Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 3:




Một nam tử anh tuấn thân mặc tơ lụa màu trắng và khâm trường sam (loại áo dài của nam có vạt) nhảy từ trong đầm lầy ra.
Mặc Sĩ Thiên Kiêu cầm ngọc tiêu trong tay đứng giữa không trung, vẻ mặt chán ghét quan sát cảnh vật chung quanh.
Lại nữa rồi, Huyết Hồn Hải chết tiệt này, chẳng có chút quy luật nào cả, có lúc ngay cả vượt qua cửa khác cũng là hoàn cảnh giống nhau, có lúc thì qua được nửa cửa thì tự dưng đưa người ta tới một môi trường khác, có mấy lần thực hiện đúng lúc gã đang dùng tới một thiên tài địa bảo nào đó.
Chẳng hạn như vừa rồi đây, hắn vừa xông vào giữa hải đảo đánh bại thủ lĩnh thổ dân ngu xuẩn kia, tay còn chưa chạm vào Hoa sen đám thổ dân trồng ở giữa hải đảo thì đã bị chuyển tới sơn động tanh hôi, dơ bẩn, buồn nôn này.
Một đám thổ dân ngu xuẩn không có kiến thức, dám coi Hoa sen tím thành cây cảnh, Hoa sen tím cả thân là bảo vật, lại chỉ được coi đơn giản như là một loài cây cảnh thôi. Đứng trong bảng xếp hạng thiên tài địa bảo, Hoa sen tím đứng hàng thứ chín trong đám thực vật đấy, đáng tiếc chỉ còn thiếu tí ti nữa thôi, hắn đã lướt qua nó như vậy.
Hơn nữa tình huống tương tự không phải lần đầu tiên, trước đó ít nhất có bốn lần, mỗi lần đều vào đúng lúc gã phát hiện thiên tài địa bảo nào đó muốn thu thập và cũng sắp lấy được thì tự dưng bị chuyển sang một cửa mới.
Huyết Hồn Hải keo kiệt này! Mặc Sĩ Thiên Kiêu thầm mắng to.
Mặc Sĩ Thiên Kiêu đi dạo qua một vòng trong sơn động, đặt sự chú ý về phía cây hoa đào yêu dị kia.
Gã cần xác định kẻ địch cửa này của gã rốt cuộc là ai, căn cứ theo phán đoán và kinh nghiệm tích lũy trước kia của gã, gốc hoa đào này rất có khả năng chính là yêu vật hắn phải đánh bại.
Nhìn dáng dấp ỉu xìu của cây hoa đào này, Mặc Sĩ Thiên Kiêu cảm thấy bản thân có ít nhất tám phần tự tin thuận lợi vượt qua cửa này.
Thực ra không phải gã tự mãn, mà là có liên quan tới thực lực của gã.
Nghĩ mà xem, Mặc Sĩ Thiên Kiêu tiến vào Huyết Hồn Hải đã được 103 năm, đến nay đã qua được bốn mươi chín cửa, kiểu tốc độ qua cửa này ở Huyết Hồn Hải đã coi như khá được rồi, đương nhiên là có quan hệ rất lớn với việc khi tu vi của gã khi tiến vào Huyết Hồn Hải đã tới đầu kỳ Nguyên Anh. Ngay ở cửa trước, tu vi của gã từ đã hậu kỳ Nguyên Anh đột phá tới đầu kỳ Phân Thần.
Một tu giả đầu kỳ Phân Thần gần như không ai dám trêu chọc. Với thực lực hiện tại của gã, đối phó với một cây đào yêu nho nhỏ cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay?
Đây là một hang động hình ống thẳng tròn.
Hang động cao chừng một người, rộng cỡ ba người, sâu mười thước, tường và vách hang bên ngoài giống nhau, đều là màu xám pha đen. Chính là trong động không có gì, không những không có những gia cụ như bàn hay giường,…, mà ngay cả một cái đệm bện cỏ để ngồi cũng không có. Nhưng trên vách hang động này đã có hai mươi mấy lỗ thủng tròn kích cỡ khác nhau.
Cự thạch (tảng đá to) chặn miệng hang động nhìn từ bên ngoài thì không thấy có bất cứ kẽ hở nào, nhưng nhìn từ bên trong thì có một cái khe có thể nhìn thấy hết bên ngoài.
“Công tử ca đó đang làm gì thế?” Truyền Sơn nhìn động tác kỳ lạ của bạch y nam tử, dán bên tai Canh Nhị nhỏ giọng hỏi.
“Tìm kiếm đối thủ. Người như thế là điển hình của người qua cửa.” Canh Nhị bình luận.
“Trông rất kiêu ngạo, có lẽ lại là một tu giả xuất thân từ đại gia tộc, đại môn phái nào đó. Ngươi nhìn khuôn mặt mềm như đậu hũ kia kia, chậc chậc, còn trắng hơn cả nữ nhân nữa.”
