Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 8: Vĩnh Biệt Monica





Trải qua đêm mưa giông kia, khắp nơi trên thế giới phù thuỷ bắt đầu truyền nhau tin tức về Cậu bé vẫn sống - Fleamont Potter và sự biến mất của Kẻ-mà-ngươi-chớ-gọi-tên-ra.
Có nhiều người vui mừng vì kết quả này nhưng Harry biết trong số đó không có gia đình cậu. Từ lúc vào gia đình Malfoy cho đến giờ cậu chưa bao giờ thấy Lucius tiền tuỵ như vậy, ngay cả Severus cũng thần sắc khó coi, y không ngừng uống rượu, nếu không phải Lucius và Narcissa nhìn không nổi nữa nên đã cản lại thì cậu có thể chắc chắn Severus sẽ uống đến chết mất.
Harry ngước mắt nhìn thú bông hình rắn con do Voldemort tặng bất giác thở dài. Dù biết người kia sẽ trở về nhưng Harry vẫn không nhịn được cảm thấy trong lòng trống rỗng. Đã quen có người nào đó bên cạnh giờ lại phải xa lâu như vậy... Bởi mới nói cái gọi là thói quen thật sự rất đáng sợ.
Đột nhiên, trong đầu truyền đến một giọng nói quen thuộc, Harry sững sốt nhìn quanh, lúc này giọng nói kia càng lúc càng rõ, "Harry, em vẫn ổn chứ?"
Trong đầu thoáng qua suy nghĩ, "Chị Monica."
"Chị đây. Mừng vì em vẫn ổn. Chị đã mất khá nhiều thời gian để kiếm em đó. Em có muốn ra khỏi đó không?"

Ra khỏi sao? Harry nửa muốn nửa không. Bởi lẽ...
"Cục cưng, đến giờ uống sữa rồi." Narcissa từ ngoài cửa đem bình sữa tiến vào. Trên gương mặt trẻ trung xinh đẹp trước kia hiện tại lại có phần nhợt nhạt, cậu biết cô đang mệt mỏi lắm thế nhưng khi đứng trước mặt cậu và Draco cô vẫn luôn tươi cười vui vẻ. Một người phụ nữ mạnh mẽ và dịu dàng như vậy... Bây giờ chính là mẹ cậu...
"Về đây cũng chỉ có thể ngồi ngốc một mình. Ở lại đi, cứ xem như bản thân sống lại ở một thế giới mới." Monica nhẹ giọng khuyên nhủ, cô nhận ra được ở lại cũng không hẳn là xấu. Đứa nhỏ này nửa đời làm cứu thế chủ không nhà không cửa, ít ra khi đến đây, ba người kia chính là người thân của cậu. Như vậy, cô cũng thấy vui cho cậu.
Harry biết Monica đang suy nghĩ cho cậu, cậu mím môi nhìn Narcissa đang đến gần cậu, "Em ở lại." Vừa dứt câu trả lời, cậu nghe được tiếng cười nhẹ nhõm của Monica trong đầu.
Narcissa thấy con trai nhỏ không khóc không nháo ngồi ngẩn người trong nôi, cô liền đưa bình sữa đến cho Harry, cậu ngoan ngoãn tiếp nhận. Cô dịu dàng nói: "Một lát nữa mẹ mang Dray qua với con. Mẹ định cho hai đứa ở riêng nhưng Dray không chịu."
Nghe vậy, Harry mém sặc sữa, cậu không khỏi có chút cảm thán: Draco hồi bé thật thích bám người, đặc biệt là đứa em trai gặp được vài lần.

Đợi Narcissa rời đi, Harry và Monica tiếp tục trò chuyện với nhau, cô nói rõ cho Harry hiểu khi chọn lựa ở lại cậu sẽ không thể đi ra được nữa, cậu không đắn đo đồng ý. Tiếp đó là khi chọn ở đây lâu dài phép thuật của cậu sẽ giảm một phân nửa, Monica nói phân nửa phép thuật đó xem như phí trả cho chuyến đi của cậu. Còn về cốt truyện, Monica chỉ nói: "Hiện tại nó giống như một thế giới song song khác, em cứ sống theo ý mình, còn về nữ chính, nếu có gặp thì tránh tiếp xúc nhiều. Chị lo lắng sẽ có chuyện không hay. Với lại em xuyên vào nhân vật phản diện nên đừng gây hấn với nhân vật chính, chị sợ hào quang nhân vật chính có thể ảnh hướng xấu đến em. Còn nữa, đây không phải là thế giới cũ của em, nó đồng nghĩa với việc tính cách của những người ở đây sẽ có sự thay đổi. Nên hãy nhớ có một số việc dù biết sẽ xảy ra như thế nhưng em cũng đừng thay đổi nó. Em hiểu chứ?"
"Em hiểu rồi. Cảm ơn chị. Vậy chúng ta vẫn liên lạc với nhau bằng cách này sao ạ?"
Monica im lặng trong chốc lát, sau đó cô mới nói: "Chị rất tiếc. Chị e đây là lần cuối chúng ta trò chuyện với nhau."
"Sao lại..."
"Thời gian qua có em ở bên cạnh chị cảm thấy rất vui. Sau này không thể đi cùng nhau nữa chị vẫn chúc em sẽ tìm được hạnh phúc của mình trong thế giới mới. Vĩnh biệt, Harry." Giọng nói nhỏ dần rồi biến mất, mặc cho Harry có hét lên thế nào cũng không nhận được lời hồi đáp. Miệng nhỏ khép lại mở, những âm thanh vụn vỡ, "Mo... Mo..."
Hôm sau, Harry Malfoy trải qua một trận sốt cao, đứa nhỏ mê mang nằm im thin thít trên giường lớn, hơi thở mỏng manh khiến trái tim hai người Lucius và Narcissa như bị ai bóp chặt. Vừa phát hiện tình trạng con không ổn, Lucius liền kéo người từ Đường Bàn Xoay đến. Kiểm tra thân thể Harry đến tận lần thứ năm, Severus chỉ có thể xác định một tin không mấy vui vẻ, đứa nhỏ sốt cao đến mức tâm phép thuật cũng bị ảnh hưởng theo. Anh chỉ có thể giúp điều chế dược trị sốt nhưng không thể làm tâm phép thuật bị "tổn thương" của một người trở lại nguyên bản vốn có. Hai vợ chồng Malfoy biết tình trạng của con trai càng thêm đau lòng. Từ đó trong nhà, các gia tinh đều được căn dặn phải để ý cậu chủ nhỏ Harry Malfoy nhiều hơn.
...

