Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 4:




Kẻ cướp rất mạnh, người hộ tống cũng không yếu.
Lúc Truyền Sơn và Canh Nhị nhìn thấy cảnh này, vụ ẩu đả đã sắp đánh xong. Hai người tạm thời không phân rõ ai tốt ai xấu nên cũng chưa muốn nhúng tay vào.
Đại Hắc kích động muốn vung móng giúp đỡ, bị Canh Nhị giữ chặt lại.
Đám cướp áo xám bị giết sạch, bên bị cướp cũng có người bị chết, người bị thương, ngoại trừ người còn ở trong xe ngựa, bên ngoài chỉ có duy nhất một ông lão bị trọng thương nhưng vẫn cố gắng nhúc nhích muốn giết hai người Truyền Sơn đang đứng bên xem trò vui, cuối cùng không gắng nổi nữa đành phải ôm hận nằm xuống.
Cửa xe ngựa mở ra, một nữ tử nhảy xuống, mắt đầy hoảng sợ bước nhanh tới bên ông lão, ông lão ra hiệu cho nàng mau chạy.
Nữ tử nhìn lại xe ngựa, người đánh xe đã bị kẻ cướp giết đầu tiên, nàng mang đứa bé trong xe phải chạy kiểu gì? Kể cả nàng có ngựa nhưng cũng không biết đánh xe.
“Ông lão, cô nương, có cần giúp gì không? Uất huyện cách đây không xa, ta có thể tiện thể mang các ngươi đi, để các ngươi tới Huyện nha báo quan.” Truyền Sơn đánh xe tiếp cận hai người.
Ông lão cảnh giác nhìn hai người Truyền Sơn dường như không coi cảnh thi thể đầy đất ra gì, nhất thời không dám đáp lại.
Truyền Sơn mỉm cười, nói như thể tình cờ: “Ta chạy tiêu kiếm sống, đệ ta học y, nếu ông lão đây tin hai người chúng ta, chúng ta có thể giúp ngươi băng bó, dù sao cũng cầm máu được, tránh để vết thương chuyển biến xấu.”
Canh Nhị cũng cười khờ với ông lão.
Chắc do khuôn mặt chính nghĩa của Truyền Sơn có tác dụng, Canh Nhị nhìn sao cũng không giống kẻ xấu, ông lão bị trọng thương quan sát hai người mấy lần, thần sắc cuối cùng cũng ôn hòa hơn.
“Đa tạ hai vị nghĩa sĩ. Đưa chúng ta tới quan phủ thì không cần thiết, bây giờ thiên hạ đại loạn, cướp bóc khắp nơi, dù báo quan phủ cũng vô dụng. Nếu nghĩa sĩ tiện đường, xin hãy đưa ông lão ta đây và hai đứa cháu tới gần Uất huyện gặp người thân, cả nhà lão phu chắc chắn vô cùng cảm kích.” Ông lão hiểu, với thương thế của lão chắc chắn không sống được bao lâu, chỉ có thể thu xếp sớm mọi chuyện.
Ông lão ra mặt, nữ tử thì vẫn cúi đầu không nói.
“Chuyện đó có gì khó đâu. Ta gặp các ngươi ngựa chạy đường ngựa, người chết đằng người, chiếc xe này của ta coi như rộng mở, các ngươi cứ lên xe đi.”
Ông lão cảm tạ xong liền bảo nữ tử quay về xe thu dọn, bảo nàng chuyển con và hành lý lên xe của hai người Truyền Sơn.
Truyền Sơn ra hiệu với Canh Nhị.
Canh Nhị hiểu ý, lên xe lấy từ trong ra một cái hòm thuốc cũ kỹ trông như thể đã dùng rất nhiều năm, nhảy xuống đi tới bên cạnh ông lão.
“Ông lão, để ta giúp ông xem vết thương.”
Ông lão thấy y trẻ con, cũng không tin tưởng vào y thuật của y lắm, nhưng nhìn y bê hòm thuốc, nghĩ thầm dù sao cũng tốt hơn là tự ông bôi kim sang dược, thế là cũng đồng ý để Canh Nhị giúp y trị liệu.
Canh Nhị đặt ngón tay lên cổ tay ông lão trông hết sức chuyên nghiệp, chỉ một lát đã bỏ ra ngay.
“Kinh mạch bị hao tổn, máu chảy quá nhiều, lá lách bị nát hơn nửa, bị trúng một kiếm ngay gần tim, cũng may chưa vào đến nơi, không chết được đâu. Nào, uống thuốc.” Canh Nhị lấy một viên thuốc tròn vo ra đưa cho ông lão.
Ông lão, “…”
Truyền Sơn nhịn cười nhìn hai người, “Đệ ta là thần y, thật đấy.”
Ông lão cũng là một người cứng cỏi, không chết thì sống có gì phải sợ, nhận lấy viên thuốc của Canh Nhị rồi nhét vào miệng.
