Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 6:




Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Truyền Sơn gần như cảm thấy địch ý trong nháy mắt đã kéo Canh Nhị ra đằng sau.
Hỏa khí bừng bừng đâm thẳng vào bụng hắn!
Hai tay Truyền Sơn nặng xuống, đặt giao nhau trước bụng, trên hai bên cánh tay chia ra xuất hiện hai miếng bảo vệ tay hình mai rùa.
Hỏa khí đụng vào miếng bảo vệ trên cánh tay rồi hóa thành ánh sáng màu đen biến mất.
Canh Nhị liếc nhìn hai miếng bảo vệ tay kia, trong thời gian này, họ La một mực sử dung hai miếng đó, vừa nhìn đã biết là mô phỏng theo hình dạng hộ giáp biến thân của y. Nhưng cũng chỉ có phần ngoài thôi, bên trong còn kém nhiều, nên nhớ y chính là…
Đừng thấy Canh Nhị ngứa mắt hai miếng hàng nhái kia, trên mặt Nhâm Dật Hiên lại lộ vẻ kinh hoàng, nhìn chằm chằm hai miếng bảo vệ tay hình mai rùa mắt lập lòe không ngừng. Có thể chống lại được lực công kích của tu giả trung kỳ Kết Đan, chứng tỏ pháp bảo hộ thân này ít nhất cũng là trung phẩm cấp thấp.
“Thảo nào dám ngông cuồng như thế, thì ra là có pháp bảo lợi hại hộ thân. Nhưng đừng tưởng ngươi có pháp bảo hộ thân, ta liền không làm gì được ngươi. Tuổi còn nhỏ đã ra tay độc ác, hôm nay ta phải thay trưởng bối sư môn ngươi giáo huấn cho ngươi một trận!” Trong đám người có tiếng kêu quái gở truyền tới.
Ánh mắt Truyền Sơn chợt lóe, cao giọng quát hỏi: “Ngươi là đệ tử Thần Sa Môn? Các ngươi chính là dùng loại thủ đoạn này để thử thân thủ của ta? Hay muốn loại bỏ ta trước Đại hội Thử Linh? Giống như các ngươi đã đối phó với những người dự thi có khả năng hình thành uy hiếp vậy?”
“Câm miệng! Không có chứng cứ, sao ngươi có thể ăn nói bừa bãi đổ vấy tiếng xấu cho Thần Sa Môn ta?!” Nhâm Dật Hiên hét lớn.
“Có phải hay không tự Nhâm huynh hiểu, bằng không trên đời nào có chuyện khéo vậy. Nếu không phải, Nhâm huynh xin mời gọi tên tiểu nhân kia ra thử xem!”
Nhâm Dật Hiên thầm mắng to tiểu quỷ xảo quyệt, rõ ràng là kẻ thù của ngưoi lại bảo ta gánh trách nhiệm, nghĩ tới kể cũng trúng ý. Nhưng… có phải là sư điệt thực sự đã lén sắp xếp một nhóm người phụ trách thử La Truyền Sơn hay không, Nhâm Dật Hiên cũng không dám xác định.
Cũng không muốn gánh vác kẻ thù thay La Truyền Sơn, càng lo người lén lút kia là đệ tử Thần Sa Môn, Nhâm Dật Hiên đương nhiên sẽ không ra mặt gọi người nọ ra.
Vạn Khương vừa thấy đánh nhau, vội vã chỉ huy tiểu sư đệ nhanh chân dọn đồ. Hiện tại hắn chỉ muốn trốn được bao xa thì trốn.
Vô thanh vô tức, trong đám người lại bắn ra hai đường kiếm màu đỏ.
Có người đang thao túng phi kiếm công kích hắn!
Truyền Sơn không thể phân biệt đây là Thần Sa Môn đang thăm dò hắn hay là người khác, người thao túng phi kiếm khá cao minh, thấy hắn một lòng bảo vệ nhóc béo phị đằng sau, hai thanh kiếm cứ bay vụt về phía Canh Nhị.
