Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 8:




“Đây là tâm ma kiếp sao?” Truyền Sơn sờ cằm, lẩm bẩm.
“Một bước một năm…”
“Nếu như lão ngài chỉ biết lặp đi lặp lại cái gì mà năm a năm, chết a chết thì lão ngài có thể vui lòng câm miệng lại hay không?”
“Một bước một năm…”
“Lão niên ( lão nhân) si ngốc sao? Thôi, nghe giọng lão thì cũng nhiều tuổi rồi, ta không tính toán với ngươi.” Truyền Sơn nhấc chân đi về phía trước.
“Lại tiêu hao một năm mệnh!” Giọng lão giả bỗng trở nên cao vút và sắc bén, “Đảo mắt bộ xương khô đã thành tro!”
“Vâng vâng vâng, lão ngài nói đều đúng, mạng người không còn, cái gì cũng không còn nữa. Nhưng ta đứng yên ở đây có thể sống được bao nhiêu năm? Ở đây vừa không có tiền bối chỉ điểm ta tu hành, cũng không có linh đan diệu dược cho ta tăng tu vi, ma khí cũng chẳng có nhiều, nếu ta ở chỗ này thật thì có khác gì Nhị ngốc nhà ta chứ?”
“… Nhị ngốc là ai?”
“Yo, cuối cùng cũng biết nói từ khác rồi à?” Truyền Sơn cười ha ha.
Giọng nói già nua yên lặng.
“Nhị ngốc nhà chúng ta… ta việc gì phải nói cho lão?”
“Ngươi đã đi một trăm lẻ sáu bước.”
“Thế thì làm sao?” Truyền Sơn không dừng bước.
“Ngươi không sợ chết sao?”
“Sợ chứ, sao lại không sợ?”
“Hiện tại ngươi dừng lại ít nhất cũng sống được ba, bốn trăm năm. Có thời gian dài như thế ngươi có thể nghĩ tới phương pháp khác để thoát khốn.”
“Chúng ta có nên đánh cược, ta nghĩ ta đi ra ngoài chưa chắc sẽ chết.”
Giọng nói già nua không đồng ý đánh cược, nhưng hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi nghĩ đi ra ngoài sẽ không chết?”
Truyền Sơn cũng không trả lời thẳng, vẫn cười nói như nói chuyện phiếm: “Ta đã từng là một binh sĩ, từ đội cảm tử tuyến trên cùng đến tận khi làm mật thám trong địch doanh, tròn năm năm tất cả. Lão biết trong năm năm này ta có thu hoạch lớn nhất là cái gì không?”
Giọng nói già nua thở dài một tiếng, “Trực giác đối với nguy hiểm sao? Ta cũng từng…”
Giọng nói lại im lặng lần thứ hai.
Lúc này, trong lòng Truyền Sơn cũng không còn bài bác giọng nói này nữa, ở một nơi kỳ dị như thế có một giọng nói cùng mình cũng là tốt, tuy lão nhân này rõ ràng không có ý tốt, biết đâu lão nhân này muốn giữ lại một đồng bạn cho chính lão?
“Đúng, trực giác đối với nguy hiểm của ta đã nói cho ta biết, nếu ta ở lại chỗ này thì mới là phải chết khỏi phải nghĩ.”
“Ta biết cách đi ra ngoài.” Giọng nói già nua đột nhiên vang lên.
“À?” Truyền Sơn không đổi sắc mặt.
“Ngươi còn ba trăm năm thọ mệnh, hiện tại dừng vẫn kịp. Hãy nghe ta nói, ta đã ở đây gần sáu trăm năm, phát hiện quy tắc nơi đây rất cố định, ngoại trừ lối ra kia, không có cách nào khác để ra ngoài. Nhưng ta đã tìm được cách đối phó với quy tắc này.”
Truyền Sơn vẫn chưa dừng bước hẳn, chỉ là trở nên chậm hơn một chút.
“Đừng hoài nghi vì sao ta biết cách mà vẫn bị vây trong này, đó là bởi vì cơ thể của ta đã biến mất, ta cần một người giúp ta. Chỉ cần ngươi đồng ý mang ta ra ngoài, ta liền nói cho ngươi cách thức.” Giọng nói già nua cấp thiết nói.
“Ngươi nói cho ta biết là cách gì trước đã.”
Giọng nói già nua do dự một hồi mới nói: “Nói cho ngươi cũng không sao cả, nắm giữ được then chốt của cá vàng kia chỉ có ta biết.”
“Cá vàng?”
“Đúng, cá vàng, một con cá vàng lớn cỡ cánh tay người, màu vàng, một con cá không vảy không thể nhìn ra được là giống gì. Không phải ngươi nói ở đây không có linh đan diệu dược để tăng tiến tu vi sao? Lầm rồi! Ở đây không phải không có, mà là quá ít. Ta đã quan sát gần sáu trăm năm mới phát hiện ra bí mật này, con cá kia cứ mười năm xuất hiện một lần, chỉ cần ngươi tìm cách bắt nó, uống máu của nó, thọ mệnh của ngươi lập tức kéo dài ba ngàn năm.”
Truyền Sơn hơi nghiêng đầu, tựa hồ đang tự hỏi.
“Ngươi xem, chỉ cần ngươi tìm cách bắt được con cá ấy, uống máu nó, ngươi có ba ngàn năm thọ mệnh, tự nhiên có thể bình an đi ra ngoài.”
“Ngươi nói con cá vàng kia cứ mười năm lại xuất hiện một lần? Vậy trước khi ta tới, có ai đã tới đây chưa? Có ai thành công bắt được con cá vàng đó không?”
“Có, đương nhiên là có! Chính vì ta thấy có người bắt được con cá đó, uống máu của nó rồi rời khỏi đây mới phát hiện bí mật này.”