Nữ tử thu dọn xong hành lý, ôm một tiểu cô nương xuống khỏi xe.
Tiểu cô nương trông nhỏ gầy, trên tay cầm một con hổ bằng vải, có vẻ ngốc nghếch, nhìn chỉ chừng năm sáu tuổi.
Truyền Sơn nhìn tiểu cô nương kia một cái.
Tiểu cô nương kia nhìn Canh Nhị, Canh Nhị gãi đầu, tiểu cô nương cũng ngơ ngác giơ tay lên gãi đầu.
Canh Nhị bỗng cảm thấy tiểu cô nương này thuận mắt nhiều hơn, cười với cô bé.
Tiểu cô nương ngơ ngác nhìn y, hé miệng, “Ánh sáng… sáng…”
“Con nói gì vậy? Đi nào.” Nữ tử một tay xách đồ, một tay dắt tiểu cô nương, giục cô bé đi tới xe la.
Tiểu cô nương vẫn quay đầu lại nhìn Canh Nhị, miệng mấp máy nói.
Nữ tử vừa thấy thùng xe này có thể phân ra trước sau, nhất thời mừng rỡ không ngơi, tuy rằng bất đắc dĩ phải đi nhờ xe, nhưng có thể không ngồi cùng chỗ với người ta dù sao cũng tốt hơn.
Vị trí tách ra đằng sau trông không rộng, nhưng sau khi để ông lão nằm xuống cũng có đủ chỗ để hai mẹ con họ ngồi thoải mái.
Ông lão nhờ hai người Truyền Sơn đưa họ tới một am ni cô ngoài Uất huyện, nói là đã hẹn gặp với người thân ở đó.
Xe la lại lên đường, Đại Hắc rất khó chịu với việc không được đạp ai.
Truyền Sơn nhức cả đầu, bảo nó câm miệng.
Đại Hắc sợ bị đánh, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?” Truyền Sơn giáo huấn xong Đại Hắc liền hỏi Canh Nhị.
“Một đống linh tinh, có rất nhiều cảnh giết người. Đại khái ông lão kia thường sống cuộc sống lưỡi đao liếm máu.”
“Trọng điểm.”
“À, trọng điểm chính là đôi mẹ con kia không phải cháu dâu và chắt gái của ông lão, ông lão cũng không biết thân phận thực sự của hai mẹ con kia, ông ta chỉ vâng mệnh đến đây bảo vệ hai mẹ con này.”
“Đó là một đứa bé trai, không phải bé gái. Hơn nữa ta còn nghe được, nữ tử kia cũng không phải mẹ ruột của đứa bé trai.” Truyền Sơn nói.
“Ừ, tuy ta không nhìn kỹ, nhưng cảm thấy cũng không giống.”
“Có vẻ ngươi rất thích đứa bé kia?”
“Đứa bé kia có vẻ ngốc nghếch.”
Truyền Sơn nhìn Nhị rùa nhà hắn, ừm, trông đúng là hơi ngốc thật.
Hai người cũng không suy nghĩ nhiều về thân phận của đôi mẹ con giả kia, chỉ tình cờ gặp nhau thôi, đưa họ đến nơi, duyên phận cũng hết.
Nào ngờ sau khi đưa đến nơi, Canh Nhị nhất thời nhiều chuyện, lén huých nàng kia một cái.
Nữ tử thấy y tuổi không lớn, cũng không để ý.
Truyền Sơn liếc nhìn Canh Nhị một cái.
Canh Nhị ngẩng đầu, miệng há hốc, ánh mắt kia vừa nhìn đã biết tâm hồn đang lơ lửng nơi nào ấy.
Truyền Sơn lại liếc nàng kia một cái, thật tình không cảm thấy nữ nhân này có gì đẹp.
Cửa Lạc Trần Am mở ra, nữ tử tiến vào nói hai câu, ni cô bên trong liền mở cửa am ra đón người vào, đến ngay cả ông lão bị thương cũng được đưa vào trong am.
Truyền Sơn đánh xe đi.
Xe la mới vừa đi đến dưới chân núi, Truyền Sơn đã ôm lấy cái cổ đầy thịt của Canh Nhị, “Sờ sướng không?”
“Không biết, nhưng mà mềm mịn thật.” Canh Nhị buột miệng nói ra.
Truyền Sơn nhéo mạnh y một cái.
Đại Hắc tránh đường, một chiếc xe ngựa suýt va phải họ.
Canh Nhị suýt thì hét lên, thở hồng hộc mắng: “Cái đồ ghen tuông nhà ngươi! Ta chỉ huých nhẹ nàng một cái, xem nàng và đứa trẻ kia rốt cuộc có quan hệ gì thôi, ngươi có gì mà phải giận?”
“Nàng và hài tử kia có quan hệ gì thì liên quan gì tới chúng ta?” Ai kia đã tỏ rõ bản thân đang để bụng, đang ghen tuông.
