Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 2:




Thôn trưởng Mắt Lồi ôm thằng chắt trai bất đắc dĩ nhìn ‘người từ ngoài tới nằm thẳng cẳng trên nóc nhà hắn.
Người này đã tin tộc một mắt bọn họ như thế? Đến ngay cả một lớp kết giới cũng chưa bày đã ngồi thiền trên nóc nhà người ta rồi?
“Hắn đây là gan to? Hay đầu óc ngớ ngẩn thế?” Bên cạnh thôn trưởng có thêm một ‘cây gậy trúc’.
Thôn trưởng ôm thằng chắt trai, thở dài, “Ai mà biết được chứ.”
“Hắn không giống với những người từ ngoài tới khác cho lắm.”
“Đúng vậy, hắn là người yếu nhất tau từng gặp.”
“Nhưng hắn nhận được tín nhiệm của Mắt To. Mắt To nói hắn có rất nhiều lời hay.”
“Mục đích của hắn là gì?”
“Ngươi nghĩ sao?”
“Tĩnh quan kỳ biến đi, bảo tất cả mọi người đề phòng tiểu tử này một chút.” Thôn trưởng sờ đầu thằng chắt trai, đứa nhỏ đáng thương, lớp tóc có thể hấp dẫn phái khác của tộc một mắt đã bị cạo sạch, còn không biết lúc nào mới dài ra được.
“Tổ gia gia, tụi tau đuổi người từ ngoài tới kia ra khỏi thôn được không?” Ma một mắt nhỏ tóc trắng nghiến răng nói.
“Không được, hắn là bạn của ca ca Mắt To của ngươi đấy, chỉ cần hắn không gây hại tới lợi ích của tộc bọn tau, bất luận ma một mắt nào trong tộc cũng không có quyền đuổi hắn ra khỏi thôn. Tóc Trắng Mắt Xanh ngươi nghe rõ cho tổ gia gia, không cho ngươi chủ động tìm hắn gây phiền, có nghe hay không?”
Ma một mắt nhỏ thấy nét mặt tổ gia gia nghiêm khắc không chút linh động, lập tức sợ hãi gật đầu.
“Đi, tổ gia gia mang ngươi đi xem Mắt To và ca ca Mắt Vàng của ngươi.” Thôn trưởng an ủi sờ cái đầu của thằng nhỏ, ôm nó đi vào căn nhà đối diện.
Chỉ còn độc Ma y vẫn đang khoanh tay quan sát người nửa xương khô trên nóc nhà. Không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại? Hắn ta vẫn rất muốn nói chuyện đổi tâm đầu huyết với hắn.
Khi Ma y cũng đi, xác định những ma một mắt cũng đều cách khá xa rồi, một con rùa ngọc bò xuôi theo mái hiện lên trên mặt Truyền Sơn.
Như vậy mà đã nhập định rồi? Ngay cả chút bảo hộ cũng không có? Rùa ngọc cực kỳ ngạc nhiên.
… Không đúng! Không phải nhập định, hắn đang ở trong cửa khẩu tiến cấp!
Lần tiến cấp này cũng tới bất thình lình quá đi? Rùa ngọc có chút luống cuống, bò quanh quanh trên mặt Truyền Sơn.
Ừm, trước hết cứ bày một kết giới đã, sau đó hộ pháp cho hắn, còn phải chuẩn bị mấy viên hồi nguyên đan cho hắn… Khoan đã! Sao mình phải đối tốt với hắn thế làm chi?
Mình phải nên giẫm mấy cái trên mặt hắn, rồi dùng roi thần sấm quất hắn, sau đó bắt hắn thề sau này không bao giờ nói bậy nữa, không bao giờ bắt nạt nữa…
Để chứng minh quyết tâm của mình, rùa ngọc lập tức ló đầu khỏi m ai, lấy ra một cái roi màu vàng đen nho nhỏ, người đứng thẳng lên, chỉ vào chóp mũi Truyền Sơn ra oai rồi vung mấy cái.
“Ùng ───! Oành oành oành ───!”
Một tia chớp đột nhiên cắt ngang bầu trời trong xanh, một tiếng sấm theo đó vang lên, nổ vang phía trên nóc nhà thôn trưởng ma một mắt.
Rùa ngọc sợ hãi vội vàng cất roi thần sấm lại, cơ thể thoáng cái đã biến lớn rồi che lấy cả người Truyền Sơn.
Tiếng sấm đánh thẳng lên mai rùa đã biến lớn.
… Ta chỉ là khoa tay múa chân hai cái thôi, chứ đâu có dùng thật. Dọa rùa ngọc sợ hãi quyết định nhét roi thần sấm không hiểu tâm ý nó và một góc tối nhất trong mai của nó, sau này không bao giờ lấy ra nữa.
Tiếng sấm này không những dọa rùa ngọc mà còn dọa luôn cả Ma tộc một mắt liên can lấy thôn trưởng Mắt Lồi đứng đầu.