Truyền Sơn bỗng nhiên bước nhanh hơn.
“Chờ đã! Ngươi đang làm gì? Ngươi có biết mỗi khi ngươi đi một bước, sinh mệnh sẽ bị trừ đi một năm không? Ngươi bị ngốc à?”
Truyền Sơn mặc kệ lão, chỉ lo đi thôi.
“Này, tiểu tử! Ngươi không tin ta sao? Ngươi không tin ta, được, đợi lát nữa ngươi biến thành bộ xương khô, ta xem ngươi đi đâu mà khóc!”
Truyền Sơn tuy đi nhanh hơn, nhưng bước chân vẫn khó khăn như cũ, vừa đi vừa nói thầm, “Lão nhân này có đã lâu không lừa ai? Nói dối thôi mà cũng trăm ngàn chỗ hở, ta mà tin ngươi ấy à, sau này liền gọi Nhị ngốc nhà ta là lão đại!”
Giọng nói già nua có lẽ đã nghe được lời thầm thì của hắn, thế là lão gào rú lên một đợt vang cả sơn động.
Hai trăm bước, ba trăm bước, bốn trăm năm mươi bước…
Truyền Sơn cảm thấy thân thể mình biến hóa, biến hóa rất rõ ràng, hắn thấy tay trái lành lặn của mình đã sinh ra nếp nhăn trùng điệp, trên đó còn có cả những đốm đồi mồi của người già.
Có nên dừng lại không? Nói không chừng lão nhân kia nói thật…
Sờ da mặt, quả nhiên cũng không còn trơn nhẵn. Vừa sờ lên tóc, đã bị rụng xuống một nắm dày, còn là màu trắng như vôi. Trắng quá, đầu tóc thô xơ phản chiếu màu máu, thoạt nhìn rất buồn nôn.
Truyền Sơn cau mày tiện tay vứt bỏ một năm tóc trong tay.
Tóc nhanh chóng hòa vào mặt nước biến mất không còn tăm hơi.
Chỉ cần mất đi đặc trưng sinh mệnh, thoát khỏi nguyên sinh thể, sẽ lạp tức hóa thành chất dinh dưỡng cho nước máu hồ này sao? Truyền Sơn cười nhạt, bước chân đúng là cũng không dừng chút nào.
“Ngươi chết chắc rồi! Đi thêm mười bước nữa, ngươi chắc chắn phải chết! Hãy nghe ta nói, hiện tại dừng lại còn kịp, lẽ nào ngươi thực sự muốn chết sao?”
Những sợi tóc cuối cùng không còn bị ràng buộc bởi sợi dây cột tóc nữa thì đều rụng xuống, tóc rụng xuống thế cũng chưa là gì, đáng sợ nhất chính là da trên mặt hắn cũng bắt đầu bong tróc.
Đây là một loại kinh khủng không thể dùng ngôn ngữ miêu tả nổi. Mắt mở trừng trừng nhìn chính bản thân mình, cảm giác bản thân từ một người thanh niên da thịt đầy đủ mềm mịn trơn nhẵn biến thành một lão già với tốc độ nhanh chóng, không, là người chết mới đúng, còn cả giọng nói, cũng bắt đầu suy yếu như một cơ thể người chết cực kỳ già yếu thực sự.
Truyền Sơn cắn răng, thầm nảy sinh ác độc. Gia liền đánh cược đấy! Cược đây là tâm ma kiếp của ta. Vượt qua ta liền sống, không vượt qua được…. ta liền tu Qủy Tiên!
“Da tróc rồi, thịt nát rồi, xương lộ ra rồi, ha ha, ngươi không còn cơ hội nữa, ngươi phải ở lại đây với ta! Cầu ta đi, cầu ta cứu ngươi đi, hiện tại chỉ có ta mới cứu được ngươi!”
Truyền Sơn lờ lớ lơ giọng nói đắc ý của lão già kia, hiện tại hắn đang suy nghĩ không biết xương của hắn có thể kiên trì được bao nhiêu bước mới hóa thành tro.
Sáu trăm bước, bảy trăm bước…
Cuối cùng xương hắn cũng bắt đầu mục ruỗng, từng đốt xương lần lượt khô giòn vỡ ra từ trên người hắn, hóa thành tro rồi dung nhập vào trong hồ máu loãng lóng lánh.
Nhìn mình hóa thành tro tàn, dù Truyền Sơn hoài nghi đây là một ảo cảnh do tâm ma kiếp tạo thành thì cũng không khỏi tim đập chân run, không biết như thế nào cho phải. Canh Nhị đã từng nói với hắn, lúc vượt tâm ma kiếp, nếu coi tâm ma là thật, vậy thì tất cả những gì hắn đã trải qua trong tâm ma sẽ biến thành thật, nói cách khác, nếu hắn cho rằng mình chết đi trong tâm ma thì trong hiện thực hắn cũng sẽ chết thật.
Dựa theo độ cứng rắn của xương cốt, thứ lưu lại cuối cùng chắc là cái đầu xương khô của hắn rồi, không biết nếu như để người ta thấy một cái đầu xương khô nổi trên mặt nước giãy dụa đi về trước sẽ có cảm giác gì đây?
“Dừng lại! Ta còn có cơ hội cứu ngươi, chỉ cần ngươi ăn con cá vàng kia…”
“Con mịa ngươi! Coi ca là đứa trẻ ba tuổi thật sao? Ngươi ngay cả giống cá gì cũng không biết, lại biết uống máu nó có thể sống được ba ngàn năm? Lần sau nhớ bịa một lời nói dối hoàn hảo tí!” Đầu lâu há mồm mắng to.