Canh Nhị thấy hắn tối sầm mặt cũng không dám kích thích hắn nữa, ma đầu này đã nghẹn tròn hai năm rồi. Trước đó tuy cũng có để hắn xả hơi mấy lần nho nhỏ, nhưng thế có khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, y vất vả lắm mới làm tên kia nhớ tới chính sự, chứ không chỉ ra sức ‘làm’ y.
“Tuy rằng không liên quan, nhưng…”
“Đứa bé kia không phải con ruột của nàng sao?”
“Không phải.” Canh Nhị lắc đầu, “Trước khi nàng chạy trốn còn là cung nữ, địa vị khá là cao. Đứa bé kia là đương kim hoàng đế.”
“….” Truyền Sơn thét to gọi Đại Hắc một tiếng, lập tức đổi đầu xe, khởi động trận pháp vô hình chạy lên núi.
Trước Lạc Trần Am, có một chiếc xe ngựa mới tới, một cặp mẹ con xuống xe, người con khoảng ba mươi đứng tại chỗ không nhúc nhích, mẹ hắn tiến lên gõ cửa, tiếng đập cửa hết sức quy luật.
Không lâu sau, cửa am mở ra, một ni cô xuất hiện.
Hai ngườn đơn giản nói với nhau hai câu như thể so ám hiệu, chỉ chốc lát sau, ni cô đã xoay người lại mời bà lão kia vào am.
Nam tử đợi bên ngoài, ni cô chắp tay làm lễ với hắn, cũng không mời hắn vào.
“Hửm? Đó là ông chủ Lý của cửa hàng tơ lụa trong thành Lâm Diêu và mẹ hắn.” Canh Nhị liếc mắt đã nhận ra họ, “Trước khi chúng ta rời khỏi Lâm Diêu, mẹ hắn còn tìm ta coi quẻ mà.”
Đại Hắc cũng nhận ra, nó còn kéo mấy chuyến hàng cho nhà đó nữa.
“Ờ? Ngươi tính ra cái gì?” Truyền Sơn căn dặn Đại Hắc không nên lộ dấu vết, cùng Canh Nhị lén tiến vào đi theo sau ni cô và Lý mẫu.
Canh Nhị vừa nghiêng đầu quan sát am ni cô, vừa đáp lời: “Mẹ của ông chủ Lý bảo ta bói cho bà một quẻ, hỏi khi nào bà có thể ôm cháu. Nhưng ngươi biết ta chỉ bói được theo ý trời, hỏi 10 quẻ mới trúng 1, cho nên…”
Truyền Sơn trầm tư suy nghĩ về khuôn mặt của ông chủ Lý, nói: “Ta thấy ông chủ Lý kia không giống tướng vô hậu.”
“Hắn có con, cơ mà là bốn đứa con gái.”
“Thảo nào mẹ hắn lại gấp gáp xem bói vậy.”
Canh Nhị khó hiểu, “Sinh con gái có gì không tốt? Phần lớn sinh linh trong thế giới, giống cái đều là lão đại, hơn nữa trẻ con phần lớn cũng đều theo mẹ.”
Truyền Sơn ăn ngay nói thật: “Nhân loại không bình thường lắm, giống đực vừa có khả năng công kích cũng vừa mạnh hơn, chúng ta là sức lao động chính, bất kể làm nông, làm thợ hay buôn bán, chỉ có nam nhân mới đảm nhiệm được. Nhà ông chủ Lý cầu con trai cũng không lạ, nơi nào cũng vậy thôi.”
“Nhân loại trước đây đều tôn trọng giống cái.” Canh Nhị thoáng mỉa mai, “Giống đực nhân loại sợ giống cái lên nắm quyền lần nữa, nhưng họ thông minh hơn động vật bình thường, ràng buộc giống cái thành công cụ sinh đẻ không biết gì hết, lấy cái danh hiệu mỹ miều là nâng niu họ. Phần lớn giống cái được nâng niu như vậy, thậm chí còn cho rằng bản thân nên dựa vào người khác mà sống.”
Truyền Sơn im lặng, quan niệm của hắn và Canh Nhị có phần khác nhau, nhưng điều này cũng không phải không thể cân bằng, hắn sẽ thử tiếp nhận một vài ý kiến của Canh Nhị, cũng sẽ giải thích suy nghĩ của hắn cho y nghe, cố tìm điểm chung, gác lại sự khác biệt.
Canh Nhị cũng không đi sâu vào đề tài này, nhân loại ra sao thực ra không liên quan gì tới y, tại thời điểm này thì vậy, về sau ra sao có ai biết được?
“Ta không biết rốt cuộc ông chủ Lý có thể có con trai hay không nên đã nói với mẹ hắn rằng, Lý gia trong mệnh có con cái. Con gái cũng là con, ta nói có đúng không?”
“… Đúng.”

Ni cô đưa Lý mẫu vào một gian phòng cho khách, Lý mẫu chờ ni cô vừa đi khỏi, lập tức bước vào, cầm tay nữ tử trong phòng, kêu lên: “Vân nương! Cuối cùng ta cũng gặp được ngươi rồi.”
