Khó Chơi - Ngư Sương

Chương 7: Giải thích




Cả người Đường Nghênh Hạ tựa như bị sét đánh trúng, đứng tại chỗ, Lục Chẩm Thu đã đi vào trong đại sảnh, cô đi về phía trước hai bước, điện thoại tích tích vang lên, cúi đầu, là Dư Ôn gửi tới tin nhắn: [ Không sao chứ? Có chuyện gì vậy? ]
Cổ họng của cô khô khốc, cảm giác ngột ngạt bị đè nén ở trong ngực, chỉ thiếu chút nữa, cô đã xúc động chạy đi tìm Lục Chẩm Thu, tin nhắn này của Dư Ôn như một gáo nước lạnh, xối từ trên đầu xuống khiến cho cô bình tĩnh lại.
Vẫn chưa thể cho mọi người biết về tình yêu của họ.
Ít nhất hiện tại, không thể.
1
Đường Nghênh Hạ gửi cho Dư Ôn một cái không có việc gì liền nắm chặt điện thoại, dư quang liếc thấy người ở bàn bên kia đều đứng lên, không lâu sau mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, Lộc Ngôn nói: "Không còn sớm, mọi người giải tán đi."
Những người khác cũng tán gẫu không sai biệt lắm, không có ý kiến, Dư Ôn đứng bên cạnh Đường Nghênh Hạ, Lộc Ngôn hỏi: "Hạ Thần, cô đưa Ôn Ôn trở về được không?"
Đường Nghênh Hạ gật đầu: "Được."
Mặt cô có chút tái nhợt, bất quá trời tối, không ai chú ý tới, đoàn người chật chội đi ra ngoài, Dư Ôn và Đường Nghênh Hạ lên taxi, vừa ngồi vững đã hỏi: "Vừa rồi làm sao vậy?"
Đường Nghênh Hạ môi run rẩy nói: "Không có việc gì."
Dư Ôn nghiêng đầu nhìn cô, lúc trước có thể chọn Đường Nghênh Hạ trong một rừng tác phẩm, có một phần là tâm tư của cô ta. Đường Nghênh Hạ ở trong giới này thời gian rất dài, nhân mạch rộng, căn cơ ổn định, độc giả lại nhiều, địa vị trong giới bách hợp chỉ thua Cận Thủy Lan.
1
Cận Thủy Lan đã đến độ cao mà cô ta muốn dùng tiền để mời cũng không thể mời được, nhưng Đường Nghênh Hạ thì khác, thị trường điện ảnh bách hợp vừa mới phát triển, có rất nhiều nhà tư bản đều đang quan sát, lúc này cô ta ký hợp đồng với Đường Nghênh Hạ, là lựa chọn sáng suốt.
Đương nhiên còn có một phần nguyên nhân, cô ta quả thật có hảo cảm với Đường Nghênh Hạ, cho nên mới chủ động tạo ra một chút ái muội, lúc trước mới quen biết Đường Nghênh Hạ, cô ta quả thật không biết Đường Nghênh Hạ có bạn gái, vẫn là sau một cuộc họp báo thấy Đường Nghênh Hạ nhận điện thoại của Lục Chẩm Thu, hỏi tới, nhưng Đường Nghênh Hạ vẫn không công khai, chậm rãi, cô ta cũng coi nhẹ sự hiện diện của Lục Chẩm Thu.
Dù có chia tay hay không, thì ở chỗ cô ta, người như Lục Chẩm Thu đều là sự tồn tại không thể nhìn thấy ánh sáng.
Dư Ôn dựa vào Đường Nghênh Hạ, vỗ vai cô, lo lắng hỏi: "Hạ Thần, bạn gái chị có phải tức giận không?"
1
"Có phải nhìn thấy chúng ta cùng nhau ăn cơm, hiểu lầm không?"
Khi cô ta nói chuyện, hơi thở tràn vào bên tai Đường Nghênh Hạ, mang theo mùi rượu nồng nặc, Đường Nghênh Hạ quay đầu, đè nén cảm xúc nói: "Không có việc gì."
Dư Ôn có chút áy náy: "Em giúp chị đi giải thích..."
Đường Nghênh Hạ nói: "Không cần, chị sẽ nói chuyện với cô ấy."
Trong mắt cô, Lục Chẩm Thu chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, sau đó cô nghĩ đến ngày hôm qua Lục Chẩm Thu gửi tin nhắn cho cô nói Mao Mao không thấy đâu, tám phần là Mao Mao không thấy đâu, cô lại không tự mình trở về hỗ trợ tìm, Lục Chẩm Thu buồn bực, khẳng định là như thế.
