Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 9:




Không nhắc tới hai kẻ trốn vào trong hầm mỏ kia để làm cái việc buồn nôn như thế nào, lại nói tới Ma tu trẻ tuổi bị vây trong Thất tinh ảo trận kia.
Ma tu trẻ tuổi không biết gì kia vô duyên vô cớ gặp tai bay vạ gió chỉ cảm thấy mình suốt ngày bắt nhạn, hôm nay lại bị nhạn chọc cho mù mắt.
Hắn tự hỏi trình độ về trận pháp của hắn đã vượt trên cả những Ma tu cùng kỳ từ lâu rồi. Trong Đại hội Thử Linh ở chỗ hắn, hắn đã đạt được hạng nhất trong cuộc thi trận pháp đợt này. Nhưng không ngờ rằng, hắn lại gặp phải một vật cản lớn như thế tại hành tinh Lam tinh – nơi vốn không có chút tiếng tăm nào trong giới Tu Chân này.
Hơn nữa, lúc đầu hắn quan sát trận pháp này, chỉ cho là một pháp thuật che mắt cực kỳ đơn giản, căn bản không coi trọng nó. Nhưng cho đến khi hắn tra xét cuối hầm mỏ xong, lúc hắn muốn thông qua trận pháp che mắt kia để ra khỏi hầm mỏ, lại phát hiện mình không tài nào ra khỏi đây được.
Không những không đi ra được, hắn còn thấy đủ loại ảo cảnh.
Đáng sợ nhất chính là, sau đó hắn còn hoàn toàn không phân biệt rõ được cảnh hắn thấy đâu là thật đâu là giả nữa.
Đáng thương cho hắn căn bản không biết bên ngoài đang có người không ngừng hoàn thiện ảo trận này, thời gian qua càng lâu, trận pháp càng hoàn chỉnh, uy lực tự nhiên càng mạnh hơn, những ảo giác ấy trông cũng càng chân thực hơn.
Trong ảo trận, chớp mắt một cái đã qua một đời người, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nam tử đã gặp giấc mông ngàn năm.
Ngay lúc Ma tu trẻ tuổi chìm đắm trong ảo tưởng biến thành Ma thần, đạt được công pháp tu luyện vô thượng thì tất cả cảnh tượng nhìn thấy trước mắt dần trở lên vặn vẹo, hư ảo, cảnh tượng vốn hết sức chân thực, thoáng cái đã hóa thành những điểm sáng vỡ vụn, bay loạn khắp nơi.
Khi nam tử nhìn thấy cảnh tượng trong hầm mỏ lần thứ hai, sắc mặt không khỏi xấu đi.
Hắn biết đây là cao nhân bày ảo trận đáng sợ này đang giơ cao đánh khẽ thả cho hắn một con đường, vào thời khắc nguy hiểm nhất, dùng cách an toàn nhất đánh thức hắn, làm hắn phân rõ cảnh ảo và hiện thực, không để hắn hoàn toàn lạc đường hay sụp đổ.
Mà trải qua ảo trận này, tuy cực kỳ mạo hiểm, nhưng chỉ cần có thể tỉnh táo đi ra, đối với hắn cũng không phải là không có gì tốt.
Ma tu trẻ tuổi chắp hai tay, làm một cái vái chào với hư không, cung kính nói: “Mộ Vân Thảo đa tạ tiền bối dạy dỗ và chỉ điểm.”
“Tôn giả?” Đám Tạ thương nhân không biết chuyện gì xảy ra vây lại.
Mộ Vân Thảo nhìn thương nhân, nặng nề lắc đầu, “Đi thôi, nơi đây không phải nơi các ngươi có thể tới, ngay cả ta cũng suýt thì bị nhốt lại, nếu không phải tiền bối bố trí nơi đây khoan hồng độ lượng, sợ là…”
Thương nhân sợ hãi.
“Nếu còn muốn sống, sau này các ngươi hãy cách xa nơi này, cách xa người tên La Truyền Hải kia một chút.” Bỏ lại những lời này, Mộ Vân Thảo vội bước nhanh ra ngoài mỏ.
Tạ thương nhân ngờ vực nhìn những cái bóng tranh sáng tranh tối ở bốn phía, rùng mình một cái, hắn bỗng cảm thấy dường như có ai đó đang nhìn hắn.
Biết những tu giả này có đủ loại thủ đoạn mánh khóe mà con người khó có thể tưởng tượng ra được, thương nhân không dám nhìn nhiều, hỏi nhiều, vội bảo thủ hạ theo chân Mộ Vân Thảo ra khỏi hầm mỏ.
Lần thăm dò mỏ này coi như hắn đã mất công không rồi, nhưng dù gì cũng giữ lại được cái mạng. Hiện giờ hắn lại may mắn mời được Mộ tôn giả tới cùng, nếu Mộ tôn giả lần này không tới….
