Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 2:




Hậu Thổ Môn.
Khi Dương Quang Minh biết gần nửa tháng nay chiều nào Truyền Sơn cũng ở chỗ Bạch Đồng, lòng rất khó chịu.
Đối với vị nửa đồ đệ Truyền Sơn, tâm tình của Dương Quang Minh cũng rất phức tạp. Tuy hắn không dạy gì cho đối phương, nhưng người ta không phải đều là đồ đệ cầu sư phụ, ngày ngày nịnh bợ sư phụ, hận không thể ép ra được toàn bộ tuyệt học sư môn sao? Đồ đệ này của hắn thì hoàn toàn ngược lại, ngươi không tìm hắn, hắn cũng sẽ không chủ động đi tìm vị sư phụ trên danh nghĩa.
Không phải tiểu ma đầu này khinh Hậu Thổ Môn chứ? Hừ hừ!
“Dương sư phụ, Đắc Bảo sư huynh nói ngài có việc tìm ta?” Khi được Dương Quang Minh ra hiệu, Truyền Sơn khoanh chân ngồi xuống.
Dương Quang Minh nhìn hắn, thở dài.
Truyền Sơn thả lỏng người, kiên trì chờ đợi.
“Trước đây lúc ngươi mới nhập môn, sư phụ ta nhận định tâm tính ngươi cứng cỏi, nhưng năng lực lĩnh ngộ còn có khiếm khuyết, chỉ có điểm ấy là chênh lệch với một vài nhân tài tu luyện có tư chất trác tuyệt, huống chi linh căn của ngươi pha tạp, ngũ hành hỗn loạn, nếu không phải có thân thể một nửa là Thiên sinh ma vật, dù ta có thiếu đệ tử cũng sẽ không nhận ngươi nhập môn.” Dương lão tổ tỏ ý hắn rất xoi mói.
Truyền Sơn im lặng không nói. Thân thể của hắn hắn tự biết, trải qua lần tu lại hồn phách thể lực kia, trên đời này còn có thân thể của ai thân thiết với bản nguyên thiên địa hơn hắn chứ? Đương nhiên thân thể hắn cũng rất hoàn mỹ, nhưng muốn đạt được mức độ đồng hóa với thiên địa thì còn một con đường rất dài phải đi.
“Chẳng qua trải qua hai trăm năm tôi luyện ở Huyết Hồn Hải, ngươi dùng kinh nghiệm thay cho năng lực lĩnh ngộ, sư phụ cảm thấy đã có thể dạy vài công phu gia truyền cho ngươi rồi. Khụ, đây chính là tri thức tu luyện tích lũy bảy nghìn năm qua của Hậu Thổ Môn ta, không phải đệ tử trực hệ chưởng môn thì không truyền, không phải người có tư chất xuất sắc không truyền, không phải người có phẩm hạnh tốt đẹp không truyền. Còn ngươi…”
Truyền Sơn chờ đợi, ở trong mắt hắn, quan hệ giữa hắn với Dương lão nhi chính là trao đổi ngang bằng, nói về tình cảm, vị sư phụ Bạch Đồng hoàn toàn lãnh đạm lại càng là người làm hắn để tâm hơn.
“Khụ, nói về tổng thể thì hiện nay ngươi cũng đã cống hiến không ít cho sư môn, tuy chỉ là một nửa đệ tử của ta, nhưng nể phần hiếu tâm có thừa trước đó của ngươi… Việc này cũng không phải không thể thương lượng.” Dương Quang Minh chuyển giọng: “Ngươi thử nói xem Hậu Thổ Môn ta trong khi thiếu linh khí và linh thạch vì sao vẫn có thể duy trì được tòa ốc đảo này?”
Truyền Sơn hỏi: “Có liên quan tới công pháp?”
“Đúng vậy.” Dương Quang Minh gật đầu, “Sư phụ cùng sư huynh Đắc Bảo của ngươi đều tu mộc quyết tâm pháp, lấy việc mở rộng làm chủ, lại vừa miễn cưỡng duy trì mảnh ốc đảo này. Đây cũng là nguyên nhân sư phụ có thể sống tới bây giờ, mộc giả (người gỗ), không thiên tai không nhân họa, thọ mệnh tự nhiên dài dằng dặc.”
“Người định dạy ta?”
“Không,” Dương Quang Minh lắc đầu, “Ta muốn dạy ngươi phương pháp ngũ hành dung hợp sinh sôi không ngừng.”
Nét mặt Dương Quang Minh trở nên nghiêm túc hiếm thấy, ống tay áo vung lên, tấm ngăn bằng mộc ở đằng sau biến mất, một tòa lầu gác tinh xảo lại không mất vẻ trang nghiêm mọc lên.