“Dì.” Nữ tử cầm lại tay Lý mẫu.
Nữ tử khoảng tầm hai mươi, mặt mày khá đoan trang, bộ quần áo đơn giản cũng khó giấu vẻ thanh tú.
Ở bên cạnh nàng, tiểu cô nương mặc bộ quần áo không vừa người ngậm ngón tay, túm ống tay áo nàng.
“Đây là… con gái ngươi?” Lý mẫu nhìn về phía đứa bé bên cạnh nữ tử, vẻ mặt hết sức sửng sốt.
“Vâng.” Nữ tử đưa tay bảo vệ đứa bé, nhưng không bảo đứa bé chào hỏi. Đứa bé cũng trốn sau nữ tử như thể sợ người lạ.
“Sao ngươi lại mang đứa bé đến đây? Cha nó đâu? Người hầu nhà các ngươi đâu?” Lý mẫu quan sắt căn phòng một lượt, thấy mẹ con họ cũng không mang nhiều hành lý liền cau mày.
Nhưng Lý mẫu cũng không hỏi rõ, chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay nữ tử rồi nhắc tới mấy việc nhà với nàng ta.
Hai người Truyền Sơn cứ ẩn thân đứng trong phòng, nghe rõ ràng cuộc đối thoại của hai người.
Theo lời Vân nương, nàng từng được chọn vào cung làm cung nữ, sau khi cha mẹ nàng qua đời không lâu, nàng không có ai bảo hộ trong cung, nhanh chóng bị tiên đế ban cho một thần tử để làm thiếp.
Nhưng trong nhà quan viên đã có mấy người thiếp, cho nên họ rất phản cảm và ghen ghét với nàng – mỹ nhân được hoàng đế ban thưởng.
Sau đó, nàng sinh con gái, quan viên vui vẻ được một thời gian, không lâu sau phát hiện hài tử bị thiểu năng, ngốc nghếch bẩm sinh, điều này khiến địa vị của Vân nương trong nhà quan viên này ngày càng thấp, cuộc sống của hai mẹ con cũng càng ngày khổ.
Lúc đầu năm, quan viên đã lén chuyển giao nàng cho người khác, còn muốn đưa con gái nàng đến điền trang để mặc sự sống chết của nó.
Thế là, nàng liền mang theo con chạy trốn.
Thực ra, kể cả tên Hồ Dư kia, sợ rằng trước khi xưng đế cũng không có lá gan dám chuyển giao mỹ nhân do tiên đế ban tặng cho những kẻ khác, nhưng Lý mẫu không hiểu, nghe Vân nương nói thế liền tin là thật.
Truyền Sơn xoa nắn tay Canh Nhị.
Canh Nhị hiểu ý, đi tới bên cạnh Vân Nương, cũng không biết tại sao lại đột nhiên chột dạ, lén nhìn Truyền Sơn một cái rồi đỏ mặt đưa tay lên cổ tay nữ tử kia.
Vân Nương như thể có cảm giác, dịch tay về bên mình.
Truyền Sơn liếc mấy cái liền.
Canh Nhị rất thức thời, nhanh chóng trở lại bên Truyền Sơn.
“Kể lại tỉ mỉ xem, người cảm thấy cái gì?”
“Không nhiều lắm. Nàng ta đang rất khẩn trương, rất sợ, cũng rất lo lắng, tình cảm đối với tiểu hoàng đế cũng rất phức tạp. Dường như nàng cũng không muốn lo cho tiểu hoàng đế lắm, nhưng nàng lại không thể không mang người ra khỏi cung, có người gửi gắm nàn, người đó rất quan trọng với nàng ta.”
“Tình nhân?”
“Có lẽ.”
“Tại sao nàng lại lừa Lý mẫu, nàng cần Lý mẫu làm gì?”
“Việc này ta không thấy gì, nhưng ta có thể đoán ra được.” Canh Nhị thoáng vênh váo, “Ngươi biết Trù Đoạn Hành của Lý gia sẽ chở hàng đến tận nơi nào không?”
Truyền Sơn không trả lời ngay, hắn đang nghĩ thiên hạ này ai muốn cứu tiểu hoàng đế, hoặc là ai đạt được lợi ích lớn nhất khi cứu tiểu hoàng đế.
“Trọng Sơn Phủ?”
Canh Nhị kinh ngạc, “Ngươi đoán đúng rồi. Loại gấm do mấy phường thêu của Lý gia sản xuất ra không kém mấy so với cống phẩm, theo người Lý gia thì Xuyên vương phủ của Trọng Sơn Phủ cũng đang dùng gấm nhà họ. Có điều, người Lâm Diêu cũng không có mấy ai tin điều này, đa số đều cho rằng Lý gia đang khoác lác, quy mô của Trù Đoạn Hành nhà họ cũng đúng là hơi nhỏ thật.”
“Xuyên vương?” Truyền Sơn cười quái gở.