“Ngươi không cần phải nhỏ giọng như vậy, ta bày kết giới, tiếng động bên trong không truyền ra ngoài được.” Canh Nhị đẩy cái đầu lâu dán tới quá gần sang bên cạnh.
“Ta biết.” Truyền Sơn rất muốn cắn lỗ tai Canh Nhị, nghĩ nghĩ thì bắt nạt trẻ nhỏ không phải đạo của anh hùng, chỉ có thể cọ cọ vài cái cho xong.
Canh Nhị giơ tay cố đẩy đầu lâu ra.
Truyền Sơn cũng lơ đểnh, bụng hắn đầy nghi vấn, nhìn bạch y nam tử ngoài đó tạm thời không có động tĩnh gì, vừa vặn hỏi Canh Nhị cho rõ.
“Cái mai rùa vừa rồi của ngươi là làm sao thế?” Truyền Sơn đụng vào mai rùa của Canh Nhị.
“Cái gì mà mai rùa, đây là hộ giáp!” Canh Nhị giận.
“Được được, hộ giáp thì hộ giáp, nhưng mà đúng là rất giống mai rùa, nào có người nào biến hộ giáp của mình trông như mai rùa…” Tuy trông khá là đáng yêu. Truyền Sơn nghĩ thầm hiện tại mình nếu có hai cánh tay thì tốt rồi, như vậy là hắn có thể ôm rùa con nhà hắn một cái.
“Mai rùa thì làm sao? Nguyên lý của hộ giáp vốn là tới từ mai rùa.” Bé rùa con căm giận đáp lại.
Truyền Sơn thấy Canh Nhị có xu thế nổi bão, nhanh chóng chuyển đề tài, “Nơi đây vẫn là Huyết Hồn hải?”
Canh Nhị bặm môi một lúc rồi mới gật đầu.
Truyền Sơn muốn nhéo y biết bao, nghĩ thôi mà tâm can ngứa ngáy. Nhịn không được lại tiến tới gần Canh Nhị nho nhỏ.
Canh Nhị sớm có đề phòng, tát bộp cái đầu lâu một phát.
Truyền Sơn tựa như một đại thúc biến thái, bị tát ra lại hăm hở tiến tới, “Chúng ta tới nơi đây có phải có liên quan tới Đào Hoa không?”
Canh Nhị do dự một lát, “Ừ.”
“Chúng ta tới đây đã bao lâu rồi?”
“Tính tới hôm nay là vừa 120 ngày.”
“Đã lâu như thế… ngươi biết ta vì sao chỉ có thể ở trong đầu lâu không? Còn có thể khôi phục cơ thể của ta không?”
“Có thể khôi phục, nhưng cần có thời gian, còn thêm chút đan dược nữa, nhưng hiện tại trong tay ta không có, phải tìm dược liệu để luyện. Hiện tại ngươi chỉ có thể ở trong đầu lâu trước, bởi vì phần này là hoàn chỉnh nhất, ngươi phải thấy may mắn dưới lôi kiếp như thế mà đầu ngươi cũng không bị tổn thương gì.”
Truyền Sơn cười khổ, “Đúng vậy, ta nên thấy may mắn.” Vận xui này lúc nào thì mới hết?
“Hang động này sao ngươi lại tìm được?”
“Ừ, ta thấy có sâu chui ra từ đây…”
“Sâu! Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói Thanh chi Huyết trùng vương, ở đây sao lại có Thanh chi Huyết trùng vương?”
Thanh chi Huyết trùng vương trong truyền thuyết a! Linh trùng siêu quý hiếm đã thoát khỏi cảnh giới linh trùng, tới ngay cả những linh trùng quý hiếm đứng trong bảng xếp hạng linh trùng cũng không sánh được với nó.
Trong truyền thuyết có một đệ tử của một vị tán tiến cửu kiếp đã từng nói qua, nói dùng Thanh chi Huyết trùng vương làm thành Độ kiếp đan, có thể đột phá cảnh giới đại thừa (cảnh giới này là cảnh giới bực tu giả đã tự vượt kiếp còn có thể cho người khác vượt kiếp nữa) chỉ bằng một bước, trực tiếp phi thân thành tiên.
Truyền thuyết này thật hay giả không ai biết, nhưng nó ít nhất cũng chứng tỏ có hy vọng. Từ Hợp Thể kỳ lên Độ Kiếp kỳ là một chiếc gông cùm xiềng xích, dù bước vào Độ Kiếp Kỳ, có thể bình an vượt qua được 99 lôi kiếp hay không cũng là một vấn đề lớn. Người có thể độ kiếp rất hiếm, mà tu giả có thể thành công độ kiếp đột phá Đại Thừa kỳ lại càng là chuyện 100 mà chẳng có 1.
Trong giới tu giả, với tình huống ngàn năm còn chưa biết có thể thành tiên hay không, độ kiếp đan đã trở thành linh đan mà toàn bộ tu giả từ Nguyên Anh Kỳ trở nên khát cầu nhất.