Góc độ của phi kiếm hiểm độc, còn tới đồng thời một lúc.
Truyền Sơn cũng không muốn Canh Nhị hiện ra mai rùa hộ thân, hắn còn nhớ rõ khi Canh Nhị biến thành mai rùa, những Ma tu đó đã điên cuồng ra sao. Trong chớp mắt, Truyền Sơn xoay tròn người, miếng bảo vệ hình mai rùa trên cánh tay bắn ra, chia nhau bắn về phía hai thanh phi kiếm.
Hai thanh phi kiếm cũng không phải vật phàm, nhưng dưới công kích của hai miếng bảo vệ tay, lại rơi vào thế yếu, mơ hồ bị đánh đến mức giảm khí thế.
“Miếng bảo vệ tay hình mai rùa kia là pháp bảo trung phẩm!” Có tiếng sợ hãi kêu lên trong đám người.
“Nhìn không ra Hậu Thổ Môn vẫn còn ba phần của cải, lại cho một đệ tử Ngưng Khí Kỳ dùng pháp bảo trung phẩm! Ta thật muốn xem ngươi có thể lấy ra bao nhiêu pháp bảo, nhanh! Ra!”
Một đường huyễn quang bay tới. Chiếc đĩa xoay vòng tròn xoáy gió lao vút tới, đám người vây xem cảm thấy uy hiếp đều lẩn trốn.
“Xem Lôi phù của ta!” Canh Nhị trốn đằng sau Truyền Sơn ló đầu ra, ném một tấm Ngũ thiên kinh lôi phù.
“Ầm ───!”
Lôi phù và đĩa huyễn quang đánh trúng nhau, phát ra tiếng nổ đùng đoàng điếc tai, Lôi phù biến mất, chiếc đĩa chỉ ngừng lại một chút, rồi tiếp tục tăng tốc lượn vòng quanh cổ Truyền Sơn.
Truyền Sơn tay ấn chiếc thùng gỗ nhỏ tâm niệm xoay chuyển, là bảo trì thực lực không thể hiện, hay cho đối phương một trận?
Canh Nhị quyết định giúp hắn, “Này, chiếc đĩa của đối phương lợi hại, nhân số địch nhân không rõ, chúng ta chạy đi. Đừng quên, món tiền đánh cược!”
“Ấy dà!” Truyền Sơn lập tức giật mình kêu lên, một phen đẩy Canh Nhị ngã lên sạp hàng dựng tạm của Vạn Bảo Môn ở đằng sau. Đĩa huyễn quang sượt qua cổ hắn một chút.
“Hửm!?” Trong đám người có người ngỡ ngàng kêu lên. Đĩa huyễn quang chính là pháp bảo trung phẩm trung cấp, tuy hắn đã khống chế uy lực của nó, để chiếc đĩa không ngộ thương người xung quanh, nhưng dù là như vậy, uy lực của pháp bảo trung phẩm bậc trung cũng không thể lơ là, đừng nói bản thân chiếc đĩa trực tiếp công kích tới kẻ địch, dù chỉ đứng trong khoảng ba thước chịu phần gió xoáy do chiếc đĩa xoay tròn sinh ra thôi cũng chia người đó ra làm hai đoạn rồi. Nhưng trước khi chiếc đĩa sượt qua cổ La tiểu ma đầu, La tiểu ma đầu lại không bị trầy da tróc vẩy tẹo nào?
“Người Thần Sa Môn! Có giỏi đừng trốn lén đả thương người, Nhâm Dật Hiên, ta kính ngươi như tiền bối, không ngờ ngươi lại đê tiện như vậy!” Truyền Sơn từ trên mặt đất nhảy dựng lên, một lòng muốn kéo Thần Sa Môn xuống nước.