Rất nhiều Ma một mắt đều chen nhau tới bên cạnh nhà thôn trưởng, cả đám lớn tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Còn chưa tới mùa mưa mà, sao đã có sét rồi? Ai đang độ kiếp sao?”
Thôn trưởng ôm thằng chắt chai và Ma y cùng nhau chạy ra từ căn nhà đối diện. Mắt To và Mắt Vàng cũng hiếu kỳ ló hai cái đầu ra từ trong cửa.
“Ơ? Người từ ngoài đến kia đâu?”
Rùa ngọc nhìn dưới nhà có nhiều Ma một mắt như vậy, rất chi là uể oải.
Nó muốn bày một kết giới cũng không bày được, ít nhất là bây giờ không được. Xem ra nó đành phải duy trì trạng thái hiện tại, tiếp tục che cho tên họ La.
Hu hu, nó rõ ràng muốn dạy dỗ tên này, vì sao cuối cùng lại thấy bất lợi vẫn là y?
Mãi cho tới buổi tối, rùa ngọc mới khôi phục kích cỡ ban đầu, vây quanh Truyền Sơn lén bày kết giới trên nóc nhà người ta.
Phía dưới nóc nhà, thôn trưởng Mắt Lồi nghe trên nóc nhà nhà hắn truyền tới tiếng thịch thịch, thở dài đi ngủ. Hắn có dự cảm, người từ ngoài tới mà Mắt To mang về sợ rằng sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian trong thôn của họ.
Thực lực và tu vi của người nửa xương khô kia đều quá yếu, ngay cả trẻ vị thành niên của bọn họ cũng không đánh lại được, muốn đi vào rừng rậm là hoàn toàn không có khả năng.
Nghe người xưa kể, trước đây tựa hồ cũng đã từng có một người từ ngoài tới với thực lực yếu như thế xông vào địa bàn của một Ma một mắt đã thành niên nào đó, vì tộc một mắt không có tính chém giết quá lớn nên đã giữ lại mạng nhỏ, nhưng họ rất cố chấp với việc tiến vào rừng rậm hoặc thảo nguyên, luôn nếm thử hết lần này tới lần khác. Mà tộc một mắt phụ trách trông coi sát biên giới rừng rậm hoặc thảo nguyên cũng sẽ luôn ngăn cản họ lại, mãi đến khi không thể ngăn được nữa.
Trong thức hải của Truyền Sơn.
Giữa thức hải đen kịt, tựa hồ vô biên vô hạn, một dòng suối máu chảy trôi tản ra màu đỏ ửng nhàn nhạt, một khung xương đỏ như máu ngồi xếp bằng ở đầu nguồn suối máu, một vật thể dạng kiếm màu đỏ pha đen lẳng lặng nằm dưới chân hắn.
Mà ở trên đầu khung xương, một cơn lốc xoáy nho nhỏ đang xoay tròn siêu tốc, theo tốc độ ma công vận chuyển càng lúc càng nhanh, tốc độ của cơn lốc xoáy cũng nhan theo. Dần dà, cơn lốc xoáy vốn không to bằng một thùng nước đã bắt đầu to hơn.
Nổi gió rồi.
Suối màu vắng vẻ im lìm bắt đầu rung rung, tựa hồ bị lực gió hấp dẫn.
Trong viền mắt của bộ xương khô đỏ pha đen đột nhiên sáng lên hai ngọn lửa màu đỏ vàng, hai ngọn lửa ngập đầy oán khí và thù hằn.
Gió càng lúc càng lớn, từng con sóng gợn tỏa ra trên mặt suối máu, sóng gợn một chút, từng vòng từng vòng tiếp cận khung xương.
“Xoạt!” Vật thể dạng kiếm màu đỏ pha đen đột nhiên nhảy vào nước suối, giống như cực kỳ vui vẻ, bay vọt về phía cơn lốc xoáy.
Cây kiếm màu đỏ pha đen dễ dàng bắn vào trong cơn lốc xoáy, treo lửng lơ ở giữa mắt gió.
Bỗng nhiên! Kiếm thể đỏ pha đen tản ra từng sợi tơ đen, từng sợi từng sợi bắn vào cơn gió xoáy.
Gió xoáy bỗng chốc dừng ngay lại, nhưng đã lập tức trở nên xoay tròn trong thời gian chưa tới một cái chớp mắt.
Gió, lớn rồi.
Truyền Sơn chính là bộ xương khô đỏ như máu, hắn cũng rõ ràng tình huống trong thức hải của mình. Nhưng hắn không những không lo lắng, trái lại dâng lên một ý niệm hung ác không nói nên lời trong đầu.
Thổi đi! Thổi mạnh nữa đi. Gió càng lớn càng tốt, tốt nhất là có thể hủy diệt tất cả!
Khi phát hiện tốc độ vận chuyển ma công của hắn càng nhanh, gió xoáy trong thức hải càng xoay tròn mạnh mẽ, hắn càng liều mạng tăng tốc độ hấp thu các khí tiêu cực ở bên ngoài.
