Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 3:




“Ai, người từ ngoài tới, ngươi đã nghe nói chưa? Một đám người chỗ các ngươi bị Tiễn tộc bắt trong lòng đất đấy.”
Đánh một trận xong, mấy người đều ngồi trên trảng đất trống gần nhà Mắt To. Truyền Sơn mệt đến nằm thẳng cẳng trên đất.
Ma một mắt kể chuyện chính là Tóc Trắng Mắt Vàng bị Truyền Sơn đá một phát đến ‘mềm trứng’, trong số người luận bàn hắn ta thuộc loại cần mẫn nhất.
Truyền Sơn sửng sốt, trong lòng đất? Tiễn tộc? Đó là cửa thứ mấy?
Rùa con bò đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Đó là sau cửa bốn mươi rồi.”
Tóc Trắng Mắt Vàng vươn tay, Truyền Sơn mượn tay hắn ngồi dậy.
“Không tệ, tiến bộ tốt lắm. Hôm nay ba người vây công một mình ngươi mới hạ được ngươi.” Mắt Vàng tán thưởng.
“Nếu ngươi không ngáng chân ta, có thêm một người nữa cũng chẳng ngã được.” Truyền Sơn kiểm tra sơ qua tình huống thụ thương của mình, cũng không tệ lắm, xương cũng không bị gãy, còn về vết thương da thịt… cứ để đó nó cũng sẽ tự lành. Hơn nửa tháng qua, hắn và Mắt Vàng không đánh không quen, miễn cưỡng sinh ra chút cảm giác hận vì quen muộn. Mắt Vàng là người coi như có mưu kế trong tộc một mắt, nhưng còn kém khá xa so với một vài con người Truyền Sơn đã từng gặp trước đây.
“Ui, cánh tay tau cứ như bị hắn đá đứt rồi.” Một ma một mắt khác cực tròn, được toàn bộ ma một mắt công nhận là mắt tròn nhất ôm cánh tay trái của mình đau đớn kêu la. Vị này chính là ma một mắt lùn chạy tới nghênh đón Mắt To đầu tiên khi đó.
“Ngươi còn tốt chán đấy, hắn suýt thì đã cạo trọc tóc trên đầu tau rồi.” Ma một mắt Tóc Xanh Mắt Đen sờ đầu mình sợ hãi.
Truyền Sơn vung nắm tay ra oai với hai ma một mắt, vươn hai tay duỗi thắt lưng một cái. “Răng rắc” xương cốt trên người kêu vang.
“Ngươi chờ đó, ngày mai chắc chắn cho ngươi đẹp mắt! Đừng tưởng tốc độ nhanh là có thể trở thành vô địch thủ, tụi tau đều nể mặt ngươi thôi.” Mắt Tròn giận, không phục, nói. Tu vi tên này rõ ràng không bằng hắn, vì sao ba ma một mắt cũng không quản lý được một mình hắn? Tuy bọn họ không hạ sát thủ, nhưng theo lý thì tiểu tử này hẳn là không thể đáp trả được đưới mới đúng.
“Được a, ta đang đợi đây. Chỉ cần các ngươi đừng đê tiện chơi đánh lén, tới lúc đó còn không biết ai làm ai đẹp mặt đâu.” Truyền Sơn mỉm cười, tàn bạo nói.
“Hế hế. Đánh nhau thôi mà, đương nhiên phải tai nghe tám phương, mắt ngó sáu đường. Bản thân ngươi không chú ý được có thể trách ai chứ?” Mắt Vàng vô sỉ nói.
“Ta cuối cùng cũng biết đệ đệ ngươi vô lại như vậy là học của ai rồi.” Truyền Sơn nhảy dựng lên tức giận đá mông hắn ta một phát, xách thùng gỗ đã đặt bên cạnh từ trước, nói: “Đi thôi, không phải đã nói hôm nay tới ven thảo nguyên hái rau non sao?”
“Ngày hôm nay Mắt To không đi à?” Mắt Tròn hỏi.
Truyền Sơn lắc đầu, “Sáng sớm Mắt To đã vào rừng rồi, nói là muốn đi săn thú.”
“Sao hắn không gọi tau đi cùng?” Mắt Tròn không vui, so với việc hái rau, đương nhiên săn thú vẫn thú vị hơn rồi.
“Gọi ngươi đi làm gì chứ? Thêm phiền ra à?” Mắt Vàng tiện thể đá Mắt Tròn thêm một cái, hắn ta cũng không thèm để ý, chỉ cần đừng đá lão nhị của hắn thì đá cái gì cũng được, hắn bị Truyền Sơn đá một phát ấy mà sợ mãi.
Mắt Vàng nói Mắt Tròn xong, đứng dậy khiêng cái sọt ở bên, lại tới khiêu khích Truyền Sơn: “Tụi tau dù có vô lại đến đâu cũng vẫn kém những người từ ngoài tới như các ngươi. Tiễn tộc chỉ có một chút mồi lửa tổ truyền mà các ngươi cũng muốn cướp.”
“Mồi lửa gì?” Truyền Sơn cũng lười giải thích không phải toàn bộ người từ ngoài tới đều giống nhau, dù sao giải thích cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Họ dùng mồi lửa để luyện vũ khí.”
Tóc Xanh Mắt Đen chen ngang vào nói: “Vũ khí Tiễn tộc luyện nổi danh khắp nơi, thậm chí còn có người của tộc Thỏ ba chân ở nơi sâu nhất của thảo nguyên tìm tới vũ khí họ luyện đấy.”
