Trên mặt đất, cát vàng đìu hiu. Ánh nắng thiêu đốt phát huy uy lực lớn nhất của nó, nung đến nỗi không khí cũng phải dung hòa.
Chương Đinh lẳng lặng nằm sấp người trên mặt đất, mà tiếng hắn gào vừa nãy vẫn còn quanh quẩn bên tai mọi người.
Xảy ra chuyện gì?
Công kích của Chương Đinh sao lại thất bại.
Quan trọng nhất là người họ đã vây lấy đâu?
“Các ngươi có thấy rõ động tác của hai người kia không?” Phương Như Hữu âm trầm hỏi.
Lận Tuấn Phong lắc đầu.
Vương Hâm cũng không nén nổi nỗi kinh ngạc, nói: “Không… Sao có thể thế được? Chẳng lẽ là thuật độn thổ? Nhưng mà…”
“Đi xem Chương Đinh có còn thở không.” Phương Như Hữu hất cằm.
Vương Hâm không nghĩ ra được, mang vẻ mặt dè dạt thong thả đi tới trước người Chương Đinh, do dự một lát mới ngồi xổm xuống lật hắn lại.
Mặt Chương Đinh dính kha khá cát vàng, biểu cảm vẫn còn nét giận dữ vừa nãy, phi kiếm sử dụng bị hắn đè lên, trên người không thấy bất luận vết thương gì rõ ràng.
“Sư huynh, Chương sư đệ còn sống!”
Phương Như Hữu nhìn về phía Lận Tuấn Phong, “Đệ tử Hậu Thổ Môn? Hửm? Nhập môn một năm?”
Sắc mặt Lận Tuấn Phong có phần xấu xí, lấy tu vi của hắn mà không nhìn ra được hai người kia ra tay thế nào, lúc nào thì đi. Hai người kia thật là đệ tử Hậu Thổ Môn mới nhập môn một năm trong truyền thuyết thật sao? Có phải giả mạo không?
“Không biết người vừa rồi tham gia trận đấu nào, lần này Thần Sa Môn các ngươi nếu đụng phải hắn, Lận huynh nghĩ ai có thể chiếm được trên cơ?” Phương Như Hữu cười như không cười.
Lận Tuấn Phong ngẩng phắt đầu lên, khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm, “Đó cũng phải xem hắn có mạng đợi tới ngày đó không.”
Cách địa điểm vừa rồi hơn hai mươi dặm.
“Ngươi…” Trong mắt Canh Nhị đầy vẻ kinh ngạc.
“Ta làm sao?” Truyền Sơn nhấc con bò cạp đuôi vàng trong tay, “Thế nào?”
Bò cạp đuôi vàng thành thành thật thật, không dám ho he gì.
“Không phải. Tu vi của ngươi thực sự là vừa xong Ngưng Khí Kỳ, nhưng ta nhìn kiểu gì cũng không giống…”
“Không giống vừa xong cảnh giới Ngưng Khí Kỳ, thế giống cảnh giới gì? Ấy dà, người vừa rồi yếu thật đấy, ngay cả Trùng tộc cấp thấp cũng không bằng, chậc.” Truyền Sơn tiện tay ném con bò cạp đuôi vàng xuống đất.
Bò cạp đuôi vàng ngước nhìn hắn bằng vẻ đáng thương.
“Con mẫu thú nhà ngươi hãm hại chúng ta, ta không giết ngươi đã là tốt lắm rồi. Thế nào, còn trông cậy ta đưa ngươi về nhà? Ta đếm tới ba, nếu ngươi không biết mất, ta lấy ngươi luyện khí luôn. Một, hai…”
Bò cạp đuôi vàng cấp tốc chui vào đất. Sự thực vừa rồi đã nói cho nó hay, người này nó tuyệt đối không thể dây vào.
Truyền Sơn thấy phiền phức đã được giải quyết, kéo Canh Nhị, “Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian nữa.”
Canh Nhị còn đang hồ đồ, “Nhưng rõ ràng ngươi chưa Kết Đan. Không đúng, theo lý thì ngươi đã tu luyện bốn trăm năm, chỉ cần tư chất không quá kém thì đã sớm Ngưng Khí thành đan mới phải, kỳ thiệt…”
“Cơ thể của ta không giống sinh vật bình thường chứ gì.” Vẻ mặt Truyền Sơn cứ như không, sau khi hắn từ từ hiểu được điều đặc thù của khối thân thể này, có thể kết đan hay không đã không phải điều quan trọng với hắn nữa.
