Đứa ngồi cắn bút, viết hoang tàn...
...
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão
Viết chính: Lan_Thi
Phụ tá : Minh_Thần
Sói lạc lối
Cộng tác viên: Mộc Chi
Sao Na