“Thỏ ba chân?” Thỏ có ba chân?
“Ngươi không biết tộc thỏ ba chân?” Ba Ma một mắt cùng lộ vẻ kinh ngạc. Mắt Tròn bị thương cũng không để ý tới cánh tay bị gãy xương nữa, chỉ lấy lớp da quấn qua loa rồi dùng cỏ buộc lại.
“Sao vậy, bọn họ nổi tiếng lắm à?”
“Nổi tiếng? Đương nhiên là nổi tiếng! Tộc thỏ ba chân lợi hại lắm nhé! Ở Huyết Hồn Hải của bọn tau, thực lực của họ ít nhất cũng xếp hàng thứ ba.” Tóc Xanh kêu la.
“Nhưng bọn tau cũng không kém, ai muốn chọc vào tộc một mắt của bọn tau đều phải cân nhắc.” Mắt Tròn kiêu ngạo nói.
Truyền Sơn có thể hiểu được lòng kính yêu và bảo hộ đối với dân tộc của Mắt Tròn, không đả kích hắn ta, chỉ hỏi: “Ờ? Thỏ có ghê gớm thế sao? Thế những Ma tộc nào xếp trước hàng thứ ba?”
Rùa ngọc từ trong tóc Truyền Sơn chui ra, giật tóc Truyền Sơn làm dây thừng, Truyền Sơn đưa tay búng cái mai của nó rồi cũng mặc kệ nó.
“Đừng khinh thường thỏ, tộc thỏ ba chân và tộc thỏ bình thường không giống nhau, họ chỉ có ngoại hình giống nhau mà thôi. Khinh thường họ, ngươi nhất định phải chết.” Mắt Tròn nói.
“Nhưng ghê gớm nhất vẫn là tộc Đằng Mộc, tuy họ thuộc tính mộc, nhưng lửa bình thường cũng không thiêu được họ. Nghe nói chỉ có mồi lửa của Tiễn tộc mới có thể hủy diệt họ thật sự. Các ngươi nói, lần này người từ ngoài tới cướp giật mồi lửa của Tiễn tộc có phải là để đối phó tộc Đằng Mộc không? Nghe nói tộc Đằng Mộc giàu có nhất.” Mắt Vàng bổ sung.
“Đúng vậy, nghe nói trong nhà mỗi người họ đều có hàng đống ma thạch chất như ngọn núi nhỏ ấy.” Các ma một mắt thuộc cấp nghèo nhất bộ tộc ước ao.
“Nếu như tụi tau cũng có nhiều ma thạch thế thì tốt rồi, như vậy bọn tau có thể phân phối vũ khí trạng bị tốt hơn, đến lúc đó tụi tau sẽ diệt tộc rắn có sừng đầu tiên!” Tóc Xanh Mắt Đen ra sức vung nắm tay.
“Nè nè, có thể đừng đi xa vấn đề thế không? Giỏi nhất là tộc Đằng Mộc, thứ hai là tộc nào?” Truyền Sơn bất đắc dĩ, những ma một mắt này mà bắt đầu nói chuyện là còn miên man hơn cả mấy bà cô ở quê hắn, hơn nữa còn cực kỳ miên man luôn.
“Thứ hai đương nhiên là tộc nữ nhền nhện rồi!” Ba ma một mắt đồng thanh.
“Tộc nhền nhện nữ? Là nhện cái hết à?”
Mắt Vàng gật đầu, thần sắc hơi vặn vẹo, nói: “Tuy các nàng xếp hàng thứ hai, nhưng tau thấy tộc các nàng còn đáng sợ hơn cả tộc Đằng Mộc. Những nhền nhện nữ này từ nhỏ đều là giống cái, một tổ có thể sinh mấy trăm người, nhưng cuối cùng trữ hàng nhiều nhất chỉ có hai hoặc ba thôi, những người khác đều bị hai ba người kia nuốt chửng rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, đều là một đám tồi tệ vô tình máu lạnh. Hơn nữa các nàng từ nhỏ đã phòng độc, phòng nước, lớp vỏ cực kỳ rắn, tám chi sắc bén vô cùng, sợi tơ công kích phun ra có tính ăn mòn mạnh, mái tóc còn rất dài nữa.”
Truyền Sơn sướng, tộc ma một mắt hình như rất thích những tộc có tóc dài thì phải. “Các nàng đều là nữ, thế nối dõi tông đường kiểu gì?”
“Nghe nói trong các nàng, có vài người có năng lực cực mạnh sẽ trở thành giống đực vào kỳ ***, sau kỳ *** sẽ nhanh chóng khôi phục thành giống cái để chạy thoát, trốn không thoát thì bị bên *** kia ăn luôn.” Tóc Xanh giải thích.
“Như vậy… làm gì có ai chịu biến thành giống đực?”
“Ngươi không hiểu. Đây là điều kiện cần thiết để kéo dài chủng tộc của các nàng, để cơ thể mẹ có được chất dinh dưỡng tốt nhất, sinh ra hậu đại mạnh hơn. Tuy tỷ lệ tử vong rất cao, nhưng có thể biến thành giống đực, trở thành người ***, là một việc rất quang vinh ở tộc của họ, có thể còn sức để chạy thoát được sau khi *** đều là tinh anh trong tinh anh đó. Tộc nhền nhện nữ lấy việc trở thành giống đực làm vinh quang, lấy năng lực chạy thoát được sau khi *** làm kiêu ngạo.”