Canh Nhị không rõ, “Nếu Xuyên vương muốn tiểu hoàng đế, tại sao không tự phái người tới đón? Có cần phải vòng vèo nhờ người Lý gia đưa qua không?”
“Ngươi đoán thử xem?”
Canh Nhị suy một ra ba, nhẹ nhàng vỗ tay nói: “Ta hiểu rồi, hắn muốn khống chế hoàng đế, lợi dụng danh nghĩa để bắt chư hầu phải phục tùng, nhưng trước đó, hắn muốn Hồ Dư phải đấu với Lãng quốc một trận lưỡng bại câu thương, không muốn đối địch chính diện với Hồ Dư để tiêu hao thực lực, đợi thời cơ đến, hắn mới đưa tiểu hoàng đế ra, lấy danh nghĩa tận trung bình định thiên hạ, sau đó…”
“Sau đó tiểu hoàng đế chỉ cần chết sớm, hoặc không con cái, cuối cùng tự nhiên sẽ nhường ngôi vị cho vị tiểu gia gia (ông) tuổi chưa tới bốn mươi lăm là hắn.”
“Khoan đã!” Canh Nhị thấy không đúng, “Hồ Dư có thể cầm giữ triều chính đến nay chắc cũng không phải kẻ ngốc, Vân nương và tiểu hoàng đế cùng biến mất khỏi cung, hắn sao lại không tra ra lai lịch của nàng ta? Chờ đến khi hắn tra được rõ ràng thì sao hắn lại không tra ra được quan hệ giữa Xuyên vương và Lý gia?”
Truyền Sơn vỗ đầu y khen ngợi, “Ngay cả ngươi cũng nghĩ ra được, tên Hồ Dư kia dĩ nhiên cũng có thể nghĩ ra được.”
Canh Nhị lấy một cây thiết chùy ra khỏi ngực huơ huơ, đừng có mà coi thường ta nhá, hừ hừ.
Truyền Sơn cười nhếch mép, sợ cứ đùa nữa sẽ chọc giận rùa ngốc thật sự nên vội vã giải thích, “Vẫn là rùa con nhà ta thông minh nhất, thoáng cái đã nhận ra vấn đề.”
“Chuyện này nhìn từ góc độ của người ngoài, chẳng qua là một nam nhân anh tuấn xấu xa lừa gạt một nữ nhân, không những lợi dụng nàng mang tiểu hoàng đế ra khỏi cung, còn lợi dụng bối cảnh của nàng để đưa Xuyên vương vào tròng.”
Ánh mắt Truyền Sơn bỗng nhìn lướt qua tiểu hoàng đế, tiểu hoàng đế trông ngơ ngác kia dường như đang về phía họ? Trùng hợp sao?
Dừng lại, Truyền Sơn nói tiếp: “Hơn nữa thế lực phía sau nam nhân này chắc chắn sẽ không nhỏ hơn Xuyên vương, chỉ dựa vào một cung nữ như Vân nương, tuyệt đối không thể mang tiểu hoàng đế từ một nơi đề phòng nghiêm ngặt như trong cung ra được. Trong cung ắt phải có không ít người giúp nàng ta, hơn nữa chắc chắn có người ở lại cung che giấu hộ, giúp toàn bộ sự kiện càng giống do Xuyên vương chủ mưu hơn.”
Canh Nhị hoàn toàn rõ ràng, “Cho nên tiểu hoàng đế chắc chắn không bị Lý gia đưa đến Trọng Sơn Phủ, nhưng Lý gia chắc chắn sẽ mang họ đi, chỉ là… giữa đường nhất định có người tới cướp, người Lý gia và Vân nương thậm chí sẽ biến mất luôn, làm Xuyên vương hết đường chối cãi.
“Qúa đúng! Rùa con nhà ta thông minh nhất.”
Canh Nhị đạp hắn, “Có nịnh bợ cũng vô ích. Vậy người truy sát tiểu hoàng đế hôm nay là do ai phái tới?”
“Chắc là người của cha con Hồ Dư phái tới cướp tiểu hoàng đế lại. Tên Hồ con thì ngốc nhưng Hồ Dư thì không. Thế lực mang được tiểu hoàng đế đi chắc chắn đã quấy nhiễu tầm nhìn của Hồ Dư, có lẽ Hồ Dư đã phái ra mấy đội nhân mã phân công nhau đuổi theo, nếu hắn tập trung lực lượng lại, hiện giờ hắn đã có lại được tiểu hoàng đế.”
“Tại sao Hồ Dư không trực tiếp phái quan binh tới bắt tiểu hoàng đế lại?”
“Hắn phải dựa vào tiểu hoàng đế để làm Nhiếp chính vương của hắn, nếu hắn tiết lộ tin tức tiểu hoàng đế chạy mất ra thì hoàng tộc các nơi lập tức liền có lý do vào kinh. Một hoàng tộc không đáng sợ, nhưng hai người, ba người có quân đội riêng thì sao?” Truyền Sơn vừa nói vừa liếc nhìn tiểu hoàng đế.