“Nếu như tiểu Ma tu kia không tới, họ căn bản không vào được trong hầm mỏ, chỉ thấy bên ngoài mỏ đã bị khai thác gần hết sẽ chọn bỏ đi thôi.” Canh Nhị đắc ý nói.
Truyền Sơn bất đắc dĩ nhìn y. Không phải được người ta gọi là tiền bối, được người ta kính nể một chút thôi sao, trông cái dáng đắc ý của y kìa, còn gọi người ta là tiểu Ma tu nữa. Chỉ nhìn bề ngoài thôi, rốt cuộc ai nhỏ hơn ai chứ?
“Ta cảm thấy có người đang cười nhạo ta…” Canh Nhị rùa nheo mắt quay lại nhìn ai kia.
Ai kia ngẩng đầu nhìn trời. Tâm linh tương thông quá dường như cũng không phải là chuyện tốt?
“Đồ đểu!” Canh Nhị đạp hắn một nhát.
Truyền Sơn ôm y vào lòng xoa nắn, Canh Nhị bị hắn nắn đến nỗi kêu oai oái.
Hai người đùa tới đùa lui rồi cắn nhau.
“Cái đồ ghen tuông.” Nam nhân véo đầu nhũ của nhóc béo phị, hắn đã muốn làm thế này từ lâu rồi, có thể nhịn đến bây giờ đúng là quá thần kỳ!
Nhóc béo phị há mồm cắn hắn.
Nam nhân tách hai chân y ra, để y quấn lấy thắt lưng mình, dùng phân thân đã cứng thẳng chọc y, “Tìm chỗ nào đi? Hửm?”
“Ngươi không phải nhân loại sao? Sao lúc nào cũng động dục được vậy?” Nhóc béo phị khó chịu.
Nam nhân bật cười, nâng mông y, vừa đi vừa xoa nó, “Chính bởi vì ta là nhân loại nên mới có thể tùy thời tùy lúc động dục được.”
“… Thảo nào nhân loại sinh sôi nảy nở nhanh chóng như thế.” Nhóc béo phị nghĩ thấy bất công, dựa vào cái gì có nhiều động vật một năm chỉ động dục một lần? Còn đại đa số đều tập trung vào mùa xuân?
“Thường thì năng lực sinh sôi nảy nở mạnh hơn, giá trị vũ lực cũng không cao lắm.” Nam nhân an ủi y.
“Giá trị vũ lực của nhân loại tuy không cao, nhưng họ có suy nghĩ, có tư tưởng, đó mới là thứ đáng sợ nhất.”
“Bảo bối, bây giờ ta chỉ muốn *** với ngươi, chúng ta không bàn tới vấn đề nghiêm túc như vậy được không?”
“Nhưng ta không muốn.” Canh Nhị thành thực nói.
“Hãy tin ta, ngươi sẽ muốn nhanh thôi.” Nam nhân vội vàng gào lên tìm một bụi cỏ coi như ẩn mật rồi ôm người lăn vào.
Sau khi làm xong, Truyền Sơn cõng Canh Nhị trên lưng, vác y đi trên không trung.
Canh Nhị úp người trên tấm lưng dày rộng của hắn, ôm cổ nam nhân, thoải mái cọ lên. Vừa rồi tiểu ma đầu nhà y tuy hơi nóng nảy, nhưng hầu hạ y cũng không tệ lắm, làm y thoải mái trước rồi mới dày vò y. Tuy lần này y vẫn chữa nắm giữ được quyền chủ động, nhưng lần sau… Lần sau y nhất định sẽ xoay người làm chủ.
Truyền Sơn nâng cái mông đầy thịt của rùa yêu, chỉ cảm thấy dục vọng của mình lại tiếp tục rục rịch. Tiếc là họ có quá nhiều việc phải làm, thực sự không thể tự tung tự tác tiêu xài thời gian vào việc làm tình được.
Dục vọng dồn vào từng ngày một không được thỏa mãn hoàn toàn, hy vọng chờ đến ngày có thể giải quyết hết mọi chuyện phàm tục, lúc hoàn toàn xả một trận sẽ không dọa đến rùa ngốc nhà hắn.
“Đúng rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?” Canh Nhị phát hiện họ không đi về phía Đông Sơn.
“Đi Vân Sơn.
“Ngươi đã bố trí truyền tống trận xong xuôi rồi?”
“Tài liệu không đủ, chỉ làm một cái đơn giản thôi, cùng lắm chỉ có thể chứa được 2000 người, còn phải chia ra làm nhiều lần.”
“A… Lúc đi ta quên không đưa tài liệu cho ngươi.”