Truyền Sơn…
“Tộc nhền nhện nữ đáng sợ nhất chính là bản lĩnh tới vô ảnh đi vô tung, đối địch với các nàng, trừ phi tốc độ của ngươi nhanh hơn các nàng, bằng không chỉ có nước chờ chết. Nhưng tơ châu quang các nàng phun ra cực kỳ nổi tiếng, chỉ một cuộn nhỏ thôi cũng đáng giá năm viên ma thạch thấp phẩm.” Tóc Xanh so khoảng ngón tay miêu tả một cuộn nhỏ, sờ cái đầu tóc Xanh của mình đắc chí bổ sung: “Ngươi biết không? Tơ châu quang tốt nhất của các nàng gần như là màu xanh trong suốt, màu xanh đó nhé.”
“Đáng tiếc, mái tóc của ngươi có xanh nữa cũng vô giá trị.” Mắt Vàng châm chọc hắn ta.
Tóc Xanh lập tức nổi khùng, “Dù sao cũng tốt hơn cái kẻ một sợi cũng không có như ngươi!”
“Ai nói đầu hắn không có tóc? Đó không phải đều là do tên đến từ ngoài chết tiệt này cạo sạch hay sao!” Nhắc tới chuyện tóc trên đầu đệ đệ bảo bối của mình bị cạo sạch, Tóc Trắng Mắt Vàng lập tức nổi trận lôi đình, giơ nắm tay muốn tìm ai kia tính sổ.
“… Vậy tiểu tử kia đâu rồi?”
Truyền Sơn cũng không phải kẻ ngốc, từ lúc Mắt Vàng châm chọc Tóc Xanh, hắn đã chạy đi rồi. Mỗi ngày đánh một trận là đủ rồi, một ngày ba bốn trận bị đánh, hắn cũng chẳng ngứa da.
“Mồi lửa của Tiễn tộc a…” Rùa ngọc nằm trên đầu Truyền Sơn bắt đầu rối rắm.
Truyền Sơn nghe tiếng ngẩng đầu, “Sao vậy, ngươi cũng cảm thấy hứng thú với mồi lửa ấy à? Mồi lửa gì vậy? Mồi lửa và lửa bình thường, tam muội chân hỏa có gì khác nhau?”
“Khác nhau lớn lắm.” Rùa con còn đang do dự, có nên cướp không đây? Cướp thì có vẻ có lỗi với Tiễn tộc, tuy họ đã dùng nhiều năm rồi, tới giờ vẫn chưa biết rõ hết uy lực chân chính của mồi lửa ấy, cũng không nắm vững cách dùng chính xác mồi lửa đó. Chẳng qua cướp đồ của người ta thì không tốt lắm. Nhưng mà…
“Rùa con?”
“Nếu đã tới, dù sao cũng phải làm chút chuyện, miễn cho tiểu tử kia…”
Truyền Sơn nghe rùa con đang nói nhỏ trên đầu hắn, càng nói càng nhỏ rõ ràng không muốn cho hắn nghe thấy.
Tiểu tử trong miệng rùa con là ai? Cảm giác chắc là không phải nói hắn. Rùa con ở đây còn quen ai khác sao? Hắn vì sao lại hiểu biết về Huyết Hồn Hải như thế? Còn nữa, nếu hắn là Canh Nhị, vì sao không muốn nhận hắn?
Cuối cùng rùa con cũng không giải thích chuyện mồi lửa, Truyền Sơn cũng không hỏi rõ nghi vấn của mình. Có một số việc ngươi biết ta biết trong lòng đôi bên biết rõ là được, hỏi rõ hết mọi việc rồi thì chẳng còn gì thú vị nữa.
Chuyện mồi lửa, nhìn từ ngoài thì đã trôi qua như thế, Truyền Sơn vẫn ở trong nhà Mắt To, để cho tiện, hắn dựng một gian nhà ở cùng với rùa con. Tiếc là rùa con không thích cái tổ hắn làm cho nó, chỉ thích ngủ trong tóc hắn, có lúc còn có thể chui loạn trong lòng hắn, chọn một chỗ khá thoải mái rồi úp người ngồi thiền ở đó.
Lúc ban đầu, Truyền Sơn còn chưa thích ứng được, luôn cảm thấy như có con rận to đang bò tới bò lui trong người mình, buổi tối ngủ còn định lấy tay bắt rồi dí chết cơ. Sau đó… thời gian dần trôi, Truyền Sơn cũng tập thành thói quen, buổi tối lúc ngủ xoay người còn có thể cẩn thận không đè phải rùa con. Nhưng sau khi rùa con nói với hắn, nó không sợ bị đè, Truyền Sơn ngủ cũng không cần để ý nhiều nữa.
Sáng hôm nay vừa rời giường, rùa con đã ồn ào nói muốn ăn Thạch bạng nướng, Truyền Sơn nghe nó nhắc mà đau cả đầu, múc nước xong, chẻ củi xong, làm xong công việc mọi ngày liền mang rùa con đến bờ sông Bạng Bạng câu Thạch bạng.
“Người nửa xương khô họ La kia! Ngươi làm cái bàn bếp vứt đi gì kia cho ta! Còn chưa dùng được hai tháng đã hỏng rồi. Hôm nay ta lấy củi châm mãi mà không cháy! Còn trận pháp nữa chứ, đúng là lãng phí thời gian của bản Ma y.” Ma y Tóc Xanh Mắt Vàng nổi giận đùng đùng đạp Truyền Sơn đang khoanh chân ngồi bên bờ sông câu Thạch Bạng, thuận tiện ngủ gà ngủ gật một phát.