“Ta không lừa ngươi, trước ngươi có một người đã…”
“Ngươi không đi ra với hắn, ngươi sao lại biết hắn sống được ba ngàn năm?”
“… Ngươi không tin ta thì đi chết đi! Không ai có thể cứu ngươi nữa, ngươi chết là cái chắc!” Giọng nói già nua trở nên âm trầm vô cùng.
“Chết chết chết, tự cổ nhân sinh ai mà không phải chết? Nhị ngốc nhà ta nói, đến ngay cả Thần Ma cũng sẽ chết cơ mà. Nhưng chết sớm hay muộn mà thôi, ta nếu chết ở đây thật, ta cũng có thể đi ra ngoài! Yên tâm, ca tuyệt đối sẽ không ở lại đây với ngươi, nếu ngươi trông đẹp như Nhị ngốc nhà ta, lại là một nữ nhân thì ta còn suy xét chút, chứ chỉ với cái giọng già nua còn muốn giữ ta nói, ngươi nằm mơ đi a?”
Giọng nói già nua im lặng, tựa hồ đã bị bộ xương khô đầu lâu chọc giận rồi.
Theo chữ ‘ngươi’ cuối cùng nói dứt ra khỏi miệng, bộ xương khô đầu lâu nhìn như kiên cố cũng thoáng cái nát bấy thành ngàn vạn mảnh, hóa thành bụi dung nhập trong máu loãng.
Sơn động ngoằn nghèo hoàn toàn an tĩnh, mặt nước bằng phẳng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Canh Nhị nho nhỏ ngẩng đầu nhìn bộ xương khô đang nhập định, thở phào một hơi. Cũng không tệ lắm, tên này dường như đã qua cửa.
Từ khi y ngu ngốc song tu vài lần với tên quỷ xui xẻo này, giữa thần thức của y và người này đã sinh ra một sợi tơ liên hệ. Vừa rồi tâm tình của người này có phần hỗn loạn, cũng làm y sinh ra cảm giác nguy cơ theo, cũng may là đã giải trừ nhanh chóng.
Người này vừa rồi đang vượt tâm ma kiếp sao? Kỳ lạ, giác ngộ sao lại độ tâm ma kiếp trước nhỉ? Canh Nhị nho nhỏ khó hiểu vô cùng.

Truyền Sơn rất ngạc nhiên.
Hắn rõ ràng thấy hắn hóa thành tro tàn, nhưng chờ hắn đi ra khỏi cái cửa động phát ra tia sáng kia, cơ thể hắn lập tức khôi phục lại. Hơn nữa không phải khôi phục dáng dấp nửa nọ nửa kia lúc vào Huyết Hồn Hải, mà là khôi phục dáng vẻ lúc hoàn chỉnh không sứt mẻ chút nào.
Truyền Sơn giơ tay lên, từ tay thấy toàn thân, phát hiện mình không những không còn là một bộ khung xương khô cháy đen, mà ngay cả vô số đường vân màu đen trên người cũng biến mất sạch, da thịt trên mặt càng lành lặn không tổn hại gì.
Quan sát xong bản thân, lại tỉ mỉ quan sát cảnh sắc bốn phía chung quanh. Trước mắt là một hồ nước cũng quanh co ngoằn nghèo, trên đỉnh đầu không biết là hào quang trăng trắng gì phát ra, giống như ánh nắng nhu hòa nhất.
Hồ nước đại khái có hình con nòng nọc, đuôi kéo dài mãi xa, bị làn mưa bụi che khuất không biết kéo đến tận đâu.
Mưa phùn nhè nhẹ quất vào mặt, cánh hoa hồng nhạt nương theo cơn mưa bay lả tả lắc rắc xuống hồ tựa như vô cùng vô tận.
Cánh hoa? Lại là cánh hoa? Truyền Sơn cau mày.
Cánh hoa bay xuống, một phần rơi vào trong hồ nước xanh biếc giống như đầu con nòng nọc.
Tựa như cảm giác được cái gì, Truyền Sơn từ từ ngẩng đầu. Đó là một cây hòa đào thật lớn, đang nở rộ hoa, gốc cây mọc cạnh hồ nước, bóng cây hiện ảnh ngược dưới hồ, nở đầy hoa hồng nhạt, gió mát nhè nhẹ, một chút mưa phùn, bức tranh như mơ, đẹp không sao tả xiết.
Mỹ cảnh như vậy cũng không đả động được Truyền Sơn, trái lại làm hắn càng thêm đề phòng ba phần. Ai cũng biết sinh vật càng kiều diễm thì càng có độc tính cao, nơi này cũng thế thôi.
Hoa đào trong sơn động kia chính là tới từ đây sao?
Truyền Sơn xoay người lại nhìn bốn phía, nhưng nhìn kiểu gì cũng không tìm được lối ra.
Tiếng cười đùa giòn vang truyền tới từ hồ nước đối diện, phá vỡ sự im lặng bên hồ, cũng làm phần mỹ cảnh này trở nên sinh động hẳn.
Hồ nước đối diện có một con đường nhỏ quanh co rải đát lát đường, bốn nữ tử tư thái uyển chuyển khuôn mặt xinh xách lẵng hoa hiện bóng.
“Ai nha, ngươi là ai?” Nữ tử đầu tiên mặc quần áo màu khói kêu lên sợ hãi. Khuôn mặt nhỏ tựa hạt dưa, thần tình vạn phần mến yêu.
“Ngươi tới nơi này làm gì?” Đây là nữ hài quần áo xanh biếc, thoạt nhìn hoạt bát khả ái nhất, khuôn mặt nhỏ hơi tròn tràn đầy vẻ ngây thơ.
“Ngươi muốn làm gì?” Nữ tử mặc quần áo màu tím nhạt, khuôn mặt đẹp nhất, đoan trang, uyển chuyển nhã nhặn như công chúa quý phái.
