Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 6:




Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi đến một gian phòng tiếp khách ở chái nhà phía Đông.
Thư đồng bưng nước trà lên, Trương Nghiễn Gia dặn dò quản gia đi cùng, bảo hắn đi trấn an thái lão gia và thái phu nhân, đồng thời căn dặn hạ nhân trong phủ, đừng có nói lung tung chuyện hắn ‘bay lượn’ ra ngoài.
Quản gia vâng lời rời khỏi đó, không nhìn Truyền Sơn và Canh Nhị một lần nào.
Nhưng thư đồng thì khá hiếu kỳ, nhìn hai người một lúc lâu, bị Trương Nghiễn Gia đuổi ra khỏi phòng.
Ba người ngồi xuống bên một cái bàn tròn bốn người tinh xảo.
Ngồi xuống rồi, Canh Nhị liền lấy một lá bùa ra, dán ‘bộp’ phát lên trên bàn.
Trương Nghiễn Gia nheo mắt, “Đây là?”
Truyền Sơn cười đáp: “Một lá bùa bỏ sót nho nhỏ thôi, chúng ta tới đây thăm hỏi, đạo sĩ phái Thanh Vân sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra, nhưng chúng ta có thể giấu diếm họ được một lúc, trong khoảng thời gian này, bất kể chúng ta ở đây nói hay làm gì, họ cũng sẽ không phát hiện ra.”
“Thì ra là thế, phương pháp hay thật. Khụ, hiện tại hai vị có thể báo cho ta biết lai lịch và mục đích đến phủ ta được không?” Trương Nghiễn Gia nghiêm mặt, hỏi hai người.
“Trương đại nhân vẫn không nhận ra sao? Ta tưởng đệ ta và ta trông rất giống nhau chứ.” Truyền Sơn cười.
Canh Nhị cảm thấy hứng thú với phần điểm tâm nước trà trên bàn nên nhanh tay lấp đầy miệng.
Trương Nghiễn Gia híp hai mắt lại, “Ta cũng có suy đoán, chỉ là…”
Vừa nói, Trương Nghiễn Gia vừa đưa tay nhấp nước trà, viết một chữ trên bàn.
Truyền Sơn cười ha ha, đứng dậy chắp tay thi lễ lần hai với Trương Nghiễn Gia.
“La gia Truyền Sơn xin chào Trương đại nhân, Trương đại nhân có đại ân với đệ ta và La gia, La Truyền Sơn ta ghi khắc trong lòng, tất sẽ báo đáp.”
Trương Nghiễn Gia vui sướng, đứng dậy đỡ lấy Truyền Sơn, kích động nói: “Ngươi là huynh trưởng của Truyền Hải thật sao? Không ngờ… Đúng là không ngờ được! Đáng tiếc ta thân là thầy Truyền Hải nhưng không thể nào giúp được hắn. Ân tình mà ngươi nói chẳng đáng nhắc tới, chớ làm ta xấu hổ!”
“Trương đại nhân…”
Trương Nghiễn Gia đưa tay ngăn lại, “Gọi Trương thúc. Truyền Hải hiện tại có khỏe không? Hắn đang ở đâu? Cả nhà ngươi có bình yên vô sự không? Người dân thôn La gia hiện giờ…?”
Truyền Sơn nhất quyết làm hết lễ, lúc này mới ngồi trở lại chỗ, “Làm Trương thúc lo lắng rồi, chúng ta đều khỏe. Truyền Hải cũng vẫn nhớ tới ngài, hắn còn nói với ta, nếu có cơ hội về Uất huyện thì tới hỏi thăm ngài, nào ngờ ta còn chưa tới Uất huyện đã gặp đại nhân ở đây.”
Hai người thổn thức một hồi, Truyền Sơn kể một vài chuyện sau khi Truyền Hải và Trương Nghiễn Gia tách nhau ra, cũng nói sơ một vài chuyện của bản thân.
Trương Nghiễn Gia lúc thì cảm thán, lúc thì giận dữ, lúc thì lại cười to không ngừng.

Nửa canh giờ sau, Trương Nghiễn Gia gọi thư đồng vào, bảo hắn thêm nước trà, đưa thêm một ít trà bánh, cũng bảo hắn chuyển lời cho phu nhân, nói tối nay phải bày tiệc đãi khách quý.
“Đây là sư đệ của ngươi?” Trương Nghiễn Gia nhìn Canh Nhị đang kéo đĩa điểm tâm từ trước mặt Truyền Sơn về phía y, cười nói.
“Vâng, y tên Canh Nhị.”
Canh Nhị ngẩng đầu vẫy tay với Trương Nghiễn Gia.
Trương Nghiễn Gia cười mỉm chi beo đẩy đĩa điểm tâm trước mặt ông tới chỗ Canh Nhị.