“Không sao, chờ chúng ta về rồi lại làm một trận pháp kiên cố hơn, không phải ngươi nói tình hình thân thể Vương đầu không tốt lắm sao, chúng ta đi sớm một chút, tránh để xảy ra thay đổi gì.”
“Được. Nhưng mà…” Canh Nhị ghé vào lỗ tai hắn, chần chờ hỏi: “Lần này nếu qua đó cứu người, lại cần lượng lớn than đá, còn muốn lấy được linh thạch, vậy chúng ta ắt phải đối địch với tu giả phái Thanh Vân. Ngươi dự định khiêu khích phái Thanh Vân và Lãng quốc bây giờ sao?”
“Đương nhiên là không, bây giờ vẫn chưa phải lúc khiêu khích chúng. Những đạo sĩ phái Thanh Vân rất coi trọng mặt mũi, ta không lo họ tìm tới ta, nhưng ta lo họ thừa dịp chúng ta không có đấy, lợi dụng đám người Hồ Dư đối phó với thành Song Hà còn chưa nên hình nên dáng, thậm chí ra tay thẳng luôn.”
Thành Song Hà là cách gọi tạm thời của tòa thành mới đang xây dở.
“Chính xác, họ có thể vì linh thạch nhúng tay vào việc chính trị của Lãng quốc, chính vì để oán thù riêng của họ liên lụy tới dân thường vô tội khác.” Canh Nhị cũng hết sức nghi ngờ phẩm chất đạo đức của tu giả phái Thanh Vân.
“Ngươi nghĩ ta biến thành Ma không mặt sẽ thế nào?” Truyền Sơn nói đùa.
“…. Chắc chắn có thể hù chết người. Ngươi nói ta có nên biến ảo dung mạo một chút?”
Truyền Sơn day mông y: “Ngươi ấy à, đeo mạng che là được.”
“Ta cũng có thể thay đổi mặt mũi!” Canh Nhị tỏ ý ngươi đừng có mà khinh người, chút mánh ấy ta cũng biết làm.
“Tu vi ngươi không đủ đi?”
“Ta có Huyễn Nhan Đan.”
“Cho một viên đi?”
“Không cho!”
“Qủy hẹp hòi, một viên đan dược thôi mà.” Truyền Sơn ra sức day véo thịt mềm của y.
Canh Nhị bị đau, dùng chân đạp hắn, giận kêu lên: “Ngươi biết cái gì? Ngươi biết Huyễn Nhan Đan cần thảo dược gì làm ra không? Hình dạng mà dùng Huyễn Nhan Đan loại tốt biến ra, kể cả tu giả Nguyên Anh cũng không nhìn thấu được.”
“Ghê gớm vậy sao?” Truyền Sơn giật mình.
“Đương nhiên!” Canh Nhị véo lỗ tai hắn, “Huyễn Nhan Đan của ta đều dùng Huyễn nhan thảo 3000 năm trở lên làm dược liệu chủ rồi tỉ mỉ luyện chế thành, đừng nói là tu giả Nguyên Anh, kể cả tu giả Độ Kiếp Kỳ cũng không nhận ra thật giả.”
“À!”
“Những Huyễn Nhan Đan hiện tại đang được bán, viên tốt nhất cũng chỉ dùng Huyễn nhan thảo mấy trăm năm luyện thành, có tu giả không tìm được Huyễn nhan thảo thì dùng thảo dược khác thay thế, hiệu quả càng kém hơn nữa, chỉ có thể lừa được tu giả dưới Ngưng Khí Kỳ.”
“Cho viên đi?”
“Không cho!”
“Ngươi cho không thì bảo?”
“Không cho là không cho, ai bảo ngươi cười ta! Oa oa oa, ngươi làm gì đấy!”
Hai người vừa đi vừa cãi vã ầm ĩ, quấn tới quấn lui, mất gấp đôi thời gian so với lúc tìm tới Đồn Ma Sơn để tới được Vân Sơn.
Thăm lại chốn xưa, nhìn bầu trời Vân Sơn quang đãng, hai người nhất thời đều hết sức bùi ngùi.
Trong ấn tượng trước đây, Vân Sơn luôn tối tăm ẩm ướt, nhưng hôm nay nhìn nó với tâm trạng khác, lại phát hiện phong cảnh Vân Sơn khá đẹp.
Mùa xuân vừa tới, khắp Vân Sơn là cảnh vạn vật đâm chồi nảy nở, nếu không nhìn lưng chừng núi đằng sau, có lẽ không ai lại ngờ được dưới một ngọn núi lớn thế này lại ẩn chứa tội ác và sự khủng khiếp như thế.