“Ngươi vì sao lại tới nơi này?” Nữ hài cuối cùng lộ mặt, có thể nói là vẻ mặt yêu nghiệt mà mang vẻ vô tội và mơ hồ.
Truyền Sơn tâm thần chấn động. Đây là?!
Có nữ hài mặt như Canh Nhị!
Hai tay Truyền Sơn thoáng nắm chặt lại.
Bốn nữ hài tựa hồ cảm giác được Truyền Sơn không mang bất luận nguy hiểm gì, dần dần đều vây lại.
“Vóc ngươi ngươi cao thật đấy.” Nữ hài mặc quần áo xanh biếc đưa tay chọc hắn, thấy hắn nhìn về phía nàng, cười hì hì rồi trốn về phía sau tỷ muội, chỉ ló mặt ra bên ngoài nhìn.
Ánh mắt Truyền Sơn nhất nhất nhìn qua bốn nữ tử.
Nữ tử quần áo màu khói hơi che khuất mặt, đỏ ửng lan tràn.
“Này, ngươi tới cưới chúng ta sao?”
Cái gì? Truyền Sơn mở to hai mắt.
Nữ hài có gương mặt Canh Nhị đi tới trước mặt hắn, nghiêng đầu ngây thơ cười nói: “Có thần tiên nói cho tỷ muội chúng ta biết, nếu có người có thể vào đây ngày hôm nay, người nọ chính là lang quân của bốn tỷ muội chúng ta.”
Có chuyện tốt như vậy? Truyền Sơn nhăn nhó, hơi lùi về sau một bước.
Hồ nước dần dần nổi lên một đám sương mờ, ánh sáng màu phấn hồng nhàn nhạt, mùi hoa đào phảng phất, nhẹ hít một hơi mà làm người ta bất giác say mê.
Nữ tử quần áo tím nhạt, khí chất đoan trang, thoạt nhìn như đứng đầu trong bốn người mỉm cười với Truyền Sơn, nói: “Tiểu muội nói không sai. Ngươi là nhân duyên trời định của chúng ta, ngươi có thẻ chọn một người hoặc mấy người trong bốn tỷ muội chúng ta để thành hôn, cũng có thể cưới hết cả bốn.”
“Ngươi sẽ cưới ta sao?” Nữ hài có gương mặt Canh Nhị bắt đầu tới gần, đôi mắt vô tội ấy phối với khuôn mặt yêu nghiệt kia, thoạt nhìn đúng là quá đỗi quyến rũ.
Nữ hài quần áo xanh biếc đáng yêu kéo luôn ống tay áo Truyền Sơn, dịu dàng nói: “Đừng lo, ngươi vào đây là để hưởng thụ. Người có thể vào được đây là tu giả, tu giả tu giả, không phải muốn thành tiên thì là thành ma. Thành tiên thành ma là để làm gì? Còn không phải là vì có thể hưởng thụ tất cả những thứ mà con người không thể hưởng thụ sao.”
Đám sương nhàn nhạt bồng bềnh trong không khí, ánh mắt Truyền Sơn có phần mù mờ thoáng qua rồi lại nhanh chóng tỉnh táo lại.
Sương này có vấn đề! Nhưng mà… Nhưng mà sương mù mang theo mùi hoa này thực sự rất dễ chịu.
Trên mặt Truyền Sơn lộ vẻ hơi say sưa.
Nữ tử mặc quần áo màu tím nhạt cười nhàn nhạt, tay trái nhẹ nhàng vung lên.
Tiếng ca mềm dịu truyền vào trong tai, nữ tử thần tình chọc người mến thương kia đứng bên hồ, rút giày thêu ra, lộ đôi chân ngọc trong suốt ánh nhuận, bắt đầu múa ca ngay dưới tàng cây hoa đào.
Một nữ tử khôn mặt đẹp đoan trang nhìn Truyền Sơn, nhẹ nhàng cởi chiếc áo sa mỏng manh bên ngoài.
Nữ hài mặt yêu nghiệt nắm tay phải Truyền Sơn lên, đặt lên bộ ngực mềm mại như bồ câu của nàng.
Nữ hài đáng yêu nhón chân ngẩng đầu, nhẹ nhàng thổi khí vào lỗ tai Truyền Sơn, chiếc áo xanh biếc trút từng chiếc từng chiếc.
Truyền Sơn hít sâu một hơi, thảo nào nói nữ hài tử hơi thở như lan, mùi vị này đúng là mê ngươi thật.
“Nơi này có tất cả những thứ ngươi muốn có.”
“Tiên tử mỹ lệ, yêu tinh mê hoặc, ngươi muốn dạng nữ hài gì đều có ở đây.”
“Quỳnh tương ngọc dịch, long can phượng não, dạng thiên linh địa bảo gì ngươi cũng đạt được.”
“Trường sinh bất lão, trọn đời tiêu dao, trên trời dưới đất, chỉ có mình ngươi.”
“Vạn nhân thờ phụng, vạn linh kính phúc, ngươi muốn cho ai sống thì người ấy có thể sống, ngươi muốn cho ai chết thì người đó nhất định phải chết. Ngươi là quân vương duy nhất.”
“Tứ quý vì ngươi thay đổi, thiên địa vì ngươi biến sắc, núi sông vì ngươi điên đảo, sao trăng vì ngươi mà sinh diệt.”
“Vì sao muốn thành ma? Thành ma… ngươi đã có tất cả.”
Là như thế này sao?
Truyền Sơn nhìn nữ hài có khuôn mặt yêu nghiệt như giống như Canh Nhị trước mắt, cảm nhận bờ ngực bồ câu mềm mại nhẵn nhụi, đây là thứ hắn muốn sao?