Canh Nhị cười nhăn răng với ông.
“Vừa rồi ngươi nói hiện tại ngươi đang tu hành trong đạo môn?”
“Vâng.”
Trương Nghiễn Gia trầm ngâm một lát, hỏi: “Hiện tại đệ tử đạo môn xuất gia không cần mặc đạo bào sao?”
“Ha ha! Môn phái tu giả khác với đạo môn thuần túy, tìm kiếm phương pháp đạo lý càng rộng lớn hơn, không tuân theo khuôn mẫu nào. Công pháp mà ta và Canh Nhị tu cũng khác nhau, còn có rất nhiều điểm tà đạo hơn học thuyết đạo gia.”
Trương Nghiễn Gia gật đầu, “Vạn pháp quy tông.”
“Chính là đạo lý đó.”
“Vừa rồi các ngươi nhắc tới phái Thanh Vân, môn phái này cũng là môn phái tu giả như các ngươi nói?”
“Phải. Vừa rồi, Trương thúc bị một trận gió cuốn đi sắp đụng phải giả sơn, chắc là do đệ tử phái Thanh Vân gây nên đi? Có phải họ đang ngụ trong Thính Trúc Uyển không?”
“Đúng vậy. Sao ngươi biết…?”
Truyền Sơn mỉm cười, “Xin lỗi, trước đó chúng ta không biết đây là phủ đệ của ngài, để tìm căn nguyên của oán khí, sau khi vào phủ đã dạo qua một vòng. Ta nghĩ lão trông cửa của quý phủ lúc này sợ rằng vẫn đang thấy lạ, hai đạo sĩ leo tường vào quý phủ đã chạy đi đâu rồi.”
Mắt Trương Nghiễn Gia lộ vẻ nghi ngờ.
Truyền Sơn liền kể ra chuyện hắn và Canh Nhị giả trang đạo sĩ muốn trà trộn vào Trương phủ.
Trương Nghiễn Gia bật cười, “Những tu giả các ngươi đều giỏi như thế sao? Còn nữa, các ngươi cứ tiến vào đây như vậy, lẽ nào không sợ làm các tu giả khác hoài nghi.
Truyền Sơn chỉ cười không nói, dù sao hắn cũng không thể nói hắn muốn chơi đùa với Canh Nhị nên mới cố ý làm thế được. Chút tình thú giữa hai người như thế này không nên nói với người ngoài.
Trương Nghiễn Gia luôn lén quan sát hai người, nhất là Truyền Sơn. Người này tự dưng tới, hắn chỉ có thể nhận ra đối phương cũng không có ác ý với hắn. Mà hiện tại hắn còn nhận ra hai người này còn có thể bay tới bay lui, cũng không sợ các tu giả có sức mạnh lớn hơn, vả lại dường như không có thiện cảm với phái Thanh Vân cho lắm?
Nếu đúng như lời đối phương nói muốn báo đáp hắn, có lẽ cơ hội xoay chuyển nguy nan của Trương gia lần này sẽ ứng trên người hai người?
Trương Nghiễn Gia ngừng cười suy nghĩ một lát, nhướn mắt hỏi Truyền Sơn: “Trước đó các ngươi có nói đến phủ ta là bởi vì đi qua nơi này cảm thấy có oán khí bay lên, hiếu kỳ nên mới tìm tới, phải không?”
“Vâng.”
Trương Nghiễn Gia đứng dậy, chắp tay cúi đầu, chậm rãi đi qua đi lại.
Truyền Sơn và Canh Nhị liếc mắt nhìn nhau.
Truyền Sơn lên tiếng dò hỏi: “Trương thúc, ngài có biết vì sao phái Thanh Vân tới đây không?”
Trương Nghiễn Gia khẽ thở dài, dừng bước lại, “Trước đó, đạo trưởng Thanh Dương Tử kia tới tìm ta, nói trong nhà ta có uế khí, chính là dấu hiệu ma vật sắp xuất hiện, ta cũng không tin lắm. Nếu không phải đạo sĩ kia thể hiện mấy chuyện mà người thường tuyệt đối không thể làm được, ta cũng sẽ không để hắn vào phủ của ta. Hôm nay ngay cả ngươi cũng nói…”
Truyền Sơn nghiêm mặt nói: “Trương thúc, ngươi để đạo sĩ phái Thanh Vân vào ở, chắc chắn không phải chỉ là hai mánh khóe đơn giản rồi. Vậy tức là ngài cũng đã nhận ra một vài sự kỳ lạ trong phủ, đúng không?”
Trương Nghiễn Gia dừng bước, hỏi ngược lại: “Các ngươi đã tiến vào phủ ta được sáu ngày? Có phát hiện ra điều gì không?”
“Trương thúc, việc này ta đang định nói với ngài, nhưng trước hết, ta còn một việc cần thỉnh giáo.”