Đằng sau ngọn núi Vân Sơn, do bị đám Truyền Sơn từng làm nổ tung, thảm thực vật bị phá hỏng ở nơi đấy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hơn nữa người Lãng quốc còn thả sức khai thác than đá, xỉ than rải rác khắp nơi, than đá bị đào ra chưa được chở đi xếp thành hai đống to cao ngút bên ngoài, tu giả phái Thanh Vân cũng từng dùng pháp khí cho nổ mỏ để tìm người, với sức phá hủy nặng như thế, cả mảnh hậu sơn đều bị làm tan tác.
Nhìn ngục tốt và một vài nô lệ đen đúa gầy gò đẩy xe mỏ ra vào cửa hầm, Truyền Sơn hỏi Canh Nhị: “Thế nào? Có chắc chắn Vương đầu ở đây không?”
Canh Nhị nâng ba giọt máu tươi của Tiểu Hạ Thu trong lòng bàn tay, làm vài chỉ quyết (*), ba giọt máu ấy lập tức như bị cái gì hút lấy, nhanh chóng bay vào trong hầm mỏ. Canh Nhị đưa tay lấy lại ba giọt máu.
(*) chỉ quyết tức là làm phép bằng ngón tay
Không cần Canh Nhị trả lời, Truyền Sơn nhìn thấy động tĩnh của máu tươi cũng biết Vương đầu đang ở đây.
“Chúng ta bố trí truyền tống trận trước, đợi đến khi trời tối hẵng vào, đến lúc đó nô lệ căn bản đều đã trở lại nhà giam, chúng ta cũng không cần vào quá sâu trong hầm mỏ tìm người ra.” Truyền Sơn nhìn sắc trời nói.
“Được.” Canh Nhị lập tức quay đầu nhìn xung quanh, tìm địa điểm thích hợp để bố trí truyền tống trận.
Người biết làm sẽ không thấy khó, hắn cần bố trí trận pháp xong xuôi, chỉ cần tài liệu đầy đủ, bày một truyền tống trận tạm thời cũng không mất thời gian.
Truyền Sơn dùng thần thức thăm dò một phen, chỉ chốc lát sau đã hơi tiếc rẻ, nói: “Hôm nay không có người phái Thanh Vân ở đây, tiếc là không thể giáo huấn họ sớm một chút.”
“Sau này chúng ta đánh thẳng tới cửa, tiện thể dọn sạch tất cả bảo bối nhà họ!” Canh Nhị cũng đã học thói xấu, cảm thấy hứng thú sâu sắc với việc ‘cướp của người giàu cứu sự nghèo đói của mình’.
“Đúng thế, đen ăn đen vĩnh viễn là một trong những cách làm giàu nhanh nhất.” Truyền Sơn thấy rất đúng, khích lệ sờ đầu y.
Canh Nhị bỗng cảm thấy run người, lông mi rợp xuống ba phần. Truyền Sơn chỉ mải trêu rùa con, nhất thời không để ý tới nét mặt y.
Tới tối, trong Vân Sơn trăng sáng treo cao, chim muông dã thú hót vang.
Truyền Sơn và Canh Nhị kết thúc đợt ngồi thiền, cùng nhau mở mắt ra.
Là một tu giả, còn là một tu giả thực lực khó lường, đối phó với những ngục tốt bình thường này của Lãng quốc, hắn đã không thể dùng câu ‘giết gà dùng dao mổ trâu’ để mô tả được nữa. Đến cả ý tứ ẩn mình đi vào, Truyền Sơn cũng không nghĩ tới, cứ nghênh ngang đi vào hầm mỏ.
Canh Nhị không đi theo, y phụ trách trông giữ truyền tống trận, tiện thể đề phòng đạo sĩ phái Thanh Vân. Hai người không biết các đạo sĩ phái Thanh Vân lúc nào thì tới nhận linh thạch, làm như vậy cũng là để phòng ngừa ngộ nhỡ họ tới.
Vạn sự không thể lầm lỡ, cẩn thận không để xảy ra sai lầm, đây là một điểm Truyền Sơn học được một cách sâu sắc kể từ khi đi lính.
Truyền Sơn cũng không biến mặt mình theo kiểu không có ngũ quan, nếu hắn làm thế thật, đến lúc đó không chỉ hù chết ngục tốt Lãng quốc thôi đâu. Thế nên, hắn chỉ thoáng thay đổi sườn mặt và vị trí.
Đừng thấy không thay đổi nhiều mà lầm, mặt mũi là những bộ phận quan trọng nhất trong ngũ quan của con người, chỉ cần hơi hóa trang thôi đã làm người ta thay đổi, huống chi còn thay đổi luôn sườn mặt và vị trí như hắn. Làm như thế là để tránh khả năng có người quen nhận ra hắn, gọi tên hắn ra.
Trước hết, Truyền Sơn dạo một vòng ở bên ngoài, giải quyết bọn quan binh ngục tốt phụ trách trông giữ và phòng vệ ở ngoài hầm mỏ.
