Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 38: Báo Động Đỏ Đồng Loạt Reo Lên!





Ngày hôm sau, trong phòng ngủ, Harry nằm im thin thít trên giường, hơi thở nặng nề, mặt mũi đỏ bừng, nghe tiếng bước chân Harry hơi hé mí mắt ra. Draco đặt chậu nước ấm lên tủ đầu giường, bắt đầu nhúng khăn mặt vào chậu nước ấm, sau đó vắt khô rồi đắp lên trán Harry.
Cậu muốn nói gì đó nhưng cơn choáng váng cứ ập đến không ngừng, ngay cả mở miệng cũng thấy khó khăn. Lòng Draco cũng nhói theo, nó lo lắng sờ vào mặt Harry, cơn sốt vẫn chưa lui đi, nó nói: "Em ngủ một chút đi sẽ ổn hơn nhiều."
Harry nghe lời nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ mất, Draco ngồi xuống bên cạnh Harry nắm lấy tay cậu, lời thì thầm của nó vang lên trong căn phòng rộng lớn: "Xin lỗi em, nếu anh không vì sự ghen tị ngu ngốc của mình thì em đã không phải đứng dưới trời lạnh như vậy."
Thình lình, giọng Harry nhỏ xíu kêu lên: "Dray..." Draco giật mình nhìn Harry, phát hiện cậu chỉ đang nói mớ thì mới thở phào một hơi, sau đó nó tiếp tục ngồi yên ngắm nhìn em trai say giấc.
Mấy tiếng sau, tiếng ồn trong phòng truyền đến bên tai khiến Harry tỉnh giấc, bàn tay lạnh lẽo của ai đó chạm vào trán Harry, cậu thoải mái thở hắt ra. Trên đầu truyền đến tiếng cười khẽ, khí tức vừa quen vừa lạ, Harry mở bừng mắt ra. Gương mặt điển trai của Tom Riddle xuất hiện, Harry hé miệng gọi: "Vol..."
"Ta về thăm em." Voldemort hôn lên mí mắt Harry khiến cậu phải nhắm mắt lại.
"Tôi tưởng... anh bị Ai Cập quyến rũ..." Harry vẫn còn mê mang, cậu cười ngây thơ, "Nhưng mà... không phải vậy... Chào mừng trở về... Tom... Voldemort..."
Voldemort ngây người, đáy mắt chất chứa sự dịu dàng và yêu thương, nhận thấy ma lực của Harry không ổn định, hắn quỳ xuống bên giường kiểm tra cho Harry, cuối cùng hắn phải nhíu mày thì tâm phép thuật của Harry. Định mở miệng nói thì phát hiện Harry đã thiếp đi lần nữa, có vẻ cậu vẫn còn mệt mỏi vì cơn sốt chưa lui đi.

