16.
Tương Tương còn chưa mở miệng, tôi lại nhận được tin nhắn Sở Thời Trăn gửi tới.
Hình như anh rất sốt ruột, hỏi tôi: [Bây giờ cô đang ở đâu?!]
Tôi gọi một cú điện thoại, nói thẳng: “Tôi bị bắt cóc rồi. Nhưng hiện tại tôi đã trói người bắt cóc tôi lại, chính là cái cô Tương Tương đó ấy, anh qua đây xem xem đi.”
Sở Thời Trăn đến rất nhanh, nhanh đến nỗi tôi còn chưa kịp cạy ra chút gì đó từ miệng Tương Tương.
Sau khi cô ta nhìn thấy Sở Thời Trăn, ánh mắt sáng lên, hô to: “Anh Thời Trăn.”
Sở Thời Trăn đi tới chỗ tôi, dường như muốn mở miệng, rồi lại mím lại, chỉ dùng ánh mắt phải trái đánh giá tôi, giống như đang xác nhận tôi có sao không.
Tôi nhìn về phía Tương Tương, nói: “Anh ta đã đến, cô mở miệng được rồi.”
Tương Tương hỏi: “Cô thật sự là bạn gái của anh ấy sao?”
“Không phải.”
Sở Thời Trăn nhìn tôi một cái, ngay sau đó cầm chặt tay của tôi, kiên định nói: “Cô ấy phải.”
“Không phải.” Tôi tránh ra, cũng bước ra ngoài hai bước, cương quyết không cho anh chạm vào.
Sở Thời Trăn khó hiểu nhìn tôi.
Tôi không để ý đến ánh mắt hpow tủi thân của anh ta, nhìn về phía Tương Tương: “Tại sao lúc trước cô bắt cóc anh ta?”
Giọng điệu cô ta ngang ngược: “Không cần cô lo.”
Tôi cũng đoán được, không phải là vì thích sao
Tôi nhìn về phía Sở Thời Trăn: “Tôi với cô ta không có ân oán gì, gọi anh đến đây chủ yếu là sợ anh với cô ta có tình thù cũ gì đó chưa nói rõ, thừa dịp bây giờ nói cho rõ ràng đi, nếu không sau này nhìn thấy cô ta anh còn phải tránh.”
Sở Thời Trăn nhìn tôi một cái, giống như đang kinh ngạc.
Tôi không muốn nắm tay anh như mọi khi, lui về phía sau anh, đưa tay khoác lên lưng của anh ta, cứng nhắc nói: “Được rồi, bây giờ anh có thể mở miệng rồi.”
“Tương Tương, anh đã nói với em rồi, anh không thích em, từ đầu đến cuối anh chỉ xem em là em gái thôi.” Anh nói: “Em không nên làm như vậy, càng không nên trói cô ấy đến đây.”
Tương Tương trên mặt đất đang giải thích: “Em không nghĩ sẽ hại cô ta, em chỉ muốn nhìn xem cô ta có tốt với anh hay không thôi!”
“Cô ấy rất tốt với anh, anh cũng rất thích cô ấy, về sau em đừng làm những chuyện như vậy nữa.”
Ngón tay khoác lên lưng của Sở Thời Trăn chậm rãi cuộn lại, tôi sững sờ nhìn chằm chằm vào bóng lưng dày rộng trước mặt.
Lúc nãy Sở Thời Trăn là thổ lộ, đúng chứ?
Càng làm tôi khiếp sợ chính là, tay của tôi đã buông ra, vậy mà anh vẫn còn nói chuyện.
“Chuyện bắt cóc anh trước đây anh truy cứu em nữa, nhưng nếu em lại làm loại chuyện này với cô ấy, anh sẽ không bỏ qua cho em đâu.”
Tôi đang nghĩ, là tác dụng của nắm tay, hay là tác dụng ôm, hay là hôn môi?
Nhưng vừa nãy chúng tôi không làm gì cả.