Canh Nhị nhìn theo tầm mắt của hắn, một lát sau, ngạc nhiên nói, “Có phải tiểu ngốc tử đang nhìn chúng ta? Hắn có thể nhìn thấy chúng ta sao?”
Tiểu hoàng đế kéo ống tay áo Vân nương, chỉ vào chỗ hai người đứng, mơ hồ gọi, “Vân nương, có ánh sáng, sáng…”
Ánh sáng? Truyền Sơn và Canh Nhị nhìn nhau một cái.
Tiếc là tiếng gọi mơ hồ của tiểu hoàng đế cũng không được Vân nương coi trọng, nàng tùy ý nhìn lướt qua phía đứa bé chỉ, thấy không có gì nên cũng không để ý tới nó nữa, chỉ nói chuyện với dì nàng.
Sắc mặt Lý mẫu có phần xám xịt.
Vân nương đề xuất muốn trốn tránh ở Lý gia một chuyến trước, Lý mẫu cũng không vui, cảm thấy cô cháu gái đằng ngoại này đã gây phiền phức lớn cho mình.
Ban đầu, lúc Lý mẫu và con trai tới đón Vân nương, cũng không biết Vân nương xảy ra chuyện gì, chỉ nhận được thư do nàng phái người đưa tới, bảo họ tới Uất huyện đón người.
Nàng còn tưởng đứa cháu gái đằng ngoại duy nhất này vinh quy về quê, tiện đường đến thăm người dì là nàng, lòng khó tránh khỏi muốn kiếm chút lợi ích gì đó.
Dù sao, em rể nàng khi còn sống cũng có chức quan, trong nhà cũng coi như giàu có, Vân nương lại là đứa con đứa con duy nhất của họ, sau khi họ qua đời, gia sản liền thuộc về Vân nương hết. Một nữ tử lớn tuổi với gia sản lớn, không cha không mẹ, lại vừa từ cung vinh quy trở ra, muốn dì giúp đỡ xử lý chuyện xuất giá cũng là chuyện đương nhiên.
Thậm chí, Lý mẫu còn nghĩ, hay là dứt khoát để con trai mình cưới đứa cháu gái ngoại này luôn, anh họ cưới em họ cũng càng thêm gần gặn, nếu Vân nương không muốn làm thiếp, thôi thì làm bình thê cũng được.
Không nói tới chuyện khác, chỉ với đồ cưới Vân nương mang tới, cũng đủ để việc buôn bán của Lý gia tăng tiến hơn. Nếu Vân nương có quan hệ với người trong cung, nói không chừng gấm Lý gia còn có thể trở thành cống phẩm, Lý gia họ cũng có thể từ thương nhân bình thường trong một huyện thành nhỏ trở thành hoàng thương có mặt mũi, có tiền, lại có thế lực.
Trước khi tới, Lý mẫu cũng đã nói suy nghĩ của bà với con trai, ông chủ Lý cũng bằng lòng. Khi còn bé hắn đã từng gặp cô em họ này, dung mạo dù không phải dạng người đẹp, cũng tuyệt đối đẹp gấp mười lần so với phu nhân hắn hiện giờ.
Có lẽ tưởng tượng trước đó của Lý mẫu quá tốt đẹp nên bây giờ nghe Vân nương kể, không những đã phá trinh, còn có một đứa con gái ngốc nghếch, lại còn là chạy trốn, trong lòng bà đã bực bội, nếu không phải nể tình vợ chồng em gái em rể đã chết, có lẽ bà đã nhổ nước miếng vào đối phương từ sớm.
Đúng là cái đồ vô dụng ngu xuẩn! Đấu không lại thê thiếp khác thì thôi, lại còn không giữ được lòng dạ nam nhân. Trước đây, lúc có lợi thì sao không nhớ đến người dì là bà, bây giờ gặp rủi ro thì lại đến tìm?
Còn muốn họ từ xa tới đón, tưởng mình là ai chứ?
Vân nương là một cô nương một mình ở trong cung gần mười năm, còn có thể leo lên địa vị cao thì sao có thể không nhận ra tâm tình con người từ sắc mặt chứ?
Nhưng nàng cũng không để ý, chỉ thầm cười nhạt, sửa lại lời nói, “Nếu dì có thê đưa mẹ con con tới Trọng Sơn Phủ, Vân nương tất sẽ hậu tạ!”
Nói rồi, Vân nương liền lấy ra một cây trâm ngọc khắc phượng từ trong cái bọc đầu giường, “Dì, đây là quà Vân nương hiếu kính ngài, mong dì vui lòng nhận cho.”
Lý mẫu vừa nhìn cây trâm phượng kia, mặt lập tức tươi cười, “Cái con bé này, người trong nhà cả mà, khách sáo làm gì? Ngươi không về quê, đến Trọng Sơn Phủ làm gì?”