Nhâm Dật Hiên tức lắm, nhưng loại chuyện này xác thực không dễ giải thích, chỉ có thể nhẫn nại quát đám người một tiếng: “Bọn chuột nhắt phương nào đang trốn lén đả thương người!”
Tiếng cười quái dị vang lên, lửng lơ bất định: “Họ Nhâm kia, việc này không liên quan tới Thần Sa Môn các ngươi, chúng ta tìm tên tiểu tử họ La đê tiện kia!”
“Đê tiện? Rốt cuộc hành vi ai đê tiện? Các ngươi là đồ tiểu nhân chỉ biết lén đả thương người, ai sai các ngươi tới? Vì sao không dám lộ mặt?” Truyền Sơn vắt óc suy nghĩ nếu những kẻ đánh lén này không phải người Thần Sa Môn phái ra, vậy thì hắn lại đắc tội với ai?
“Đừng lảm nhảm với tiểu tử này nữa, giết hắn!”
Năm, sáu pháp bảo lóe sáng bắn ra từ trong đám người, trong đó còn lẫn mấy tấm bùa công kích.
Truyền Sơn được Canh Nhị nhắc nhở không cần bại lộ thực lực trước Đại hội Thử Linh, kéo Canh Nhị vội vàng né tránh.
Ngay ở đằng sau họ, đệ tử Vạn Bảo Môn bị dọa ngây người mắt trợn trừng nhìn mấy tấm bùa công kích bắn về phía họ.
“Dùng pháp bảo công kích!” Truyền Sơn hét lớn.
Vạn Khương trong lòng không muốn, những pháp bảo này họ đều phải dùng để bán lấy tiền mua tài liệu sau này.
Chỉ một chút thời gian do dự đó, bùa công kích đã bay tới trước mặt hai người.
Truyền Sơn không muốn đả thương người vô tội, hất tay ném ra một tòa tháp bằng ngọc lưu ly.
Tháp ngọc lưu ly bay lên không biến thành to, thoáng cái đã chụp hai đệ tử Vạn Bảo Môn lại.
Bùa công kích vừa chạm vào tháp ngọc lưu ly thì nứt ra, một bùa chú hóa thành dây thừng vàng, quấn chặt lấy tháp ngọc lưu lý; một tấm khác thì hóa thành băng sương ngàn năm, thoáng cái đã đông tháp ngọc lưu ly thành một tòa tháp băng.
Thật là thủ đoạn lợi hại!
Truyền Sơn chậc lưỡi, đồng thời cảm thấy người lén ra tay dường như cũng không phải muốn mạng của họ, mà là có ý muốn bắt sống.
Nghĩ tới Thần Sa Môn nếu chỉ muốn thử thân thủ và năng lực thiệt của hắn thì không cần làm thế, ra tay hoành tráng thế này cũng không có khả năng. Mà nếu không phải Thần Sa Môn, vậy là ai muốn bắt sống hoặc giết chết họ?
“Oa oa oa───! Nguy rồi, giết người rồi!” Một tiếng kêu thô dát khàn khàn truyền tới từ phía xa, thoáng cái đã truyền tới gần.
“Truyền Sơn đâu cứu mạng, có người muốn giết chúng ta!” Đào Hoa vác một bó cỏ đuôi chó thật lớn, sợ hãi chạy về phía này.
Đằng sau hắn còn theo hai người, một người là Kỷ 14, còn có một người thì chịu phần lớn công kích.
Chuyện gì vậy? Sao lại ra tay với bọn Đào Hoa nữa? Hơn nữa người giúp họ bọc hậu lại là nữ tử diễm lệ hung ác độc địa tên An Nhiên nữ cải nam trang kia!
Truyền Sơn không nhìn thừng vàng và băng dày trên tháp ngọc lưu ly, đưa tay bắt lấy tháp, hắn để ý thấy loại như mấy người Nhâm Dật Hiên đã nhìn ra chỗ đặc biệt của tòa tháp ngọc lưu ly này, nhưng họ nhất thời còn chưa xác định.