“Tòa lầu gác này tên Chân, là chỗ bế quan của tổ sư gia đời đầu tiên ở Hậu Thổ Môn ta, ứng với mệnh tổ sư gia, hậu thế ta đều không có ai đặt dấu lên, thấy Chân như thấy tổ sư gia, phàm là đệ tử trực hệ Hậu Thổ Môn suốt đời đều có một lần cơ hội tiến vào trong đó thăm viếng, còn về việc có thể đạt được cái gì thì phải xem vào cơ duyên của người đó.”
“Đây là bí cảnh của Hậu Thổ Môn?” Truyền Sơn như có điều suy nghĩ.
“Không sai.”
“… Thảo nào Đào Hoa vẫn không tìm được.”
Nét mặt già nua của Dương Quang Minh giần giật, cả giận nói: “Lão phu biết ngay hắn ta không có lòng dạ tốt mà, may mà ta đã đuổi hắn ta đi!”
“Ngài cũng chỉ có thể đuổi hắn ta lúc này…”
“Tiểu tử ngươi nói cái gì?” Dương Quang Minh bạnh mặt.
“Không có gì. Ý của ngài là muốn ta vào bí cảnh của Hậu Thổ Môn?”
“Đừng có mơ!” Dương Quang Minh trợn trừng mắt, “Trừ phi ngươi nguyện chân chính vào môn ta, trở thành đệ tử chân chính của Hậu Thổ Môn, bằng không đừng có mơ vào được gác Chân!”
Có thể là sợ Truyền Sơn có ý riêng, Dương Quang Minh liền vội vã bổ sung thêm: “Không phải ta không muốn cho ngươi vào, mà là gác Chân có cấm chế của tổ sư gia đời đầu tiên hạ, không phải đệ tử hắn thừa nhận không được vào. Ngươi tâm không thành, cứ cố tiến vào chỉ sẽ chịu thương tổn, chi bằng đừng vào.
“Vậy ngài mời ta tới tòa gác Chân này, chính là để ta nhìn một cái thôi?”
Dương Quang Minh thổi ria mép, “Sư phụ không phải vừa mới nói sao, muốn truyền thụ phương pháp ngũ hành dung hợp sinh sôi không ngừng bí mật không truyền của Hậu Thổ Môn cho ngươi. Mời gác Chân ra, cũng là để nói với tổ sư gia một tiếng, ngươi nên nhớ vốn dĩ ngươi căn bản không có tư cách được tiếp xúc với công pháp ấy, hôm nay sư phụ ngoại lệ truyền thụ, cũng là làm trái lệnh sư môn, ngươi qua dập đầu hai cái với tổ sư gia thông báo một tiếng cũng là việc nên làm đi?”
Truyền Sơn nghiêm túc, “Vâng, đệ tử đa tạ Dương sư phụ bồi dưỡng.”
Sắc mặt Dương Quang Minh cuối cùng cũng tốt hơn một chút, nghiêm túc nói: “Đại đệ tử thứ sáu mươi hai – La Truyền Sơn đâu?”
“Có đệ tử.”
“Qùy xuống! Lấy đại lễ thăm viếng tổ sư gia.”
Truyền Sơn không từ chối, đứng dậy một lần nữa rồi nghiêm chỉnh quỳ gối trước mặt gác Chân lửng lơ giữa không trung, dập đầu đúng chín cái.
“Ngươi hãy ngẩng đầu, thở đều yên lòng.”
Truyền Sơn nghe lời ngẩng đầu, hai mắt khép hờ.
Một bàn tay già nua nhưng ấm áp nhẹ nhàng đặt lên trán Truyền Sơn.
“Lòng ta trao đổi, riêng ta thành tâm. Ngàn năm truyền thừa, một chiều nhưng thành. Chẳng tiên chẳng ma, hỗn độn tương hợp, vạn vật thiên hạ, dung hợp sinh trưởng, ngũ hành không chủ, lại gánh cương lĩnh, một chiều thể ngộ, nhập ta lẽ phải. Truyền Sơn, nghe tổ sư gia truyền đạo!” (mình cố ngắt từ cho mỗi vế có 4 từ nhưng mà mình cũng không hiểu nó nói gì nữa @@)
Tiếng giảng đạo rõ ràng vang lên bên tai, theo tiếng giảng đạo, trước mắt xuất hiện mặt đất trống rỗng, trong nháy mắt vạn vật trong thiên hạ thay đổi biến hóa, thoắt cái trăm triệu năm trôi qua….
Bởi tu luyện phương pháp ngũ hành dung hợp, Truyền Sơn đã ở Hậu Thổ Môn mấy hôm.
Hắn phát hiện phương pháp ngũ hành dung hợp có nhiều điểm chung với hỗn độn ma công Canh Nhị truyền cho hắn, hơn mười ngày này ngoại trừ tu luyện ra, còn nghĩ cách làm thế nào để hai cái hỗ trợ cho nhau.