“… Chuyện gì?”
“Xin hỏi tổ tiên quý phủ có từng xuất hiện việc đại hung gì không, hơn nữa việc này còn có liên quan tới nữ tử?”
Trương Nghiễn Gia vừa nghe câu hỏi của Truyền Sơn liền hoảng sợ quay đầu lại, “Sao ngươi lại biết? Ngươi nghe ai nói?”
“Trương thúc chớ vội.” Truyền Sơn giơ tay lên mời Trương Nghiễn Gia ngồi xuống.
Trương Nghiễn Gia nhìn chằm chằm vào Truyền Sơn, sắc mặt không bình tĩnh như vừa nãy, lui từng chút từng chút trở lại ghế.
Truyền Sơn giải thích: “Ta và Canh Nhị đều là tu giả, quan sát khí liền biết phủ ngài cũng không sạch. Rồi sau khi thấy oán khí nồng nặc trong phủ, hơn nữa oán khí ấy còn được tu giả dùng trận pháp trấn áp, cũng không phải mới vừa sinh ra. Thứ ba, hai pho thạch sư bên ngoài phủ đệ của ngài cũng nói cho ta biết, việc xưa của quý phủ ắt có liên quan tới nữ tử.”
Trương Nghiễn Gia nâng chén trà lên, mặt hơi tai tái.
“Trương thúc,” Truyền Sơn thành khẩn nhìn Trương Nghiễn Gia, nói: “Nói thật, nếu chủ nhân phủ đệ này không phải ngài, ta và Canh Nhị căn bản sẽ không ra mặt. Oán khí này không thể khinh thường, sau khi ta và Canh Nhị quan sát, trận pháp vây khốn luồng oán khí này cũng không phải do tu giả bình thường lập nên mà là tiên nhân chân chính bày ra.”
Trương Nghiễn Gia ngẩng phắt đầu lên, nắp chén trà rơi xuống bàn cũng không biết.
“Trương thúc, đạo sĩ phái Thanh Vân có lẽ cũng lợi hại, nhưng họ tuyệt đối không có cách phá bỏ trận pháp này.”
Trận pháp vây khốn của tán tiên thất kiếp dễ phá vậy sao? Nhớ năm đó Trách Yểm lợi hại như thế mà cũng bị nhốt trong trận pháp mấy trăm năm không ra được.
Truyền Sơn không muốn ân nhân bị liên lụy, liền tiếp tục chứng tỏ sự lợi hại của mình: “Ta có thể đoán ra rằng phái Thanh Vân có dự tính riêng. Họ chắc chắn muốn chờ ma vật dưới oán khí hoàn thiện, tự động phá trận mới ra tay. Trước hết không đề cập tới việc họ có thể chế ngự được ma vật kia hay không, chờ đến lúc đó, ngài và mọi người trong phủ này, kể cả toàn bộ thành Lâm Diêu đều sẽ gặp nguy hiểm!”
“Cái gì?!” Chén trà trong tay Trương Nghiễn Gia rơi xuống đất, ông đứng bật dậy, hoảng hốt hỏi: “Vậy các ngươi có biện giáp gì để diệt trừ ma vật trước khi nó phá trận ra không?”
Truyền Sơn quét mắt nhìn Canh Nhị, gật đầu nói: “Trương thúc, chúng ta không dám nói chắc có thể diệt trừ ma vật, nhưng chúng ta có thể tiến vào trong trận pháp trước khi ma vật hoàn thiện. Chỉ là sách lược và phương pháp tác chiến cũng viết: Biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng. Trước khi tiến vào trận, chúng ta cần hiểu cặn kẽ nguyên nhân hình thành nên luồng oán khí đó mới có thể bốc thuốc tùy bệnh.”
Trương Nghiễn Gia ngồi trầm tư suy nghĩ một lúc lâu mới chầm chậm nói: “Ta không biết oán khí gì cả.”
Vị nam nhân trung niên nho nhã giơ một tay lên xoa trán, đứng lên đi lại mấy lượt, dường như cuối cùng cũng quyết định cái gì đó, xoay người nói với hai người Truyền Sơn: “Nhưng ta biết căn nguyên nguồn gốc của đôi thạch sư ở cổng kia…”
Thì ra là từ hơn bốn trăm năm trước, Trương gia đã từng gả một người con gái đi, tên Dịch Dao.
Lúc đó, Trương gia cũng là một đại hộ khá danh vọng ở nơi đó, nhưng có điều sau khi con gái đi chùa miếu dâng hương, không biết bị cái gì làm mê mẩn mà trở về rồi nói muốn gả cho một thư sinh nghèo từ huyện kế bên tới cửa cầu hôn. Thư sinh nghèo tên là Lý Du Thế.
