Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 36: Chiến Tranh Lạnh - 1





Harry trở về kí túc xá là lúc nửa đêm, trong phòng vẫn còn sáng đèn, Draco ngồi khoanh tay trên giường như đang suy nghĩ gì đó. Lúc này, Harry mới nhớ ra vừa nãy mình chạy đi nhưng không có báo với Draco, cậu len lén đánh giá vẻ mặt của Draco. Nó nghe tiếng bước chân của Harry liền ngước mặt lên nhìn, giọng nó lạnh bất thường: "Về rồi à."
"Em-" Harry chưa nói thành câu đã bị Draco đứng lên cắt ngang: "Trời đã muộn, em lau mình rồi hả đi ngủ." Dứt lời, nó không quấn quýt lấy Harry như mọi khi mà im lặng nằm xuống giường ngủ rồi nhắm mắt lại không quan tâm đến Harry nữa.
Harry buồn bã đi vào nhà tắm, khi đã thay xong quần áo ngủ, cậu thấy Draco đã nằm xoay lưng về phía mình. Trong lòng Harry nỗi lên sự ngạc nhiên tột cùng, cậu ỉu xìu nằm xuống, từ từ nhích lại gần Draco, vươn tay nắm lấy góc áo của nó, lí nhí nói: "Em xin lỗi, Dray."
Không một tiếng đáp lại chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của Draco, Harry chọt nhẹ vào lưng Draco, "Anh ngủ thật rồi hả? Dray..." Có vẻ người đã ngủ thật, Harry cũng dần thiếp đi trong khi tay vẫn còn níu lấy áo của Draco, vẻ mặt không an ổn.
Khoảng một lúc sau, Draco mới mở mắt ra, nó với tay về sau kéo nhẹ tay Harry ra và xoay người lại đối diện với cậu. Nó vuốt lên gương mặt mang chút hơi lạnh của Harry, thất thần suy nghĩ.
Draco biết em trai có chuyện giấu nó, tuy hiểu rằng chuyện riêng tư của Harry nó không có quyền xen vào nhưng vẫn không ngăn được sự khó chịu và tức giận chiếm lấy tâm trí nó. Bắt đầu từ đầu năm nay, Harry ít đi chung với nó, hầu hết thời gian cậu đều tập trung vào một việc gì đó rất bí mật và Nathalie Siwgan, những cuộc trò chuyện, những buổi gặp mặt, nó biết nhưng lại vờ như không quan tâm để cho Harry có không gian riêng tư. Có mấy hôm cậu về kí túc xá trễ, nó đã lo lắng vô cùng trái lại em trai có vẻ rất vui vẻ. Nó không thể phủ nhận lúc ấy sự ghen tị đã trỗi dậy mạnh mẽ!
Nó có thể đứng trước Pansy cấm cô yêu Harry vì biết cậu không có tình cảm với cô nàng nhưng đứng trước người mà em trai yêu quý, nó có quyền ngăn cản sao? Nó buồn bực, tức giận, khó chịu và mê mang. Rốt cuộc những cảm xúc kì lạ này tại sao lại xuất hiện, có phải đã vượt qua giới hạn tình thân? Kết quả cuối cùng chỉ cách một lớp màn mỏng... cũng có khi nó đã thừa biết chỉ là không thừa nhận...