Lãng quốc đã nhận được bài học lần trước nên họ bố trí lực lượng phòng vệ cao hơn ba lần so với trước đây. Nhưng khi những người này đối mặt với tu giả, dù số lượng có nhiều nữa cũng ích lợi gì?
Truyền Sơn không giết họ, chỉ để tất cả đều ngất đi. Không phải hắn không muốn giết, cũng không phải không thể giết, mà là không thèm giết.
Bên trong hầm mỏ vẫn tối tăm như trước, mặc dù có vài chiếc đèn con con chiếu sáng, nhưng tầm nhìn cũng không rộng. Có điều, đó là tính toán dựa trên thị lực của người thường, còn đối với Truyền Sơn, chỉ cần có ánh sáng phản xạ lại, hắn đã có thể nhìn rõ toàn bộ xung quanh. Nếu cần thiết, hắn thậm chí có thể không cần kiểm tra bằng mắt.
Tất cả mọi vật trong hầm mỏ rõ ràng hiện ra trước mắt.
Đi từ cửa hầm mỏ vào bên trong, vừa tiến vào là một nơi rất rộng rãi, tuy không lớn như bên trong hầm mỏ ngày trước, nhưng chứa hơn 1000 nô lệ vẫn dư dả, nhất là những nô lệ cũng không được có ‘sân riêng cửa riêng’ như trước kia, đều là mười mấy, hai mấy người chen chúc trong một gian ngục giam, cứ như thế, khoảnh đất trống ở giữa được thừa ra một khoảng khá lớn.
Ngục giam xây dọc theo vách mỏ, vừa khéo tạo thành hai nửa hình cung không cân nhau lắm. Hai đầu cung, một bên là lối ra hầm mỏ, một bên chính là lối vào bên trong hầm mỏ.
Có ngục tốt trông coi ở hai đầu, một tiểu đội ngục tốt phụ trách phòng thủ đeo đao cũng thỉnh thoảng tuần tra tới lui.
Giờ Tý đêm khuya, nô lệ đều đã trở lại nhà giam, vất vả cả một ngày, tất cả mọi người đều ngủ rất say.
Tinh thần của ngục tốt tuần tra và trông coi cũng không tốt, ngục tốt tuần tra còn ổn, đi qua đi lại cũng có thể tỉnh táo hơn, còn về người phụ trách trông coi hai đầu và ở giữa, có người thì đang ngủ gà ngủ gật, có người thì đang đánh bạc.
Khi Truyền Sơn đi vào hầm mỏ, những ngục tốt trông coi cửa hầm có lẽ quá mức ngoài ý muốn, lại ngơ ngác nhìn hắn đi vào hầm mỏ, nét mặt ấy cứ như thể còn đang thấy lạ vì sao ở đây lại đột nhiên thêm ra một người rõ rành rành như thế.
“Ngươi là…” Chữ ‘ai’ còn chưa ra khỏi miệng, các ngục tốt đang thắc mắc liền nhắm mắt ngất cả đám.
Khi Truyền Sơn đi tới khoảnh đất trống ở giữa, ngục tốt đeo đao tuần tra cuối cùng cũng chú ý tới hắn, lúc này liền quát to, nói: “Đứng lại! Ngươi là ai? Ngươi tới làm gì? Ai cho ngươi vào!”
Bởi vì tầm nhìn không tốt, không nhìn thấy đầu bên kia, ngục tốt tuần tra còn tưởng ngục tốt trông coi cửa hầm mỏ cho hắn vào, nhưng thấy quần áo hắn cũng không giống các tiên nhân cao cao tại thượng của phái Thanh Vân, mà cũng chẳng giống cấp trên do Lãng quốc phái tới tuần tra, lập tức tuốt đao khỏi vỏ, chạy tới vây lấy Truyền Sơn.
Truyền Sơn cũng muốn đi vào trong, hắn nhìn hai bên nhà giam, phát hiện có không ít nô lệ bị tiếng quát hỏi của ngục tốt làm giật mình tỉnh giấc, nhưng người vừa tỉnh lại vẫn còn đang lơ mơ, chỉ đề phòng nhìn về phía ngoài, có người nằm y nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
“Ta đến tìm người.” Truyền Sơn nhã nhặn nói với một gã ngục tốt dẫn đầu đối mặt hắn.
Gã ngục tốt dẫn đầu có khuôn mặt hơi thành thật kia, “…”
“Ngươi chạy vào đây tìm ai? Ai cho ngươi vào? Có lệnh bài và công văn cho phép không?” Một gã ngục tốt đằng sau thấy đội trưởng bị cứng họng, lập tức sải lên một bước quát hỏi.