Anh đã tốt lên rồi sao?
Sở Thời Trăn đã xoay người lại, nắm tay tôi, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tôi tránh ra, muốn thử dưới tình huống không có sự đụng chạm của tôi, anh có thể nói được hay không.
Nắm tay có thể duy trì 1 phút, chịu đựng thêm 1 phút là được rồi.
Tôi bỏ anh đi ra khỏi ngôi biệt thự đó, anh lại vội vàng đuổi theo tôi, còn cản tôi lại trong sân.
“Xin lỗi, anh không nghĩ Tương Tương sẽ làm ra loại chuyện này với em, may ;à em không xảy ra chuyện gì, nếu không thì anh thật không biết phải làm thế nào cho phải.”
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, yên lặng tính thời gian.
Anh vẫn đang nói: “Em đừng giận nữa, tối hôm qua từ chối em là lỗi của anh, anh… anh chỉ không muốn em làm chuyện đó với anh trong hoàn cảnh này.”
“Anh muốn em cam tâm tình nguyện, mà không phải bị chuyện này cuốn lấy, bị ép ở bên anh.”
Tôi tiếp tục tính toán thời gian, còn 10 giây.
“Sao anh lại không tình nguyện chứ, anh chỉ sợ sau này em sẽ hối hận, em đừng giận anh nữa mà.”
5 giây.
Sở Thời Trăn đột nhiên cướp lấy điện thoại của tôi, dò hỏi: “Có chuyện gì gấp sao? Đợi lát nữa lại xử lý có được không, anh có lời rất quan trọng muốn nói, trước hết em có thể nghe anh nói xong được không?”
Cuối cùng tôi chắc chắn, tôi nhìn về phía anh: “Anh có thể nói chuyện bình thường rồi, anh có phát hiện ra không?”
Tiếp đó abg sửng sốt.
Tôi nói: “Cách lần trước chúng ta nắm tay đã hơn 1 phút, bây giờ anh thử nói chuyện, nói đại cái gì đó.”
Hình Sở Thời Trăn cũng rất hồi hộp chờ đợi, nhiều lần muốn nói lại thôi.
Tôi nóng nảy, muốn khuyên anh nói đại gì đó.
Cuối cùng anh cũng mở miệng: “Anh thích em.”
17.
Sở Thời Trăn thật sự khỏi rồi, nhưng lại không hề báo trước.
Sở Thời Trăn nói là bởi vì hiện tại anh muốn trói lại cả đời với tôi, cho nên ma chú tự động phá giải, mà mẹ tôi nói là bởi vì thuật đọc suy nghĩ của tôi biến mất rồi, cho nên trừng phạt cũng biến mất luôn.
Có các đạo lý, tôi cũng không nói rõ cái nào là đúng, nhưng anh khỏi thật rồi.
Mà thuật đọc suy nghĩ của tôi với anh cũng biến mất.
Nhưng không đọc được tiếng lòng của anh thật ra chẳng có ảnh hưởng gì đến tôi.
Hằng ngày tôi đi làm như thường lệ, tan tầm, còn tiện thể chuyển ra khỏi nhà của Sở Thời Trăn.
Công ty có tin đồn tôi và anh chia tay rồi, thậm chí còn có đồng nghiệp chịu chơi lén hỏi tôi có phải là đang giận dỗi với anh rồi không, tôi đáp lại qua loa.
Sở Thời Trăn đang theo đuổi tôi, nhưng lòng tôi còn mang khúc mắc.
Tôi đã bị anh từ chối hai lần!
Lần thứ nhất anh từ chối trở thành chân mệnh thiên tử muốn tháo gỡ với tôi, lần thứ hai anh từ chối thẳng việc lên giường với tôi!
Nếu là bình thường, người đàn ông từ chối tôi một lần, tôi đã khiến cho anh ta thu dọn đồ đạc cút xéo rồi, huống chi là hai lần.