Đêm nay Draco thực sự rất tức giận khi không thấy Harry đâu thế nhưng nó vẫn giữ bình tĩnh không đi kiếm cậu mà ngồi yên chờ đợi, từng phút trôi qua người không thấy đâu chỉ thấy lòng càng lúc nôn nóng. Khi sắp chịu không nỗi sự đợi chờ ngột ngạt này thì tiếng mở cửa vang lên. Nó đã không nhịn được thầm thở phào: "Rốt cuộc thì em ấy cũng trở về."
Tuy nhiên, ở ngoài mặt Draco lại tỏ ra lạnh nhạt với Harry, rất nhanh khi thấy vẻ mặt buồn thiu của em trai nó rất muốn nhào đến hỏi han, lại nghĩ đến việc bản thân đã quan tâm quá mức nó chỉ có thể nghẹn một bụng câu hỏi. Em đã đi đâu? Làm gì? Với ai? Nathalie Siwgan? Bí mật đó không thể nói cùng anh sao?
Draco nhắm mắt lại, thở dài mệt mỏi. Giá mà em biết được những phiền muộn trong lòng anh...
Sáng hôm sau, đoàn tàu tốc hành mang nhóm học sinh trở về nhà bắt đầu khởi hành, tiếng ồn ào huyên náo như mọi khi vang lên trong các toa tàu, chỉ riêng toa Malfoy lại trầm lặng bất thường. Draco ngồi tựa lưng vào ghế nhắm mắt như đang ngủ, Harry ngồi ở một bên mặt mũi thì buồn rười rượi. Không khí trong xe có chút ngột ngạt, khiến cả ba người còn lại âm thầm cách xa hai anh em Malfoy, lui vào một góc nói chuyện.
Theodore nhỏ giọng nói: "Từ lúc làm bạn với nhau tới giờ mình chưa từng thấy Draco lạnh nhạt với Harry như vậy."
Blaise thở dài: "Lần này giận thật rồi. Em trai có người thương rồi tự nỗi cáu như cậu ấy cũng thật hiếm gặp."
Pansy không bàn luận, cô nàng nhìn Draco và Harry, ánh mắt dừng lại trên người Draco có chút nghiền ngẫm. Cây quạt trong tay Pansy theo từng động tác phơ phất lên xuống, khoé môi khẽ cong lên, một ý nghĩa vừa loé qua đã làm sáng tỏ nghi vấn trong lòng cô, dù không nắm chắc phần trăm đúng là bao nhiêu nhưng cũng không ngăn được niềm vui sướng trong lòng cô. Rốt cuộc thì ngày này cũng đến, Draco Malfoy, ngày ngược của cậu đến rồi!!! Muahaha!
Khi đến nhà ga, Harry đã thấy cha mẹ của mình chờ sẵn, chưa kịp vui vẻ thì Draco đã đi lướt qua Harry, cậu thở dài buồn bã bước theo sau, tiếp đó bốn người độn thổ về trang viên Malfoy. Về tới nhà, Draco đã xin phép đi về phòng trước, để Harry ở lại phòng khách với Narcissa và Lucius.
Buổi tối, sau khi ăn uống và trò chuyện với hai vợ chồng Malfoy, Harry và Draco trở về phòng, Draco vẫn không nói chuyện với Harry, vệ sinh cá nhân xong lại nằm lên giường chuẩn bị ngủ. Thấy vậy, Harry bèn mở miệng nói: "Em xin lỗi, Dray. Khiến anh lo lắng là lỗi của em, anh đừng giận nữa, có được không?"
Chỉ nghe thấy Draco nói: "Ngủ đi, Harry. Thức khuya không tốt cho sức khoẻ."
Harry cảm thấy rất khó chịu, sự lạnh nhạt của Draco cả ngày hôm nay khiến cậu rất buồn lòng, cậu nghẹn ngào nói: "Anh ngủ sớm nhé. Em không làm phiền anh nữa."
Tiếng bước chân nhỏ dần sau tiếng đóng cửa, Draco bật dậy nhìn xung quanh, không còn thấy bóng dáng nhỏ bé của Harry nữa. Nó bức bối xoa mái tóc cho rối xù lên rồi lại nằm xuống. Miệng lẩm bẩm: "Cố lên! Mày phải cố lên! Không thể dính chặt lấy em ấy!"

Trở mình trằn trọc, tiếng đồng hồ tích tắc ở bên tai, Draco phát bực cầm lấy đồng hồ trên tủ đầu giường chuẩn bị ném nhưng lại hạ xuống vì đây là món đồ mà Harry đã mua, thở dài mò mẫm gỡ pin ra, cuối cùng không còn tiếng ồn nữa. Nó bắt đầu nhắm mắt, mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, trong vô thức lại mò tay sang bên cạnh, một khoảng không lạnh lẽo khiến nó giật mình tỉnh giấc.
Lật người qua lại chẳng thể ngủ được, Draco quyết định lật chăn ngồi dậy, nó búng tay kêu gia tinh Layla, con gia tinh xuất hiện chờ đợi nó đưa chỉ thị, nó ho một tiếng rồi nói: "Harry hiện đang ở đâu rồi?"
Layla hơi lưỡng lự một chút mới nói: "Dạ thưa cậu chủ lớn, cậu chủ Harry đang ở nhà phụ đằng Tây."
"Ta biết rồi. Ngươi đi đi."  Draco phất tay, nó đi tới đi lui trong phòng âm thầm đấu tranh tư tưởng.
"Không được. Phải quyết tâm lên. Mình phải cai Harry!!!"
Vài phút sau, Draco ngồi trên chổi ngó vào thân hình bên trong khung cửa sổ, Harry nằm cuộn mình trong chăn chỉ lộ ra gương mặt, ngón tay vươn ra chỉ lên trần nhà.
"Một con cừu nhỏ."
"Hai con cừu nhỏ."

"Ba con cừu nhỏ."
"..."
Điệu bộ phồng má của Harry rơi vào mắt Draco khiến nó bật cười, tiếng động phát ra Harry liền dừng lại việc đếm cừu, cậu mở cửa sổ ra nhìn thì không thấy gì cả.
"Mình đếm tới đâu rồi... mười hay mười ba...Aizzz" Harry trở lại giường, cậu buồn bã nắm lấy chăn, "Khó ngủ quá!"
Draco ở ngoài cửa sổ thở phào một hơi, ánh mắt tiếp tục dừng trên người Harry, nơi đáy mắt đong đầy sự yêu thương pha chút dịu dàng chỉ dành cho một người duy nhất.
Ánh trăng mờ nhạt trên cao, gió lạnh thổi qua từng cơn khiến mái tóc bạch kim buông xoã bay nhè nhẹ, trên môi là nụ cười yếu ớt.
Chỉ mới xa một chút đã nhớ nhung đến không chịu nổi, tôi đây cũng chịu tôi rồi...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.