Nước sông gợn sóng, một đám Thạch bạng há mồm từ trong sông nhảy lên, Truyền Sơn nâng cần câu, hơn mười cái bóng trùng lên thành một đợt, một đống Thạch bạng đã bị sợi cỏ Lam ti trói chặt lại bên bờ sông.
Truyền Sơn lau mặt, từ trên mặt đất bò dậy, ném đám Thạch bạng vào sọt cá. Rùa ngọc chui trong tóc hắn cùng ngủ trưa cũng lén ló đầu ra, thấy là Ma y không dễ chọc kia liền rụt đầu trở lại luôn.
“Hỏng rồi? Vấn đề chỗ nào? Ta đi theo ngươi xem.” Truyền Sơn xách sọt cá tốt tính nói.
“Nếu ngươi sửa không tốt hoặc là lại hỏng nữa, ngươi cứ lấy tâm đầu huyết mà đền cho ta.”
“Vâng vâng, tiểu nhân đi sửa cho ngài đây.” Lúc này Truyền Sơn mới nhớ trong khoảng thời gian này hắn cũng tu tập trận pháp, chỉ cố đánh nhau với những ma một mắt to to nhỏ nhỏ. Đến ngay cả việc sáng sớm hắn đến bờ sông Bạng Bạng múc nước còn phải tranh giành một phen với đám tiểu quỷ vừa đến eo hắn cơ mà.
Tới nhà Ma y rồi, nhìn một cái, bếp lò trận pháp hắn làm lần thứ hai gần như rời rạc.
Ma y Tóc Xanh hùng hồn nói: “Cái bàn bếp của ngươi cũng không hay dùng, ta thấy châm nó không cháy, hơi ra sức chà hai cái, nó liền sụp luôn.
Truyền Sơn ngồi xổm nhìn trận pháp hắn khắc bên trong lò bàn bếp. Vì sao lại đột nhiên không châm được? Là trận pháp còn chưa đủ ổn định ư? Hay năng lượng khởi động nó không đủ?
“Ngươi ở đây sửa bàn bếp cho tốt đi, bản Ma y còn có việc bận, sửa xong thì nói với ta một tiếng là được.” Ma y không có thời gian đợi hắn, căn dặn một câu rồi xoay người đi.
Truyền Sơn phân giải trận pháp từng chút một, xem đến cùng là xảy ra vấn đề ở đâu.
Rùa ngọc thấy Ma y đi rồi, lập tức bò xuống khỏi đầu Truyền Sơn, bò đến bên sọt cá chảy nước miếng đếm xem có bao nhiêu con Thạch bạng.
“Buổi tối chúng ta nướng Thạch bạng được không?”
Không có ai để ý tới nó.
“Ta biết gần đây có thực vật na ná gừng với hành, đợi lát nữa ta mang ngươi đi lấy.”
Vẫn không có ai để ý tới nó.
“Để hai con nấu canh, lấy mười con xào bung, còn lại nướng hết, ưm ưm, hình như hơi thiếu, chúng ta đi câu thêm mấy con nữa đi? Này, họ La kia?”
Truyền Sơn vẫn đang trầm tư.
Rùa ngọc thấy bếp chủ không phản ứng, đành phải bò lại lên đùi hắn, chọc chọc Truyền Sơn, để hắn để ý rồi nói: “Suy nghĩ của ngươi tuy tốt, nhưng căn bản không vững chắc, làm gì cũng không bền chắc.”
“Ờ?” Truyền Sơn thờ ơ đáp lại.
“Chẳng hạn như chuyện nhóm lửa vậy, ngươi đã sử dụng ba trận pháp. Một trận truyền lực rung chỉ dùng để khởi động trận pháp nhóm lửa, một trận là trận pháp nhóm lửa, còn một trận pháp tụ ma vận chuyển năng lượng cho trận pháp nhóm lửa. Ba trận pháp này tuy đã được ngươi sửa, miễn cưỡng có thể kết hợp với nhau, nhưng ngươi cũng không suy xét tới tính xung đột của chúng, chỗ nào không cần dùng lò sưởi, còn nữa, những trận pháp này có tương hợp với tính chất tài liệu chế tác bàn bếp của ngươi hay không, ngươi cũng không suy xét đầy đủ.” Rùa ngọc nghiêm trang hướng dẫn.
Truyền Sơn phục hồi tinh thần lại.
“Lúc đầu ngươi thấy tạm thời có thể sử dụng thì đã hài lòng, cũng không nghĩ vì sao lại thành công, cũng không nghĩ chúng nó có thể kết hợp được bao lâu. Còn về trận pháp khống chế mồi lửa mạnh yếu sau đó, càng không suy xét tới tính dung hợp của mấy trận pháp trước. Ngươi thậm chí không suy nghĩ tài liệu chế tác bàn bếp này có thể thừa nhận nhiệt độ ngọn lửa cao hay không nữa.”
Truyền Sơn cười mỉa, hắn cũng không tức giận bởi giọng điệu giáo huấn của rùa ngọc. Trong lòng hắn, hắn cảm thấy rùa ngọc hiểu nhiều hơn hắn, coi như thầy tốt bạn hiền.
“Còn về hoàn cảnh địa phương, thói quen của người sử dụng, còn cả năng lực của người sử dụng, ngươi cũng không nghĩ tới. Nhưng những điều đó đều là một trong những yếu tố cấu thành nên trận pháp, đối với một đại sư trận pháp thành công, những yếu tố cấu thành đó không thể thiếu một thứ nào cả. Trận pháp không phải thứ đơn giản như thứ vẽ trên tấm bùa mỏng manh thôi đâu, đây là một môn học vấn thâm ảo nhất, cũng bác học nhất.” Rùa ngọc càng nói càng hưng phấn, sở thích thuyết giáo phát tác, giẫm lên đùi Truyền Sơn dựng thẳng người.