Gia trưởng Trương gia ban đầu không đồng ý mối hôn sự này, nhưng không chịu nổi sự khẩn cầu của con gái yêu, đành phải đồng ý. Vì để con gái có gả qua cũng sẽ không chịu cuộc sống khốn khó, gia chủ Trương gia khi đó đã cho con gái rất nhiều của hồi môn, đủ để nàng cả đời sống sung sướng giàu có.
Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, dù có thương yêu cỡ nào thì cũng đã trở thành người nhà người ta. Hai năm đầu, người con gái còn có thể về thăm hỏi cha mẹ, bắt đầu từ năm thứ ba, nàng liền ít có thời gian về nhà.
Tuy người con gái không về nữa, nhưng Trương phụ Trương mẫu lại không bỏ con gái được, các anh trai của Dịch Dao cũng tận lực hỏi thăm tin tức của người em gái, khi họ phát hiện chồng của em gái rời nhà lâu không về thì bắt đầu lo lắng cho cuộc sống ở nhà chồng của Dịch Dao.
Qủa nhiên, hai năm sau họ liền phát hiện Dịch Dao ôm con gái về nhà hỏi thăm cha mẹ, không những quần áo trên người vừa nhìn đã biết là vật cũ, ngay cả đồ trang sức châu báu trên người cũng ít đi nhiều. Họ đoán rằng Dịch Dao không chịu về nhà mẹ để thăm hỏi, có phải là lo người nhà phát hiện ra sự khó khăn của mình mà xấu hổ nên không về hay không?
Khi người Trương gia biết Lý gia lại mang một tiểu thiếp vào cửa, hơn nữa sau lần thứ hai Lý Du Thế rời nhà, lúc đó đã phái người đưa tin cho con gái mình, bảo Dịch Dao và chồng hòa ly (*), mang theo con gái về nhà mẹ đẻ ở.
(*) hòa ly: một trong những chế độ ly hôn của cổ đại. Chế độ ly hôn của cổ đại bao gồm “Hưu Thê” và “Hòa Ly”, hòa ly là vợ chồng đôi bên chia tay nhau trên cơ sở đôi bên đàm phán dĩ hòa vi quý chứ không đơn thuần chỉ là một bên này bỏ bên kia.
Dịch Dao đã từ chối, lý do là không thể làm mất mặt Trương gia, hơn nữa Lý gia vì mặt mũi cũng không chịu đồng ý.
Sau đó, Dịch Dao mang theo con gái sống một mình, tìm đủ mọi cách mới đòi lại được một phần đồ cưới trước đây.
Một điền trang và hai cửa hiệu, đó là hai lão nhà Trương gia không để ý mặt mũi, quả quyết tới uy hiếp hai lão nhà họ Lý, nói không trả đồ cưới của con gái mình lại sẽ lên quan phủ kiện nhà họ Lý, nói Lý gia ‘ái thiếp diệt thê’, còn ép buộc cướp đoạt đồ cưới của chính thê, bỏ mặc con gái của chính thê.
Lý gia mặc dù có con trai tu tiên làm chỗ dựa, nhưng cũng coi như kiêng dè thế lực của Trương gia ở huyện bên, lại tự cho là nhà mình là người cao hơn, không muốn vứt bỏ mặt mũi liền miễn cưỡng đồng ý để Dịch Dao lấy đồ cưới về.
Nhưng đồ cưới đã không còn dư lại mấy, không thể đem lại cho Dịch Dao cùng con gái nàng cuộc sống thiên kim tiểu thư ở nhà mẹ đẻ ngày xưa, hai lão Trương gia không nỡ để con gái chịu khổ, lén bảo người đưa tiền tài tới chăm con gái và cháu ngoại.
Người Trương gia rất muốn Dịch Dao và Lý Du Thế hòa ly, nhưng Dịch Dao lo tới việc hôn nhân tương lai của con gái nàng sau này, vì để con gái sau này có gả về nhà chồng cũng sẽ không phải chịu xấu mặt, nàng lại từ chối lời đề nghị của cha mẹ, cắn răng nhẫn nhịn hết thảy.
“Sau đó…” Trương Nghiễn Gia thở dài.
Truyền Sơn và Canh Nhị biết điệu bộ kể chuyện này, chỉ im lặng nhìn ông.
Trương Nghiễn Gia cười khổ, nói: “Sau đó không biết vì sao con gái Anh Nhi của Dịch Dao lại chết thảm ở điền trang, nghe nói không tìm được cả hài cốt. Lúc này có người kể là yêu quái quấy phá, Dịch Dao lại luôn miệng nói là chồng Lý Du Thế hại chết con gái ruột, nhưng khi đó Dịch Dao đã điên điên khùng khùng, hầu như không ai tin lời nàng nói.