Mà dùng Thanh chi Huyết trùng vương làm thuốc, Độ kiếp đan cực phẩm gần như là tiên đan nếu có Đan tu giả có thể luyện ra thì có thể tưởng tượng được, giới tu giả vốn không thể bình tĩnh sẽ dậy bao nhiêu tinh phong huyết vũ.
Nếu như hắn có thể có một con Thanh chi Huyết trùng vương, hoặc là một viên Độ kiếp đan làm từ Thanh chi Huyết trùng vương…
“Người nhìn thấy gốc hoa đào kia rồi đúng không?” Canh Nhị lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ vô hạn trong đầu lâu kia.
“Ừ.” Đầu lâu Truyền Sơn nuốt ngụm nước bọt, tỉnh lại từ trong mộng.
“Nó có sức hấp dẫn vô hạn đối với bất luận loại sâu bọ gì. Nhưng chỉ có một vài loài sâu có thiên phú khá xuất chúng mới có thể chiếm được chút lợi lộc của nó, trong đó có Thanh chi Huyết trùng vương.”
“Cây hoa đào này cũng là thiên tài địa bảo?”
“Đừng có ý nghĩ gì với nó, dù là thể chất tiên nhân cũng chưa chắc có thể chịu đựng được nó. Ngươi dù đã từng ăn quả xương khô, lại được ngọn lửa nguyên thủy rèn luyện, vẫn không thể tiêu hóa nó được. Nhưng ngươi có thể tu luyện bên cạnh nó, điều này càng có lợi cho ma công hỗn độn ngươi tu luyện.” Canh Nhị trịnh trọng cảnh cáo.
Truyền Sơn tỏ vẻ tuyệt không có ý kia, hiện giờ hắn rất chán ghét những thứ gì có liên quan hay gần nghĩa với hoa đào, huống chi còn là một gốc hoa đào chân chính. Dù hắn có thể ăn, hắn cũng không muốn ăn.
“Ngươi đừng tiến tới gần thế được không?” Canh Nhị ghét bỏ dịch sang bên cạnh.
Truyền Sơn muốn tỏ vẻ buồn bã, “Ngươi vì sao cứ thích tránh ta? Lẽ nào một cái đầu lâu đáng sợ hơn cả một bộ xương khô à?”
“Không phải. Là mùi trên người ngươi khó ngửi quá.” Canh Nhị có tính sạch sẽ lại không hiểu được cách nói giảm nói tránh thành thực trả lời.
Mặt xương khô đen như đáy nồi, “… Đây là lý do vừa rồi ngươi lấy vải bọc ta lại?”
“Mau xem! Bạch y nam công kích cây hoa đào rồi kìa.”
“Nhóc con ngươi đừng nghĩ lảng tránh vấn đề. Cái này gọi là mùi vị đàn ông biết không? Cái kẻ tí lông như ngươi…”
“Lại có người đến rồi.”
“Lại có người?” Truyền Sơn len lén cọ đầu lâu lên vách nham, mắt dán lên khe hở.
“Ngươi cọ như vậy cũng không sạch được đâu, một khi dính phải mùi của Thanh chi Huyết trùng vương và Đại lực thiên tôn kim cang ngư rồi thì phải dùng một loại chất lỏng tương tự như Cửu u hồi nguyên thủy mới trừ được, hoặc là để ngọn lửa Tiểu Lam đốt một trận cũng xong.”
Đầu lâu thẹn quá thành giận quay đầu hét: “Ngươi kệ ta!”
Đầm lầy sôi trào lần thứ hai, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện liền một lúc hai bóng người.
Mặc Sĩ Thiên Kiêu thu hồi thế tiến công, âm thầm cảnh giác, từ khi bước vào sơn động này, gã đã đề phòng có tu giả khác xuất hiện. Căn cứ theo kinh nghiệm do tiền bối trong môn phái gã tổng kết ra, Huyết Hồn Hải phải qua cửa bốn sáu mới gặp phải tu giả khác.
Gã không sợ dân nơi đây, nhưng khá kiêng kỵ Ma tu, người có thể đi vào cửa thứ năm mươi, tu vi thấp nhất cũng không dưới đầu kỳ Phân Thần.
Cũng may phụ mẫu trong môn phái quyền thế không nhỏ, kiếm cho gã hai pháp bảo thượng phẩm, dựa vào hai pháp bảo ấy, cộng thêm tài trí bản thân hắn, tin chắc tự bảo vệ bản thân sẽ không thành vấn đề.
Nếu trong sơn động này có nơi nào có thể ẩn thân thì tốt rồi.
“Để Tiểu Lam đốt một trận thực sự có thể trừ bỏ mùi sao?”
Canh Nhị bị quát yên lặng lấy một mẩu cá khô từ trong ngực ra, bỏ vào trong miệng cắn.