“Ngươi muốn làm thì phải tuân theo kinh nghiệm của người đi trước, đơn giản dùng một vài trận pháp là được. Nếu ngươi muốn nghiên cứu thấu đáo trận pháp hoàn toàn, chân chính vận dụng linh hoạt, thậm chí sáng tạo trận pháp mới, như vậy ngươi phải được hai điều?”
“Hai điều gì?” Truyền Sơn bắt rùa ngọc từ trên đùi xuống, đặt ở trong lòng bàn tay cười mỉm chi beo.
Rùa ngọc không cảm thấy có gì không đúng, đối với cử chỉ thỉnh giáo của Truyền Sơn rất là hài lòng, ngóc cái đầu lên nghiêm túc nói: “Thứ nhất, ngươi phải hiểu rõ tri thức căn bản của trận pháp, đối với hình vẽ, văn tự, ký hiệu, đường cong, quy tắc, kết cấu, ứng dụng nguyên tố, năng lượng lưu chuyển, lực lượng phát huy, tương sinh tương khắc các loại cấu thành nên trận pháp đều phải hiểu rõ hết.”
“Nghe có vẻ rất là… phức tạp.”
“Ngươi có thời gian bốn trăm năm cơ mà.”
“Được rồi, ngươi nói không sai.” Hắn xác thực có rất nhiều thời gian.
Truyền Sơn quyết định trong khi mình thực hiện công việc hàng ngày thì tiếp tục tăng cường hạng mục trận pháp này. Nếu mà không học thì thôi, một khi đã học thì tự nhiên phải học cho hiểu hết, dù sao thời gian của hắn còn dài mà. Hơn nữa nghe Mắt To nói, phiên chợ gần đây nhất sắp tới rồi, hắn cũng phải chuẩn bị một số thứ có thể tiến hành trao đổi ở phiên chợ mới được. Phiên chợ lần trước hắn đã bỏ qua do nhập định, lần này hắn cũng không muốn bỏ qua nữa.
“Biết căn bản còn chưa đủ, thứ hai chính là phải ứng dụng và nghiệm chứng. Ngươi cần sử dụng trận pháp nhiều lần, nghiệm chứng suy nghĩ của ngươi, căn cứ vào tình huống thực tế để sửa trận pháp, đây là kinh nghiệm tính gộp.”
Chỉ cái bàn bếp, rùa con nói:
“Tộc một mắt rõ ràng có thể vận dụng ma lực, ngươi lại bỏ dễ lấy khó, nhất định muốn làm một cái bàn bếp nhóm lửa tự động mà một người bình thường cũng có thể dùng, ngươi không cảm thấy có chút thừa thãi hay sao?”
Thấy nét mặt Truyền Sơn bình thường, rùa con lớn gan nói tiếp: “Ngươi làm như vậy, tựa như một đứa bé chưa học đi đã muốn học chạy vậy. Ta kiến nghị ngươi có thể nắm vững căn bản trước, bắt tay từ cái đơn giản rồi từ từ nghiên cứu cái mới.”
Truyền Sơn gãi da mặt, đúng là có chút xấu hổ. Hắn xác thực là sốt ruột quá.
Rùa con suy nghĩ một chút, sợ Truyền Sơn không hiểu, nói theo cách khác: “Ngươi có thể nghĩ như vậy, bày trận pháp cũng như viết văn chương. Căn bản của trận pháp cũng như học những con chữ, trận pháp cũng như văn chương. Muốn viết được văn chương, trước hết phải biết chữ, nhưng người biết chữ chưa chắc đã viết được văn hay, thậm chí ngay cả văn chương cũng chưa chắc có thể viết ra được. Ngươi biết vì sao không?”
“Ừ, ý ngươi nói ta đã hiểu, phải thuộc nằm lòng tri thức căn bản, phải xem nhiều dùng nhiều luyện tập nhiều. Nhưng mà… ta chỉ có một ít ngọc giản có liên quan tới tri thức trận pháp thôi, ngươi biết đấy, không có một sư phụ tốt, ta phải đi rất nhiều con đường vòng.” Truyền Sơn làm bộ gạt lệ.
Rùa ngọc quả nhiên mắc lừa, vỗ ngực nói: “Không sợ, có ta, cái ngươi không hiểu có thể hỏi ta.”
“Cái gì ngươi cũng hiểu?”
“Đó là đương nhiên, ta chính là…” Rùa ngọc đột nhiên dừng lại.
Truyền Sơn mặt tươi như hoa, “Ta biết ta biết, không thể nói chứ gì? Ai nha, y hệt như Canh Nhị nhà chúng ta vậy, ha hả.”
Ai là của nhà các ngươi? Rùa ngọc rầu rĩ không vui. Y cần gì phải hao tâm tổn trí giúp cái tên nhìn thì trông đứng đắn nhưng thực ra xấu xa đầy bụng này? Chắc chắn không phải do y muốn một người bạn rồi, lẽ nào… là do y vẫn chưa có con?
Rùa con cũng không biết đầu óc rẽ lối nào, vừa nghĩ như thế, lại thấy tỉnh ngộ hẳn ra.
Có lẽ chính là như thế thật? Nhớ sư điệt của y có một khoảng thời gian từng nổi tình cha, thu liền ba đứa con nuôi, tuy hai người trong số đó về sau bị hắn tự tay giết chết.