Lý gia hận nàng phá hoại danh tiếng của Lý Du Thế, muốn bỏ nàng, còn Lý Du Thế vẫn không lộ mặt trong khoảng thời gian đó. Lúc đó, sau khi người Trương gia chúng ta biết được tin tức này liền đón Dịch Dao về, nhưng chờ tới lúc Trương gia chúng ta đi đón con gái thì Lý Du Thế lại trở về, hơn nữa còn nhất quyết không đồng ý để chúng ta đón mẹ con Dịch Dao về.”
Truyền Sơn trầm tư, dùng thần thức hỏi Canh Nhị, “Ngươi nghĩ vì sao Lý Du Thế lại không cho Trương gia đón Dịch Dao về?”
Canh Nhị lắc đầu, “Không biết được, có lẽ đó là nguyên nhân phái Thanh Vân xuất hiện ở đây? Vừa rồi không phải Trương Nghiễn Gia nói Lý Du Thế đi tu tiên sao? Không phải hắn đã tới phái Thanh Vân chứ?”
Truyền Sơn nói tiếp: “Có lẽ quái vật kia chính là chấp niệm của Dịch Dao? Nàng buộc chúng ta ra ngoài chính là muốn chúng ta bảo vệ Trương gia? Đồng thời đối phó với phái Thanh Vân? Nhưng hài cốt Dịch Dao sao lại trở lại Trương gia? Rốt cuộc trong tiểu lâu kia giấu bảo bối gì?”
Trong lúc Truyền Sơn và Canh Nhị suy đoán, Trương Nghiễn Gia vẫn đang kể:
“Chuyện liên quan tới Dịch Dao, trên gia phả Trương gia có ghi lại rõ ràng, nghe nói sau đó Dịch Dao liền chết, bị chết không rõ ràng. Người Trương gia ta muốn điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Dịch Dao và con gái nàng, nhưng quan phủ địa phương lại nhúng tay vào không cho tra xét, còn nói đây là chuyện nhà họ Lý.”
Nói đến đây, bỗng nhiên Trương Nghiễn Gia mỉm cười, “Chính bởi mặt mũi của quan lão gia mà một tiểu hài tử chơi bời nhất của tổ tiên lúc đó tự dưng cố gắng học hành, mãi đến khi chức quan lên đến Nhị phẩm. Đó cũng là chức quan lớn nhất mà Trương gia chúng ta đạt được tới nay.”
Truyền Sơn chen ngang, “Đến bây giờ các ngươi cũng không biết vì sao Dịch Dao chết ư?”
Trương Nghiễn Gia lắc đầu, “Trên gia phả không có ghi chép.”
“Sau đó thì sao?” Canh Nhị sốt ruột muốn nghe phần sau.
Trương Nghiễn Gia cười, nói tiếp: “Có lẽ là do nhân quả báo ứng, sau khi Dịch Dao chết được vài ngày, Lý gia bắt đầu có người chết, đầu tiên là hai lão Lý gia, sau đó là thân thích nhà hai lão, tiếp đó là tiểu thiếp, người hầu còn có cả tiểu tử nối dõi tông đường cho nhà họ Lý kia cũng đều chết hết.”
“Dường như Lý Du Thế cũng không có biện pháp. Nghe nói hắn đã nhờ một đạo trưởng tiên phong đạo cốt làm phép trong nhà, nhưng cũng không ngăn chặn được tình trạng liên tục có người chết trong Lý gia và những nhà có liên quan, ngay cả quan lão gia không cho nhà ta kiện tụng cũng chết.”
“Lúc đó ông có biết là có bao nhiêu người chết không?” Truyền Sơn lại hỏi.
Trương Nghiễn Gia trả lời: “Nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, lúc đó gia phả ghi lại là có khoảng 25, 26 người chết.”
Chỉ có ngần ấy thôi sao? Truyền Sơn và Canh Nhị nhìn nhau một cái, oán khí lớn nhường này không thể hình thành chỉ với ngần ấy người.
Truyền Sơn nhìn về phía Trương Nghiễn Gia, hỏi: “Sau đó tổ tiên ngài đã mang hài cốt Dịch Dao về?”
“Có lẽ do có quá nhiều người chết nên Lý Du Thế cũng sợ, chủ động tới nói muốn trả hài cốt Dịch Dao về Trương gia.”
“Người này sợ rằng không có lòng tốt.” Canh Nhị nói.
Trương Nghiễn Gia gật đầu, “Trên gia phả cũng nói thế. Lúc đó Lý gia đã chết rất nhiều người, rõ ràng là Dịch Dao bị chết oan khuất nên trả thù. Nhưng ai cũng biết quỷ không có lý trí, nhất là oán quỷ, Lý Du Thế muốn tổ tiên ta nhận thi cốt Dịch Dao về, không phải là muốn tai họa đảo ngược lại sao. Hắn còn uy hiếp tổ tiên ta, nói nếu Trương gia ta không nhận Dịch Dao về sẽ vùi tro cốt Dịch Dao vào nơi cực âm, để nàng trọn đời không được siêu sinh.”