“Ngươi xem, người thứ hai vào là một tên đầu trọc. Đầu gã sáng chưa kìa! À, ngay cả lông mày hắn cũng không có. Ngươi nói trên người hắn có phải cũng không mọc lông không?”
Canh Nhị liếc mắt về phía cái khe, cũng không biết có thấy rõ không đã cúi đầu nhai cá khô.
Truyền Sơn xoay từ trên xuống dưới một vòng, chỗ tâm lý nào đó không thể cho ai biết, vốn là chuyện có thể giải quyết đơn giản, hắn lại không biết nên làm thế nào cho phải. Vừa muốn tiếp lời Canh Nhị, lại vừa muốn tỏ uy phong của mình, khó, đúng là khó.
“Người thứ ba lại là một nữ nhân?” Truyền Sơn kinh ngạc.
Canh Nhị thầm bĩu môi, nữ nhân thì làm sao? Ngạc nhiên thế, nữ tử giỏi ngươi chưa thấy có nhiều lắm. Y còn từng thấy một vài tinh cầu đều là nữ nhân ngồi ở địa vị thống trị, địa vị nam nhân ở đó cũng na ná như địa vị nữ nhân ở Lam tinh vậy.
“Đáng tiếc! Tên đầu trọc kia hình như biết con đỉa kia là thứ gì. Ơ? Nữ tu kia cũng nhận ra à?”
Canh Nhị không tỏ vẻ gì, đi vào phía trong hang.
Truyền Sơn ngó tình cảnh ngoài khe, rồi lại quay đầu nhìn Canh Nhị ngó lơ hắn, tâm trạng cũng có phần hờn dỗi, không phải quát ngươi một câu thôi à, ngươi còn lấy xương của ta đút cá ăn đấy!
Nói đến cùng hắn chẳng qua cũng chỉ là một người thanh niên mới hai mươi tuổi đầu, đối với sự thay đổi tâm tình và xử lý tình cảm của mình vẫn chưa tới mức khéo đưa đẩy.
Tuy hắn đã từng thề sẽ đối xử tốt với Canh Nhị, nhưng khi thực sự ở với một người lâu lâu cũng không phải chuyện dễ dàng. Tình cảm cha mẹ của hắn tốt như vậy, vẫn còn hay cãi nhau giận nhau cơ mà. Ông bà nội, ông bà ngoại đã bao nhiêu tuổi rồi, có lúc cũng sẽ đóng cửa lại cãi long trời lở đất nữa.
Truyền Sơn thầm muốn nhân nhượng Canh Nhị, nhưng về mặt tình cảm lại không thấy không công bằng, luôn cảm thấy nhân nhượng một bước thì về sau sẽ phải lùi mãi. Không được, nên kiên trì thì nhất định phải kiên trì, y cũng không phải nữ nhân, muốn ta lúc nào cũng phải dỗ y.
Đừng tưởng hiện giờ ngươi là trẻ con thì ta chuyện gì cũng phải nhân nhượng ngươi. Ngươi chỉ có thân thể nhỏ đi chứ thực ra tuổi còn không biết bao nhiêu nữa ấy chứ. Lơ thì cứ lơ đi, ta thật muốn xem ai là kẻ sốt ruột mở miệng trước.
Truyền Sơn thầm nảy ác ý, ban đầu hắn còn muốn nhờ Tiểu Lam giúp xóa mùi trên người, bây giờ thì thôi không cần, dù sao mình cũng không ngửi được. Nếu không phải bên ngoài có ba gã Ma tu không biết là địch hay là bạn thì hiện tại chắc chắn hắn sẽ không ở cùng một hang động với Canh Nhị.
Canh Nhị nho nhỏ nhìn mẩu cá trong tay có chút đau lòng.
Không phải y buồn vì Truyền Sơn không nói chuyện với y ─── y căn bản là không ý thức điều ấy, điều y buồn là… mẩu cá có ít quá.
Cứ như vậy, trong tình cảnh một người muốn thờ ơ với đối phương, người còn lại thì đang lo lắng tới vấn đề lương thực thiếu hụt, không có tâm tình nói chuyện, hai người liền cứ tự dưng gây chiến tranh lạnh như thế.
Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi.
Mặc Sĩ Thiên Kiêu có lẽ là kẻ tính cách kiêu căng, có lẽ là tự đại cuồng vọng, nhưng gã không phải là một kẻ ngu. Tranh đấu gay gắt giữa hai Ma tu tới sau, cùng với vẻ mặt của họ đều nói cho hắn biết một điều, bọn sâu dưới tàng cây hoa đào cũng không phải vật phàm.
Dù gã không biết, cha mẹ và trưởng bối trong môn phái gã chắc chắn có thể nhận ra được, nói chung trước cứ lấy rồi hẵng nói.
Nam – Chu Lý đầu trọc buồn rầu vô cùng.
Nếu như người tới chỉ có một mình hắn, tin chắc hắn có tự tin mình sẽ bắt được Ngọc chi Huyết nhục trùng trước, sẽ không để nam tử thân bạch y phát giác mục đích của hắn.