“Nếu ngươi thực sự không nghĩ ra, ngươi có thể coi cả người ta như một viên ma đan.”
“Vậy có nghĩa là cảnh giới tu vi biểu hiện ra bên ngoài hiện tại của ngươi là giả? Ngươi làm thế nào được? Đến cả ta cũng không nhận ra thật giả.” Canh Nhị kinh ngạc.
“Ta đột nhiên có loại cảm giác từng trải.”
“Hả?”
Truyền Sơn dùng Thoi phi thiên, hắn không muốn chậm trễ thời gian nữa, lại càng không muốn gặp phải một vài phiền phức không cần thiết, “Thử nghĩ xem chúng ta ở Huyết Hồn Hải đã tiếp xúc với quái vật gì, tu vi ra sao, rồi nhìn lại những tiểu quỷ này… hiểu chưa?”
Canh Nhị ngơ ngác gật đầu, “Cũng đúng. Tốt xấu gì ngươi cũng bị nhiều cao thủ đánh bốn trăm năm rồi…”
“Canh Nhị.”
“Hử?”
Truyền Sơn sờ đầu hắn, nhìn mắt hắn, thở dài, nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ cần ngươi.”
“Hả?” Canh Nhị không hiểu gì.
—
Trong giải cột mốc ranh giới, Kỷ 14 thờ ơ nhìn phiền toái lớn nhất đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời hắn.
“Thập Tứ ca, ngươi là hòa thượng anh tuấn nhất, đàn ông nhất mà người ta từng gặp đấy! Ngươi nhìn mái tóc dài của ngươi, nó đen nhánh phóng khoáng biết bao! Ngươi nhìn bàn chân của ngươi đi, nó hoàn mỹ biết bao! À, thậm chí cả vết sẹo trên mặt ngươi cũng hoành tráng nữa. Đẹp, quá là đẹp! Thậm chí cả áo cà sa của ngươi, mặc trên thân thể hùng vĩ như vậy, cũng lộ vẻ bất phàm của nó. Thập Tứ ca, người ta quyết định sau này sẽ không bao giờ rời khỏi ngươi nữa!”
“Cách xa ta ra một chút.” Kỷ 14 vẻ mặt không đổi, dùng một ngón tay ngăn mã thí tinh (*) muốn ôm hắn.
(*) Mã thí tinh: mã thí = nịnh bợ, tinh = yêu tinh, đây là từ chỉ kiểu người chuyên a dua xu nịnh, chuyên làm chuyện vuốt mông ngựa (vuốt mông ngựa ám chỉ việc nịnh bợ)
“Thập Tứ ca, đáng ghét quá đi! Ngươi muốn ôm thì cứ ôm đi, chỉ trán người ta làm chi chứ?” Mã thí tinh ra sức dán lên người Kỷ 14.
Kỷ 14 cố gắng tách người đang ra sức bò lên người hắn ra. Hắn đúng là mù mắt nên mới cứu người này. Nếu hắn biết cái tên như thằng hề, bộ dáng kỳ quái, đầu cắm đầy hoa này là một Mã thí tinh đáng sợ như thế, hắn nhất định sẽ mặc kệ tên hề bị người ta chôn trong sa mạc cho khát chết.
“Thập Tứ ca…”
“Ngươi đừng có kêu *** đãng như thế được không?”
“Đáng ghét quá đi! Người ta thiên hạ hồn nhiên như thế, sao ngươi lại nói người ta *** đãng chứ. Đáng ghét đáng ghét!” Tên hề bò lên trên người Kỷ 14 cọ tới cọ lui.
“Ngươi xuống cho ta.”
“Đừng mà.”
“Xuống.”
“Hu… hu hu, Thập Tứ ca, người ta trông quá là thiên sinh lệ chất, khiến một đám người ghen ghét, kết quả là bị kẻ vô lương tâm vứt bỏ, giờ thì đến cả ngươi cũng không cần ta sao? Hu hu hu!”
Kỷ 14 yên lặng xách áo tên hề lên, ném vào trong vũng nước quây xung quanh cột đá, “Đừng có phiền ta, ta phải tu luyện.”
Tên hề ngồi trong vũng nước khóc hu hu.
Kỷ 14 mặc hắn khóc, tùy tiện tìm mảnh đất khoanh chân ngồi xuống.