Sư huynh đệ Vạn Khương đã được thả ra khỏi tháp, nhất thời vẫn còn ngơ ngác.
Vạn Khương ngơ ngác đỏ mặt, trong đầu liên tục lượn vòng một câu nói: đại ma đầu kẻ thù hắn nhận định lại cứu hắn?
Tiểu sư đệ Vạn Đan bên cạnh hắn thì kích động tưng bừng, đầu óc vừa thanh tỉnh đã hỏi Truyền Sơn không dứt: “Tháp ngọc lưu ly vừa rồi có phải…”
“Các ngươi mau đi đi, chuyện ở đây không liên quan tới các ngươi. Mặt khác, cách nghĩ của ngươi không sai, nên suy xét nhiều về cách vận dụng trận pháp. Ngươi có thể thử làm một tấm lưới, để vào mỗi mắt lưới một trận pháp…” Truyền Sơn còn chưa dứt lời, tu giả đuổi đánh mấy người Đào Hoa đã hội hợp với đồng bọn đánh lén họ. Những người này hoàn toàn không để họ có thời gian lấy hơi, không hẹn cùng đồng loạt ra tay.
Đào Hoa kêu ô ố vung bó cỏ đuôi chó trái ngăn phải tránh, thi thoảng còn chạy về bên Kỷ 14 giả vờ nhu nhược, phát huy sự quan tâm có một không hai của hắn, cứ như vậy, hắn còn nhín thời gian châm chọc nữ tử lợi hại tên An Nhiên mấy câu, chờ nữ tử ấy nổi bão, hắn lại nhanh chóng đi đối mặt kẻ địch.
“Trận pháp… lưới… mắt lưới…” Vạn Đan chìm vào trong suy nghĩ.
Vạn Trinh nhận được tin tức quay trở lại, vừa thấy sư huynh đệ nhà mình vẫn đang ngẩn người tại chỗ, không khỏi lo lắng hô to: “Đại sư huynh, tiểu sư đệ! Còn không chạy mau! Các ngươi muốn chết sao?”
Vạn Khương giật mình tỉnh táo, kéo tiểu sư đệ vẫn đang ngơ ngẩn xông về phía đám người.
Cũng may mục tiêu của người đánh lén không phải là họ, họ chỉ không may bị ảnh hưởng tới, vừa chủ động rời khỏi, tự nhiên cũng không có ai lắm chuyện cản họ lại làm gì.
Vạn Đan bị Vạn Khương kéo chạy như bay, vừa chạy còn vừa lẩm nhẩm điều gì đó.
“Họ là một bọn, đừng để kẻ nào chạy thoát!” Người vừa hô giết Truyền Sơn lại hô lớn lần nữa.
Truyền Sơn một phát đá bay một con mãnh thú gấp bằng bùa giấy, năm ngón tay phải bắn ra hai lưỡi dao sắc dài một thước, mũi dao toát kiếm khí màu lam sẫm, một kiếm chẻ đôi phi kiếm đánh tới.
Hắn có ít nhất hai cách để giải quyết đám người này. Nhưng hai biện pháp này đều không thích hợp dùng vào lúc này, hắn cũng không muốn bại lộ thực lực của mình trước khi Đại hội Thử Linh diễn ra.
Canh Nhị trốn đằng sau Truyền Sơn, tay cầm một xấp bùa giấy dày, vừa hưng phấn vừa bất an tùy thời chuẩn bị ném bùa. Hừm, y thích nhất dùng Lôi phù! Hôm nay nói không chừng y có thể ném thả phanh.
Thấy chiến sự có xu hướng mở rộng, những người khác không muốn bị liên lụy, nhất thời đều chạy trốn. Nhất là chủ sạp xung quanh, vừa mắng vừa xếp chồng hàng hóa rồi chạy.