“Tổ tiên ông đồng ý rồi sao?”
“Phải.” Trương Nghiễn Gia gật đầu, “Dù sao cũng là con gái Trương gia ta, lúc còn sống bị ức hiếp không thể giúp nàng đã áy náy lắm rồi, nếu ngay cả khi nàng chết mà cũng không thể nhận thi cốt nàng về, không thể linh hồn nàng an nghỉ, Trương gia ta nào còn mặt mũi để làm người nữa?”
“Tổ tiên ngài mang quan tài về, hay nhặt xương chôn nơi khác?”
“Hừ! Con gái Trương gia ta sao lại ngủ trong quan tài Lý gia, đương nhiên là nhặt xương chôn nơi khác.”
Truyền Sơn lập tức truy hỏi, “Vậy tổ tiên ngài có ghi chép điều gì kỳ lạ trên thi cốt Dịch Dao hay không?”
Trương Nghiễn Gia suy nghĩ kỹ càng, “Ngươi nói thế làm ta nghĩ lại thấy đúng là có thật. Trên gia phả có viết, lúc đó thời tiết lạnh lẽo, rõ ràng Dịch Dao chết còn chưa tới ba tháng mà khi nhận thi cốt về đã chỉ còn dư lại xương cốt, hơn nữa trong tay phải của nàng còn nắm thật chặt một hạt châu màu đen to như quả trứng gà.”
Truyền Sơn và Canh Nhị nhìn nhau, hạt châu kia chắc chắn có vấn đề.
“Lúc đó tổ tiên ta nghĩ hết mọi cách cũng không thể lấy được hạt châu kia ra, đành phải cùng chôn xương cốt và hạt châu kia xuống.” Trương Nghiễn Gia ngồi xuống nhấp một ngụm trà, làm trơn cổ họng.
“Sau khi chôn xong, không phải nhà ông đã xảy ra chuyện chứ?”
“Ban đầu cũng không có chuyện gì lớn, cùng lắm là người nhà ngủ gặp ác mộng, hoặc là tự dưng khóc thương mà thôi. Có điều sau đó…” Trương Nghiễn Gia dường như có điều gì đó khó nói.
“Trương thúc, sự việc phải giải quyết.” Truyền Sơn nhấn mạnh thêm.
Trương Nghiễn Gia lúng túng cười, “Ngươi nói cũng phải, Trương gia ta cũng không hy vọng việc này có thể giấu mãi được.” Dừng lại một lát, mặt ông hiện lên vẻ xấu hổ, “Cũng là Trương gia ta tạo nghiệp chướng, con gái đã gả ra ngoài không thể bảo vệ, đón xương cốt về thì lại… Aizzz!”
Trương Nghiễn Gia cuối cùng cũng quyết định, nhớ lại nói: “Theo gia phả ghi chép, trước đây tòa thành này cũng không phải gọi là Lâm Diêu mà có tên là Bán Hồ Thành. Vào năm thứ hai sau khi tổ tiên ta nhận xương cốt Dịch Dao về, toàn bộ bách tính của Bán Hồ Thành đột nhiên không thể rời thành, bất kể là từ trên trời hay dưới lòng đất, mỗi khi đến chân tường thành đều sẽ vòng trở lại, hơn nữa khí hậu của Bán Hồ Thành cũng trở nên độc hại.”
“Cứ như thế, bách tính Bán Hồ Thành dần bị nhốt trong thành, cuối cùng người trong thành ngươi ăn ta, ta ăn ngươi… Nhưng dù dựa vào việc ăn thịt người để sống sót thì cuối cùng đều bị chết đói cả.”
Truyền Sơn và Canh Nhị không kinh ngạc lắm, đó là ngọn nguồn của luồng oán khí nặng nề đó.
“Trương phủ…”
Trương Nghiễn Gia che mặt, một lát sau mới nói: “Duy chỉ có Trương gia ta là không có việc gì. Chúng ta không ra được khỏi cửa phủ, người khác cũng không thể tiến vào. Có người đúng giờ đưa đồ ăn tới cho nhà ta, giếng nước của Trương gia vẫn có thể dùng được. Ban đầu chúng ta còn không biết người trong thành đã chết hết, nếu không phải có một vị tiên nhân đi qua nơi này, bị oán khí ngất trời knh động, tìm đến Trương gia ta thì Trương gia ta… ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”
“Tiên nhân? Tiên nhân kia có phải tự xưng là Càn Khôn Tử không?” Truyền Sơn vội hỏi.
Trương Nghiễn Gia kinh ngạc, buông hai tay, nói: “Sao ngươi lại biết?”