Tên hề trộm nhìn Kỷ 14 một cái, phát hiện hắn thực sự không dự định để ý đến mình, lập tức ngừng khóc, bắt đầu đá đạp giãy bình bịch trong vũng nước, thỉnh thoảng còn cười cạc cạc như kiểu vịt trời.
—
Bay được chừng ngàn dặm đường.
“Ngươi nhìn bên dưới.” Truyền Sơn chỉ xuống dưới chân.
Canh Nhị cúi đầu nhìn. Ngay dưới chân họ có hai nam tử đang dìu nhau đi.
“Hình như họ bị thương? Có cần hạ xuống xem không?”
“Không phải ngươi ngại phiền phức sao?”
“À, ta chỉ thuận miệng nói thế thôi.”
Truyền Sơn nghĩ rồi vẫn hạ Thoi phi thiên xuống, dù không thể giúp hai người kia một phen, hắn cũng phải hỏi qua tình huống. Hắn luôn cảm thấy lần này trở về, bầu không khí của Hậu Thổ Tinh dường như đã sinh ra vài thay đổi, đây là một loại trực giác khó có thể dùng ngôn ngữ để tả, thật giống như có dã thú nguy hiểm gì đang trốn ở đằng sau cửa rình mình.
Nào ngờ hai người vừa nhảy xuống khỏi Thoi phi thiên, còn chưa mở miệng hỏi. Hai nam tử dìu nhau kia thấy họ thì sắc mặt đại biến, mặc kệ vết thương co cẳng bỏ chạy, vừa chạy còn vừa hô: “Đã cho các ngươi hết rồi còn gì, các ngươi còn muốn gì nữa? Chúng ta chịu thua còn không được sao!”
“…” Truyền Sơn sờ mặt mình, hỏi Canh Nhị: “Trông ta giống cướp đường lắm à?”
Canh Nhị nghiêm túc nhìn một hồi, ra sức gật đầu nói: “Giống.”
Truyền Sơn đang muốn ra tay, Canh Nhị bỗng hô một tiếng: “A! Có cần đuổi theo họ hỏi xem xảy ra chuyện gì không?”
“… Ngươi sợ gì chứ? Ta chỉ xoa nắn cái thôi.” Truyền Sơn cười thành tiếng.
Canh Nhị thầm nghĩ ta sợ nhất chính là cái này.
Truyền Sơn thấy bóng lưng hai người kia chạy xa, lắc đầu nói: “Thôi, hai người kia vừa nhìn là biết đã bị dọa sợ rồi. Chúng ta tùy tiện tới hỏi, cẩn thận không hỏi ra được mà còn rước chuyện vào người. Đi thôi, hai người kia nếu còn sức chạy trốn, chắc là không chết được.”
Thoi phi thiên lần nữa bay lên giữa không trung, dải cột mốc ranh giới đã không còn xa, đằng trước thu vào tầm mắt không sót gì.
“Ngươi có dự cảm thấy chuyện gì không tốt sắp xảy ra không?” Truyền Sơn bỗng nhiên nói.
Canh Nhị gãi đầu, “Ta đã nói với ngươi trước rồi còn gì, càng đi về phía dải cột mốc ta càng thấy khó chịu.”
Hai người liếc nhìn nhau, tốc độ Thoi phi thiên càng nhanh hơn.
Màn sương đỏ mỏng manh đột ngột xuất hiện trước mắt, vừa vặn ngăn trở đường đi của hai người tới gần dải cột mốc.
Một thứ mùi thơm nhàn nhạt thoảng ra từ trong màn sương đỏ.
“Mùi của máu phượng hoàng. Kỳ lạ, sao ở đây lại có máu phượng hoàng?” Canh Nhị hiếu kỳ.
Truyền Sơn nhìn sương đỏ ngẫm nghĩ. Nếu hắn nhớ không lầm, hai nam tử bị thương vừa rồi chính là tới từ phía này.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi có nhìn ra cái gì không?”
“Ừm… Sương đỏ có độc, nhìn như tự nhiên sinh ra nhưng thực sự không phải tự nhiên có, đây rõ ràng là dấu vết trận pháp. Ta xem thử, ơ? Vì sao lại là mấy kiểu trận pháp này.” Canh Nhị sửng sốt.
Đầu tiên là bò cạp đuôi vàng, sau là máu phượng hoàng, là vận khí của chúng ta tốt hay phong thủy của Hậu Thổ Tinh thay đổi?”