Tìm được điểm mâu thuẫn, Đường Nghênh Hạ cũng không nóng nảy như vậy, cô nói với Dư Ôn: "Buổi tối uống không ít rượu, trở về nghỉ ngơi cho tốt."
Dư Ôn hướng cô cười ngọt ngào: "Ừm, được."
Cô ta nói xong không yên tâm dặn dò: "Vậy chị về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho em."
Đường Nghênh Hạ gật đầu, cùng Dư Ôn vẫy tay trước cửa tiểu khu, cô không về phòng ở trung tâm thành phố, mà bảo tài xế trực tiếp lái đến chỗ Lục Chẩm Thu đang ở, nửa đường cô còn mua một bó hoa.
Lúc mới bắt đầu yêu đương, cô thúc giục Lục Chẩm Thu chuyển tới ở cùng cô. Lục Chẩm Thu cảm thấy tiến triển quá nhanh, không đồng ý. Qua hai tháng Đường Nghênh Hạ bắt đầu tham gia chế tác kịch bản, thường xuyên phải tổ chức mở họp video, không thuận tiện sống chung, hai người càng giống như tình yêu qua mạng, mấy năm nay Đường Nghênh Hạ phát triển rất nhanh, vẫn luôn không lạnh không nóng, đến bây giờ trong giới đã là số một số hai, ban đầu cũng muốn công khai yêu đương, có ý định chờ Lục Chẩm Thu ăn sinh nhật ngày đó, cho nàng một kinh hỉ, hai người ở bên nhau vào mùa hè, sinh nhật Lục Chẩm Thu lại bắt đầu vào mùa đông, ngày 1 tháng 11, rất dễ nhớ, nàng thường xuyên nói người nhà nàng đặt sai tên cho nàng, nên gọi là Lục Chẩm Đông mới đúng, Đường Nghênh Hạ lúc đó chỉ cảm thấy Lục Chẩm Thu nói câu này rất đáng yêu.
Nhưng sinh nhật Lục Chẩm Thu còn chưa tới, cơ hội của Đường Nghênh Hạ đã tới trước, bản quyền điện ảnh đàm phán vô cùng thuận lợi, phối hợp với tuyên truyền, khi đó tác phẩm bách hợp của Cận Thuỷ Lan đang rất nổi tiếng, fans kêu gào khóc lóc chờ mong thêm càng nhiều tác phẩm bách hợp xuất hiện, thiên thời địa lợi nhân hòa, Đường Nghênh Hạ thành công, là trong dự kiến.
Cô hưởng thụ các loại hào quang đột nhiên đến, còn có vô số ánh mắt ngắm nhìn, độc thân cũng khiến cô có thể đùa giỡn với fans nhiều hơn, dần dần, cô không nghĩ muốn công khai yêu đương, đôi khi còn đùa giỡn đủ loại với người đọc.
Lục Chẩm Thu chưa từng có ý kiến, cô cũng cho rằng đó là điều hiển nhiên, hoàn toàn quên mất chuyện yêu đương vốn là một chuyện rất bình thường. Nếu như không phải hôm nay Lục Chẩm Thu đột nhiên đề nghị chia tay, Đường Nghênh Hạ sợ là vĩnh viễn cũng không nghĩ tới Lục Chẩm Thu ủy khuất.
Đường Nghênh Hạ đứng trong thang máy, muốn đợi lát nữa nói với Lục Chẩm Thu, cô và Dư Ôn thật sự không có quan hệ gì, đợi đến khi hai bộ điện ảnh của cô định ra, cô liền công khai chuyện yêu đương này.
Rất nhanh, thang máy đã đến, Đường Nghênh Hạ cầm hoa đứng ở cửa, cô không gọi điện thoại cho Lục Chẩm Thu, muốn cho nàng một kinh hỉ, Đường Nghênh Hạ ấn chuông cửa, phản ứng trong dự liệu cũng không vang lên, cô nhíu mày, Lục Chẩm Thu còn chưa trở về?
Sau đó Đường Nghênh Hạ nhìn đồng hồ đeo tay, gần chín giờ, chẳng lẽ còn ở nơi đó ăn cơm?
Đường Nghênh Hạ trong lòng quanh quẩn cảm giác khó hiểu, cô từ trong túi lấy chìa khóa ra mở cửa, bên trong đen kịt, cô bật đèn lên, nhìn về phía hai phòng kia thấy có chỗ nào không thích hợp, sau đó cô lập tức phản ứng lại, Lục Chẩm Thu đi rồi!
Bởi vì Mao Mao không còn ở đây!
