Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 53: Gió Đến Mang Đi Những Nỗi Buồn





Trong Sảnh đường Hogwarts, như mọi năm trường lại tiếp đón một tốp học sinh mới, Calla cũng nằm trong số đó, cô bé ngó nghiêng xung quanh đánh giá cảnh vật trước mắt, hơi nghiêng đầu về phía Gryffindor - dãy bàn ồn ào và ầm ĩ nhất, trong con ngươi lấp lánh sự mong chờ.
Nhưng cuối cùng cô bé được phân vào nhà Ravenclaw. Nathalie vỗ tay hoan nghênh đầu tiên, đứng lên đón cô bé về bàn giới thiệu với tất cả mọi người trong nhà.
Xung quanh vui vẻ vô cùng, bài hát kết thúc là bài phát biểu của Dumbledore, cụ giới thiệu giáo sư DADA mới đổi lại là tiếng hoan hô vang dội hơn của nhóm học sinh, Harry mang nặng tâm sự cũng bất giác thả lỏng một chút, trước mặt xuất hiện một dĩa thịt bò đã được cắt sẵn, nghiêng mặt sang Draco, thấy nó cũng đang nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng. Harry rũ mi dời tầm mắt sang nơi khác, im lặng xử lí phần ăn của mình.
Năm học mới này không có Giám ngục nên không khí trong trường không bị đè nén như trong kí ức, Harry cũng an tâm phần nào, tuy nhiên không thể nói là vui vẻ, Draco và Severus trở nên gay gắt với nhau, đó là điều mà Harry không muốn thấy nhất. Mọi quan tâm săn sóc lúc này không khác gì thị uy với nhau, âm thầm phân chia cao thấp, cậu không muốn nhưng vẫn phải cam chịu, bản thân đã không quyết đoán ngay từ đầu thì chỉ có thể âm thầm nuốt cơn đau vào trong.
Mấy ngày trôi qua, bên ngoài không biết được sự thay đổi trong nhà Slytherin, nhóm Rắn nhỏ thấy không xót một việc nên càng lúc càng im lặng, Pansy bị bầu không khí này ám ảnh đến mức khó chịu, không nhịn được chạy đi hỏi han tình hình ở chỗ Nathalie.
Biết nguyên do rồi, Pansy lại rơi vào bế tắc, ngồi trong phòng ngủ không thở dài thì ngẩn người.
Có một lần nhóm Rắn nhỏ nghe thấy tiếng cãi nhau giữa Pansy và Draco, không rõ nội dung là gì nhưng họ thấy ai cũng mang dáng vẻ tức giận trở về, từ hôm đó cả hai không nói chuyện với nhau nữa.
Pansy xót Harry nên mới mở lời khuyên Draco đừng làm nhiều hành động quá mức hãy để cho Harry bình tĩnh suy nghĩ, nhưng cuộc trò chuyện của cả hai rất nhanh đã rơi vào ngõ cụt, một người căng thẳng không chịu hiểu, một người tức giận vì người không nghe, thành ra bắt đầu cãi vả, họ kết thúc trong câu nói của Draco: "Tôi không cần cậu quan tâm."
Tình hình căng thẳng kéo dài, Blaise và Theodore không rõ đầu đuôi câu chuyện chỉ biết im lặng tách ra khuyên nhủ mỗi người, Harry biết chuyện cũng đã là lúc sau, cảm giác nghẹt thở lại đến, cậu xoay người chạy khỏi phòng sinh hoạt chung.