Aizz, vì sao còn có người thứ ba tới nữa chứ. Tới thì tới đi, vì sao mắt cũng tinh thế?
Ngọc chi Huyết nhục trùng a, hắn chẳng thể ngờ tới bảo bối này trong Huyết Hồn Hải. Trước đó tuy cũng phát hiện và thu thập mấy thiên tài địa bảo tốt, nhưng chúng sao có thể sánh với Ngọc chi Huyết nhục trùng? Đây chính là chí bảo xếp thứ nhất trong bảng linh trùng thiên tài địa bảo!
Nữ tu Lưu Trừng Trừng trong lòng hối hận lắm, nàng không nên thấy Ngọc chi Huyết nhục trùng mà đã kích động tiến lên như thế, kết quả là khiến nàng có thêm hai đối thủ cạnh tranh.
Ba người ai cũng không dám ra tay trước, sau khi quan sát nhau một phen, cả ba tự thấy hai người khác tu vi chắc là cũng tương tự như mình, đánh nhau thật chưa chắc đã có quả ngọt ăn, tốt nhất là có thể liên hợp với một người trong đó, hoặc là khơi mào để hai người kia đánh nhau, mới có thể làm bản thân đạt được lợi ích lớn nhất.
Ba người đều đang suy nghĩ, không ai có thể dựa vào vận khí để sống ở Huyết Hồn Hải đến tận bây giờ. Hoàn cảnh trong Huyết Hồn Hải khiến ngươi ta hễ khinh thường là sẽ mất mạng ngay, dù ban đầu có là người ngạo mạn tới đâu, trải qua hơn mười, hơn trăm năm hun đúc, đều sẽ học được cái gọi là ‘suy nghĩ kỹ rồi hẵng đi’.
Tình huống ba người trở nên căng thẳng, Truyền Sơn cũng có phần lo lắng.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Huyết nhục trùng kia vừa vặn có ba con, chỉ cần ba người kia tỉnh táo lại, trong tình huống không muốn thương tổn thực lực bản thân, rất có khả năng chọn ra được một phương pháp mỗi người một con.
Nhưng vấn đề là hắn cũng cần a!
Lẽ nào cứ mắt mở trừng trừng như thế nhìn Huyết nhục trùng bị ba người kia chia phần? Đây chính là Ngọc chi Huyết nhục trùng có sáu điểm đỏ trên đầu, ngoại trừ con có bảy điểm đỏ đã chết kia, công hiệu của những Huyết nhục trùng khác cộng lại chỉ sợ cũng kém một trong ba con đó.
Ai không có lòng tham? Dù thực lực của mình thua ba người kia rất nhiều, nhưng Truyền Sơn vẫn có chút tâm lý may mắn, hy vọng ba người kia đấu nhau, tốt nhất đấu đến mức cả ba đều chết, không thể chết thì trọng thương cũng được. Như vậy hắn có thể không mất sức đạt được thành quả thắng lợi lớn nhất.
Chuyện có thể tiến hành như mong muốn của Truyền Sơn không?
Rõ ràng là không có khả năng.
Sau khi trải qua kinh hỉ, cảnh giác, sầu lo, ba người cấp tốc tỉnh táo lại.
Đầu trọc Chu Lý mở miệng trước, “Hai vị, chúng ta cứ đứng trơ trơ như vậy cũng không phải kế hay. Nếu mục đích đã xác định rõ, vậy chúng ta sẽ không cần lãng phí thời gian nữa, nói thẳng, làm thế nào đây?”
Nữ tử Lưu Trừng Trừng nhìn hai nam tu một cái, không lên tiếng.
Mặc Sĩ Thiên Kiêu trầm ngâm một hồi, nói: “Sâu có tất cả ba con.”
Chu Lý mỉm cười, gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta mỗi người một con.”
Lưu Trừng Trừng không phản đối.
Ba người chẳng ai hỏi tên đối phương, đây gần như là một loại thường thức trong Huyết Hồn Hải, trừ phi bị người ta nhận ra, hoặc là kết thành đồng bạn tạm thời, bằng không bình thường không có ai chủ động báo rõ danh tính bản thân. Đương nhiên cũng có loại Ma tu dựa vào uy danh môn phái hoặc cha mẹ để diễu võ dương oai, người như thế nếu thực lực hơi kém thôi căn bản đều thành chất dinh dưỡng ở Huyết Hồn Hải.
“Nhưng chia như vậy, tâm lý mọi người cũng không cân bằng. Đã như vậy, chúng ta cứ đi hai chiêu, điểm đến mới thôi thế nào?” Chu Lý đề nghị lần nữa.