Nhịn lại những lời tâm tình Voldemort bước ra khỏi phòng để lại không gian yên lặng cho Harry nghỉ ngơi, hắn đi xuống phòng khách, nơi đó đã có mặt Quirrell, Severus, hai vợ chồng Malfoy và Draco. Hắn cho bọn họ ngồi xuống cùng mình, bắt đầu nói: "Rất vui vì được gặp lại các ngươi sau ngần ấy thời gian dài đăng đẵng."
Im lặng một lúc, Lucius mới lấy lại được giọng nói của mình, bật ra những lời phù hợp với ngữ cảnh: "Chào mừng sự trở lại của ngài."
Bàn tay của Severus giấu trong tay áo hơi run lên, anh nhanh chóng sử dụng Bế quan Bí thuật, Voldemort làm như không thấy vẻ mặt căng thẳng của ba người, hắn nói tiếp: "Hôm nay ta đến đây chỉ muốn lấy lại một thứ. Lucius, mang quyển nhật kí đến cho ta."
"Vâng thưa Lord." Lucius nhanh chóng đi về thư phòng, lấy quyển nhật kí mà Severus vừa mang đến vào tối qua, anh dâng lên cho Voldemort. Hắn cầm lấy quyển nhật kí rồi đứng dậy, "Chuẩn bị cho ta một phòng trống ngay bây giờ."
Hai vợ chồng Malfoy nhìn nhau, sau đó vẫn sai gia tinh chuẩn bị phòng bên khu nhà Nam cho Voldemort, hắn không nói hai lời đã phất áo rời đi. Đợi hắn đi khỏi, Draco đã không nhịn được chạy lên phòng xem Harry. Không khí đang trầm lặng thì tiếng rột rột vang lên phá tan sự tĩnh lặng, mọi người tập trung ánh nhìn về nơi phát ra tiếng ồn, Quirrell ái ngại xoa bụng, anh nói: "Xin lỗi, nhưng mà tôi hơi đói. Có gì ăn không?"
Severus và Lucius bày ra vẻ mặt ghét bỏ, Narcissa dịu dàng hơn, cô đứng dậy phân phó gia tinh làm đồ ăn cho Quirrell. Anh thấy hai người tỏ thái độ với mình thì âm thầm bĩu môi còn ở trong lòng mắng: "Hai người thử đi theo tên bóc lột sức lao động của bầy tôi đi rồi biết, suốt ngày nhìn mấy con rắn tôi cũng khổ lắm chứ bộ. Đã vậy chưa kịp ăn gì ai kia đã Độn thổ xách tôi về đây rồi."
Còn lại hai người ở phòng khách, Severus cũng lo lắng muốn đi lên phòng kiểm tra Harry, anh vỗ vai Lucius: "Để tôi lên xem Harry thế nào. Anh hãy ở đây với Cissa."

"Ừm!"
Bên khu nhà Nam, tất cả các cửa sổ đều được đóng kín lại, Quyển nhật kí từ trong tay Voldemort bắt đầu lơ lửng trên không trung, dần dần hình thành một bóng người mờ nhạt.
"Ngươi cũng mở ra ý thức sao, điều này không đáng mong đợi lắm." Voldemort nhàn nhạt đánh giá người thanh niên giống mình y đúc. Tom cười lạnh: "Ngươi nên thấy tự hào vì những gì ngươi đã tạo ra. Ngay cả khi nó chỉ là một mảnh hồn nhưng nó vẫn có thể thay thế cả chủ hồn."
"Suy nghĩ lớn mật thật đấy." Voldemort bật cười, trong tiếng cười lại không có chút độ ấm nào, nghe vào khiến người khác bất giác run sợ, "Ngươi không có quyền lựa chọn. Một là trở về. Hai là biến mất."
Nụ cười trên môi Tom nhạt dần, sau đó, Tom lại thở hắt ra - một cái thở dài đầy tiếc nuối, giọng nói cũng nhỏ đi: "Thay tôi bảo vệ em ấy thật tốt." Voldemort có vẻ ngạc nhiên khi nghe những lời Tom nói, trong lúc hắn nghĩ ngợi Tom đã chủ động dung nhập vào thân thể Voldemort.
Từng kí ức đan xen vào nhau hiện lên trong đầu Voldemort, những hình ảnh sự việc diễn ra trong Hogwarts bắt đầu tái hiện như một thước phim, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở gương mặt xinh đẹp của Harry.
Lần này dung nhập linh hồn lâu hơn lần trước, khi hắn mở mắt ra, bầu trời đã chuyển tối, những bông tuyết cũng thi nhau rơi xuống càng lúc càng nhiều phủ kín sân vườn biến tất cả thành màu trắng tinh khiết. Hắn nhanh chóng trở lại nhà chính, vừa lúc Harry đã có mặt ở phòng khách, dáng vẻ mệt mỏi của cậu rơi vào mắt Voldemort khiến bước chân của hắn nhanh hơn.