“Coi như chúng ta cũng có cội nguồn với vị tán tiên này, vị này chính là tán tiên thất kiếp cực kỳ lợi hại trong giới tu giả, nếu có thể thuận lợi vượt qua cửu kiếp thì còn ghê gớm hơn cả Đại La Kim Tiên trên trời nữa.” Truyền Sơn giải thích đơn giản bằng một câu.
“Thì ra là thế.” Trương Nghiễn Gia cảm thán, “Trên gia phả nói, vị tiên nhân Càn Khôn Tử này từng nói nếu không phải hắn ngẫu nhiên đi qua nơi này thì xung quanh đây còn nhiều người chết hơn nữa. Tiên nhân nói có người đang làm phép, cố ý tụ tập oán khí người chết, hơn nữa nhất định phải là người chết thảm và chết oan. Bán Hồ Thành sẽ trở thành thành chết chỉ có thể vào không thể ra ngoài cũng là do người làm phép đó.”
“Hắn có nói là ai đang làm phép không?”
“Không.”
“Vậy hắn đã làm gì?”
“Hắn đào xương cốt Dịch Dao từ trong mồ Trương gia ra, để vào trong tiểu lâu mà nàng ở khi còn sống, sau đó dùng tiên pháp tối cao, làm tiểu lâu chìm vào trong cái giếng nước ở trong sân tiểu lâu đó. Lúc đi, vị tiên nhân này nói hắn đã bố trí trận pháp trong thành và Trương gia, có thể đảm bảo cho Trương gia và vùng lân cận an bình 500 năm.”
“Trừ những điều đó ra, hắn còn nói gì khác nữa không?”
Trương Nghiễn Gia nghĩ kỹ lại.
Truyền Sơn rất muốn bảo ông lấy gia phả ra xem, nhưng hắn cũng biết gia phả là thứ không phải ngươi muốn xem là có thể xem được, nhất là đại gia tộc, lấy gia phả ra có một đống quy củ và yêu cầu.
Trương Nghiễn Gia chịu kể bí mật tổ tiên ra cho hắn đã coi như là chủ nhân sáng suốt rồi, đương nhiên điều này cũng có liên quan tới tình cảnh hiện tại của Trương phủ.
“Đúng rồi! Ta nhớ ra rồi.” Trương Nghiễn Gia vỗ mặt bàn, quát to một tiếng nói: “Trong gia phả còn ghi một câu, là câu do tổ thượng ta hỏi tiên nhân, suýt thì ta quên mất.”
“Nói gì?”
“Tổ tiên ta hỏi tiên nhân, sau 500 năm thì phải làm sao? Vị tiên nhân kia trả lời: Trương gia làm việc tốt liên tục, trong 500 năm tự có cơ duyên giải quyết khốn khó. Ấy ya, câu nói quan trọng như vậy sao ta lại suýt thì quên mất chứ?” Trương Nghiễn Gia không ngừng vỗ đầu.
Tự có cơ duyên sao? Trong đầu Canh Nhị và Truyền Sơn tự động xuất hiện một câu: Ra vẻ huyền bí!
Ngươi nói bản thân ngươi đường đường là tán tiên thất kiếp, gặp phải việc này thì giải quyết phứt đi cho xong, để lại công việc cho người đời sau làm gì, chơi vui lắm chắc?
Canh Nhị đột nhiên ‘a’ lên một tiếng, Truyền Sơn và Trương Nghiễn Gia cùng nhìn về phía y.
Canh Nhị xấu hổ nói: “Ta chỉ nghĩ đến một điểm then chốt. Có lẽ vị tán tiên thất kiếp kia đã phát hiện thế đạo luôn thay đổi, dựa vào tu vi và sự tinh thông về phương diện bói toán của hắn, tu có thể biết được kết quả của một số sự việc nhưng cũng biết được có một số việc nếu tùy tiện nhúng tay vào, có lẽ lúc đó nhìn như đã giải quyết được vấn đề, nhưng hậu quả để lại sẽ còn gay go hơn cả trước đó.”
“Cho nên hắn đã tính ra một con đường ít thương tổn nhất trong giới hạn của hắn, sau đó tiến hành bố trí.”
Truyền Sơn vừa nghe đã hiểu. Rùa con nhà hắn vẫn đang rối rắm vì thiên phú tiên đoán của y, điều lo nghĩ của Càn Khôn Tử, cũng là mối lo âu của y.
Trương Nghiễn Gia nhìn hai người, hắn cũng hiểu sơ sơ ý tứ của đoạn văn này.
“Ý ngươi là vị tiên nhân kia đã giảm thiểu thương tổn đến mức thấp nhất, cho nên mới không ra tay trừng trị tên hại người trước, mà để chuyện này đến bây giờ để giải quyết?”
Canh Nhị gật đầu.
