Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 2:




Bắc quân chịu sự quản lý của Hi triều hùng mạnh nhất, được xưng là ‘Quyền đầu quân"(*) trong Giáp tử doanh (**), lúc này khắp nơi tràn ngập lửa giận ngút trời.
(*) Quyền đầu quân tức là đội quân với chất lượng siêu tốt.
(**)Giáp tử doanh tức là tiểu đoàn/đội quân hạng A, Giáp là can đứng đầu trong mười can
Có thể không giận sao?
Cả doanh trại hơn bốn trăm đại nam nhân đã bắt đầu thao luyện từ lúc trời chưa sáng đến bây giờ vẫn chưa có gì vào bụng, cả đám đói mắt tóe lửa đây.
Nhưng giận nhất là, doanh địa chỉ thiếu chút là cháy, có biết là kho lương của toàn quân cách họ không xa lắm không!
Không, đây cũng không phải điều làm binh sĩ của Giáp tử doanh căm giận nhất. Điều làm họ giận nhất là, rõ ràng phạm sai lầm là ba thằng kia, vì sao liên lụy họ cũng bị phạt theo?
Thiên hộ trưởng Vương Tiêu của doanh đội thấy binh sĩ thất thần trong lúc thao luyện, tinh thần thiếu tập trung, không thực hiện kỷ luật nghiêm mình nên đêm toàn bộ quan binh thất thần theo đều xử trí hết, mỗi người hai mươi quân côn.
Các quan binh bị đánh hận không thể nuốt sống La, Lý, Ngô ba người.
“Ba người các ngươi! Không chỉ không tuân thủ quân lệnh đúng giờ Thìn đến đội quân nhu, còn luân phiên gây tai họa, nhiễu loạn toàn bộ doanh trại thao luyện thì thôi, lại còn dám đốt cháy quân doanh, các ngươi thật to gan!”
“Đại nhân, chúng ta không có ý đó.” Ngô Thiếu Hoa còn muốn biện giải.
Lý Hùng cũng vội vã buồn bã nói: “Đại nhân, đây thực sự không thể trách chúng ta!” Muốn trách phải trách thằng xui xẻo kia! Nghĩ thế hung hăng trừng La Truyền Sơn mặt cũng đang hoảng sợ.
La Truyền Sơn há mồm.
“Câm miệng! Bất kể các ngươi cố ý hay vô ý thì chuyện cũng đã xảy ra! Ba người nho nhỏ suýt chút nữa đã gây nên đại họa! Các ngươi còn không biết tội!”
“Đại nhân tha mạng, xin hãy nương phần chúng tôi không có ác ý, những chuyện này thực sự đều là trùng hợp…” Truyền Sơn cuối cùng cũng chen vào một câu.
“Trùng hợp? Trùng hợp các ngươi suýt thì châm lửa đốt lương thực? Nếu lương thực bị cháy, đừng nói các ngươi, toàn bộ Giáp tử doanh chúng ta đều khó thoát tử tội!” Vương Tiêu mắt hổ trợn tròn, nhìn ba tên bị trói gô quỳ trên mặt đất, vỗ bàn, “Người đâu, đem ba tên này tha ra ngoài chém đầu bêu dân để răn đe!”
“Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!” Ba người cùng kêu gào.
“Đại nhân chậm đã.” Phó quan Vương Tiêu, Trịnh Thu Ngọc mở miệng nói.
Vương Tiêu nhìn về phía hắn, nhướn mày, “Sao nào? Ngươi còn muốn cầu tình thay bọn họ?”
“Đại nhân, ba người họ tuổi vẫn còn nhỏ, thân thủ cũng không tồi.”
“Nhỏ? Nhỏ là có thể gây rắc rối? Nhất là tên La Truyền Sơn kia!” Vương Tiêu chỉ tay về phía thiếu niên quỳ bên dưới liều mạng dập đầu, tức giận mắng to: “Từ khi thằng nhóc này vào trong doanh chúng ta rồi, trong doanh chúng ta không ngày nào sống yên ổn! Ngươi nói xem, hắn đã gây ra bao tai họa? Không phải hôm nay làm ngựa ***g lên thì ngay mai bắn thương người. Nếu không thì cũng là kiếm nấm độc làm mọi người bị thổ tả!”
“Đại nhân, đây đều là có nguyên nhân, ngài nghe tiểu nhân nói…” La Truyền Sơn cảm thấy mình quá là oan uổng.