Nói mấy câu qua lại, các nô lệ trong phòng giam cuối cùng cũng có người chú ý tới, cái hầm mỏ này xuất hiện thêm một người vốn không nên tồn tại, lập tức trong phòng giam liền truyền tới một đợt gây rối nho nhỏ.
“Ta thấy các ngươi tuần tra vất vả, ngủ hết một lát đi.” Truyền Sơn chẳng đáp đúng câu hỏi, vung tay lên, toàn bộ ngục tốt vây quanh hắn đều ngã xuống cả loạt.
“Xi ───!” Các nô lệ thấy màn ấy đều cùng nhau sửng sốt.
“Người kia là ai? Những ngục tốt ấy đã xảy ra chuyện gì?” Một nô lệ quát to một tiếng.
Một tiếng hỏi đồng thời làm các nô lệ khác giật mình tỉnh giấc, số người rối loạn đầu tiên theo phạm vi nhỏ, dần dần khuếch tán ra toàn bộ hầm mỏ.
“Có người tới cứu chúng ta rồi! Nhất định là có người tới cứu chúng ta rồi!” Có người phấn khởi hô to.
“Mau mở cửa lao! Đại hiệp, xin ngươi mau mở cửa lao ra! Chìa khóa ở trên người thằng ngục tốt dẫn đầu ở cái chòi bên ngoài ấy!”
Tiếng gõ cửa lao vang lên ‘bùm bùm bùm’, lúc này, toàn bộ nô lệ đều tỉnh giấc, ngươi hỏi ta, ta hỏi ngươi, khi biết có người tới cứu, cả đám đều mừng như điên.
Thi thoảng có người hô to: “Người đâu? Người cứu chúng ta ở đâu? Không phải đại quân Hi triều chúng ta đánh tới chứ? Hi triều của chúng ta có phải đã đánh bại Lãng quốc rồi không?”
“Đệt mợ nó! Giết chết những ngục tốt này đi! Không để lại ai sất!”
“Giết họ đi! Giết họ đi!”
Truyền Sơn nghe giọng những người này, phát hiện những nô lệ này phần lớn đều nói giọng của người Hi triều. Lẽ nào ở đây giam giữ tất cả người Hi triều?
Nhưng như vậy càng tốt…
Ngục tốt còn lại thấy tình cảnh ấy, sợ rụt người lại một góc mỏ không dám qua, còn có người xoay người chạy sâu tít vào trong hầm mỏ.
Truyền Sơn cau mày, phi thân qua đánh ngất tất cả những ngục tốt ấy, lại dạo một vòng trong hầm mỏ, bảo đảm không còn sót ai, lúc này mới quay lại nơi giam các nô lệ.
Chỉ một lát như thế, thế mà có một cửa lao không biết sao lại mở ra, nô lệ bên trong đều chạy ra hết. Hơn mười nô lệ ấy vừa ra đã nhặt đao của ngục tốt rớt trên mặt đất lên, những nô lệ khác cũng điên cuồng gọi họ mở cửa lao cho mình.
Truyền Sơn quay lại, vừa vặn thấy những nô lệ chạy ra khỏi ngục giơ đao lên định giết những ngục tốt kia, lập tức lạnh giọng quát bảo: “Dừng lại hết cho ta! Mọi người không được phép ra tay, không được gây rối, chờ hết ở đây.”
Hắn lo một khi nơi này trở lên hỗn loạn, những nô lệ này bị áp lực đã lâu, cõi lòng đầy thù hận sẽ giết đến đỏ con mắt, tới lúc đó, không những toàn bộ ngục tốt đều chết hết, mà sợ là những nô lệ ở đây cũng phải chết không ít người.
Đây cũng là nguyên do hắn không dám gọi thẳng tên Vương đầu ra, nếu tướng quân giấu thân phận thật, lại có người muốn gây bất lợi với tướng quân, hắn gọi tên Vương đầu ra, rất có khả năng sẽ mang đến phiền toái cho Vương đầu. Hơn nữa Vương đầu có tin hắn ngay hay không cũng là một vấn đề rất lớn.
“Ngươi là ai? Dựa vào cái gì chúng ta phải nghe lời ngươi? Đừng tưởng ngươi đã cứu chúng ta…” Một nô lệ đầu óc mơ màng có lẽ do cầm được đao lên lớn gan hơn, lại đi phản bác lời hắn.
Tên nô lệ này còn chưa dứt lời đã bị một nô lệ khác bên cạnh huých khuỷu tay vào ngực, “Câm miệng! Đừng ăn nói lung tung!”
Nô lệ lỗ mãng kia bị đánh, không những không giận, ngược lại có chút nao núng nhìn nô lệ kia, xoa ngực rồi không dám mở miệng nữa.