Vân nương giả vờ e thẹn, “Dì, không dối gạt ngài, thực ra ngày trước lúc Xuyên vương gia có vào kinh gặp vua, từng đề xuất muốn thiếp thân từ tiên đế, còn từng nói với thiếp thân, nếu sau này gặp phải trắc trở thì hãy tới tìm hắn. Cho nên Vân nương muốn tới Trọng Sơn Phủ trước, thử vận khí xem sao.”
Lý mẫu lấy tay che cái miệng há hốc.
“Dù Vương gia có ngứa mắt với thân thể tàn hoa bại liễu của thiếp thân, chắc hẳn cũng sẽ không keo kiệt cho thiếp thân một nơi an thân. Còn tên cẩu quan kia, dù biết ta ở Trọng Sơn Phủ, hắn cũng tuyệt đối không dám chống lại Vương gia.”
“Ấy da!” Lý mẫu càng cười tươi hơn, “Ngươi nói sớm ngươi còn có một chỗ dựa vững chắc như thế, dì cũng không cần phải lo lắng cho ngươi như thế. Dì không sợ ngươi chê cười, ta thật đúng là sợ quan nhân của ngươi tìm tới nhà ta. Tục ngữ nói dân không đấu với quan, chúng ta chỉ là một nhà thương nhân nho nhỏ, sao có thể đấu lại được đại quan này, đến lúc đó không thể bảo vệ ngươi chu đáo, chẳng phải bảo tương lai ta làm sao có mặt mũi dám xuống gặp cô em gái đáng thương của ta ư.”
“Dì…” Vân nương thút thít.
Hai người bỗng ôm đầu khóc rống.
Tiểu hoàng đế ngơ ngác nhìn họ, có vẻ không hiểu tại sao hai con người này đang nói chuyện êm đẹp lại tự dưng khóc.
Nhìn một lúc thấy chán, tiểu hoàng đế quay đầu sang nhìn phía hai người Truyền Sơn.
“Ánh sáng…” Tiểu hoàng đế đưa tay chọc điểm sáng bồng bềnh trước mặt.
Truyền Sơn cúi đầu nhìn nhóc con kia.
Canh Nhị đi vòng quanh thằng bé một vòng.
“Song linh căn thủy và thổ, đúng là hợp với ngươi, hay là ngươi nhận nó làm đồ đệ luôn đi?” Truyền Sơn cười hỏi Canh Nhị.
Canh Nhị ngồi xổm người xuống cùng tầm nhìn với thằng bé kia.
Tiểu hoàng đế há miệng rút ngón tay ra, một giọt nước miếng rớt ‘tạch’ cái xuống đất.
Canh Nhị thích sạch sẽ vội tránh ra, rồi lại phi về, đưa tay chọt má thằng bé, bình luận: “Tiểu ngốc tử.”
Đứa bé nghiêng đầu, đưa tay gãi má.
Truyền Sơn nhìn hai người trước mắt, không hiểu sao lại thấy vui vui.
Bỗng nhiên, Truyền Sơn đảo tay, một cái la bàn chỉ to cỡ lòng bàn tay bỗng xuất hiện trong tay hắn.
Tiểu hoàng đế ngơ ngác nói nhỏ: “Hộp… hộp hộp.”
Lý mẫu cau mày nhìn tiểu hoàng đế ăn mặc như bé gái, thằng ngốc này cũng không biết cười nữa.
Vân nương đã quen tiểu hoàng đế hay tự lẩm bẩm nên cũng không để ý mấy.
Truyền Sơn kinh ngạc nhìn tiểu hoàng đế một cái, nó có thể nhìn thấy la bàn?
Nhìn từ góc độ của tiểu hoàng đế, nó không biết la bàn là gì, thứ nó nhìn thấy không phải chính là một thứ trông như cái hộp tròn tròn sao?
“Sao vậy?” Canh Nhị cũng nhìn về phía cái la bàn.
“Minh Quyết Tử đang đã hành động rồi, hiện giờ hắn…. đang bay về phía Nam Hi.” Truyền Sơn đưa mắt trở lại cái la bàn, đáp.
“Hắn chạy tới Nam Hi làm gì?” Canh Nhị cũng không xa lạ gì với cái la bàn, Truyền Sơn rất tự tin với thứ này, từng khoe khoang với y về loại pháp bảo theo dõi đa chức năng này.
“Không biết. Không phải hắn định ra tay thẳng với người bình thường chứ?”
“Có thể lắm. Nhìn từ việc Minh Quyết Tử nhúng tay vào chuyện Lãng quốc và thao túng chiến sự thì khả năng hắn hiểu thiên đạo không được như ta và ngươi đâu.”
Truyền Sơn cau mày, lập tức cười nhạt, “Tên Minh Quyết Tử này đúng là rỗi hơi. Ta đã định tạm thời buông tha cho hắn, để hắn sống thêm một khoảng thời gian nữa rồi, thế mà hắn còn nhất quyết chạy đến bên này cho mất mặt ra.”