Mặc Sĩ Thiên Kiêu vốn đã không cam lòng chia đồ cho người khác, gã chính là người đến đầu tiên. Dựa theo quy củ tới trước được trước, bảo bối ở đây phải thuộc về gã mới đúng. Đáng tiếc! Đề nghị như vậy của Chu Lý vừa vặn gãi đúng chỗ ngứa của gã. Chẳng qua có cần thực sự phải đi tới cùng mới thôi hay không thì còn phải xem tu vi thực lực của hai người kia.
Lưu Trừng Trừng càng cười nhạt trong lòng, nàng hoàn toàn có thể đoán được ý nghĩ trong lòng hai nam tu kia, có lẽ thấy nàng là một Nữ tu liền nổi lòng coi thường, thậm chí cho rằng dù tu vi không cách biệt lớn, nhưng nếu liều mạng thực sự, nàng nhất định sẽ là kẻ thua.
Dám coi khinh ta, các ngươi cứ chờ thất bại đi!
Chu Lý nhìn Mặc Sĩ, nhìn lại Lưu Trừng Trừng, cuối cùng cười nói với Lưu Trừng Trừng: “Vị sư muội này, chúng ta đấu nhau trước nhé?”
“Ta kiến nghị ba người cùng nhau ra tay, mục tiêu chính là ba con Huyết nhục trung kia.” Lưu Trừng Trừng mỉm cười thiện ý với Mặc Sĩ.
Mặc Sĩ cũng cười lại với Lưu Trừng Trừng. Hai người tựa hồ đã đạt thành nhận thức nào đó giữa hai nụ cười mỉm ấy.
Chu Lý thầm cười, quả nhiên Ma tu có thể sống được tới tận giờ cũng không phải dễ chọc, đặc biệt là những Nữ tu bề ngoài thoạt nhìn nhu nhược kia, cả đám đầu óc nghĩ rõ nhanh, càng có thể biến thế yếu trời sinh thành ưu thế.
Hai nam một nữ, thực lực không cách nhau mấy, bất kể là ai tới đánh giá, chín phần chín đều sẽ chọn giải quyết một Nam tu trong đó trước, bởi vì thế nhân thông thường đều cho rằng nữ nhân sẽ dễ đối phó hơn nam nhân. Nhưng chỉ với loại nhận thức ‘thường thức’ ấy, đã làm rất nhiều Nam tu có thực lực bị thất thế.
Chu Lý cười ‘ha hả’, đột nhiên thân bắn về phía cây hoa đào nhanh như chớp.
Chu Lý vừa hành động, Mặc Sĩ Thiên Kiêu đã cùng đuổi theo.
Chu Ý tới dưới gốc cây hoa đào rồi không hề động tới Huyết nhục trùng bên dưới gốc, trái lại cấp tốc xoay người lại.
Mặc Sĩ cả kinh, ngọc tiêu vô thức chém ra. Tiếng tiêu ‘vù vù’ vang lên, không khí tựa hồ bị bóp méo, bóng dáng của Mặc Sĩ cũng trở nên không rõ.
Lưu Trừng Trừng búng ngón tay, mấy ngân mang (*) bắn ra nhanh, đến tận mặt Chu Lý. Gần như đồng thời lúc ngân mang bắn ra, Lưu Trừng Trừng thân bọc trong quầng sáng màu vàng nhạt, dùng tốc độ nhanh hơn lúc tới bay ngược về chỗ cũ.
(*) mang ở đây chính là một loại cỏ gai, lá nhỏ dài rắn sắc, đâm vào người như mũi dao nhọn.
Lưu Trừng Trừng nhanh, Chu Lý còn nhanh hơn cô, công kích của Mặc Sĩ và Lưu Trừng Trừng còn chưa tới, trước thân hắn đã dựng thẳng một cái thiết sơ (lược chải đầu bằng sắt) to đùng và chặt khít. Hơn nữa đồng thời vào lúc hắn dựng thẳng thiết sơ ấy đã bắt đầu khởi xương thế tiến công với Lưu Trừng Trừng, hai con mắt thường nhìn không thấy cây kim nhỏ bắn về phía cổ Lưu Trừng Trừng và Mặc Sĩ.
Ba bóng người gần như đồng thời rung động rồi đều tự văng ra.
Ba người giao thủ trong lúc điện quang hỏa thạch, tuy chỉ đối mặt giây lát, nhưng ba người đều coi như đã mò tới cùng.
Để cầu hiệu suất, người ngay từ đầu ra tay đã không che dấu thực lực. Hiện tại đôi bên đều biết đối phương có ít nhất một pháp bảo lợi hại trở nên, hơn nữa đều có hiệu dụng tấn công địch và phòng thân.
Truyền Sơn ở đằng sau hang động mà trợn tròn mắt.
Động tác của người ta hắn còn chẳng thấy rõ, chỉ thấy mấy bóng người đó bay nhanh đan xen vào nhau, mấy đường sáng lóe lên, trên người mỗi ngươi đều có quầng sáng bảo vệ, sau đó chiến đấu liền kết thúc.
Đây là thực lực, đây là chênh lệch!