Đúng, chính là thế đó. Để ta xem bản lĩnh của các ngươi, để ta xem các ngươi có thể làm được tới trình độ nào!
Bộ xương đỏ như máu phát ra tiếng cười ‘khằng khặc’, xương mặt không tỏ vẻ gì lại thấy điên cuồng.
Rùa ngọc nằm trên trán Truyền Sơn, đầu tiên, cảm giác được Ma tu dưới thân giống như có điểm không đúng.
Còn nói người khác là kẻ ngốc, ngươi mới là kẻ ngốc nhất. Không phải đã nói với ngươi, khuyết điểm lớn nhất của ma công này chính là mỗi lần tiến một cấp nhỏ sẽ trải qua một lần khảo nghiệm tâm ma sao? Một chút chuẩn bị và đề phòng cũng chưa có mà đã nhập định rồi!
Nếu như nó chưa thấy thì thôi, nếu đã thấy, mà công pháp này lại do nó dạy, dù sao cũng phải có chút trách nhiệm. Huống chi bất luận phương pháp tu luyện gì, cơ sở đều là quan trọng nhất, nếu người này bị hạ ở tầng cơ bản đầu tiên thiếu đi nền móng vững chắc, sau này dù cố gắng tu luyện cỡ nào đều sẽ làm nhiều mà chẳng được nhiêu.
Rùa ngọc tĩnh tâm, thử để thần thức của mình tiếp xúc với thần thức của Truyền Sơn.
Oa! Sao lại có gió lớn vậy? Còn đen như thế? Rùa ngọc vừa tiếp xúc tới thức hải của Truyền Sơn đã bị gió to thổi bay vù vù.
Lúc này mới chỉ là cấp nhỏ thứ nhất mà thôi, tâm ma này đã lợi hại như thế sao? Cũng không phải Độ Đan Kiếp!
Trong cuồng phong ngày càng mãnh liệt, rùa ngọc cố di chuyển tứ chi hướng về phía khung xương khô đỏ như máu giữa suối máu.
“Ngươi rốt cuộc đang làm gì?” Rùa ngọc gào to với khung xương.
Nếu lúc này đầu óc Truyền Sơn sáng tỏ, hắn nhất định sẽ kêu to oan uổng. Hắn cũng không muốn lần đầu tiên mình độ tâm ma kiếp đã mạnh như thế.
Thế nhưng ai bảo hắn đã từng cắn nuốt ký ức ngàn năm của Ma quân Trách Yểm, còn bất cẩn cắn nuốt tu vi của một đệ tử phái Thanh Vân và thái tử Lãng quốc Tiết Triêu Nguyên chứ? Thêm nữa, với tình huống căn cơ chưa ổn đã tùy tiện tiến vào Huyết Hồn Hải đầy khí tiêu cực thế này.
Việc này cũng như một con thuyền nhỏ vừa mới đóng xong còn chưa xuống nước vậy, chở một đống đồ quá tải trọng của bản thân tiến vào biển sâu. Tình huống như thế, đừng nói tới bắt cá, chỉ cần duy trì không bị lật thuyền thôi cũng đã khó. Nhưng Truyền Sơn – người đánh cá mới ra nghề, thấy biển sâu gió êm sóng lặng đã tùy tiện hạ lưới bắt cá, còn bước vượt mức.
Xui sao lúc này bầu trời trên biển sâu đã xuất hiện mây đen…
Rùa ngọc cực kỳ lo lắng, loại tâm ma tích lũy những tâm tình tiêu cực này tuyệt đối không thể tùy ý nó phát triển thêm nữa, chờ gió xoáy hình thành quy mô chân chính, bắt đầu tàn sát bừa bãi thức hải của Truyền Sơn thì trong khoảng thời gian một hai năm cũng khó cứu vãn.
Rùa ngọc bị gió to thổi trúng bay loạn khắp nơi, dần dần dò ra được phương hướng và tiết tấu gió thổi, trong lòng nó tính toán, trong khoảnh khắc gió to chưa dừng, nhào mạnh tới người khung xương, tứ chi quặp một cái, nắm chặt lỗ mũi của bộ xương khô.
“Ngươi muốn chết sao?”
Ngay từ đầu, Truyền Sơn cũng không nghe thấy tiếng ấy, mãi đến khi âm thanh lặp đi lặp lại nhiều lần vang lên bên tai hắn, hắn mới không nhịn được trừng tới.
Hửm? Canh Nhị?
“Sao ngươi lại ở đây?” Còn nhỏ như thế nữa?”
Canh Nhị nho nhỏ bồng bềnh trước mặt Truyền Sơn, đứng trong hư không, tay áo phập phồng, giống như tiên linh.
“Hửm? Ngươi thấy ta với hình dạng Canh Nhị?” Tiểu Canh Nhị thoạt nhìn còn kinh ngạc hơn hắn, “À… Ngươi đừng hỏi vì sao ta lại ở đây, ta hỏi ngươi còn muốn trở về không?” Canh Nhị nho nhỏ gạt bỏ nghi vấn, khẩn trương hỏi.