Đường Nghênh Hạ trong lòng hoảng hốt, lúc cô buông hoa xuống nhìn thấy trên bàn trà còn đặt một cái chìa khóa, chính là chìa khóa cô giao cho Lục Chẩm Thu, ngoại trừ chìa khóa này ra, còn có một phong bì, Đường Nghênh Hạ mặt trắng bệch, mở phong bì ra, nhìn thấy bên trong nhét mấy tấm vé đỏ còn có một ghi chú: [ Tiền thuê nhà, cảm ơn. ]
Là chữ viết tay của Lục Chẩm Thu!
Đường Nghênh Hạ vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho Lục Chẩm Thu, gọi thế nào cũng không có ai nghe máy, cô mới nhận ra, có thể là không muốn nghe điện thoại của cô, cô không còn cách nào khác, tìm được WeChat, gửi tin nhắn đi, một dấu chấm than màu đỏ thật lớn!
Lục Chẩm Thu cư nhiên kéo đen cô?
2
Đường Nghênh Hạ cảm thấy không thể tưởng tượng, trong lòng hoảng loạn càng sâu, ở bên ngoài quán cơm Lục Chẩm Thu nói chia tay cô còn chưa có loại cảm giác này, hiện tại hậu tri hậu giác biết Lục Chẩm Thu không phải nhất thời hưng khởi, mà là nói thật.
Nàng thật sự muốn chia tay!
Sao lại có thể!
5
Đường Nghênh Hạ lập tức tìm bạn tốt chung của hai người, chỉ là bọn họ cũng không biết Lục Chẩm Thu đi đâu, Đường Nghênh Hạ cắn răng, cuối cùng gọi điện thoại cho Hoa Lạc.
Hoa Lạc vừa tắm rửa xong, vô cùng hâm mộ cùng Lục Chẩm Thu tán gẫu chuyện bồn mát xa tự động, Đường Nghênh Hạ gọi điện thoại tới, tay cô ấy run rẩy, thiếu chút nữa làm rớt điện thoại xuống nước.
Đường Nghênh Hạ đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Hoa Lạc, Thu Thu đâu?"
Hoa Lạc quấn khăn tắm lau tóc ướt, nghe được câu hỏi liền cười khẩy: "Ai vậy? Thu Thu là ai? Lão bà mới của cô không phải là Dư Ôn sao?"
4
Đường Nghênh Hạ nói: "Tôi và Dư Ôn chỉ là bạn..."
"A, chỉ là bạn? Loại bạn nào? Bạn ôm ôm ấp ấp sao?" Hoa Lạc tức giận cười, cô ấy nói: "Đường Nghênh Hạ, mặc dù tôi viết tiểu thuyết, thành tựu không bằng cô, nhưng làm người, cơ bản nhất chính là phải có lương tâm, Thu Thu mấy năm nay đối với cô như thế nào, không cần tôi nói nhiều phải không? Còn cô thì sao? Thời gian cô và Dư Ôn ái muội, căn bản cũng không có nghĩ đến cô ấy, hiện tại cần gì phải giả mù sa mưa? Thu Thu hiện tại chạy? Lại biết sốt ruột sao?"
Điều đó thật sự là đê tiện!
Đường Nghênh Hạ cứng lưỡi: "Tôi..."
Hoa Lạc lại một lần nữa ngắt lời cô: "Cô thật sự may mắn khi gặp phải Thu Thu, nếu là tôi, cô ở bên ngoài cùng người phụ nữ khác làm chuyện xằng bậy, tôi có thể xé da cô đến không còn gì!"
1
Nói xong, cô ấy cúp điện thoại, tâm tình sảng khoái.
Oán khí cả đêm cuối cùng cũng phát tiết ra ngoài, Hoa Lạc ôm điện thoại nhắn tin cho Lục Chẩm Thu: [ Buổi tối có dùng bồn tắm kia không? ]
2
Lục Chẩm Thu đang uống nước, nuốt xuống mới trả lời Hoa Lạc: [ Không có. ]
Hoa Lạc ôm điện thoại, vốn định nói chuyện Đường Nghênh Hạ vừa rồi tìm cô với Lục Chẩm Thu, suy nghĩ một chút lại không nhắn, cô đánh chữ: "Sao lại không dùng? Cậu không biết tôi hâm mộ thế nào đâu! Lần sau chờ Cận lão sư không ở nhà cậu gọi tôi! ]
Lục Chẩm Thu mím môi: [ Cậu nói giống như muốn tới yêu đương vụng trộm vậy. ]
Hoa Lạc: [ Cũng không phải là yêu đương vụng trộm, bất quá tiểu tình nhân của tôi là bồn mát xa tự động! ]
Lục Chẩm Thu khẽ lắc đầu, Hoa Lạc lại nhắn tin: [ Bên kia Tam Thủy còn chưa trả lời cậu sao? ]
Tam Thủy là nền tảng phát sóng trực tiếp lớn nhất hiện nay, hai năm trước đã gửi lời mời tới nàng, chỉ là lúc đó nàng đến chỗ bạn của Đường Nghênh Hạ, khéo léo cự tuyệt Tam Thủy, lần này tìm kiếm nền tảng, một người bạn thường chơi trò chơi với nàng nói rằng có thể giúp đỡ đề cử nàng cho Tam Thủy, Lục Chẩm Thu liền đưa sơ yếu lý lịch cùng tư liệu cá nhân đi.