Rùa con ngẩng đầu, dùng ánh mắt dịu dàng hiền lành nhìn về phía Truyền Sơn. Nhìn từ góc độ này thật khác biệt, cảm giác trong lòng cũng thay đổi.
Kể ra thì, tiểu tử này cũng coi như là y tự tay dạy dỗ, ừm, tuy là thu ma nhưng…
Truyền Sơn tiện tay búng đúng rùa con, “Ngốc ngơ gì đấy? Đừng quên bây giờ ngươi chỉ là một con rùa, nếu muốn ca coi trọng ngươi, trước hết hãy biến thành mỹ nữ rồi hẵng nói.”
Nói tới mỹ nữ, người này càng bắt đầu mơ màng theo hướng vô sỉ, nếu Canh Nhị thực sự là do yêu tinh biến thành, vậy không phải y có thể muốn biến nam thì biến nam, muốn biến nữ thì biến nữ ư? Nếu có một nữ nhân có gương mặt của Canh Nhị, làn da của Canh Nhị, còn cả tính cách ngốc nghếch của y nữa, lấy về nhà có vẻ cũng không tệ đâu.
Rùa con cảm thấy uy nghiêm của người làm cha bị xâm phạm sâu sác, thôi, đứa con này không cần có cũng được! Miễn để ngày nào bị hắn làm tức chết. Ai, vì sao những nữ hài y thích thì không thích y? Nếu như trong số đó có ai chịu gả cho y, bây giờ đừng nói tới con, có lẽ ngay cả cháu, chắt cũng có luôn rồi ấy chứ.
Nỗi lòng hai người đều như ngựa thần lướt gió tung trời, cũng không biết đã bay tới phương trời nao. Cho nên người ta mới nói vật họp theo loài đúng không? Ông cha nói quả không sai, có lẽ hai giống loài khác nhau, tính cách cũng khác biệt, nhưng có chung một cái gì đó nên mới tụ lại với nhau chặt như thế.
Truyền Sơn còn đang mơ màng, chọc rùa con trêu đùa: “Thảo nào ngươi lại nhìn ca đến đờ người. Nhớ năm ấy, ta đóng quân ở đó, cô nương chỗ đó liền tụ tập về phía doanh chúng ta. Cỡ nào rầm rộ, chậc chậc! Khi đó, lưu manh trong doanh chúng ta ba năm không biết vị thịt ai mà chả hâm mộ ca ca ta?”
Rùa ngọc cúi đầu giơ tứ chi, chỉ lộ ra nửa cái cổ rõ ràng bày tỏ thái độ từ chối nghe của bản thân.
Truyền Sơn coi như không, đã lâu không nhớ lại năm đó rồi. Nhất thời lại lôi thôi quá trớn, nâng rùa con bắt đầu bốc phét năm đó có bao nhiêu tiểu cô nương đưa cơm đưa quần áo cho hắn, lại có bao nhiêu thiên kim tiểu thư của nơi đó muốn ủy thân gả cho, nhưng hắn không nỡ thương tổn danh tiết của những nữ tử này, lại thế nào kiên quyết chối từ các loại mỹ sắc mê hoặc, hoàn toàn thực hiện hình tượng một quân nhân có ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh.
Vì thế, Trịnh quân sư bọn họ còn gọi hắn biểu dương, nói tương lai chiến sự kết thúc sẽ lo cho hắn một cuộc hôn nhân tốt nhất.
“Họ La kia, nhớ làm xong bàn bếp rồi thì bảo Ma y cho ngươi đồ vứt đi trong nhà nhé.
“Ờ.” Truyền Sơn còn muốn tiếp tục bốc phét.
Rùa ngọc gãi lòng bàn tay hắn: “Còn nữa, đừng quên hỏi hắn có phân và nước tiểu mới không đấy.”
“… Ờ.” Lời Truyền Sơn định nói thoáng cái bay hết.
Nhắc tới phân và nước tiểu này, kể thì dài.
Khi đó, lúc nhập định tỉnh lại, Truyền Sơn vì chuyện có thể giúp Ma một mắt cái gì mà rầu rĩ mãi, dù sao hắn đã từng nói cần nhờ lao động để đổi lấy thức ăn và nơi ở, nhưng các Ma một mắt tựa hồ cũng chẳng có chuyện gì cần hắn giúp đỡ, mà luyện khí là thứ bản thân có thể lợi dụng duy nhất bởi vì đã khá quen thuộc trận pháp, nhưng vì thiếu tài liệu nên cũng chỉ có thể tạm buông tha.
Cuối cùng vẫn là rùa con chỉ điểm hắn, để hắn giúp các Ma một mắt dọn dẹp lò sưởi họ dùng để nấu cơm canh. Những lò sưởi này ít nhất cũng dùng được mấy chục năm rồi, nhiều thì trăm năm, thậm chí ngàn năm cũng có. Bên trong, tro bụi do đốt củi để lại cực kỳ dày, có những cái còn tạo nên một tầng kết tinh dày đặc.
Những kết tinh này hơi giống than củi, cầm trong tay rất nhẹ, màu cũng đã hơi đen. Có cái thì màu thiên về xám, nhưng cũng có cái đã đạt tới độ trong suốt. Còn có cái màu sắc rực rỡ, rùa con nói đó là kết quả của việc đốt nhiều loại củi với nhau. Bất kể loại tinh thể nào đều rất rắn chắc, với sức của Ma một mắt cũng không thể đập vụn.