Rất nhiều người vẫn chưa hiểu bên này xảy ra chuyện gì, rất nhiều tu giả đổ xô về phía này. Nhưng tất cả mọi người đều biết luật thấy tu giả đánh nhau không thể tới gần quá, cả đám đứng xa ngàn thước, trong khoảng thời gian ngắn, đám người vây xem vẫn chưa hình thành vòng vây.
“Ở đây bất lợi cho chúng ta chiến đấu, chúng ta phải lao ra ngoài. Dù muốn trừng trị đám người kia, cũng phải tìm một nơi vắng vẻ.” Truyền Sơn mỉm cười, ánh mắt ngập máu tanh, mà lúc này hắn cũng không chú ý tới bản năng của hắn đã càng ngày càng đi theo hướng dã thú, hắn đang chiến đấu với khát vọng đẫm máu sâu trong linh hồn mình!
“Canh Nhị, ngươi dùng Lôi phù mở đường. Thập Tứ huynh, ngươi phụ trách coi chừng cánh phải. Đào Hoa, ngươi trợ giúp Thập Tứ huynh, đừng để người ta đột phá hắn!”
“Được, không thành vấn đề. Ngươi cứ giao Thập Tứ ca ca cho ta đi!” Đào Hoa hưng phấn bảo.
Thập Tứ cao giọng đọc Phật hiệu, coi như không nghe thấy tuyên ngôn của Đào Hoa, đổi sang kiếm Sát Lục phòng ngự bên sườn.
“An… cô nương, ta không biết ngươi và Thập Tứ huynh có ân oán gì, nếu ngươi chịu giúp chúng ta, tại hạ nhất định có hồi báo. Nếu ngươi không muốn, để tránh hiểu lầm, xin mời tránh đi cho!” Truyền Sơn truyền âm bằng mật ngữ cho vị nữ tử nghe nói là Tà tu Ổ đào hoa.
“Ta phụ trách bọc hậu. Ngươi ở đằng trước phụ trách đột phá vòng vây!” An Nhiên cô nương rất thẳng thắn, làm rõ luôn ý đồ của Truyền Sơn.
Truyền Sơn nhếch miệng cười, kéo Canh Nhị thét lên một tiếng: “Xông!”
Năm người tạo thành mũi khoan tam giác bắt đầu đột phá vòng vây chạy về phía đông sườn núi Cầu Thủy.
Nhâm Dật Hiên nhìn năm người, sắc mặt biến ảo bất định.
“Sư thúc, ngài xem chúng ta có cần…” Một đệ tử áo lam tiến lên.
Nhâm Dật Hiên giơ cổ tay lên, ngừng một lát, “Không, chúng ta không động tới La Truyền Sơn. Sợ là lần này chúng ta bị mắc lừa rồi, hừm, giỏi cho một Hậu Thổ Môn! Lại còn giấu được nhiều đồ như thế… Đi, chúng ta trở lại.”
“Vâng.” Ba đệ tử áo lam cấp tốc theo Lâm Dật Hiên thoát khỏi chợ.
Trong đám người vây xem có ba nữ tử đang khe khẽ bàn luận.
“Sư tỷ, An Nhiên đại sư tỷ nàng….”
“Đại sư tỷ chắc chắn có suy xét của nàng, chúng ta không cần lo nghĩ.”
“Vậy chúng ta có cần giúp họ một phen không?”
Nữ trông chững chạc nhất lắc đầu, “Vừa rồi đại sư tỷ lén ra hiệu bảo chúng ta không nên ra tay.”
Huynh đệ Giả gia trốn trong đám người liếc mắt nhìn nhau, tự biết không phải đối thủ của người đánh lén, đành phải đưa tin về nhà trước.
Còn những người cũng chú ý tới tháp ngọc lưu ly khác đều có tâm tư riêng, có người đuổi theo, có người bay thẳng về phía Hậu Thổ Môn.
Một nhóc da đen do dự một lát, đuổi theo phía mấy người Truyền Sơn chạy trốn.
HẾT 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.