“Câm miệng! Ngươi còn mặt mũi biện giải?” Vương Tiêu tức giận, thuận tay cầm một thứ trên bàn đập.
Truyền Sơn bị đập cũng không dám kêu đau, ứa nước mắt liều mạng nháy mắt với Trịnh phó quan. Đại nhân, cứu ta đi mờ! Ta mới mười bảy, ta không muốn chết a!”
Trịnh Thu Ngọc không đành lòng, muốn mở miệng cầu tình, nhưng nhìn đến sắc mặt Vương Tiêu xong thì chẳng dám hó hé. Thôi, người này ngày thường đã tích tụ nhiều rồi, lần này để hắn trút hết một lần đi.
“Để tiểu tử này đi đội kỵ binh, người đội kỵ binh không phải bị ong mật châm thì cũng bị đàn rắn gây rối. Để hắn vào đội bộ binh, càng hay, cho tập thể ta rơi vào trong bẫy của chính mình đào! Bảo hắn vào lều hỏa đầu, người của lều hỏa đầu bảo hắn tới bọn họ đào ngũ tập thể. Được thôi, để hắn tới đội quân nhu, còn chưa tiến vào thế mà đã làm cả doanh chúng ta suýt thì chôn cùng hắn! Ngươi nói coi người như thế còn giữ được sao?”
Vương đại nhân hung hăng trừng phó quan của mình, ta thật muốn xem ngươi cầu tình cho hắn ra làm sao.
Trịnh Thu Ngọc thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía La Truyền Sơn không khỏi mang theo chút cảm nhận ngày tận thế đã điểm.
Ngươi nói coi sao ngươi lại gây sự như thế chứ? Trách không được mọi người trong doanh thầm truyền ngươi là ‘môi tinh’ chuyển thế, ngươi vốn đã làm biết bao chuyện xấu, Vương Tiêu muốn giết ngươi cũng chẳng phải lần một lần hai rồi. Giờ thì hay chưa, họa này ngươi gây ra cũng lớn quá, lần này ta muốn bảo vệ ngươi cũng khó.
“Đại nhân, năng lực của ba người này đều đã so được với người trên cả rồi, đặc biệt tuổi họ còn nhỏ, tương lai nếu có thể có thêm cơ hội trui rèn, qua một khoảng thời gian nữa nhất định sẽ trở thành quân giỏi. Người xem có thể tha tội chết cho họ, cho bọn họ chút trừng phạt thích hợp, để họ…”
“Hừ! Còn giữ họ nữa, Giáp tử doanh của chúng ta có thể tản được rồi đấy!”
Trịnh Thu Ngọc hơi nhíu mày, xem ra Vương Tiêu quyết tâm muốn giết tai họa kia rồi. Nhìn hai người Lý, Ngô một cái, cũng coi như các người xui xẻo. Vốn tội không đến nỗi chết, nhưng ai bảo các người lại cùng một chỗ với La Truyền Sơn kia, aizz!
Lý, Ngô hai người cũng không ngốc, thấy ánh mắt của phó quan xong cũng biết mình khó có đường sống, lập tức trên mặt một mảnh tro nguội.
Binh sĩ chờ lệnh ở cửa tiếp nhận ra hiệu của Vương Tiêu xong, đi tới kéo ba người trên mặt đất dậy.
Thấy hai người Lý, Ngô sắp bị kéo khỏi lều bạt, La Truyền Sơn gấp đến độ tóc cũng sắp trắng xóa. Hắn không muốn chết a, hắn thực sự không muốn chết! Nếu chết cũng phải chết trên chiến trường, chết như này cũng mất mặt mịa nó quá đi! Còn làm phiền hai thằng bạn nữa.
Trong lúc vội, khóe mắt vô tình liếc thấy một thứ trên mặt đất. Chờ đã, đó là…?
“Đại nhân! Ta nguyện lấy công chuộc tội! Ta nguyện làm chuyện trên mật lệnh! Ta nhất định sẽ thành công! Ta nhất định…”
“Chờ đã!” Vương Tiêu đột nhiên nâng tay quát dừng.
Bọn lính dừng bước chân lại. Lý, Ngô hai người bị kéo ra cửa lều bạt, trong mắt đều toát ra vẻ không tin. Chẳng lẽ họ còn có cơ hội? Truyền Sơn cố gắng lên!
“Ngươi vừa nói cái gì?” Vương Tiêu đến gần La Truyền Sơn mấy bước.