Thời gian vẫn tiếp tục trôi cho đến khi hai nhóc con lên 7 tuổi.
"Harry! Em ở đâu?" Draco từ trong phòng khách chạy ra ngoài sân, nó muốn kiếm em trai của mình.
"Ở đây, Dray." Harry ở bên cạnh hồ nước ngoắc ngoắc tay. Thấy em trai mặc áo hơi mỏng, nó không hài lòng cằn nhằn: "Lại nữa rồi. Thân thể không tốt đừng có mặc ít như vậy. Hôm nay bỗng nhiên nổi gió, không cẩn thận sẽ khiến em bệnh mất." Một cái khăn choàng dày khoác lên người Harry, Draco nắm tay Harry kéo vào nhà chính. Cậu không từ chối sự quan tâm này, mỗi lần được người anh trai bằng tuổi dùng giọng điệu ông cụ non nhắc nhở Harry cảm thấy rất buồn cười nhưng nhiều hơn là ấm áp.
Draco rót một ly nước ấm cho Harry, đợi cậu uống hết mặt nó mới dãn ra một chút, nó nói: "Ngày mai chúng ta đến London chơi. Em nhớ mặc áo ấm nhé."
Harry nhíu mày nói: "Nhưng bây giờ đang ngày hè mà anh. Mặc áo dày sẽ nóng lắm. Hay là em mang theo khăn choàng theo có được không?"
"Vậy cũng được."
Gần chiều, Draco chuẩn bị khăn choàng màu xanh rêu có hoa văn xinh đẹp để vào túi đựng đồ. Quần áo cũng do chính tay nó chọn lựa, đừng nghĩ nó còn nhỏ mà xem thường, đồ ở nhà phải đẹp nó mới mặc, giày mà có một dấu vết chỉ lồi, nó liền không đếm xỉa đến, trang phục mặc phải phù hợp với thời tiết ngày hôm đó mới chịu. Về điểm này, Narcissa và Harry có cùng suy nghĩ Draco chính bản sao y đúc của Lucius Malfoy. Có mấy lần, Lucius phải bới tung cả tủ đồ chỉ để chọn một cái áo chùng phù hợp với áo trong của anh.

Quay về với Draco, nó tiếp tục lựa lựa chọn chọn hai bộ đồ Muggle có kiểu dáng và màu sắc tương tự nhau. Nó thật sự không thích đến nơi có nhiều Muggle, ngay cả cha mẹ nó cũng vậy nhưng em trai nó mấy hôm trước vô tình thấy công viên trò chơi trên báo, em trai yêu thích không thôi, em trai quanh năm không đòi hỏi bất kì gì lại muốn đi chơi nên cha mẹ và nó không nỡ từ chối. Vì thế mới có chuyến đi ngày mai.
Sáng hôm sau, Harry thức dậy còn sớm hơn cả mọi ngày, bởi vì đây là lần đầu tiên được đi công viên trò chơi a. Thật háo hức! Cái đầu nho nhỏ lắc lư, trong miệng ngân nga một bài hát vô cùng yêu đời. Draco bị tiếng động đánh thức, thấy em trai vui như vậy chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Sau khi đã chuẩn bị tươm tất, Narcissa và hai anh em Harry cùng đến London. Rolls - Royce dừng lại trước cổng công viên, người lái xe nhanh chóng bước xuống, anh mở cửa xe cho hai cậu chủ. Bên trong xe, Narcissa căn dặn: "Mẹ sẽ không theo các con vào trong nhưng nhớ không được rời khỏi nhau."
"Dạ con biết rồi." Harry gật đầu lia lịa.
"Vậy hai đứa vào đi. Mẹ có cử hai gia tinh theo các con nhưng vẫn phải nhớ cẩn thận." Narcissa hôn lên gò má của Harry và Draco mỗi người một cái.
Hai đứa trẻ bước xuống xe thu hút không ít ánh nhìn, một tươi cười một cau có dắt tay nhau đến cổng soát vé. Ông chú nhìn cách trang phục trên người hai đứa trẻ liền biết không phải người tầm thường nên ông vô cùng nhanh lẹ thu tiền và đưa vé cho cả hai.
Đường ngăn cách được mở ra, Harry háo hức chạy đến khu trò chơi, Draco thở dài lần thứ n trong ngày và đuổi theo bóng lưng nhỏ nhắn của Harry.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.