“Có cần lượn qua không?” Canh Nhị vĩnh viễn mang suy nghĩ nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
“Vì sao phải lượn? Ta hỏi ngươi, phía dưới có phải thực sự có máu phượng hoàng không?”
Canh Nhị nói chắc như đinh đóng cột: “Chắc chắn có.”
“Chắc chắn như thế? Ngươi từng gặp rồi à?”
Canh Nhị đắc ý: “Đó là dĩ nhiên, ta không những gặp qua mà còn thường… thường…”
“Nói tiếp đi, ngươi dù nói ngươi đã từng ăn thịt rồng ta cũng tin, thực sự.”
“Ngươi không cảm thấy lạ sao?” Canh Nhị bất an nói.
“Kỳ chỗ nào? Bởi vì ngươi sống khá lâu rồi à? Hay ngươi gặp nhiều thứ hơn ta? Nhị tử, ca ở đây nói một câu, tin hay không tùy ngươi. Nghe đây, mặc kệ ngươi là gì, đã từng trải qua những gì, bất kể chân thân ngươi thấp kém cũng được, cao quý cũng tốt, đối với ta, ngươi chỉ là ngươi, là bầu bạn ta đã nhận định trong cõi đời này, ta cam tâm tình nguyện gánh chịu tất cả thay ngươi, ngươi rõ chưa?” Ban đầu Truyền Sơn chỉ tùy tiện trả lời, nhưng nói đến sâu đó, vẻ mặt của hắn đã khá là nghiêm túc.
Canh Nhị tâm tình quái dị, y có thể hoàn toàn tin tưởng người này sao? Trước đây y cũng từng tin tưởng một vài người, nhưng những người đó sau khi biết chân thân của y thì.
Lòng Canh Nhị nhói đau, y không muốn người này cũng trở thành như vậy. Tuy người này có chỗ đáng ghét như này như kia, nhưng nhiều năm qua như thế, y thực sự đã rất lâu không được thoải mái và vui vẻ như thế.
Có lẽ người này thực sự khác với những người kia? Ít nhất người này sau khi biết năng lực và thuật đọc tâm của y cũng không ghét bỏ y, càng không lợi dụng năng lực tiên đoán của y.
Đúng vậy, ở bên người này đã hơn bốn trăm năm, y gần như đã quên mình ngoại trừ trận pháp và bùa chú ra, còn có năng lực thiên phú lợi hại hơn nữa.
Kể ra thì, từ lúc người này rất yếu đã bắt đầu bảo vệ y rồi.
Ý thức được điều ấy, Canh Nhị xấu hổ, y vốn tồn tại như người bảo hộ, không ngờ tới có ngày mình cũng được bảo hộ.
Truyền Sơn nói ra cũng không trông cậy có thể đả động lòng dạ Canh Nhị, con rùa này đừng thấy y nhát gan sợ phiền phức, nhưng mà cố chấp lên rồi thì bướng hơn ai khác, bằng không y cũng không cần phí bốn trăm năm thời gian mà vẫn chưa lừa người ta lên giường được. Có những người ngươi bức thì bức, ép thì ép, nói không chừng ỡm ờ vài câu là cũng tới tay. Nhưng có những người… ví dụ như rùa con nhà hắn, ngươi dám ép y, y có thể cả đời trốn trong mai rùa không ra nữa.
Truyền Sơn thả lỏng tâm tư, quan sát phạm vi đám sương một phen, cười nói: “Nếu người ta đã dùng máu phượng hoàng chiêu đãi chúng ta, chúng ta cũng không thể qua cổng không vào. Bò cạp đuôi vàng không đáng giá, nhưng máu phượng hoàng… Ta nhớ kỹ, ngươi từng nói bày truyền tống trận giữa các hành tinh cần thứ này có đúng không? Đi, chúng ta xuống dưới nhìn xem, xem là ai nhiệt tình chiêu đãi chúng ta, thuận tiện lấy luôn lễ vật.”
Vừa nói, Truyền Sơn vừa giảm độ cao của Thoi phi thiên xuống, tự tự nhiên nhiên dắt tay Canh Nhị, cất bước vào đám sương đỏ.
Nham thạch bự tảng vỡ thành mấy khối rải trong màn sương.
Xung quanh nham thạch ngoại trừ cát vàng còn có đá vụn, còn có thể nhìn thấy mấy vệt xanh xanh.
Đằng sau khối nham thạch lớn nhất có một nữ nhân ngã ra đấy, từ chỗ hai người Truyền Sơn chỉ có thể nhìn đến hai cẳng chân ngọc ngà của đối phương lộ ra.