Thôn trưởng Ma một mắt nghe hắn nói chịu giúp đỡ mọi người dọn lò sưởi thì vô cùng vui vẻ. Các Ma một mắt do hình thể nên rất ghét việc phải quỳ rạp trên mặt đất, hơn mắt mắt họ to, lỗ mũi hướng lên trên, lúc dọn dẹp tro bụi rơi vào rất khó chịu. Cho nên lò sưởi họ dùng thường thường càng đào càng sâu, chỉ đem tro tàn bên trong đè xuống, cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới phải dọn dẹp. Còn vết những kết tinh trong bụi này, ngoại trừ do củi gỗ đốt ra, có một phần là do tộc Ma một mắt dùng lực mạnh nén lại.
Rùa con còn bảo hắn, lúc dọn tro tàn thì học cách phân biệt nguyên tố ẩn chứa trong đó, sau rồi tách chúng ra sao. Tuy phần lớn trong đó đều là nguyên tố gỗ, những có các thuộc tính khác trộn chung. Khi hắn bắt đầu có thể nhận ra thuộc tính của từng loại tro tàn thì rùa con lại muốn hắn đem nguyên tố mộc trong tro tàn căn cứ theo sự khác biệt và chủng loại để tiến hành chia nhỏ nữa.
Công việc này bẩn khỏi cần nghĩ, chủ yếu chính là phiền phức và hao tâm tốn sức, cũng may hắn không coi đây là việc làm, mà coi đây là huấn luyện, kể cũng làm khá vui, làm từ từ cũng từ mới lạ trở nên thành thạo.
Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ được rùa con lại lấy bụi và kết tinh do hắn dọn từ lò sưởi ra gạt rồi nhét vào trong vỏ mình ─── hành vi này làm hắn càng cảm thấy rùa con rất giống ai kia.
Hắn nhịn không được hỏi y: ngươi lấy mấy thứ này làm gì?
Rùa con đáp: mấy thứ này ở trong Huyết Hồn Hải không đáng tiền, nhưng mang ra ngoài đều có thể đổi thành tiền.
Chẳng hạn như khối kết tinh của thuộc tính thuần mộc này ở bên ngoài có giá chừng một trăm gam một viên linh thạch trung phẩm; cái viên giống tảng đá này có thể làm thuốc, hai mươi viên linh thạch thấp phẩm mới có thể đổi được một khối nhỏ như này; những tro tàn này đừng coi thường nó, luyện khí, bày binh bố trận đều có thể dùng tới, ở bên ngoài một bình nhỏ có giá 10 gam một viên linh thạch thấp phẩm; cái này, cả cái này nữa, Phật tu sẽ trả giá cao….
Một chuỗi con số linh thạch ấy đã đánh động tới lòng Truyền Sơn. Lập tức không nói hai lời, mặc kệ mặt mũi, liền lấy việc nhặt phế liệu này làm vinh quang mà lại kiếm ra tiền làm nghề, cũng không hối hận.
Thế là thôn trang Ma một mắt có thêm một người nửa xương khô xách thùng gỗ đi khắp nơi, đối thoại thường ngày cũng thêm nội dung như sau:
“Tinh thể do cây nhọt độc đốt rồi để lại các ngươi không cần chứ?
Các Ma một mắt lắc đầu.
Ai kia lập tức dùng thùng gỗ đựng đầy, trở lại giao cho rùa con nhặt nhạnh.
“Xương kia ăn xong rồi các ngươi còn cần không? Không cần đúng không? Vậy ta giúp các ngươi dọn sạch nhé.”
Ai kia nhanh nhẹn mà chất đống xương vào thùng gỗ xách về, khiêng lên vai, lấy về để rùa con phân biệt xem cái nào có thể cần, cái nào chôn xuống đất.
“Ai, đại huynh đệ, những tấm da này tốt muốn bán, thế những cái này ngươi có cần không, có thể cho ta không? Có thể? Cảm ơn, ha hả.”
“Ai ai, thôn trưởng đại nhân, nhà ngài có cần ta giúp quét dọn không? Thứ không cần cứ giao cho ta hết, để ta giúp ngươi giải quyết. Cái gì? Có cần thù lao hay không á? Đương nhiên không cần, giúp đỡ thôi mà, ta ở chỗ này cũng đã gây phiền hà cho các ngươi rồi, ha hả.”
“Ma y, xin hỏi lão ngài chuẩn bị đại tiện không? Có thể cho tôi phân và nước tiểu không? Hay là ngài đi rồi? Ngài chôn nó ở đâu? Đừng keo kiệt thế mà, tộc Ma một mắt các ngươi đâu có dùng phân và nước tiểu của các ngươi làm thuốc, Ma tộc cũng không mua, ngài giữ lại cũng chả để làm gì đúng không. Cái gì? Bán cho người từ ngoài tới khác? Ngài xác định họ sẽ mua chứ không phải cướp giật? Ma y à, ngài nói một câu đi, rốt cục cho hay không? … Giúp ngài sửa nóc nhà? Không thành vấn đề, giao cho ta đi!”
Quãng thời gian này cứ trôi qua như vậy, điều làm Truyền Sơn cảm thấy sâu sắc chính là, nếu nói bản thân tới Huyết Hồn Hải để xông quan tiến cấp, chi bằng nói là nhặt rác.
Cũng không biết có phải ngay từ đầu đã tưởng tượng Huyết Hồn Hải quá mức đáng sợ không, cuộc sống bây giờ làm hắn cảm thấy rất có lỗi với Bạch Đồng và nhân sĩ không biết tên nào đó đổi cho hắn hai trăm năm tu vi.