Mà theo mỗi lần hít vào thở ra của hắn, khí hỗn độn đậm đặc tràn ra khỏi người hắn, từ từ khuếch tán từ phòng ngủ của hắn ra khắp Hậu Thổ Môn.
Hơi ít, nhưng không được lơ là.
Mười hai ngày sau, Dương Quang Minh là người đầu tiên phát hiện, nhưng lúc hắn đi tìm, Truyền Sơn đúng lúc thu công rời đi.
Sau khi Truyền Sơn rời đi, Đào Hoa chạy vào phòng ngủ của hắn làm mấy thủ quyết, khẽ quát một tiếng: “Tán!”
Khí hỗn độn không còn lảng vảng trong phòng ngủ của Truyền Sơn nữa, tất cả đều rải ra khắp trời đất.
“Hai kẻ ngốc, La tiểu tử không hiểu thì thôi, con rùa chết tiệt kia lại cũng không biết nhắc nhở, đúng là sống yên bình lâu rồi nên coi thế gian đều là người lương thiện, còn phải nhờ Đào Hoa đại gia làm việc thiện cho các ngươi, hừ hừ!”
Đào Hoa vừa hùng hùng hổ hổ chân trước vừa đi, Dương Quang Minh chân sau đã xuất hiện trong phòng ngủ của Truyền Sơn.
Ừm, ở đây cũng có nguyên khí hỗn độn phảng phất, nhưng nồng độ khác với bên ngoài. Dương Quang Minh không tìm được ngọn nguồn suy nghĩ, mặt nhăn mày nhó bỏ đi.
Người thứ hai phát hiện Hậu Thổ Môn xuất hiện khí hỗn độn, là một Tán tu tới đây thăm hỏi Dương lão nhi.
Tên Tán tu này họ Trần, tu vi cũng đã tới đầu kỳ Độ Kiếp, bởi vì phải bế quan, nên tới tìm ông bạn cũ muốn hỏi thăm kinh nghiệm tu luyện để đột phá từ đầu kỳ lên trung kỳ độ kiếp.
Trần Vong dạo một vòng trong Hậu Thổ Môn, cũng không phát hiện ra ngọn nguồn sinh ra khí hỗn độn.
Nhưng gã cũng không cam lòng, đây chính là nguyên khí hỗn độn a!
Nếu có thể tu luyện trong nguyên khí hỗn độn, đừng nói làm ít được nhiều, kể cả khả năng độ kiếp cũng có thể nắm chắc hơn!
Trần Vong vốn chỉ tới thăm hỏi qua thôi, giờ thì không chịu đi nữa, không những không chịu đi, gã còn dự định đem luôn cả con gái vào.
Hai ngày sau.
“Sư huynh, lại có người tìm tới cửa.”
“Luật cũ, cứ nói lão phu đang bế quan.” Dương Quang Minh rất bận.
“Lần này người tới là Tán tu Trần lão tổ.”
“… Gã không phải vừa mới đi hôm kia sao? Quay trở lại làm gì? Lẽ nào ngay cả gã cũng bị đồ đệ ta cướp?” Giọng điệu Dương Quang Minh ngỡ ngàng, mặt mày rạng rỡ, hắn đang bận kiểm kê một vài món đồ mà đồ đệ hắn hiếu kính cho sư môn nửa tháng qua, pháp bảo hạ phẩm, đan dược và tài liệu, mấy thứ này họ không dùng được, nhưng sau này bồi dưỡng đệ tử mới vẫn có ích lắm.
Dương Đắc Bảo dở khóc dở cười, “Truyền Sơn có giỏi tới đâu cũng không giỏi tới trình độ đó, Trần lão tổ chính là nhân vật nổi danh như ngài. Lần này gã tới nói là có chuyện quan trọng cần bàn, ta đã đưa gã vào Phù Vân Lâu. Ngoài ra…”
“Hửm?”
“Gã còn mang tới một nữ tử tuyệt sắc, nói là con gái gã.”
“Con gái?” Dương Quang Minh ngừng tay, trên mặt lộ vẻ hứng thú, “Trần lão nhi này người già mà tâm không già nhỉ, lúc nào rồi mà còn kiếm được một đứa con gái? Đi, đi xem gã mang con gái tới làm gì.”

Hai canh giờ sau, Truyền Sơn ở bên ngoài nhìn bùa truyền tin vừa bay đến trong tay, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
“Làm sao thế?” Canh Nhị hỏi.
“Dương sư phụ nói giới thiệu cho ta một vị nữ tu Thiên linh căn thuộc tính thủy, trong thư nói nữ tử ấy mặt mày xinh đẹp vô cùng, như bông hoa nở giữa núi, nếu có thể lấy làm vợ, đó là may mắn của ta.” (hoa nở giữa núi có đẹp thì được mấy đứa ngắm)
“…” Canh Nhị ngửa đầu nhìn trời.