Nhưng thứ nhất tôi cũng rất có hảo cảm với anh, thứ hai tôi sợ tôi còn từ chối anh nữa, ngộ nhỡ ma chú “định mệnh” ngóc đầu trở lại, trả thù đến tôi, vậy thì thật là được một mất mười.
Vì vậy tôi chỉ lạnh nhạt quan sát anh theo đuổi tôi, âm thầm nhắc nhở bản thân đừng tùy tiện rung động.
Cách Sở Thời Trăn theo đuổi người khác rất vượt qua dự liệu của tôi.
Chắc là trước giờ anh chưa từng theo đuổi con gái, hoặc là nói dựa vào gương mặt làm gì ở đâu cũng thuận lợi chưa từng nếm mùi đau khổ của tình yêu, cách anh theo đuổi người ta, có chút quái dị.
Ví như hơn nửa đêm hẹn tôi đi leo núi, đơn giản là muốn chúc mừng với tôi vì công ty đã xúc tiến được một hợp đồng lớn, việc này hơi hiếm thấy nhỉ?
Khá hơn nữa là anh nói với tôi, anh họ Sở, tôi tên Sơ, đến cách đọc cũng tương tự, trời sinh một cặp, chắc không ai nghĩ ra cái suy nghĩ rách nát này đâu nhỉ?
Nói tóm lại, chính là có hơi… ngốc?
Dù cho dùng từ này để miêu tả anh không thể nào phù hợp.
Mãi đến có một ngày.
Sở Thời Trăn bỗng nhiên đến nhà tìm tôi, anh hoang mang vào cửa, mở miệng, nhắm ngay vào tôi “Meow” một tiếng.
Thoáng chốc tôi liền nghĩ đến cái ma chú đó, mắt trừng lớn: “Lại không thể nói chuyện sao?”
Anh gật đầu, ánh mắt lộ ra sự lúng túng, do dự chốc lát, lời nói ra vẫn là “meow meow meow”.
Tôi đưa tay tới: “Nắm thử xem.”
Dường như là đã lâu rồi không nắm tay, Sở Thời Trăn hơi do dự, nhìn tay của tôi giật mình tròn hai giây mới từ từ nắm lấy.
Tôi hỏi anh: “Có thể nói không?”
Anh: “Meow meow meow.”
Lần này không đợi anh chủ động đến ôm, tôi đã tiến lên trước một bước ôm lấy anh: “Bây giờ nói được chưa?”
“Meow meow meow.”
Tôi rời khỏi ngực anh, nghĩ có nên hôn hay không, bỗng nhiên nhìn thấy dáng vẻ anh vừa đỏ mặt vừa nhút nhát, chợt lóe lên, nghĩ đến gì đó.
“Có phải anh đang lừa em không?”
Sở Thời Trăn bối rối lắc đầu, lại lấy điện thoại ra gõ chữ.
[Hình như có thể nói vài chữ.]
Tôi hỏi: “Vài chữ nào?”
Anh chậm rãi mở miệng: “Ở bên anh.”
Ánh mắt hết sức chân thành: “Anh sẽ tốt với em cả đời.”
Tôi hơi mềm lòng, liền đá vào bắp chân anh một cước, giận dữ nói: “Anh còn nói không lừa em?!”
Anh vừa trốn vừa “meow meow meow”, tôi đuổi theo, anh lại không trốn nữa, trực tiếp dừng lại đón tôi vào lòng.
Tôi thở hổn hển hai tiếng, nói: “Không nói thật thì đừng nghĩ tới em sẽ ở bên anh!”
Anh đến gần lỗ tai của tôi, hơi thở ấm nóng khẽ lướt nhẹ qua: “Còn có thể nói, yêu em.”
Tôi co rúm lại, muốn nói gì đó, anh lại nói khẽ ôm tôi nói: “Ở bên nhau, có được không em?”
Tôi không thể nào trốn được nữa.
Chỉ có thể ở trong lòng anh xấu hổ, vẫn gật đầu: “Vâng.”
HẾT.