Các nô lệ cướp được đao khác cũng không chạy ngay, cùng nhìn tên nô lệ quát ngưng kia, dường như đang xem thái độ của hắn để hành sự. Mà vốn các nô lệ đang rối loạn, kêu thét om sòm cũng đều an tĩnh lại, yên lặng nhìn về phía nô lệ kia. Có người vẫn đang làm ầm ĩ, cũng đều bị người bên cạnh bịt mồm lại.
Truyền Sơn thấy vậy, cũng hứng thú nhìn nô lệ kia.
Xem ra tên nam tử bề ngoài không khỏe mạnh lắm này có uy tín rất cao trong hầm mỏ, lại có thể làm phần lớn nô lệ nhìn hắn làm việc theo.
Tiếc là toàn bộ nô lệ đều bị than đá và bụi bẩn che đi mặt mũi, kể cả người này, hơn nữa vóc người này gầy quá thể, Truyền Sơn cũng không nhận ra đây có phải người quen không, chỉ nghe giọng nói của hắn, dường như có vẻ quen tai?
Nam tử gầy yếu quát nô lệ lỗ mãng mạo phạm Truyền Sơn kia sải một bước về phía trước, cực kỳ kính cẩn chắp tay hành lễ với Truyền Sơn: “Anh hùng chính là người Hi triều ta có phải không? Phần lớn nô lệ bị giam ở đây đều là con dân Hi triều, đa tạ ơn cứu giúp của anh hùng. Không biết anh hùng đến từ phương nào, lại được ai nhờ vả mà đến nơi đây?”
“Ta đúng là người Hi triều, cũng đúng là được người ta nhờ vả.” Truyền Sơn đáp.
Nam tử vui sướng, “Trời phù hộ Hi triều ta! Trời phù hộ những kẻ khốn khó như chúng ta! Anh hùng, vừa rồi nghe ngài và ngục tốt nói chuyện, ngài nói tới đây tìm người, không biết là tới tìm ai? Kẻ bất tài cũng coi như quen thuộc với người trong mỏ, nếu anh hùng nguyện ý thông báo, kẻ hèn này có thể giúp anh hùng tìm được người muốn tìm nhanh hơn.”
Truyền Sơn chỉ cảm thấy giọng nói ấy càng nghe càng quen. Người nào có khả năng không vội chạy trốn, không vội cứu người trong giây phút sắp sửa thoát thân, mà lại cố gắng đáp lời hắn, còn có thể nói bản thân có thể giúp hắn với giọng nói hợp lẽ ấy?
Ai có thể có uy tín như vậy, có thể thu phục những nô lệ không biết xuất xứ từ đâu tới trong hầm mỏ? Đó chính là điều mà mỗi tên trùm trong hầm mỏ ngày trước đều muốn làm nhưng lại không thể làm được.
“Họ tên ngài là?” Trong lòng Truyền Sơn đã có suy đoán lờ mờ.
“Kẻ hèn họ Trịnh.” Nhìn thì vẻ mặt Trịnh Thu Ngọc có phần bình tĩnh, nhưng không ai biết trong lòng y sợ hãi và lo lắng nhường nào.
Một người! Lại chỉ một mình xông vào trong cái hầm mỏ có thể nói là thủ vệ nghiêm ngặt này, mà họ lại không hề nghe thấy bên ngoài truyền đến bất luận tiếng động gì.
Cảnh tượng bên ngoài thế nào, họ không nhìn thấy, nhưng những ngục tốt bên trong chật vật không chịu nổi một cú của người kia, y lại thấy rất rõ.
Những ngục tốt kia chẳng những không uy hiếp được người này, mà ngay cả đao cũng không có cơ hội để giơ lên đã ngã xuống cả đám không biết sống hay chết.
Thân ảnh chớp nhoáng như ma quỷ, thủ đoạn khó dò ấy, cái loại cảm giác thong dong như thể dạo chơi giữa chốn nguy hiểm ấy…
Nếu người này tới cứu họ thì còn may, nếu không phải… toàn bộ tù nô nơi này cộng lại, sợ rằng cũng không chống lại được một ngón tay của người này.
Người này có liên quan gì với những tu tiên giả hay không? Trịnh Thu Ngọc ngờ vực nhìn thủ đoạn không giống người phàm của Truyền Sơn.
Nếu là trước đây, y nhất định sẽ không nghĩ tới phương diện ấy, nhưng sau khi biết sự tồn tại của tu tiên giả, cũng thấy thủ đoạn của mấy vị tiên nhân phái Thanh Vân thì tầm mắt và nhận thức của y đã mở mang hơn rất nhiều, thấy người và sự việc kỳ lạ cũng can đảm suy đoán và tìm chứng cứ hơn.
Vì thế, trước khi Trịnh Thu Ngọc mở miệng hỏi vấn đề của Truyền Sơn, đã thầm cầu nguyện ông trời, cầu nguyện đối phương là người Hi triều, cũng hy vọng dù người này không phải tới cứu họ thì ít nhất cũng không phải tới gây bất lợi cho họ.