Truyền Sơn đưa tay bắt lấy tiểu Canh Nhị, “Sao ngươi lại trở nên nhỏ thế?”
Tiểu Canh Nhị giãy dụa trong tay bộ xương khô Truyền Sơn, hai bàn chân trần không đi giày đạp đá trong không trung.
Truyền Sơn nhìn chằm chằm hai bàn chân nhỏ trắng như tuyết lộ ra trong bàn tay hắn, hiếu kỳ quá, thế là vươn một ngón tay xương khô ra nắm một bàn chân.
“Oa oa oa! Ngươi làm gì đó?” Tiểu Canh Nhị ra sức đạp đá.
Truyền Sơn nắn vuốt bàn chân nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu ấy, nhịn không được đưa tới bên mép cắn một cái.
“A!” Canh Nhị kêu thảm thiết.
“Là thật à.” Truyền Sơn lẩm bẩm.
“Ta đương nhiên là thật rồi. Ngươi đang nghĩ gì đó? Bây giờ ngươi nên tập trung vào việc hạ thấp tốc độ vận hành công pháp đi, đừng nhanh chóng hấp thu những khí tiêu cực này như thế, hấp thu từng chút rồi tiêu hóa từng chút, ngươi không thể tham lam như thế. Còn nữa… Ngươi làm gì đấy?!”
Truyền Sơn không làm gì cả, hắn chỉ nhấc luôn bàn chân kia của tiểu Canh Nhị lên thôi.
Hai bàn chân trần, đáng yêu quá. Truyền Sơn một tay nắm Canh Nhị, một tay nhéo hai bàn chân trần. Bên này nhéo hai cái, bên kia lại xoa một cái.
“Ha ha! Đừng gãi gan bàn chân ta, ha ha…” Tiểu Canh Nhị giãy dụa càng ghê hơn, vừa cười thảm vừa kêu la.
Truyền Sơn hoàn toàn bị hấp dẫn bởi một Canh Nhị nho nhỏ, mềm mềm đột nhiên xuất hiện này. Hắn luôn cảm thấy tiểu Canh Nhị này là đồ giả. Hắn còn nhớ rất rõ, Canh Nhị cũng không cùng hắn tiến vào Huyết Hồn Hải, hơn nữa cũng không nhỏ như thế.
“Ngươi là yêu nghiệt phương nào? Sao ngươi lại biết hình dạng của Canh Nhị?”
“Ngươi mới là yêu nghiệt! Ai giả thành Canh Nhị chứ? Ta chính là Canh Nhị! Oa oa oa! Ngươi làm gì đó?”
Truyền Sơn vén vạt áo Canh Nhị lên, muốn cởi quần của Canh Nhị nhỏ ra.
“Buông tay buông tay! Lúc này rồi mà ngươi còn làm gì thế hả? Ngươi ngươi ngươi thực sự muốn chết sao?” Tiểu Canh Nhị vội muốn khóc.
“Ta đã từng thấy Canh Nhị trần truồng, dù ngươi có thể biến ra mặt y, ta không tin ngươi có thể biến được cả chi tiết thân thể y.” Truyền Sơn lạnh lùng thốt lên, động tác dưới tay không ngơi chút nào.
Tiểu Canh Nhị nổi giận. Tưởng ta dễ bắt nạt thật hả? Nếu không phải sợ ra tay trong thức hải của ngươi, làm tổn thương thần thức của ngươi, ta sẽ để ngươi bắt được à?
“Oành!”
Truyền Sơn chỉ cảm thấy bàn tay đau đớn, bất giác buông tay trái ra.
Tiểu Canh Nhị giãy dụa đòi ra, vừa thắt dây lưng, vừa lải nhải: “Chết đến nơi rồi còn thích bắt nạt người ta, ma đầu chính là ma đầu, chỉ cần là ma tu thì chẳng thằng nào tốt cả!”
“Ngươi… Thực sự là Canh Nhị?” Truyền Sơn tâm thần di động.
Gió thổi đột nhiên mãnh liệt hơn. Thể tích gió xoáy càng lúc càng lớn, hơn nữa có xu hướng di động.
Tiểu Canh Nhị ngẩng đầu nhìn cơn gió xoáy thật lớn treo trên đầu họ, nó cảm thấy mình cũng sắp bị hút vào theo rồi.
“Ngươi vẫn theo ta? Ngươi… nơi này là thức hải của ta, ngươi vẫn đợi ở đây?” Ngọn lửa bập bùng trong viền mắt bộ xương khô lộ ý mừng rỡ rõ ràng.
Ô… hiểu lầm này tựa hồ cũng không tệ. Tiểu Canh Nhị suy xét, không gật cũng chẳng lắc, chỉ nghiêm túc nói: “Ngươi hãy nghe lời ta, lời nói tiếp theo đây rất quan trọng. Ngươi đừng hỏi ta vì sao lại chạy vào thức hải của ngươi, nhưng ta thực sự chính là Canh Nhị. Tình huống hiện tại của ngươi rất nguy hiểm, ngươi phải…”
“Ta biết ngay tiểu tử ngươi có cách mà!” Truyền Sơn xương khô cười ‘khanh khách’, đưa tay muốn bắt tiểu Canh Nhị.