“Cứu ta… cứu cứu ta…”
Đá vụn lăn lăn, từ dưới lòng cát chui lên một ông già. Nửa người dưới của ông ta còn đang ở dưới cát, ông ta cố gắng dùng hai tay leo lên, tựa hồ muốn giãy khỏi cát vàng chôn vùi.
“Vì sao ngươi thích ta?” Canh Nhị bật thốt lên hỏi.
Truyền Sơn dừng bước chân, bật cười, “Ngươi lúc này hỏi ta điều ấy?”
“Ta ta ta…” Canh Nhị hỏi xong thì hối hận, mặt đỏ như mông khỉ vậy.
“Bởi vì ngươi đẹp.”
“… Hả?” Canh Nhị cũng không biết mình đang chờ mong cái gì, dù sao y cảm thấy đáp án này chẳng hay chút nào.
“Cứu ta… cứu…”
“Ban đầu ta coi ngươi như huynh đệ. Sau đó ngươi cởi hết ra, rửa mặt, dáng dấp nhỏ ấy còn rất hấp dẫn, ta liền động tâm, nhưng cũng không rõ ràng. Ta nói thật đấy, nếu khi đó trông ngươi cao lớn thô kệch, ta còn chưa chắc đã động tâm ấy.”
“Ack a…” Ông lão giơ tay phải lên vươn về phía hai người, vẻ mặt già nua bất lực làm ai nhìn thấy cũng thương xót.
“Nhưng nếu ngươi chỉ trông đẹp thôi, bên trong cái xác không phải ngươi, ta tuyệt đối sẽ không muốn trôi qua cả đời với ngươi. Mà bởi vì bên trong ngươi chính là ngươi, dù ban đầu hình dạng của ngươi không làm ta động lòng, bốn trăm năm ở với nhau, ta vẫn sẽ thua bởi tay ngươi.”
Canh Nhị nghe trong xác ngoài xác, càng nghe càng hồ đồ.
“Bởi vì ngươi rất tốt với ta, thực sự rất tốt. Ngươi là người duy nhất biết rõ theo ta sẽ xui xẻo mà vẫn thân thiết dán lấy cái người xui xẻo như ta.” Lúc Truyền Sơn nói những lời này, nét dịu dàng trong mắt có thể dìm chết người.
Canh Nhị ngất ngây.
“Cho nên ta thích ngươi, để ngươi trong lòng, muốn sống với ngươi, đó là việc tạo thành từ nhiều nhân tố. Ừm, ta đối với ngươi chắc là kiểu lâu ngày sinh tình đi.”
“À à.” Canh Nhị ngơ ngác, tựa như uống hơn mười hũ rượu được ủ lâu năm. Nhưng trong lòng vì sao lại vui như thế?
“Cứu cứu lão phu… Ta có thể tặng, tặng trọng bảo gia truyền nhà ta cho các ngươi. Đây là một mảnh tiên thạch để lại từ thời thượng cổ…” Lão nhân lại bò về phía trước thêm ba tấc, trong tay xuất hiện một hòn đá trong suốt trông như hổ phách, cỡ nắm tay.
Truyền Sơn liếc nhìn hổ phách, không thèm để ý, tiếp tục nhìn Nhị béo nhà hắn.
“Ngươi xem ngươi béo thành như thế ta vẫn có dục vọng, ngươi nên hiểu mức độ ta thích ngươi đi.”
“Đừng nói bậy, dục vọng gì…” Canh Nhị đỏ mặt.
Truyền Sơn nhịn không được đưa tay nắn một cái. Canh Nhị đưa tay gạt ra.
“Ngươi, các ngươi… Có biết xấu hổ không? Thấy chết mà không cứu được thì cũng thôi, các ngươi còn… Các ngươi là đệ tử nhà ai… Khụ khụ khụ!” Ông già giận quá ho khù khụ.
Truyền Sơn, Canh Nhị hai người cuối cùng cũng dời mắt lên người ông già.
HẾT 9
Nê: hòa thượng đẹp trai bậc nhất đã xuất hiện, bị một tên ‘mã thí tinh’ bám lấy, coi như đời này anh xong (mình thấy tính Đào Hoa còn … hơn cả Diêu Dương trong Càn Quấy.)
Chương kế, Truyền Sơn phá mê tình, mê tung, mê huyễn trận, cướp trọng bảo trấn phái của người ta.