“Ừm…” Trương Nghiễn Gia thầm thấy lo lắng, đổi đề tài, nói: “Ha hả, loại chuyện có ghi lại này trên gia phả, phần lớn người đời sau đều xem như truyền kỳ. Còn nhớ ta khi còn bé bị cha đưa tới từ đường học thuộc gia phả, chưa từng coi sự việc ghi lại của 200 năm trước đó là thật, nếu không phải khả năng học thuộc lòng của ta có chút thiên phú thì hiện giờ các ngươi hỏi ta chuyện 400 năm trước, chắc chắn ta sẽ không trả lời được bao nhiêu.”
Truyền Sơn gật đầu.
“Hai pho thạch sư trước cổng phủ ta, chính là do vị tổ tông làm quan lớn dựng lên. Từ nhỏ chúng ta đã bị yêu cầu dù gia nghiệp có thế nào, cũng không được phá bỏ hai pho thạch sư, còn phải giữ gìn cẩn thận, thạch sư trấn chính là vị lão tổ Dịch Dao kia.”
“Thạch sư là do Càn Khôn Tử bảo các ngươi lập?” Truyền Sơn khó hiểu.
“Không phải. Trên gia phả nói, đây là yêu cầu của vị lão tổ làm đại quan, chỉ là để tìm một phương pháp làm an lòng mà thôi. Cho nên…” Trương Nghiễn Gia vuốt chòm râu giấu diếm.
Cho nên sẽ không coi chuyện viết trên gia phả là sự thật, chỉ coi là truyền thuyết? Truyền Sơn lắc đầu, cũng đành chịu thôi, ai bảo thời gian đã qua hơn 400 năm chứ.
“Vậy mà bây giờ lại náo loạn thực sự chứ, aizz!” Trương Nghiễn Gia thở dài một tiếng, cả người uể oải hẳn đi.
“Phái Thanh Vân tới tìm các ngươi vào lúc nào?” Truyền Sơn hỏi.
Trương Nghiễn Gia không hề nghĩ ngợi, nói: “Nửa tháng trước.”
“Trong nhà ông xuất hiện chuyện kỳ lạ từ lúc nào?”
“Nửa tháng trước…” Trương Nghiễn Gia nói chậm lại, nghẹn ngào nói: “Giỏi cho một phái Thanh Vân! Lúc đó ta không nghĩ ngợi nhiều, bây giờ nghĩ lại ngày thứ hai sau khi phủ ta xuất hiện sự khác thường, đạo sĩ Thanh Dương Tử đã xuất hiện ở trước cửa phủ ta, điều này cũng trùng hợp quá rồi đi. Ha ha ha! Buồn cười cho ta đã xử án 10 năm, tự nhận khứu giác nhạy cảm hơn người thường, thế mà nhà mình gặp chuyện xui xẻo lại rối bời. Buồn cười, thật là quá buồn cười!”
“Cốc cốc.” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Thư đồng ở ngoài nhỏ giọng nói: “Lão gia, đạo trưởng phái Thanh Vân đến đây hỏi, nói là muốn gặp khách của ngài.”
Trương Nghiễn Gia cười nhạt, “Phản ứng của họ nhanh thật.”
Truyền Sơn vô tình nói: “Có lẽ họ đã đoán ra khách khứa ngài chiêu đãi chính là chúng ta, dù sao buổi chiều ngoại trừ ta và Canh Nhị biến mất bên ngoài quý phủ ra thì không còn ai khác tới thăm hỏi các ngươi. Hiện giờ chắc họ đang rất hiếu kỳ với chúng ta, ha hả.”
“Ý của hiền chất là?”
“Muốn thì gặp thôi, nhưng Trương thúc hãy nhớ kỹ, không cần nói chuyện ngài và ta quen biết trước, chỉ nói chúng ta hiếu kỳ với oán khí nhà ngươi, nên đến đây hỏi một vài chuyện xưa trong Trương phủ.”
“Được. Vậy ta đi thu xếp bữa tiệc.”
“Không cần.” Truyền Sơn xoay mặt hướng ra cửa, “Họ đã tới theo thư đồng.”
“Ầm!” Cửa bị đá văng ra.
“Thì ra các ngươi ở đây! Hai tên chuột nhắt các ngươi dùng yêu thuật gì, lại có thể che giấu hành tung, tránh thoát điều tra của tiên gia ta?”
Minh Quan Tử mang theo các sư đệ sư muội, đang muốn tiến lên bắt nam tử cao lớn nhìn hắn cười cợt kia…
Truyền Sơn đứng dậy, định trêu chọc đám đệ tử này một phen.
Trương Nghiễn Gia sáng suốt tránh qua một bên.
Canh Nhị bỗng nhiên nhảy lên một cái, đẩy mạnh Truyền Sơn về phía trước, “Trận pháp di chuyển rồi, lối vào ở trong này, mau!”
HẾT6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.