Mà nhất là với tình hình hiện tại của tướng quân…
Truyền Sơn nghe thấy câu trả lời của Trịnh Thu Ngọc, thầm nghĩ quả nhiên là ngài, ngài và Vương đầu thật đúng là ‘tiêu không rời mạnh, mạnh không rời tiêu’. Nhưng như vậy càng tốt, vốn định cứu ngài ra, giờ không cần mất công đi tìm tung tích ngài nữa.
Nghĩ tới đây, Truyền Sơn khẽ mỉm cười nói: “Trịnh quân sư, đã lâu không gặp.”
Một câu nói bảy chữ, làm Trịnh Thu Ngọc tự nhận là bình tĩnh khi đối mặt với sự việc cũng phải sửng sốt, không khỏi thất thanh nói: “Ngài quen kẻ hèn? Ngài là…?”
“Trịnh quân sư, nơi đây không phải chỗ nói chuyện. Ngài đã ở đây, vậy thì tướng quân…” Ánh mắt Truyền Sơn quét về phía những nô lệ cầm đao, không có ai giống Vương đầu, lại đảo mắt về phía nhà giam mà Trịnh Thu Ngọc chạy ra.
Trong gian phòng giam kia còn có hai người, một người nằm, một người khẩn trương canh giữ cửa lao. Nô lệ canh giữ cửa lao mở to mắt, đề phòng Truyền Sơn.
“Xin hỏi anh hùng tới đây như thế nào? Lại được ai nhờ vả?” Trịnh Thu Ngọc thấy đối phương gọi ra tên mình, không những không vui sướng mà ngược lại còn dẫn mọi người cẩn thận lùi về sau.
Những người này tự động bảo vệ cánh cửa gian nhà lao đã mở kia. Số người lỗ mãng dù sao cũng ít, dù trước đó không nhận ra kết quả, đợi mãi không thấy có ai khác xuất hiện, tự nhiên cũng hiểu người nam tử cao lớn có thể một mình xông vào hầm mỏ này tuyệt đối không dễ chọc.
Cho nên, trước khi Truyền Sơn chưa nhúc nhích, họ cũng sẽ không chủ động khiêu khích.
Điều này không thể trách Trịnh Thu Ngọc quá cẩn thận được, thật sự là cục diện hiện tại của Hi triều và Lãng quốc chưa rõ, y lại rời khỏi triều chính đã lâu, ai cũng không biết nam tử cao lớn trước mặt này đến đây là để làm gì, lại là địch hay là bạn.
Đừng thấy người này hiện tại có vẻ tới cứu họ, nhưng có lẽ còn có âm mưu ghê gớm hơn đối với họ thì sao?
Trịnh Thu Ngọc thân là quân sư, đầu óc phân tích các khả năng có thể xảy ra đối với việc Truyền Sơn tới đây, cũng bất giác đưa ra dự định xấu nhất.
Truyền Sơn sờ mặt, cũng không thấy lạ vì sao Trịnh Thu Ngọc lại cảnh giác và hoài nghi hắn, chỉ làm bộ thành thật phúc hậu, mỉm cười hiền lành, xoay người cất giọng nói với người nằm trong nhà tù: “Tướng quân, Vương đầu, ta đến đây vì ngài. Con trai ngài bảo ta tới đón ngài, ta có tín vật.”
Nhìn phản ứng của nô lệ, hiển nhiên những người này dù không biết thân phận thật sự của tướng quân và Trịnh quân sư, cũng nhất định sẽ không gây thương tổn cho họ, Truyền Sơn cũng vô tư nói thẳng ý đồ đến đây. Hắn có thể chọn phương pháp truyền âm, nhưng bây giờ rõ ràng chưa cần tới.
“Ngươi, ngươi là…” Giọng nói kích động nhưng suy yếu truyền tới, nô lệ canh giữa cửa tù nhanh chóng xoay người vào nâng bóng đen ngọ nguậy muốn ngồi dậy kia.
Lúc Trịnh Thu Ngọc nghe đến hai chữ ‘Vương đầu’ thì mắt cũng lộ vẻ kinh dị, dường như cảm thấy rất quen thuộc với giọng nói của Truyền Sơn, y có cảm giác đã từng nghe giọng nói ấy, huống chi người này còn đang dùng cách gọi riêng của họ khi tướng quân vẫn chỉ là Thiên hộ.
“Anh hùng ngài là?” Tuy vấn đề này không thích hợp hỏi ra vào lúc này, đối phương cũng chưa chắc sẽ trả lời, nhưng Trịnh Thu Ngọc vẫn hỏi.
HẾT9

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.