Thực ra, ngay từ đầu, khi rùa con nói thu thập phân và nước tiểu của Ma một mắt thì hắn còn tưởng lỗ tai hắn có vấn đề nữa.
Nhặt rác thì thôi đi, vật lấy hiếm làm quý, thứ trong Huyết Hồn Hải dù là rác ra ngoài cũng có thể coi là bảo bối. Nhưng phân và nước tiểu… có phải cũng quá đáng rồi không?
Kết quả, rùa con vô cùng nghiêm túc nói với hắn: đừng chê phân và nước tiểu của Ma tộc nhá. Trong đó, phân và nước tiểu của tộc Ma một mắt không những là bảo bối, còn là bảo bối hiếm có nữa, bất kể luyện khí hay luyện đan đều có thể dùng được, khó nhất chính là ở bên ngoài muốn mua cũng không được. Nên nhớ, tộc một mắt một năm cùng lắm là đi tiểu và đại tiện hai lần, mỗi lần thải xong còn thích vùi ngay tại chỗ, muốn lấy được phân và nước tiểu của tộc một mắt phải nói với họ trước, bằng không dù ngươi đào xung quanh chỗ họ chôn một vòng cũng không chắc có thể tìm được.
Mà câu nói cuối cùng của rùa con càng làm hắn hết kiêng dè, rùa con nói rằng: phân và nước tiểu của Ma một mắt ở bên ngoài 10 gam là đáng giá một viên linh thạch trung phẩm.
Vì linh thạch, có thu thập phân và nước tiểu thì có làm sao đâu!
Ai kia với tư cách là kiêu binh, da mặt vốn đã dày, sau khi thành công thu được phân và nước tiểu của thôn trưởng và Mắt To, da mặt càng dày hơn góc tường thành. Hắn cần linh thạch, hắn muốn về nhà, đừng nói tới phân và nước tiểu của Ma một mắt đã thành dạng đá, mùi thối cũng không rõ, dù hình dạng và mùi của nó giống như cứt chó, hắn cũng có thể bóp mũi đi đào.
Rùa con nói, cái thứ Long Tiên Hương gì đó không phải là phân và nước tiểu của kình sao? Khi Hoàng đế còn ngày ngày dùng thứ do một cá đại tiện ra để dùng làm hương liệu sử dụng thì một dân chúng bình thường như hắn đương nhiên cũng có thể thu thập phân và nước tiểu của Ma tộc làm thuốc bán chứ sao!
(*) Long Tiên Hương (hay còn gọi là Long Diên Hương) là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng. Trước nó thường được dùng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa, nhưng bây giờ nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được dùng làm trong một số loại nước hoa đắt tiền.
Truyền Sơn tạm thời khôi phục bàn bếp thành nguyên dạng, lần này hắn đã giảm trận truyền lực chấn động để khởi động trận pháp nhóm lửa và duy trì trận pháp vận chuyển tụ ma nguyên trận, chỉ để lại trận pháp nhóm lửa, trận pháp khống chế ngọn lửa, để Ma y trực tiếp dùng ma lực khởi động và dừng trận pháp.
Không ngờ Ma y cũng rất hài lòng với việc này, hắn nghĩ trong bàn bếp nếu đã có củi lửa duy trì sức lửa, căn bản không cần phải có một tụ ma nguyên trận làm gì.
Truyền Sơn khiêm tốn tiếp thu ý kiến, sau đó nói cho Ma y, sau này hắn sẽ làm một cái bàn bếp tốt hơn, chắc hơn cho Ma y nữa.
“Được, ta đợi đấy.” Ma y vẫn đang bận sắc thuốc, phất tay tỏ vẻ đã biết, ném cho hắn một cái chân sau của động vật không biết tên coi như thù lao rồi mặc kệ hắn.
Truyền Sơn có ấn tượng tốt với vị Ma y này, tuy thoạt nhìn không tốt lắm, nhưng cư xử làm việc lại cực kỳ công bằng liêm chính. Mồm miệng lúc nào cũng nói muốn tâm đầu huyết của hắn, nhưng chưa từng ra tay cướp hay lừa dối cả. Bản thân làm việc cho hắn ta, hắn ta cũng sẽ trả một chút thù lao tương ứng, chưa bao giờ chiếm không của hắn cả.
Có lẽ, người trong tộc Ma một mắt đều như thế? Thoạt nhìn thì có vẻ mặt hung ác khó ở chung, tính cách cũng bài ngoại, nhưng nếu bạn thật tình đối tốt với họ, họ cũng sẽ đáp lễ lại… Ngoại trừ có vài nhãi con không hiểu chuyện ra.
“Khụ, Ma y tiền bối, phân và nước tiểu của ngài…”
“Hai ngày nay không có đi!” Ma y tức giận nói.
“Ta đã tới nửa năm rồi mà ngài cũng chưa đi, ta kiến nghị ngài có thể uống thuốc thông ruột.”
“… Cút!”
Truyền Sơn giả vờ giả vịt thở dài một tiếng, khiêng cái chân của động vật không biết tên đi cút. Rùa con bò một mạch từ trên đầu hắn vào lòng hắn, ngoắc vạt áo của hắn ngửa đầu nhìn cái chân to nhiều thịt, vừa chảy nước miếng vừa dùng móng cào ngực hắn, giục hắn mau về làm cơm.
Mới vừa đi ra khỏi nhà Ma y, chỉ thấy từ nhà thôn trưởng ở đối diện, có một thằng Ma một mắt nhỏ chạy ra, cứ như là đã trốn ở trong đó từ lâu chờ hắn ra vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.