Mà nếu những điều này không phải thứ hắn muốn, hắn lại vì sao phải hao hết tâm thần để tu luyện chứ?
Vì để người nhà thân hữu sống lại? Để họ sống tốt đẹp? Để họ có thể cùng trường sinh ư? Thế còn sau đó thì sao?
Hay là vì phúc trạch khí hậu một phương? Để dân chúng Lam tinh sống cuộc sống giàu có yên ổn.
Không, hắn không vĩ đại như thế. Có lẽ khi hắn tu luyện thành công, có thể sẽ thuận lợi giúp dân chúng địa phương, nhưng nếu như bảo hắn muốn dừng lại ở chỗ ấy phúc trạch một phương thì lòng hắn cũng không muốn.
Những nữ hài này đã nói ra dục vọng ẩn dấu ở sâu trong lòng hắn.
Đám sương nhạt màu đổi sang màu hồng phấn, Truyền Sơn đã hoàn toàn đặt mình trong sương mù dần dần đổi sắc mặt, một đôi con ngươi đen kịt đã bắt đầu mơ hồ hằn tơ máu.
Không sai, bởi vì cái gì mà phải tu luyện? Còn không phải là để trường sinh bất lão ư? Để vĩnh viễn sống được ngày lành, để muốn gì thì có đó, để xưng vương xưng bá làm toàn bộ sinh linh quỳ phục dưới chân mình, để có thể gian giảo xảo trá, lật tay như mưa, vĩnh viễn tiêu dao trong thiên địa.
Hắn có ý nghĩ vậy thì sao chứ? Tu giả nào dám nói không có ý nghĩ như vậy? Dù là Phật tu khổ hạnh, lúc đó chẳng phải cũng hướng tới thế giới cực lạc ư?
“Tu ma, có thể cho ngươi có năng lực thay đổi trời đất. Những người đã từng đắc tội ngươi, cười nhạo ngươi, đã làm ngươi đau khổ và lạnh nhạt với ngươi, biến họ thành con kiến hôi bất kham trước mặt ngươi. Xem đi, những người này chính là kẻ thù của ngươi, đi thôi, đi báo thù thôi! Giết họ, dằn vặt họ, để họ quỳ xuống cầu xin, để họ sinh mệnh mỏng dần trước mặt ngươi!”
Hắn đã thấy rồi! Thực sự thấy kẻ thù trước mặt.
Nam tử hai tròng mắt đỏ đậm không hề do dự, tay phải hóa thành đao xương khô, lập tức nhào tới.
Giết giết giết! Hắn muốn giết sạch toàn bộ những cừu nhân đó!
Xem đi, các ngươi hiện tại nhỏ yếu biết bao! Cái gì phái Thanh Vân, cái gì hoàng đế Lãng quốc, cái gì thừa tướng Hi triều, ở trước mặt ta, các ngươi chẳng bằng con kiến hôi! Ta muốn các ngươi chết, các ngươi liền phải chết hết! Ha ha ha!”
“Xem, họ đã quỳ gối trước mặt ngươi khóc lóc cầu xin tha thứ, họ kính dâng nữ tử vàng bạc, trân bảo truyền đời, những thứ ấy đều là thứ ngươi nên được hưởng. Đạt được chúng, mệnh chúng hàng năm triều cống, đời đời dâng tiến. Để chúng làm nô lệ của ngươi, làm nô lệ cho người nhà bạn bè ngươi, để chúng trọn đời không đổi số được!”
Đúng, nên như vậy. Họ đã đắc tội ta, phải nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.
“Những thứ đó đều là khi ngươi tu ma có thể đạt được, ngươi trở nên mạnh hơn thì ngươi càng có được nhiều hơn.
Ta sẽ trở nên mạnh hơn. Ta biết cách để tu vi của mình tăng tiến nhanh hơn.
“Đúng, hấp thu công lực của người khác, như vậy ngươi có thể tu luyện nhanh hơn, mạnh nhanh hơn, rất nhanh, sẽ không còn ai vượt nổi ngươi, không ai có thể quản chế ngươi, ngươi muốn làm gì cũng được!”
Ánh mắt Truyền Sơn dao động.
Giọng nói mê hoặc lại ghé vào lỗ tai hắn lần nữa, “Ngươi phải trở nên mạnh. Chỉ khi ngươi mạnh lên, ngươi mới có thể bảo vệ được người nhà, bạn bè, hương thân phụ lão của ngươi.”
Đúng vậy, ta phải trở nên mạnh, vì thế không từ thủ đoạn!
Đôi mắt Truyền Sơn từ từ chuyển sang đỏ như máu, hai con ngươi thoáng hiện ánh sáng tà ma nịnh nọt, làm đáy lòng người phát lạnh.
“Tu ma cũng sẽ mệt mỏi, khi ngươi mệt mỏi, ngươi có thể hưởng thụ đôi chút.”
Hưởng thụ?
“Đúng vậy, ngươi muốn rượu ngon món ngon, hay là kim đan nguyên anh của những tu giả đó? Ăn chúng, không những có thể thỏa mãn dục vọng ăn uống của ngươi, càng có thể làm thể lực và nguyên khí ngươi khôi phục nhanh hơn, làm tu vi của ngươi càng tinh khiết và mạnh hơn nữa.”
Trong mắt Truyền Sơn xuất hiện do dự lần nữa.
Giọng nói mê hoặc không ngừng cố gắng, không muốn cho hắn có cơ hội tỉnh táo.
“Tu ma, càng có thể không cố kỵ gì. Những việc Đạo tu, Phật tu không dám làm ngươi đều có thể làm. Những việc họ không dám hưởng thụ, ngươi đều có thể hưởng thụ. Nào, những điều ấy đều là phần thưởng ngươi nên có…” Thân thể mềm mại không xương trượt vào lòng hắn, ngón tay như ngọc trượt lên ngực hắn.