“Ta biết rồi, bởi vì ngươi không vào được Huyết Hồn Hải nên ngươi đã hóa thành thể ý thức lẻn vào trong thức hải cùng ta có đúng không?”
“Trước tiên ngươi thả chậm nhịp vận hành ma công đã, rồi sau đó…” Tiểu Canh Nhị nhanh chóng thoát cú chộp của bộ xương khô.
“Tình huống hiện tại của ta có phải rất nguy hiểm, cho nên ngươi mới chạy tới nhắc nhở ta?” Trong lòng Truyền Sơn có niềm vui khó nói nên lời. Nếu tiểu Canh Nhị này là thật, hắn sẽ không cần một mình cô đơn bốn trăm năm nghỉ ngơi trong thức hải nữa, dù làm bạn với hắn chỉ là linh hồn của Canh Nhị. Ừm, hắn tin, nếu vừa rồi hắn vẫn còn nghi ngờ, nhưng sau khi đối thoại và tiếp xúc một phen, hắn đã có thể khẳng định tiểu Canh Nhị này chính là Canh Nhị.
“Phải!” Tiểu Canh Nhị gào to: “Giờ ngươi mới cảm thấy ngươi rất nguy hiểm sao? Nhìn cơn gió xoáy trên đỉnh đầu ngươi đi, chúng đều do những tình cảm tiêu cực tạo thành, hiện tại ngươi đang trải qua tâm ma, ngươi đang độ kiếp đó, hiểu chưa?”
“Nhanh như thế?” Có lẽ Truyền Sơn là thấy người quen nên tâm lý thả lỏng, giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn.
“Phù!” Tiểu Canh Nhị thở hồng hộc khoanh chân ngồi giữa không trung, đây có phải cái gọi là ‘Hoàng đế chưa vội, thái giám đã vội’ không nhỉ?
“Cũng không coi là nhanh, dù sao ngươi đã có chút căn bản sẵn, dù ngay từ đầu đã tới, chắc chắn cũng phải nhanh hơn ma tu khác, nhưng đồng dạng tai hại cũng lớn hơn.”
“Ta nên làm sao đây?” Truyền Sơn tỉnh táo lại, muốn khống chế thức hải của mình, lại phát hiện có chút không khống chế được. Nhất là tình tự của mình, khá là bất ổn.
Tiểu Canh Nhị đang chuẩn bị mở miệng, nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó, sửa lời lại thành: “Ngươi cho rằng hiện tại ngươi nên làm sao?” Sư phụ đã từng nói: dạy người quan trọng nhất là hướng dẫn, chứ không phải nói cho hắn nên làm thế nào.
Truyền Sơn chưa có nhiều kinh nghiệm tu luyện cho lắm, vừa nhớ lại phương pháp xử lý khi gặp loại tình huống này trong tri thức tu luyện căn bản, vừa dùng cách hiểu của mình nói: “Loại tình huống này của ta tựa hồ khác với những ma tu khác.”
Tiểu Canh Nhị gật đầu.
“Cơn gió xoáy này là do những tình cảm tiêu cực tạo nên? Như vậy, cái dẫn nó ra là gì?” Truyền Sơn cúi đầu trầm tư.
Tiểu Canh Nhị rất muốn túm lấy lỗ mũi Truyền Sơn – bộ xương khô, gió lớn quá, để không bị bay lên y đã phải mất sức rất lớn.
“Thứ tâm ma này thực ra chính là do tham sân si hận ái ác dục, hỉ nộ ưu cụ đố ai oán của con người dẫn tới, đúng không?” (*)
(*) tham: tham lam, sân: giận dữ, si: ngu dốt, hận: thù hận, ái: tình yêu, ác: tội ác, dục: ham muốn, hỉ: vui mừng, nộ: tức giận, ưu cụ: ưu sầu, đố: ghen ghét, ai oán: hờn tủi.
“Không sai.”
“Tu luyện chính là phải để mình vô tâm vô tình sao?” Truyền Sơn vô thức nói.
“Ai bảo thế?”
“Dương Đắc Bảo.”
“Đó chỉ là một trong những phương pháp tu luyện thôi. Ngay từ đầu chính là một vài tu giả muốn tránh cho tâm ma cám dỗ, muốn đi tắt nên đã nghĩ ra cách ấy, sau đó phương pháp này khá hữu dụng nên đã truyền lưu khá rộng rãi. Thực ra… Chỉ có người tâm tính không kiên định mới dùng cách tu luyện này, cách tu luyện này mặc dù có hiệu quả, nhưng con đường sau này sẽ khá khó đi. Ngươi nghĩ coi, Thần và Ma nếu thực sự tuyệt tình tuyệt dục, vậy thì chẳng còn Thần và Ma nữa, càng không có cái gọi là thế giới vô biên xuất hiện.”
“Canh Nhị, ta vẫn cảm thấy ngươi biết rất nhiều điều.”