Hầu hết mọi nơi trên Hậu Thổ Tinh thường ngày căn bản không nhìn thấy ai, nhưng mấy hôm nay, vùng sườn núi Cầu Thủy lại náo nhiệt lạ kỳ. Hắn vừa thấy mấy tốp tu giả bay qua trên đầu họ.
Hai người cũng không vội lên đường, họ đã có sạp trên chợ từ lâu. Đào Hoa nhiệt tình tràn trề với việc bày sạp, kéo Kỷ 14 bất đắc dĩ ngày ngày ngồi đó, có thứ tốt gì cũng không thể thoát được mắt hắn ta.
Canh Nhị nhìn La Truyền Sơn đã giữ cự ly hai bước với y.
Thật là lạ, từ khi họ hẹn ước tới nay, họ La đã sửa lại dáng vẻ bực bội gào thét ngày xưa, không những không còn động tay động chân với y, thậm chí ngay cả ôm ôm ấp ấp cũng ít đi.
Trước kia hai người họ ở bên nhau, họ La thi thoảng sẽ dắt tay y, sẽ quàng vai y, sẽ tìm cách ôm thắt lưng y, nhưng hiện giờ lại dịch ra cách xa y hai bước.
Buổi tối ngủ càng khỏi cần nói, họ La dù biến thành kim cương ma thú cũng không còn quấy rầy y.
Thế là thế nào nhỉ?
Lẽ nào đây là kiểu ‘Thứ vào tay rồi sẽ không thèm nữa’ như lời con người thường nói? Nhưng họ đã làm tới cuối cùng đâu?
Hay tiểu ma đầu này hối hận rồi, muốn chủ động đề xuất hủy ước hẹn? Nhưng mà cũng không giống cơ, người này chỉ không dính nhằng nhẵng lấy y thôi, còn bình thường đối xử với y ra sao thì bây giờ vẫn thế, thậm chí y có cảm giác người này còn đối xử tốt với y hơn trước đây.
Nhưng, nữ tử thuộc tính thủy tự dưng xuất hiện này là sao chứ? Dương Quang Minh vì sao giới thiệu cho Truyền Sơn mà không giới thiệu cho y? Hay là giới thiệu cho Kỷ 14 cũng được a.
Canh Nhị gãi trán, aizz, vì sao họ La còn khó hiểu hơn cả những nữ nhân trước kia?
Nữ nhân y còn có thể mua đồ trang sức, mua tơ lụa, mua thứ gì ngon dỗ nàng ăn, nhưng nam nhân phải dỗ kiểu gì? Đưa cho hắn tài liệu hiếm ư?
Nhưng người này có thứ tốt gì đều giao cho y cất, y đưa cho hắn tài liệu khác gì đưa cho chính y?
Có cần chủ động thân thiết với hắn không? Chẳng hạn làm như họ La làm trước đây với y vậy, hôn hắn, sờ hắn, ôm hắn một cái?
Nhưng nếu hắn không muốn thì sao? Nếu như muốn, họ La đã tự làm rồi.
Thế là vấn đề trở lại vạch xuất phát, họ La rốt cuộc bị làm sao thế? Vì sao không động dục với y nữa?
Lần đầu tiên Canh Nhị xác định quan hệ bầu bạn với con người đã rối rắm…
“Ngươi…” Canh Nhị cúi đầu, chọc chọc Truyền Sơn.
Truyền Sơn giũ tấm bùa truyền tin nghĩ thầm phải hồi âm thế nào, hắn không có hứng thú với mỹ nữ, nhưng hắn hiếu kỳ vì sao Dương lão nhi lại làm thế.
“Hử?” Truyền Sơn quay đầu.
“Không có gì.” Canh Nhị muốn hỏi thử xem người nọ có phải xảy ra vấn đề ở đâu không, nghe nói tỷ suất về phương diện này ở giống đực nhân loạn vẫn khá cao.
Truyền Sơn không biết suy nghĩ trong lòng y, quẳng chuyện bùa truyền tin sang một bên, nhìn nhóc béo phị trắng trẻo mềm mịn mà nhịn không được phải khen ngợi không ngớt bởi lương tri và sự nhẫn nại của hắn.
Thôi chờ đi, ít nhất cũng phải đợi tên này trông như mười lăm mười sáu tuổi đã.
Khoảng thời gian này, hắn đã tận lực giảm thiểu tiếp xúc thân mật với y, miễn để bản thân mất khống chế một cái là gây họa cho nhóc này.
Dù sao cũng là do tự tay mình nuôi lớn, tiếc quá a!
HẾT 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.