Các nữ tử thân mặc sa y mỏng nhất, bằng tư thái khiêu khích, chậm rãi trượt xuống hồ.
Tiếng ca *** mỹ vang lên, các nữ hài múa ca trong hồ nước. Sa mỏng ướt đẫm không những không thể che lấp được gì, trái lại khơi gợi dục vọng dã man nhất trong lòng nam nhân.
“Nào, lang quân, tới đây….”
Hơi thở Truyền Sơn từ từ nặng thêm.
Nữ hài yêu nghiệt đột nhiên hét lớn một tiếng, bị Truyền Sơn đẩy ngã xuống đất.
Vẻ kinh hoảng trên mặt nữ hài biến mất, đổi sang vẻ ngả ngớn, ngọc thể dính cánh hoa hồng nhạt, hơi ướt át từ bày ra vì nam nhân.
Canh Nhị bỗng nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ, hai hàng lông mi tức muốn dựng thẳng.
Ngu ngốc ngu ngốc, hắn đúng là thiên hạ đệ nhất đại ngu ngốc. Đó đâu phải là tâm ma kiếp gì, đó rõ ràng chính là thiên ma cảnh dẫn người vào tà đạo!
Chết tiệt, thần thức của y và tên La xui xẻo này nói cho y biết, ma đầu này bây giờ tuyệt đối đang suy nghĩ miên man gì đó, ma khí trên người hắn rõ ràng bắt đầu nghiêng sang phía y không hy vọng nhìn thấy.
Thực đúng là một tên bị thần xui xẻo nhập thể, chẳng qua là một lần giác ngộ thôi mà cũng lầm lạc thế nào tiến vào thiên ma cảnh, cũng không biết sao hắn lại chạy vào đó được.
Canh Nhị gặm tay do dự. Xem ra lại có một người tu ma sắp rơi vào tà ma đạo rồi, y rốt cuộc có nên ra tay ngăn cản?
Tà ma đạo khác với ma đạo, tu ma thực ra cũng chỉ là một cách tu luyện, người tu ma cũng không có nghĩa là nhất định tùy ý làm bậy. Chẳng hạn như đại đa số Ma tộc trong Huyết Hồn Hải, tuy họ là người tu ma, lại không phải người trong ma đạo.
Y đã từng nói với người này về điều ấy, hiển nhiên là tên kia đã quăng nó đi đâu rồi.
Y không thích Ma tu, bởi vì tuyệt đại đa số Ma tu đều không phân rõ được cái gì là Ma đạo, cái gì là Tà Ma đạo, cho rằng chỉ cần tu ma liền có nghĩa là không kiêng nể gì cả, hơn nữa đại đa số Ma tu đều quá chú trọng lợi ích và được mất cá nhân, quá coi trọng bản thân, rõ ràng là Ma tu, nhưng cứ làm chuyện của Tà tu.
Ma tu rơi vào Tà Ma đạo sẽ không đè nén được dục vọng bản thân, tất cả đều dựa vào bản năng chi phối, Tà tu như vậy tu đến cuối cùng cũng chỉ biết làm hại thế gian, không có chút tốt đẹp gì với thiên địa, còn có thể phá vỡ cân bằng trong thiên địa, dẫn đến thất thường thậm chí tan vỡ một giới.
Ừm, không được! Y không thể mở mắt nhìn La xui xẻo cứ rơi vào Tà Ma đạo như thế được. Y mất bao sức, tổn thất một phần tu vi thân thể và tài bảo mới giữ được tên này, sao có thể để hắn thản nhiên biến thành một đại phôi đản chân chính được chứ.
Hơn nữa y có một loại dự cảm kỳ lạ, luôn cảm thấy tên này sau khi biến thành bại hoại chân chính, người xui xẻo đầu tiên chính là y.
“Ack…”
Canh Nhị khôi phục dáng vẻ trưởng thành há to miệng ra.
Đông ngó, tây nhìn. Muốn che mắt lại cũng tiếc.
Thật nhiều… nữ hài xinh đẹp, hơn nữa còn không mặc quần áo.
Mặt Canh Nhị bắt đầu bốc khói, trong nháy mắt, cả người đã thành một con tôm kho tàu.
Ai nha, không thể nhìn nữa, nhìn nữa y cũng không trở về được!
Vừa nhìn tên ma đầu họ La, đang ôm một… A! Nữ tử sao lại có mặt giống ta?
Canh Nhị mở to hai mắt nhìn, lửa giận nhất thời xông từ chân lên thẳng đầu, lập tức bỏ rơi những mỹ nữ trần trùi trụi kia, mặc kệ xấu hổ, hít sâu một hơi, nhìn đúng hướng, vọt mạnh qua như bò điên.
“Ngươi lăn ra đây cho ta! Đi ra!” Canh Nhị cầm lấy cánh tay của người ta kéo ra ngoài.
“Ngươi bị ngốc à? Loại thiên ma cảnh này mà ngươi cũng dám tùy tiện đi vào? Gặp quỷ, ngươi vào kiểu gì? Đào Hoa chết tiệt, chắc chắn là do hắn giở trò quỷ. Ngươi tỉnh táo lại cho ta!”
“Lại tới một người nữa?” Trong mắt Truyền Sơn hiện vẻ kinh ngạc, nhìn lại nữ tử bên cạnh, đột nhiên cười ha ha, xoay người ôm cổ Canh Nhị vít y xuống, đè lại rồi sờ.
Bàn tay Truyền Sơn tiến vào trong quần áo Canh Nhị sờ soạng lung tung một đợt, sờ làm Canh Nhị kêu oai oái, hai chân đá lung tung.