“Tiểu nhân nói tiểu nhân nguyện làm chuyện trên mật lệnh.” La Truyền Sơn nhấn từng chữ một, nói thật rõ ràng.
Trịnh Thu Ngọc đi tới cạnh Vương Tiêu, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Vương Tiêu vung tay lên, “Các người đều đi ra ngoài hết.” Bọn lính nhận mệnh lệnh nối đuôi nhau đi ra.
“Chờ đã! Kéo hai người này ra ngoài luôn, việc chém đầu tạm thời không cần chấp hành, trước hãy trói ra bên ngoài, nghe ta phân phó.”
“Vâng.”
Lý, Ngô hai người đưa ánh mắt tha thiết nhìn thẳng vào Truyền Sơn. Thằng kia, chúng ta có thể sống được hay không liền trông hết vào ngươi đấy! Ngươi nếu dám làm hỏng, trên đường hoàng tuyền bọn ta sẽ giáo huấn ngươi.
La Truyền Sơn cúi đầu không thấy ánh mắt khẩn thiết của hai người kia.
Lý, Ngô hai người bị bắt ra ngoài, trong lều chỉ còn lại có ba người.
Vương Tiêu nhìn chằm chằm vào Truyền Sơn quỳ trên đất, ánh mắt quét qua thẻ lệnh mới vừa rồi bị hắn thuận tay vỗ xuống rơi trên mặt đất. Hai đầu thẻ lệnh đều làm bằng trúc, bên trong kẹp tờ giấy, lúc truyền lệnh bình thường, hai mặt thẻ lệnh sẽ được dùng dây thắt chặt, đề phòng bị người đánh cắp xem, chỗ dán thẻ lệnh sẽ kẹp lên một sợi lông chim dùng sáp nến dán kín. Và màu và chủng loại lông chim cũng sẽ nói lên tầm quan trọng của thẻ lệnh, sĩ quan tương ứng.
Hôm nay, thẻ lệnh này đã bị Vương Tiêu mở ra, lúc đập xuống người La Truyền Sơn, tờ giấy bên trong cũng lộ ra ngoài. Thẻ lệnh này đã truyền đạt một chỉ thị cho Vương Tiêu, chọn ra một binh lính đáng tin, cẩn thận tỉ mỉ, vả lại phải hiểu được tiếng Lãng quốc.
“Lá gan ngươi không nhỏ!”
La Truyền Sơn ngẩng đầu, lớn gan nói: “Đại nhân, tiểu nhân là ‘môi tinh’ chuyển thế, nhiệm vụ này giao cho tiểu nhân lại cực kỳ thích hợp. Lúc tiểu nhân vừa đến địch doanh nhất định có thể gây họa cho họ vĩnh viễn không xoay chuyển được.”
Hai câu này Truyền Sơn nói cực kỳ tự tin. Đây là cơ hội sống duy nhất của hắn, cũng là của hai người Lý, Ngô. Lúc này đừng nói tới thừa nhận mình là ‘môi tinh’, dù bảo hắn thừa nhận hắn là nữ nhân, hắn cũng sẽ hùa theo nói mình biết sinh con.
Vương Tiêu yên lặng nhìn La Truyền Sơn.
Truyền Sơn cũng không cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng Vương Tiêu.
Trịnh Thu Ngọc mỉm cười, tiến lên một bước, đến bên tai Vương Tiêu thấp giọng nói: “Đại nhân, thuộc hạ nghĩ việc này khả thi đấy.”
“Ờ?” Vương Tiêu chẳng biết đang nghĩ cái gì, dáng vẻ thế nào cũng được.
Trịnh Thu Ngọc không ngừng cố gắng, “Đại nhân, người nghĩ coi, tiểu tử này cứ giết như vậy cũng là giết. Quân ta bồi dưỡng hắn hai năm chẳng phải lãng phí sao? Nếu tiểu tử này đúng là ‘môi tinh’ chuyển thế theo như lời hắn nói, khụ, thuộc hạ nghĩ trong doanh chúng ta sẽ không có ai hoài nghi điểm này. Không nói đến hắn vào địch doanh có thể thăm dò tin tức hữu dụng cho quân ta hay không, chỉ là bỏ qua một người như hắn, lực sát thương này cũng không phải một hai chút thôi đâu. Người xem…”
Vương Tiêu nhìn về phía La Truyền Sơn, đột nhiên nói: “Ngươi vừa rồi tại sao không hô rõ? Nếu như ta không rõ ngươi nói cái gì, ngươi chẳng phải là chết oan?”