Chẳng biết đã rẽ bao hướng, bao hành lang, khi đôi chân kháng nghị muốn dừng lại, cậu đã thấy bản thân đứng trước bãi sân Quidditch, có một nhóm người khởi động chuẩn bị tập luyện, bỗng có người kêu tên cậu: "Harry!"
Tia nắng mặt trời nhè nhẹ trên đầu bị che mất, Cedric đã lâu không gặp lại cao thêm, dáng người cũng thay đổi so với lần cuối họ gặp nhau, Harry không khỏi ngẩn người, hình bóng trong kí ức lồng lên hình ảnh hiện tại, bằng một cách nào đó giống đến mức khiến con tim thắt lại đau nhói.
Cedric khẽ nhíu mày khi bắt gặp ánh mắt cậu, anh lên tiếng phá tan sự im lặng bao trùm lấy cả hai: "Có muốn bay vài vòng cùng anh không?"
"Ừm." Harry theo Cedric đi về phía đội của anh, trong đó có Jonathan đang ngồi lau thân chổi, thấy cậu liền bật người dậy cười chào hỏi.
"Các cậu cứ khởi động tiếp đi. Mình mang em ấy bay lượn một chút."
Jonathan nghe vậy thì nói: "Cần gì chen chúc trên một cây. Đây lấy của min-Aaa! Đau!" Jonathan chưa nói hết câu đã ôm chân gào rú, Cedric cười cười thu chân lại rồi nhìn sang mấy người bạn của mình, ai nấy cũng đồng loạt lắc đầu nói: "Xin lỗi, chổi này để bọn anh tập luyện rồi."
"Vậy... đi thôi Harry." Cedric nhanh lẹ ngồi lên chồi, dùng tốc đố sét đánh ôm Harry ngồi ở đằng trước mình, hai người ngồi ngay ngắn chổi liền bay lên cao.
Jonathan nhìn điểm nhỏ trên không mắng: "Cái tên đáng ghét. Cậu làm vậy với bạn bè coi được à? Mình tốt với cậu nên mới cho mượn chổi chứ bộ, thích chật chội còn đạp mình."
Anh trai tóc cam ngoắc Jonathan lại: "Biết tại sao tới bây giờ cậu vẫn không cưa đổ hoa khôi nhà mình không?"

"Tại sao?"
"Bởi vì cậu không hiểu rõ gian tình chứ sao. Tên ngốc này!" Nhóm người đồng thanh mắng.
Trên không trung, Harry nhắm mắt lại nhận được từng cơn gió thổi đến trước mặt, những đám mây trắng mịn chậm rì rì trôi vô tình lướt qua bàn tay đang giơ ra. Khoé môi dần dần cong lên, tâm tình khó chịu như bị cơn gió thổi bay mất.
Tạm quên đi những mệt mỏi thả hồn vào bay lượn.
Nghe thấy tiếng cười phát ra từ Harry, Cedric cũng vui vẻ lay, anh ôm lấy eo cậu rồi nói lớn: "Chuẩn bị nha Harry."
Harry khó hiểu hé miệng hỏi lại nhưng hành động tiếp theo của Cedric làm Harry giật mình mém ngã, chỉ thấy chổi xoay một vòng rồi lao nhanh xuống tưởng chừng như sắp tiếp đất thì nó lại bay vút lên cao uống lượn thêm vài vòng trên không trung.
Kích thích ập đến não bộ khiến Harry không khỏi reo lên, đã rất lâu rồi bản thân chưa trải qua những cú bay lượn mạnh mẽ như vậy, giống như bản thân là một phần của bầu trời này. Các tế bào rung động, nó kêu gào muốn bay thêm nữa.
Bay lượn một hồi, Cedric cũng lo ngại cho thân thể nhỏ gầy của Harry nên anh mang cậu trở về sân tập, dừng ở trước dãy ghế nghỉ ngơi của đội, Cedric đến ba lô lấy khăn mặt và nước cho cậu.
Mặt Harry vẫn chưa hết ửng đỏ vì hưng phấn, cậu vui vẻ tiếp nhận chai nước, theo thói quen trước kia lấy một ít nước tưới lên đầu, từng giọt tí tách rơi xuống chiếc áo sơ mi trắng tinh hoà với mồ hôi khiến áo càng thêm dính chặt vào người.