Đã gần một tuần, vẫn chưa hồi âm.
Lục Chẩm Thu đánh chữ: [ Không vội, chờ một chút. ]
Hoa Lạc liền bội phục sự kiên nhẫn này của Lục Chẩm Thu, còn có ẩn nhẫn, nàng đối với chuyện của Đường Nghênh Hạ vẫn chưa có hoảng, hôm nay đổi lại là cô, Đường Nghênh Hạ có thể ra khỏi cửa quán cơm an toàn hay không đều là vấn đề, nhưng Lục Chẩm Thu còn cố kỵ chút mặt mũi cuối cùng cho cô.
Chia tay còn giữ thể diện cho bạn gái cũ, Hoa Lạc thật sự cảm thấy Lục Chẩm Thu ôn nhu đến tận xương cốt.
Lục Chẩm Thu nhìn tin nhắn Hoa Lạc gửi tới, cửa phòng bị gõ vang, nàng ngẩng đầu, buông điện thoại xuống đi qua, mở cửa, Cận Thuỷ Lan cầm khay trái cây hỏi: "Ăn trái cây không?"
"Được, cám ơn." Lục Chẩm Thu cười, lúc đi ra khỏi phòng muốn đem Mao Mao nhốt ở bên trong, vừa mới tới, sợ Cận Thuỷ Lan không thích ứng, cho nên Mao Mao chưa từng ra khỏi phòng, Cận Thủy Lan nhìn về phía phòng nàng nói: "Thả Mao Mao ra đi."
Lục Chẩm Thu quay đầu, mở cửa phòng ra, Mao Mao vẫy đuôi đi ra, cọ cọ trên người Lục Chẩm Thu, Lục Chẩm Thu sờ sờ đầu nó nói: "Là Cận lão sư để cho mày đi ra."
Thật đúng là có thể nghe hiểu tiếng người, Mao Mao nghe được câu này ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Cận Thủy Lan, dùng đầu cọ vào thắt lưng Cận Thủy Lan, Cận Thủy Lan bật cười: "Rất ngoan."
Lục Chẩm Thu nói về chó liền nói rất nhiều, nàng nói: "Ừm, Mao Mao vẫn luôn rất ngoan, lúc nhỏ ôm đến nhà tôi là có thể nghe hiểu lời chúng ta nói..."
Cận Thuỷ Lan giương mắt nhìn Lục Chẩm Thu, nghe nàng nói, không lên tiếng.
Hai người từ cửa đi đến sô pha liền ngồi xuống, TV bật lên, Lục Chẩm Thu nói: "Cận lão sư cũng thích xem phim cổ trang sao?"
"Thích." Cận Thuỷ Lan nói: "Đây là phim truyền hình gần đây tôi tương đối thích xem, muốn xem cùng nhau không?"
Lục Chẩm Thu hỏi: "Là phim gì?"
Cận Thuỷ Lan từ trong khay trái cây nhấc lên một miếng táo, vân đạm phong khinh nói: "Trần Thế Mỹ truyện ký."
2
Lục Chẩm Thu nghe được cái tên này hành động nhấm nuốt dừng lại hai giây, Cận Thuỷ Lan cảm thán: "Trần Thế Mỹ này, thật sự không phải là người." Cô nói xong nghiêng đầu, hỏi: "Chẩm Thu, cô nói đúng không?"
Miếng táo bị kẹt trong cổ họng, nước trái cây tiết ra khiến Lục Chẩm Thu bị sặc, nàng dùng sức nuốt xuống, âm thanh căng thẳng: "Ừm, đúng vậy."
*****
Đường Nghênh Hạ: Cô mắng tôi?
+
Cận Thủy Lan: Cô không xứng.
1
Đường Nghênh Hạ:......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.