“Đó là đương nhiên.” Tiểu Canh Nhị kiêu ngạo ưỡn ngực, một trận cuồng phong thổi tới, tiểu Canh Nhị đang hoa tay múa chân vui sướng, vội vã nhào tới chủ động ôm lấy tay xương khô đang vươn ra của Truyền Sơn.
Hiện giờ ở trong thức hải, người tạm thời có thể không chịu ảnh hưởng cũng chỉ có mình chủ nhân của thức hải này.
Truyền Sơn phát ra hai tiếng cười ‘hic hic’, bắt lấy tiểu Canh Nhị đưa đến bên xương mặt cọ cọ.
Tiểu Canh Nhị ba chân bốn cẳng lấy tay đẩy đẩy từ chối, kiên quyết từ chối tiếp xúc gần gũi với cái mặt toàn xương khô.
Truyền Sơn xương khô phát ra tiếng cười ‘hềnh hệch’, đưa Canh Nhị tới chỗ ngực mình, hai tay giao nhau che trước ngực, cúi đầu rũ mắt.
Tiểu Canh Nhị vất vả chen đầu ra khỏi xương ngực Truyền Sơn.
Truyền Sơn hất ngón tay, đẩy y lại.
“Đợi ở trong đừng đi ra.”
Ack, nhưng ta muốn ra ngoài. Ngươi đã tỉnh táo rồi, ta cũng không cần phải ở đây nữa.
Đang lúc tiểu Canh Nhị định rời khỏi thức hải của Truyền Sơn thì, “Ngươi sẽ ở cùng ta sao?”
“Hả?” Tiểu Canh Nhị ngơ ngác ngẩng đầu.
“Có ngươi ở đây, thật là tốt.”
“…”
Truyền Sơn có Canh Nhị làm bạn thầm quyết định.
Hắn thân là lão đại tự nhiên không thể để tiểu đệ mình coi thường được. Không phải là tâm ma của cấp thứ nhất nho nhỏ thôi sao, chỉ cần ta tỉnh táo lại rồi, còn sợ cái nỗi gì?
Người khác được người thân thương yêu, che chở, ta cũng có Canh Nhị.
Bốn trăm năm thì bốn trăm năm, dù sao bên ngoài cũng chỉ là một năm. Chỉ có làm bản thân trở nên mạnh hơn mới có thể thực sự nắm giữ số phận của mình. Loại cơ duyên này, người khác muốn còn không được cơ mà!
Ta sẽ trở lại, vào một tương lai không xa!
Khi Mắt To nghe thôn trưởng nói, huynh đệ hắn ta mới quen rất có khả năng đã ở ngay trên nóc nhà thôn trưởng ẩn thân tu luyện, ngày nào hắn ta cũng sẽ chạy tới cửa nhà thôn trưởng, ngửa cổ ngó nghiêng một hồi.
Chớp mắt đã ba tháng trôi qua, thương thế của Mắt To từ lâu đã khỏi hẳn, gian nhà ban đầu đã dựng lại xong. Nhưng hắn vẫn ngày ngày chạy vào trong làng.
Sáng sớm hôm nay, thôn trang của tộc một mắt vào lúc chuẩn bị rời giường thì phát hiện một vật thể hình cầu phát sáng hoạt bát lăn lăn trên bầu trời, một đám ma một mắt từ trong nhà chạy ra, cả đám đều xách thùng gỗ đi tới bờ sông Bạng Bạng múc nước. Đây là công việc duy nhất của ma một mắt nhỏ, cũng là tôi rèn cho chúng.
Truyền Sơn mở hai mắt trong kết giới.
Tu vi của hắn đã tiến cấp rồi, hiện giờ là tiêu chuẩn Luyện Khí Kỳ 2.
Trong lúc ngồi thiền, hắn cũng không biết bên ngoài đã trôi qua bao nhiêu lâu; trong thức hải, những tâm tình tiêu cực hình thành nên gió xoáy cũng không dễ xử lý như thế, hiện giờ hắn đang cực kỳ hối hận vì đã nuốt ký ức của Trách Yểm khi đó, không ngờ để lại di chứng nặng vậy. Một lần tiến cấp nho nhỏ bình thường thôi, ấy thế mà hắn lại gọi tới một tâm ma kiếp lớn vậy, nếu không phải tiểu Canh Nhị đột nhiên xuất hiện, bây giờ còn chưa biết sẽ ra sao nữa.
Chẳng qua, lần tâm ma kiếp này cũng có cái hay, đó chính là hắn đã tách hoàn toàn ký ức của Trách Yểm ra, thanh kiếm màu đỏ pha đen đó chính là ký ức của Trách Yểm, hiện tại đã bị hắn nhốt ở đáy suối máu trong thức hải, cứ chờ từ từ phân giải nó rồi thải ra ngoài thức hải.
Còn về nguyên khí của đạo sĩ phái Thanh Vân và Tiết Triêu Nguyên hắn hấp thu thì để lại một chút ký ức, căn bản không thể so với ký ức ngàn năm của Trách Yểm, bị hắn coi thành những tâm tình tiêu cực để hóa giải cùng luôn.