“Bụp!” Canh Nhị đấm một phát vào cằm Truyền Sơn.
Truyền Sơn hóa thân thành sắc ma xoa nắn cằm mình, lấy người chặn Canh Nhị đang giãy dụa lung tung lại, nhìn người nằm dưới từ trên cao xuống, xoi mói nói: “Nam nhân?”
“Nói nhảm!”
“Canh Nhị?” Lần này thời gian Truyền Sơn dừng lại dài hơn chút.
“Đương nhiên là ta!”
“Thành lớn rồi à… Ừ, thành lớn thì tốt. Ngươi cũng muốn để ta làm lang quân của ngươi à?”
“Thối lắm! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ta không ngủ với nam nhân! Buông ra!”
“Không buông. Ngươi sao có thể chứng minh ngươi chính là Canh Nhị? Nói không chừng ngươi cũng như nữ nhân kia thôi, chỉ là mặt hơi giống Canh Nhị và bộ ngực hơi phẳng chút thôi.”
“Ta là thật!” Canh Nhị nóng nảy, “Không tin ngươi sờ!”
Ừm… Nếu người ta đã chủ động cho hắn sờ, hắn không sờ kể cũng phí, vậy sờ mấy cái đi.
“Ngươi, người sờ ở đâu đó?”
“Sờ ngực a, đúng là hơi bằng chút, nhưng vẫn rất mềm, tiểu đậu đậu cũng hơi nhỏ chút. Ta bóp thử xem, xem có thể biến thành lớn chút không.”
“… A a a! Ta không thể chịu được nữa! Ngươi cái tên ngu ngốc hỗn đản xui xẻo kia! Ngươi bị người ta hãm hại rồi có biết không? Ngươi tỉnh táo chút cho ta!”
“Chờ đã, ngươi đừng động mà. Phía dưới ta còn chưa có sờ đâu.”
“Sờ cái tên quỷ đầu to nhà ngươi! Ngươi sờ nữa ta sẽ dùng ngũ lôi phù đánh ngươi!”
Truyền Sơn cười ha ha, khinh thường cúi đầu cắn một ngụm.
Canh Nhị phát ra tiếng kêu thảm thiết kỳ lạ, sống chết giãy dụa.
“Đừng giãy, vô ích thôi.” Nữ tử mặt giống Canh Nhị cười ngây thơ, ghé vào một bên nói: “Tới đây phải tuân thủ quy tắc ở đây nha. Bây giờ, vị lang quân này mới là chúa tể ở đây, ngươi không chạy được đâu.”
Nữ tử vừa nói dứt lời câu ấy, Canh Nhị liền phát hiện thân thể của mình đột nhiên mất sức, cả người trở nên mềm nhũn. Không, không thể nào? Lẽ nào muốn bắt ta phải sử dụng thủ đoạn cuối cùng ở đây? Nhưng mà, nhưng mà….
Nữ tử dựa sát vào người Truyền Sơn, đầu dựa trên vai hắn, nhìn như hồn nhiên nhưng tràn ngập tà ác, nói: “Lang quân, ở đây, ngươi muốn như thế nào thì thế đó, ngẫm lại xem, ngươi vì sao phải trở nên mạnh hơn? Chẳng lẽ không phải bởi vì ngươi muốn vượt lên trên người này, muốn cho y thần phục dưới chân ngươi sao?”
Truyền Sơn giữ chặt tứ chi Canh Nhị, mê đắm nhìn khuôn mặt y, nói: “Không sai. Nào có tiểu đệ nào không nghe lời lão đại chứ.”
“Đúng thế rồi, ngươi nhìn trúng y, chính là phúc khí của y, y lại còn dám cự tuyệt ngươi. Ngươi là ai? Ngươi chính là chúa tể ở đây, chí tôn Ma giới tương lai, muốn ai thần phục thì người đó nhất định phải thần phục. Nếu đối phương không muốn, vậy thì chinh phục đi!”
“Đúng, ta muốn chinh phục y, cho biết ta là người không thể kháng cự lại được. Ta mới là lão đại của y, ta bắt y làm gì y đều phải làm cái đó.”
“Ha?! La Truyền Sơn, ngươi tỉnh táo chút đi! Đừng để bị mê hoặc. Ngươi bị mê hoặc! Nơi này là thiên ma cảnh, là nơi chuyên dẫn người ta vào Tà đạo. Tu thành Thần Ma không phải là để muốn làm gì thì làm, ngươi phải hiểu rõ việc ấy.” Canh Nhị gấp đến độ kêu to. Thủ đoạn cuối cùng không thể dùng, hiện tại trừ phi tên họ La chủ động buông y ra, bằng không…. y thực sự chỉ còn nước đợi ở đây bồi người này thôi.
“Vậy ta vì sao phải tu luyện?” Truyền Sơn mặt lộ vẻ châm biếm, “Vì sao những người tự nhân là phái Thanh Vân chính đạo có thể dùng con người bình thường làm nô lệ mỏ? Vì sao họ có thể nhúng tay vào chuyện thế gian gây tai họa? Nếu chính đạo cũng có thể coi người thường là con kiến hôi, vì sao ta làm Ma tu còn phải che giấu bản năng của mình? Cái gì là đúng, cái gì là sai? Trên đời này vốn không có đúng và sai tuyệt đối.”
“Việc ngươi làm bây giờ chính là sai!” Canh Nhị tức giận gào to hơn, “Ngươi rõ ràng là ngu! Ngươi cho nơi này là nơi tốt à? Ngươi cứ tiếp tục ở đây nữa, cẩn thận bị mấy ma nữ này hút khô! Chẳng qua là một vài trò che mắt thôi, ngươi cũng không nhìn ra được? Ngươi còn muốn trở thành chí tôn Ma giới chân chính? Muốn có thể chân chính làm gì thì làm à? Ta nhổ vào! Ngươi đừng có mơ!”