“Ngươi muốn theo dõi hắn?”
“Ta muốn xác định xem liệu hắn chạy tới Nam Hi là để làm gì.”
“Vậy còn tiểu hoàng đế thì làm sao đây?”

Trong lúc hai người nói chuyện, Lý mẫu và Vân nương đã bàn xong, đang tính đón Vân nương và tiểu hoàng đế đi.
Vân nương không nhắc tới ông già bị thương kia, chỉ xách bọc hành lý, dắt tiểu hoàng đế đi theo sau Lý mẫu ra khỏi phòng khách.
Tiểu hoàng đế nghiêng đầu nhìn điểm sáng trong phòng, giơ bàn tay nhỏ bé lên vẫy vẫy với điểm sáng.
Canh Nhị cũng vẫy tay với tiểu hoàng đế, lo lắng nói: “Chúng ta có nên đi theo không? Không phải ngươi nói có người muốn cướp tiểu hoàng đế sao?”
“Trong khoảng thời gian ngắn thì không cần lo, thế lực kia nếu có thể đưa Vân nương và tiểu hoàng đế ra khỏi cung trong tầm mắt của Hồ Dư, muốn dời sự chú ý của họ, kéo dài thêm một khoảng thời gian cũng không phải việc khó. Trước khi Lý gia chưa đưa tiểu hoàng đế tới Trọng Sơn Phủ, họ sẽ không sao hết. Ngươi coi trọng đứa bé kia thật à?”
“Coi trọng? Ta cũng không biết nữa. Ta chỉ cảm thấy nó rất ngây ngô, rơi vào tay những kẻ bụng dạ khó lường sợ rằng khó sống.” Canh Nhị có phần bối rối.
Đại ngốc coi trọng tiểu ngốc sao? Truyền Sơn bất giác thấy mềm lòng.
“Đứa bé kia thiên phú không tệ, hơn nữa tinh thần lực khá đặc biệt, nếu dạy dỗ từ nhỏ thì chút ngốc nghếch kia cũng trở thành hiền lành, nhận làm đồ đệ cũng tốt. Chúng ta đi xem Minh Quyết Tử tới Nam Hi để làm gì, sau đó tới La gia thôn một chuyến, rồi mới trở lại cướp lấy tiểu hoàng đế.”
“Có kịp không? Nếu có biến cố gì xảy ra thì làm sao đây?”
Truyền Sơn trầm ngâm một lúc, hắn không muốn tách khỏi Canh Nhị, nhưng thấy cái vẻ lo lắng của Canh Nhị, hắn đành phải nói: “Hay là chúng ta tách ra hành động? Ta đi theo dõi Minh Quyết Tử, ngươi đi theo tiểu ngốc tử, sau đó hẹn một nơi hợp lại trên đường?”
“Được!”
Truyền Sơn mất hứng nhéo má y, “Ngươi có tiểu ngốc tử liền không cần ta nữa có phải không? Cái đồ đứng núi này trông núi nọ.”
“Ta, ta không có…. Ta chỉ là…”
Truyền Sơn thấy y như vậy, lòng dạ ngứa ngáy, tiến lên gặm y.
Canh Nhị đồng ý thu giữ tiểu ngốc tử cũng tốt. Tiểu hoàng đế cứ ở bên ngoài chắc chắn không ổn, một khi bị kẻ có tâm lợi dụng, nó chắc chắn sẽ trở thành một mối lo lớn.
Giết tiểu hoàng đế? Hắn và Truyền Hải đều không làm được chuyện ấy. Vậy cứ nuôi nó thì sao? Một đứa bé ngây ngô, dù Truyền Hải có dặn dò, ai lại hết lòng hết dạ với một người như vậy?
Hắn hận cha con Hồ Dư, có lẽ cũng hận tiên đế, đổi lại là ai khác có lẽ cũng sẽ đày đọa mối huyết mạch trực hệ hoàng tộc này, nhưng hắn thực sự không có hứng thú với việc này. Muốn giết thì phải giết đầu đảng tội ác, liên lụy đến trẻ nhỏ vô tội đâu phải là nam nhân?
Khổ nỗi tiểu hoàng đế này dường như có duyên với rùa con nhà hắn, Canh Nhị rùa nhà hắn cũng chẳng mấy khi lại tỏ hứng thú với một đứa bé, yêu ai yêu cả đường đi lối về, tự nhiên hắn cũng sẽ không muốn tiểu hoàng đế này tương lai chết bất đắc kỳ tử vào tay kẻ khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, phương pháp tốt nhất chính là dứt khoát để hắn và Canh Nhị thu giữ tiểu ngốc tử này, để Canh Nhị nuôi chơi cũng được.
Ừ, cứ quyết định thế đi!
“Truyền Sơn, Thập Tứ huynh có truyền hạc giấy tới.” Canh Nhị chọc hắn.
Truyền Sơn hoàn hồn.
HẾT4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.