Dù biết rõ ba Ma tu bề ngoài thoạt nhìn tuổi còn trẻ kia so với tuổi còn lớn hơn cả ông nội của ông nội hắn, nhưng đả kích đối với hắn vẫn không vơi.
Ba người này là thực lực gì? Cảm giác Nguyên Anh Kỳ cũng không mạnh bằng họ, sẽ là cao thủ Phân Thần Kỳ sao?
Như vậy dù hắn có được công lực ngàn năm của Trách Yểm tương trợ, cũng chưa chắc là đối thủ của ba người đi?
Phái Thanh Vân có cao thủ như vậy tọa trấn không?
Hắn ở Huyết Hồn Hải tu luyện bốn trăm năm có đạt được trình độ đó không? Nhất thời, hai tròng mắt Truyền Sơn càng ngày càng sáng, chiến ý dâng trào ngập trời.
Trên đời này có nam nhi nào không hy vọng mình trở nên mạnh? Nam nhi nào không hy vọng mình dẫm nát kẻ khác dưới chân?
Dù hắn không muốn làm tướng quân, nhưng cũng không muốn làm binh lính.
Mạnh mẽ! Phải làm thế nào mới trở nên mạnh mẽ hơn? Dựa vào cái đầu lâu của mình bây giờ sao?
Ba ngoài ngoài hang đang phân giải thực lực của nhau, bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm đã hòa hoãn hơn một ít.
Lưu Trừng Trừng thậm chí còn mỉm cười dịu dàng.
“Vị sư muội lợi hại này ơi, ngân mang kia có phải là gai trong bụi mang dưới chốn địa phủ làm thành không? Nhìn màu sắc, ít nhất cũng là bụi gai lục thục rồi. Không biết tại hạ nói có đúng không?” Chu Lý xoa ngực cười.
Lưu Trừng Trừng tâm trạng khiếp sợ không ngớt, miệng lại phát ra tiếng cười thanh thúy, nàng vốn là một nữ tử tướng mạo thanh tú, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy thoải mái, nụ cười này càng tăng thêm ba phần nhan sắc cho nàng.
“Vị sư huynh này mắt tinh ghê, thân thủ càng cao minh hơn. Tiểu muội cam bái hạ phong.”
“Không dám không dám.”
“Nhưng pháp bảo của tiểu muội lợi hại như thế, cũng không sánh bằng ngọc tiêu của vị sư huynh này. Chỉ là tiếng phát ra thôi cũng đã có thể bóp méo không gian, nếu vị sư huynh này dùng nó để đánh lén, ai có thể trốn được chứ?” Lưu Trừng Trừng chuyển ánh mắt, nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kiêu cách cây hoa đào gần nhất.
“Ha hả, đáng tiếc ngọc tiêu của tại hạ mỗi lần phát động đều sẽ phát ra tiếng, muốn đánh lén ư, khó đấy.” Mặc Sĩ lơ đễnh, cười rất phong độ.
Nhưng lời gã nói đến cả Truyền Sơn nghe trộm cũng không thèm tin.
Mặc Sĩ ngừng một lát, nhìn ngược về phía Chu Lý: “Nhưng thủ đoạn sai khiến sâu của vị sư huynh này rất cao minh, nhìn tính linh hoạt của những con sâu vàng kia, chẳng lẽ huynh đài đã bắt chúng luyện thành pháp bảo bản mạng?”
“Ha ha ha!” Ba người hoặc cười to, hoặc cười khẽ, ngươi một tiếng sư huynh, ta một tiếng sư muội, cực kỳ hòa khí, vừa nghe thì đúng là tưởng ba người là sư huynh đệ muội cùng một môn phái.
“Hai vị, chúng ta cũng không cần nhún nhường lẫn nhau, nếu tam bại câu thương, không bằng người người được lợi, vị sư muội này, mời ngươi trước.” Chu Lý làm bộ lùi về sau một bước.
“Vị sư huynh này, tiểu muội không dám đi quá giới hạn, thôi cứ mời hai vị sư huynh chọn trước, tiểu muội sẽ chọn con còn lại.”
Chu Lý nhìn Mặc Sĩ Thiên Kiêu. Mặc Sĩ Thiên Kiêu hơi chắp tay, kiêu căng cũng phải nhìn người, đối với kẻ thực lực không bằng, gã có thể kiêu căng, nhưng đối với người thực lực không khác mình mấy hoặc là trên cả mình, nếu gã cứ bày ra vẻ thiếu môn chủ, vậy gã còn không bằng tự phế tu vi đến thế gian làm một gã công tử không cần động não.
“Ha ha, nếu hai vị đều đã nhường nhau như thế, ta mà còn nhường nữa thì lại là trò cười, vậy tiểu đệ bắt một con trước.” Chu Lý nhìn như tiện một ngón tay, thực ra sớm đã chọn con tinh thần tốt nhất trong ba con Huyết nhục trùng.