Hóa giải những tâm tình tiêu cực này, kể thì thần bí, thực ra chỉ cần nắm vững bí quyết thì cũng chẳng phiền phức như vậy. Điều này cũng giống như giải quyết tâm tư của mình vậy, khi ngươi không ý thức được, tâm tình ngay lúc đó đang ảnh hưởng thậm chí khống chế ngươi thì ngươi rất có khả năng bị những tâm tư đó ảnh hưởng mà làm ra một vài loại chuyện thê thảm như tự sát hoặc tự mình hại mình.
Nhưng khi ngươi ý thức được những tâm tư đó đang ảnh hưởng ngươi, mà ngươi lại vừa vặn chuyển đổi tâm tư lúc đó sang tâm tư khác thì chuyện vốn luẩn quẩn trong lòng cũng có thể nghĩ thông, phần cốt yếu vốn không nghĩ ra được cũng thấy bình thường thôi.
Lòng dạ Truyền Sơn vốn cũng phóng khoáng, bằng không hắn không có khả năng mang cái danh xui xẻo sống khỏe mạnh tới giờ. Chỉ cần hắn nghĩ thông suốt, tâm ma đối với hắn cũng không còn là kiếp nạn nữa.
Là con người, đều cần một chỗ dựa tâm lý. Trong Huyết Hồn Hải, hắn cho rằng mình một thân một mình, khi lần đầu tiên hắn cảm thấy cô đơn, khổ sở, bi thương, ngay trong thức hải của mình hắn đã bắt được một tên trộm ‘chở khách qua sông’.
Truyền Sơn vẫn cười, đặc biết khi hắn bắt được một con rùa ngọc ngủ gà ngủ gật trên trán hắn, điều này làm tâm tình của hắn tốt hơn.
Rùa ngọc co đầu rút cổ ở trong mai giãn móng và đầu, từ từ ló đầu ra ngoài.
“Chào.”
“…” Rùa ngọc đói bụng ba tháng, hiện tại nó chẳng muốn nói gì sất, chỉ muốn tìm đồ ăn.
“Đây là… kết giới?”
Rùa ngọc chầm chập, lười biếng bò ra khỏi lòng bàn tay Truyền Sơn, đi vòng quanh hắn một vòng.
Kết giới biến mất, thôn trưởng Mắt Lồi mới từ trong nhà đi ra thấy được Truyền Sơn đột nhiên hiện thân.
“Chào tiền bối.”
“… Không cần gọi tau tiền bối, cứ gọi là thôn trưởng như Mắt To đi. Ngươi còn muốn ở trên nóc nhà tau bao lâu nữa?” Thôn trưởng mất hứng nói.
Truyền Sơn cười mỉa, ôm rùa ngọc nhảy xuống từ trên nóc nhà.
“Mắt To đâu rồi?”
“Về nhà rồi. Nhưng mà, hắn ta lát nữa sẽ qua, ngày nào hắn ta cũng tới xem ngươi đã tỉnh lại chưa.”
Nghe nói có người nhớ thương mình, Truyền Sơn mỉm cười càng chân thành hơn, “Thôn trưởng, có chuyện gì để ta làm không? Ta muốn đổi chút đồ ăn với ngài.”
“Có ma thạch không?”
“… Không có.”
“Ngươi có khả năng gì?” Thôn trưởng rất khinh thường hắn. Dù là tiến cấp rồi thì sao nào? Chẳng qua là một thằng nhóc vẫn đang quẩn quanh ở Luyện Khí Kỳ thôi.
“Ack, ta có thể chẻ củi, còn biết múc nước.”
“Những đứa trẻ trong thôn tụi tau đều có thể làm.”
“Thôn trưởng…” Truyền Sơn cười khổ.
“Đi chẻ củi đi, trong sân sau có một đống bổ hết cho tau.”
“Được!”
“Chạy gì đấy? Trước tiên đi ăn với tau. Nhập định ba tháng rồi ngươi còn sức làm việc sao?” Thôn trưởng Mắt Lồi trợn mắt, chậm rì rì đi về phía căn nhà đối diện.
Ta đã nhập định ba tháng trời rồi ư? Truyền Sơn lại càng hoảng. Nhất thời cũng không nghĩ nhiều đã theo sau.
Rùa ngọc vừa nghe nói có bữa sáng, ngoan ngoãn ở yên trong lòng bàn tay Truyền Sơn.
Truyền Sơn sau khi sơ sẩy bị Ma y bắt lấy, mãi đến khi Mắt To tìm đến hắn mới coi như giải thoát được, nhưng tay chân và mồm miệng của hắn và rùa con đều rất nhanh, trước khi đi đều nhét đầy bụng.
Truyền Sơn đã ở lại thôn ma một mắt như thế đó.
Thực ra không phải hắn không muốn đi, mà là tạm thời hắn vẫn chưa có cách nào để đi, hắn thử đi qua rừng rậm hoặc thảo nguyên, nhưng mỗi lần đều bị một lớp màng mỏng vô hình cản trở.