La Truyền Sơn phúc chí tâm linh, vội nói: “Đại nhân, tiểu nhân tuy ngốc, nhưng cũng hiểu việc này người biết càng ít càng tốt. Hơn nữa, với cơ trí của đại nhân sao lại không nghe ra tiểu nhân đang kêu cái gì? Giáp tử doanh chúng ta chính là một trong những ‘Quyền đầu quân’ lợi hại nhất trong Bắc quân. Còn ngài lại là người chỉ huy của ‘Quyền đầu quân’ này.”
Biết rõ tiểu tử này đang vuốt mông ngựa, Vương Tiêu vẫn cảm thấy lòng thoải mái không ít.
“Tiểu tử ngươi mặc dù là người chuyên gây họa, nhưng cũng may vẫn còn có chút đầu óc. Ngươi hiểu tiếng Lãng quốc không?”
“Hiểu một chút. Khi còn bé, tiểu nhân từng học qua ở học đường và phu tử.”
“Hửm? Phu tử của các ngươi hiểu tiếng Lãng quốc?”
“Vâng. Nghe phu tử nói trước đây hắn từng qua Lãng quốc học tập mấy năm.”
“Hiểu một chút sợ rằng không ích lợi gì đi? Giọng nói vừa nghe có nghe ra được không?”
“Xin đại nhân yên tâm, tiểu nhân cái khác thì không được chứ bắt chước theo giọng địa phương lại là nghề đấy, học tiếng địa phương gì đó rất là nhanh. Không tin, ngài có thể hỏi Trịnh đại nhân. Nếu như tới địch doanh Lãng quốc, tiểu nhân vững tin chỉ cần cho tiểu nhân nửa năm, tiểu nhân có thể nắm chắc tiếng Lãng quốc.”
Trịnh Thu Ngọc gật đầu, phụ họa theo: “Truyền Sơn không nói sai đâu. Theo ta được biết, hắn ít nhất cũng biết tiếng địa phương của 5,6 nơi, nói ra thì ngay cả binh lính xuất thân tại đó cũng thấy không có gì khác biệt.”
“Ừm?”
“Đại nhân, cầu ngài cho tiểu tử một cơ hội lấy công chuộc tội. Tương lai tiểu tử nhất định không quên ân tình lần này của ngài.”
“Chó má! Lão tử muốn ân tình của ngươi làm gì? Ngươi không gây họa cho lão tử, lão tử đã cám ơn trời đất rồi.”
Truyền Sơn vừa nghe thế, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Người trong doanh trừ Vương Tiêu đều biết, vị này tuy tính tình nóng nảy, nhưng lúc giận thật sự sẽ không nói câu nào thô tục. Ngược lại, nếu hắn tự xưng lão tử mắng chửi thô tục thì lại chẳng sao hết.
“Cảm ơn Vương đầu (*) thứ tội! Cảm ơn Vương đầu khoan hồng độ lượng!” Truyền Sơn liên tục gật đầu.
(*) Vương đầu: cách gọi thân thiết với Vương Tiêu, chẳng hạn như Họ + chức vị (ví dụ: đội trưởng > Họ + đội, thiếu gia > Họ + thiếu, …)
“Được rồi được rồi, đừng ra vẻ đáng thương vào lúc này với lão tử! Mới vừa rồi còn gọi đại nhân, giờ đã gọi Vương đầu.”
Truyền Sơn giả ngu, nhếch miệng cười khúc khích.
Con bà nó! Vương Tiêu sao tự dưng thấy tiểu tử này không vừa mắt thế, chiều hướng lại chuyển, “Nhưng tiểu tử ngươi lần này gây họa quá tệ, cho dù tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát. Ngươi chọn đi, là tiếp nhận năm mươi quân côn, hay là chịu chôn sống?”
La Truyền Sơn cũng biết với tội danh của hắn, đây đã là khai ân to lớn ngoài vòng pháp luật ── mặc dù nói mình rất oan uổng, nhưng lần nào mà hắn chẳng không oan? Thôi, oan uổng nhiều rồi, hắn cũng đã quen.
“Vương đầu, tiểu nhân nguyện ý tiếp nhận trách phạt. Chỉ là tiểu nhân còn có một yêu cầu quá đáng, hi vọng đại nhân cũng khai ân theo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.