Truyền Sơn trừng mắt nhìn Canh Nhị một lát, một đôi con ngươi đỏ tươi trở nên ác độc vô cùng.
Tâm can Canh Nhị run rẩy, La xui xẻo này hiện tại trông thật đáng sợ, cảm giác gần như đại sư huynh vậy…
Truyền Sơn bỗng nhiên cúi đầu cắn một phát lên miệng Canh Nhị.
Mặt Canh Nhị ‘bụp’ một phát đỏ bừng, người này vừa rồi còn như muốn giết y, thoáng cái đã tự dưng…
Canh Nhị đáng thương môi run run mãi mà cũng không phun ra được chữ nào.
“Lang quân, ngươi xem người này trông y như ta vậy, không biết tư vi của y có giống như thiếp thân hay không?” Nữ tử dùng bộ ngực mềm mại cọ lên tay Truyền Sơn, trong lời nói bao hàm vô tận mê hoặc.
“Lang quân, điều giáo y một phen đi, để y biến thành thị thiếp nghe lời như thiếp thân vậy.” Nữ tử đùa nước trong hồ cùng vây lại.
Truyền Sơn liếm môi, đôi con ngươi đỏ tươi thoáng cái đã tối đi mấy phần.
Canh Nhị tội nghiệp nhìn hắn, đầu óc nhất thời dừng hoạt động.
Tiếng hít thở ồ ồ vang lên, Truyền Sơn đột nhiên đứng dậy, chặn ngang ôm lấy Canh Nhị đi về phía tàng cây hoa đào.
Các nữ tử phát ra tiếng vui cười, chỉ vào Canh Nhị xoi mói.
Truyền Sơn đặt Canh Nhị xuống dưới tàng cây, hai chân giạng ra, cưỡi trên người y.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi đã nói coi ta như huynh đệ, ngươi, ngươi đừng làm bừa a!” Canh Nhị đáng thương sợ quá kêu to, y cũng không ngờ đến đây cứu tên này lại phải trả cả trinh tiết của mình.
Truyền Sơn cúi đầu nhìn Canh Nhị hoảng loạn bất an, vẻ mặt kỳ lạ nói không nên lời.
“Ngươi đừng ép ta a, ta, ta cũng không phải hạng dễ chọc.”
“Truyền Sơn cười phì một tiếng, đưa tay nhéo mặt Canh Nhị.
Trên mặt Canh Nhị lộ vẻ giận dữ.
“Đứa ngốc.” Truyền Sơn cười cười không rõ, ngón tay trượt xuống cỏ theo khuôn mặt Canh Nhị, từ từ trượt đến ngực y. Cợt nhả sờ soạng hai cái trên bụng dưới y, không sờ xuống tiếp nữa.
Canh Nhị sắp phát hỏa, “Ngươi coi người khác thành kẻ ngốc, thực ra ngươi mới là đứa ngốc nhất. Ngươi là ngu ngốc siêu cấp đệ nhất!”
“Ha ha ha!” Truyền Sơn ngửa mặt lên trời cười to, đột nhiên cúi đầu nói: “Cho ta xem thử đi.”
“Xem cái gì?” Canh Nhị vô thức hỏi ngược lại.
Truyền Sơn dùng động tác trả lời y. Trước khi Canh Nhị phản ứng đã nhanh chóng cởi dây lưng y ra, vạch quần y xuống.
Canh Nhị sắp bùng nổ rồi, y sắp…”
“Được rồi, ta biết rồi, cứ như vậy đi, ngươi về trước đi.” Cũng nhanh như động tác vừa rồi, Truyền Sơn lại nhấc quần áo lại cho Canh Nhị, thắt xong. Còn săn sóc sả sang lại quần áo ngoài cho y.
“…” Đây là ý gì? Canh Nhị mơ màng, thủ đoạn cuối cùng định dùng cũng chết từ trong trứng nước.
“Ta bảo ngươi trở lại không nghe thấy sao? Lẽ nào ngươi muốn ở đây ngủ với ta thật?” Giọng nam nhân đột nhiên trở nên sẵng giọng, tựa hồ cực độ bất mãn.
Canh Nhị đi ra rồi, mơ mơ màng màng ngồi xuống trong lòng ma xương khô.
Ở trong mắt người khác, thật giống như đứa bé vừa ngủ một giấc tỉnh lại, căn bản không nhận thấy linh hồn đứa trẻ đã xuất khiếu một lần. Kể cả Quách Khanh chỉ kém một chút là trở thành Độ Kiếp Kỳ.
Chỉ có Đào Hoa, xấu xa liếc nhìn Canh Nhị.
Canh Nhị cố lấy dũng khí trừng hắn ta một cái, tiểu tử thối!
Đào Hoa trợn to mắt, bỗng nhếch miệng cười, miệng đầy răng nanh làm người nhìn mà lạnh gáy.
Canh Nhị biểu đạt vừa phải độ oán giận của mình rồi, bắt đầu nghĩ lại sự hoang đường vừa phát sinh trong thiên ma cảnh.
Vừa rồi rốt cuộc là sao nhỉ?
Biểu hiện của họ La vì sao lại lạ như thế?
Hắn tỉnh lại rồi sao? Vậy vì sao hắn không ra với mình? Vì sao để y ra trước?
Nếu hắn đã tỉnh táo rồi, vậy hắn tỉnh táo lại từ lúc nào?
Hắn, hắn…
“Bừng!” Lần này đến phiên khuôn mặt trẻ con của Canh Nhị đỏ bừng.
Những việc làm đó nhất định là để mê hoặc kẻ địch, nhất định thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.