Rùa ngọc cũng bảo hắn không nên vội, không ngại ở lại thôn ma một mắt tiến hành tu luyện.
Nói đến rùa ngọc, Truyền Sơn có loại suy nghĩ rất kỳ lạ. Hắn luôn cảm thấy rùa ngọc rất giống một người…
Khi hắn tiến vào thức hải lần thứ hai, suy nghĩ này lại càng trở nên mạnh hơn khi hắn không thể tìm thấy được vị khách nhập cư trái phép.
Truyền Sơn vẫn ở chỗ Mắt To, Ma tộc một mắt tuy không phản đối hắn ở lại, nhưng đối xử với hắn cũng chẳng thân thiện gì cho lắm. Trong đó, người phản đối hắn xuất hiện ở thôn ma một mắt nhất chính là tên ma một mắt nhỏ bị hắn cạo tóc kia.
Ma một mắt nhỏ cũng không biết đã lừa dối một đám huynh trưởng tộc một mắt trưởng thành kiểu gì mà ngày nào cũng đều tìm tới Truyền Sơn đánh nhau.
Dùng cách nói của đám ma một mắt kia thì: đây gọi là luận bàn.
Nhưng Truyền Sơn cũng không phản đối cách luận bàn này, còn cực kỳ hoanh nghênh nữa. Hắn đang lo không có đối thủ để luyện tập nữa là. Mà Mắt To hiếu chiến cũng ủng hộ cách đánh nhau không làm tổn thương tình cảm này, có lúc bản thân hắn ta cũng sẽ gia nhập hỗn chiến.
Truyền Sơn có một thói quen, đó chính là mỗi khi đến một nơi, bất kể ở đó lâu hay ở đó lại thời gian ngắn, đều sẽ tiến hành nghiên cứu địa hình tỉ mỉ. Cũng chính là, trước tiên, điều tra địa hình xung quanh rõ ràng, bao gồm cả chu vi có những hộ gia đình gì, có đặc sản, thực vật, động vật như thế nào, ghi nhớ những điều đó trừ phương tiện sinh hoạt, quan trọng vẫn là để giữ mạng. Điều này gần như đã trở thành bản năng của hắn.
Mà nay, hắn được trợ giúp tu luyện, thần thức nhận được tôi rèn, trí nhớ tự nhiên cũng tăng trưởng lớn hơn trước, có thể nói là đã đạt tới trình độ, gặp qua rồi là không quên được, điều này càng có ích với việc nghiên cứu địa hình của hắn.
Gặp phải loại động thực vật hắn không biết, không hiểu, hắn cũng không sợ, hắn không biết, không có nghĩa là rùa con cũng không biết. Rùa con nhà hắn học rộng hiểu cao, gần như không gì không biết, ha hả.
Truyền Sơn nghĩ tới đấy là đã thấy sướng, ai bảo hắn xui xẻo chứ? Chưa nghe nói tới đại nạn không chết tất có phúc sau này sao? Rùa con rõ ràng chính là phúc sau này ông trời tiếp tế cho hắn đấy, ha hả!
Sau khi tỉ mi tra xét một phen, hắn phát hiện phạm vi hiện nay hắn có thể tới giới hạn ngoại trừ thảo nguyên và rừng rậm ra thì còn một chỗ trong sơn cốc.
Ngay từ đầu hắn cũng không phát giác một chỗ trong sơn cốc đó, chờ hắn đi hết những nơi hắn có thể một lần, bản đồ địa hình đại khái đã xuất hiện trong đầu hắn, lúc đó mới phát hiện thổ địa cũng không chật hẹp này thế mà không phải bình nguyên mà là sơn cốc.
Chỉ là sơn cốc này không phải thung lũng giữa dãy núi, mà là giữa thảo nguyên và rừng rậm, có lẽ không thể nói là sơn cốc, mà là bồn địa?
Nói chung phạm vi hắn có thể tới đều thấp hơn so với địa thế của thảo nguyên và rừng rậm rất nhiều, nhưng bởi vì chỗ nối khá bằng phẳng, khiến người ta khó mà cảm nhận ra được sự chênh lệch đấy.
Nghe Mắt To nói, đất đai của thảo nguyên và rừng rậm khá rộng, ngoại trừ tộc một mắt của bọn họ, còn có năm, sáu chủng tộc sống rải rác trong đó nữa. Chẳng qua hiện giờ Truyền Sơn bị cái gì đó hạn chế, chỉ có thể lui tới xung quanh thôn trang tộc một mắt. Muốn gặp chủng tộc khác, có lẽ chỉ đành đợi phiên chợ ba tháng một lần thôi.
Nơi diễn ra chợ phiên là ở chỗ giao tiếp cộng đồng giữa địa bàn của các chủng tộc, Truyền Sơn đã từng thử, chỗ ấy hắn có thể đi vào được. Chỉ tiếc thời gian chưa đến, không thể tới chợ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.