Mọi người cảm nhận được sự xuất hiện của hắn liền nghiêm chỉnh hẳn lên, tiếp đó trong con mắt ngỡ ngàng của mọi người, hắn quỳ xuống bên Harry, lo lắng nói: "Xuống đây làm gì, em đang bệnh thì phải nằm nghỉ ngơi đi chứ."
Harry hơi nhướn mày, "Nằm cả ngày tôi sắp mọc nắm luôn rồi nè. Tôi muốn xuống đây ngồi với mọi người một lúc."
Sắc mặt Narcissa ngay lúc Voldemort đến gần con trai nhỏ đã chuyển sang trắng bệch, nghe những lời nói không có kính ngữ của con, tay cô càng níu chặt lấy góc áo của mình, Lucius nhận thấy tình trạng của vợ mình, anh liếc mắt ra hiệu cho Harry mà cậu lại không thấy. Đương sốt ruột thì Voldemort lên tiếng:
"Đều nghe em."
Harry im lặng đánh giá Voldemort một lượt từ trên xuống dưới, tay đưa lên xoa cằm ra vẻ nghiền ngẫm rồi bật ngón cái khen ngợi: "Diện mạo này tôi chịu."
"Em thích là được." Voldemort cười cưng chiều.
Mọi người được một phen mở mang tầm mắt, Quirrell nhìn cảnh này mà tâm sớm hoá tro tàn, liếc xuống phần khoai tây chiên đang ăn giữa chừng bỗng nhiên cảm giác có chút no. Draco cố kiềm chế chân mày đang muốn giật vài cái, người này chính là vị chúa tể lạnh lùng tàn nhẫn trong truyền thuyết sao. Hình như cách thức xuất hiện không đúng cho lắm.
Ngồi một lúc, Severus không nhịn được khi thấy vẻ mặt xanh xao của Harry liền bất chấp có vị chúa tể ngồi ngay trước mặt mà cất cao giọng: "Harry, nếu trò không muốn ngày mai bản thân phải đón Giáng sinh trên giường bệnh thì ngay lập tức về phòng nghỉ ngơi ngay."
Harry giật mình một cái, nhận thấy ánh mắt sắc lạnh của Severus nên cậu vô cùng ngoan ngoãn lòm còm chóng người đứng dậy, Draco nhanh chóng đỡ lấy thân hình nghiêng ngả của cậu mà cùng lúc đó Voldemort cũng vịnh lấy eo Harry tránh cho cậu ngã xuống. Ánh mắt hai người bỗng chạm nhau trong không khí, báo động đỏ ngay lập tức reo lên trong đầu mỗi người. Bước đầu híp mắt, bước hai nhìn nhau và nhìn thật lâu đến khi Harry lên tiếng nhắc nhở cả hai mới chịu tách ra.

"Em biết hai người muốn tâm tình với nhau nhưng xin đừng siết em nữa. Đau quá!"
"Ta xin lỗi./ Anh xin lỗi." Cả hai đồng thanh hô khiến cậu ở giữa giật nảy, hô xong còn trừng mắt lom lom với nhau. Cậu xoa xoa lỗ tai, "Giật cả mình."
Sau một hồi giằng co, Draco được hộ tống Harry về phòng, bóng lưng vui vẻ của Draco khiến hai người Severus và Voldemort nhìn theo không hẹn mà có cùng ý nghĩ, Chướng Mắt! Voldemort quay sang nói với Severus: "Lần sau hãy nhỏ nhẹ với Harry, đừng có nạt em ấy như vừa rồi."
Severus bắt đầu không vui, anh gật đầu cho có lệ nhưng nọc độc vẫn tuôn ra một ít: "Tôi cho rằng nếu cưng chiều quá mức sẽ khiến trò ấy lơ là thân thể của mình."
"Ý ngươi nói ta không tốt?"
"Tôi không dám, thưa Lord."
Cả ba người còn lại làm nền nãy giờ bắt đầu có dự cảm không lành, nhanh chóng xen vào kéo đi chú ý của hai người, Lucius nói trước: "Lần này trở lại ngài có dự tính gì không?"
"Dự tính thì ta có. Nhưng trước tiên hãy nói cho ta biết vì sao tình trạng sức khoẻ của Harry lại kém đến như vậy?"
Lucius cũng không giấu diếm về tình trạng phép thuật của Harry sau cơn sốt cao năm 1 tuổi, tâm phép thuật không cách nào trở về như ban đầu. Nghe xong Voldemort liên tưởng đến năm đó là năm mình rời đi không ở bên cạnh Harry thì không khỏi tự trách bản thân. Nhớ lại dáng vẻ yếu ớt của Harry càng khiến chỉ số ân hận của Voldemort vút một cái vượt qua mức độ tối đa. Hối hận!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.