Thấy Chu Lý thả pháp bảo ra thu hồi con Huyết nhục trùng có trạng thái tốt nhất trong ba con đó, Lưu Trừng Trừng hối hận muốn cắn răng. Sợ cái gì chứ, ngươi xem, con tốt nhất mất rồi.
Lưu Trừng Trừng lo bị để lại con kém nhất, vội vã vung tay lên, một cái bóng màu vàng nhạt bay ra, bắt con Huyết nhục trùng có vẻ tôn tốt hơn con còn lại.
Mặc Sĩ Thiên Kiêu không rõ nội tình sâu này, dù chỉ còn lại một con nửa chết nửa sống, gã cũng không để ý lắm.
“Thôi rồi!” Ba người đột nhiên cùng phát ra tiếng kêu sợ hãi.
“Không hổ là Ngọc chi Huyết nhục trùng, đến ngay cả pháp bảo cũng không thể bắt nó.” Chu Lý sợ hãi than.
“Ngọc chi Huyết nhục trùng này lại có thể ăn mòn pháp bảo!” Lưu Trừng Trừng vội vã giũ tung chiếc khăn tơ lụa màu vàng trong tay.
Tu vi ba người đều đang ở Phân Thần Kỳ, pháp bảo từ lâu đã tương liên với tâm thần họ, động tĩnh trong pháp bảo tự nhiên không thể giấu được họ, huống chi pháp bảo xảy ra vấn đề.
Ba con sâu bị giũ về mặt đất, ba pháp bảo nhìn có vẻ đều bị tổn thương, không khỏi cùng nhau nhíu mày.
“Ha hả, quả nhiên không hổ là xếp thứ nhất bảng linh trùng, chúng ta muốn đạt được chúng, sợ rằng phải phí mất chút sức đấy.”
Xếp thứ nhất bảng linh trùng? Mặc Sĩ Thiên Kiêu tim đập nhanh chóng, “Giết chết chúng không được sao?”
Lưu Trừng Trừng lắc đầu, “Đây là Ngọc chi Huyết nhục trùng, thiên tài địa bảo cực phẩm bao nhiêu Đan tu tha thiết ước mơ, tuy nói chết cũng có hiệu quả, nhưng dù sao cũng không mạnh bằng sống. Có vài môn phái có người giỏi về nuôi sâu, nếu có thể nuôi được đời sau của chúng…”
Chu Lý thầm khinh bỉ, nữ nhân chính là nữ nhân, chả biết gì sất!
Bồi dưỡng đời sau của Ngọc chi Huyết nhục trùng? Ngươi có bao nhiêu linh dược đủ tiêu hao cho nó? Ngọc chi Huyết nhục trùng sở dĩ trân quý, chính là bởi chúng từ nhỏ đã ăn linh dược khác lớn lên, điểm đỏ trên đầu càng nhiều, nhu cầu về cấp độ linh dược càng cao.
Một con Huyết nhục trùng có sáu điểm đỏ, ngươi muốn cho nó sinh con cháu, trừ phi trên tay ngươi có cực phẩm linh dược như nhân sâm ngọc tím linh chi vạn năm. Nhưng dù ngươi có, ngươi nỡ lấy chúng cho sâu ăn à? Huống hồ có thể tìm được một con Ngọc chi Huyết nhục trùng đã là may mắn, ngươi còn muốn tìm được sâu ghép đôi với nó? Nằm mơ đi cưng!
Chính bởi vì Ngọc chi Huyết nhục trùng khó bồi dưỡng, nên hắn mới đơn giản buông tha hai con sâu khác. Bằng không với khả năng sai khiến sâu của hắn, thủ đoạn nuôi sâu sao có thể bỏ được sâu cái khác để ghép đôi chứ.
“Vị sư huynh này thấy thế nào?” Mặc Sĩ Thiên Kiêu hiển nhiên càng chú trọng tới ý kiến của Chu Lý.
“Cứ thử bắt sống nó xem, thực sự không được cũng chỉ có thể giết chúng.” Chu Lý trả lời.
“Chúng không có khắc tinh à?” Mặc Sĩ hỏi.
“Có chứ. Ngọn lửa thuộc ba vị trí đầu của bảng lửa đều có thể khắc chế được chúng, nhưng ngươi cuối cùng chỉ có thể lấy được tro mà thôi. Còn có Thanh chi Huyết trùng vương thống lĩnh các loại sâu nữa, ai trong các ngươi có nó?” Lưu Trừng Trừng cảm thấy sự coi thường của hai người kia đối với nàng, trong giọng nói tự nhiên mang theo chút ý tứ.
“Lục kim tủy thạch. Trưởng bối nhà ta từng nói cho ta biết, dùng Lục kim tủy thạch có thể đựng được Ngọc chi Huyết nhục trùng sống, chúng không thể ăn mòn Lục kim tủy thạch.” Ánh mắt của Chu Lý hướng về phía vách nham sơn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.