Cedric vô thức nhìn chầm chầm không dứt ra được, sau đó khẽ liếm môi quay sang hướng khác hít sâu một hơi hòng vơi bớt cảm giác khô nóng trong người nhưng đôi mắt lại không tự chủ được cứ liếc đến chỗ người ta.
"Hôm nay em cảm thấy vui lắm. Cảm ơn anh nha." Harry lấy áo chùng mặc vào che đi cơ thể nhễ nhại mồ hôi bên trong, Cedric lại có chút tiếc nuối.
Anh xoa đầu cậu rồi nói: "Nếu em thích, lần tới chúng ta sẽ bay tiếp nhé."
"Ừm."
Đợi cậu khuất bóng sau hành lang dẫn vào trường học, Cedric mới yên tâm thu ánh mắt lại, leo lên chổi bay đến chỗ nhóm đang tập luyện.
Cho Chang đứng ở đằng xa nhìn Cedric đi mất thì không khỏi thở dài thườn thượt, lại nhìn về hướng Harry rời đi, mày đẹp bất giác nhíu lại, cô cắn môi xoay người đi về phòng sinh hoạt chung.
Vào nhà chung không lâu, Nathalie cũng từ bên ngoài trở về, cô nàng vừa gặp Cho Chang, hai mắt như thể phát sáng, chạy đến chỗ cô.
"Chị Cho, chị đã đi đâu vậy hả? Em kiếm chị rất lâu đấy."
"Chị chỉ đi dạo một chút thôi." Cho Chang hơi lãng tránh rồi đổi sang chủ đề khác: "Không phải em là người hướng dẫn Calla sao? Em ấy đâu rồi?"
"Em cũng định dẫn Calla đi nhưng con bé nói muốn tự khám phá xung quanh, cái tính nết này đáng lẽ phải vào Gryffindor mới đúng." Nathalie cảm thán nói.
...

Đương lúc rẽ qua hướng lên cầu thang, Harry đột nhiên nghe thấy một tiếng quát, vừa nhìn lên liền thấy cô bé hay đi cùng với Nathalie đang ngã dưới đất, còn người vừa lớn tiếng chính là Fleamont.
Nó nhíu mày, vẻ mặt khó chịu, trong tay cầm một tờ giấy, từ chỗ cậu có thể thấy tờ giấy đó đã bị rách mất một phần.
Chỉ nghe được tiếng nức nở của Calla: "Em xin lỗi, em chỉ muốn xem nó."
"Tôi đã bảo đừng đụng vào đồ của tôi. Cút đi." Lồng ngực Fleamont phập phồng lên xuống, nó liếc Calla một cái đầy căm tức rồi hất tay áo rời đi.
Gương mặt nhỏ nhắn của Calla đỏ bừng, Harry liền tiến lên muốn đỡ cô bé, bàn tay vừa đưa ra đã bị đẩy đi, cô bé chẳng thèm cho cậu một ánh mắt cứ thế chạy đi mất.
Harry mím môi suy nghĩ, dưới chân vô tình đạp phải một mảnh giấy, cậu cầm nó lên xem, trông nó giống như là một phần của bức tranh nhưng nhìn mãi cũng không rõ được trong đó là gì.
Cậu đi theo hướng của Fleamont, đi được một đoạn lại chẳng thấy người đâu, đúng lúc này, giọng Theodore vang lên từ phía sau: "Harry! May quá cậu đây rồi, Draco đang kiếm cậu đó."
"Mình về ngay." Harry bỏ mảnh giấy vào áo chùng, đi theo Theodore về nhà Slytherin.
Fleamont về tới phòng ngủ thì bực bội buông màng xuống ngăn cách với tất cả mọi người, nó nhìn tờ giấy nhăn nheo lại âm thầm buồn bã.
Trên bức tranh bị rách mất có thể thấy là một cậu bé trai với gương mặt xinh đẹp, chỉ với những nét bút chì không mấy nổi bật nhưng người trong tranh như có linh hồn, ánh mắt nhu hoà lấp lánh ý cười, cài trên mái đầu là vòng hoa Lưu ly, đồng thời dưới chân cậu bé cũng là những cánh hoa Lưu ly diễm lệ nhưng lại không cách nào làm mờ đi vẻ đẹp của nhân vật chính.
Giống như chúng được tạo ra để chủ nhân chúng nhắn gửi với người rằng: "Loài hoa xinh đẹp này dù có bao nhiêu diễm lệ cũng không thể sánh bằng với vẻ đẹp của người trong lòng ta."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.