Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 29:






Bầu trời ngoài cửa sổ âm trầm.
Trong phòng khách mở đủ máy sưởi, Tào Vũ Trạch ôm một quyển album trong ngực dựa vào ghế sô pha hai mắt vô thần mà nhìn bên ngoài, chỉ cảm thấy tâm tình của mình còn bết bát hơn so với khí trời bên ngoài.
Album nửa mở trong ngực anh, có thể nhìn thấy ảnh chụp của anh ấy với một con Mỹ ngắn, có ảnh chụp chung anh nâng lấy mèo con mới lớn chừng bàn tay thời đại học, cũng có ảnh chụp anh nói lời từ biệt với mèo con khi bắt đầu vào công ty của nhà học tập rèn luyện, cũng có ảnh chụp chung anh với mèo con cùng nhau mặt dán mặt ôm nhau trong nhà… thời điểm gần nhất, vẫn là ảnh ba tháng trước.
Trong ảnh, mèo vằn hổ màu bạc đã gần 3 tuổi đội mũ sinh nhật đáng yêu, được bế đứng thẳng trước bàn thấp, hai cái móng vuốt nhỏ vịn mép bàn, phía trước chính là một cái bánh sinh nhật hình mặt mèo, hình trang trí phía trên viết chữ — 【Duy Duy ba tuổi vui vẻ! 】
“Sao lại không tìm thấy…” Tào Vũ Trạch tự lẩm bẩm, ánh mắt thả rỗng một mặt không hiểu, “Anh thừa nhận thời gian này hơi bận một chút, nhưng mà cũng nói người làm trong nhà phải chiếu cố em tốt… Sao đột nhiên em lại chạy chứ…”
Duy Duy đã mất một tháng, từ lúc điên cuồng tìm kiếm ban đầu, đến bây giờ đã suy sút bất lực, không ai biết nỗi dày vò của Tào Vũ Trạch khoảng thời gian này.
Lúc này, chỗ thang đu thông với lầu hai một người phụ nữ chậm rãi đi xuống, chính là mẹ Tào, thấy bộ dáng này của con trai lập tức nhăn đầu mày lại, thập phần không vui quát lớn: “Không phải chỉ là mất đi một con mèo à, náo loạn một tháng cũng sắp đủ chứ! Sớm biết con như vậy, lúc trước mẹ liền không nên đồng ý để con nhận lấy con mèo bạn học con đưa tới kia, mê muội mất cả ý chí!”
“…” Tào Vũ Trạch nghe bị răn dạy ánh mắt giật giật, nhưng không quay lại nhìn bà, chỉ là ngón tay nắm vuốt album dùng sức một chút.
Thấy con trai không thèm để ý mình, mẹ Tào càng tức giận, giọng lại cao hơn một chút: “Không phải chỉ là một con mèo sao! Vì cái thứ nhỏ như thế, đến nỗi nửa chết nửa sống thế sao?”
“Không phải chỉ là một con mèo? Không giống nhau… Duy Duy không giống như vậy.” Rốt cục Tào Vũ Trạch có phản ứng, một đôi mắt sâu kín nhìn qua, “Mẹ, từ nhỏ đến lớn mẹ với ba cho tới giờ trừ chuyện học tập với làm việc ra thì chưa từng quan tâm tới con. Vì thỏa mãn chờ mong cùng yêu cầu của hai người mà con vẫn luôn liều mạng nỗ lực, trường chuyên cấp ba, đại học danh tiếng, quán quân đàn violon, xuất sắc của cuộc thi đấu… Cho tới bây giờ thì là quản lý công ty, cạnh tranh hạng mục với các xí nghiệp khác… Mẹ, con rất mệt mỏi mẹ biết không? Bạn học của con đều nhìn ra, vì thế cố ý chọn ra một con vằn hổ bạc hợp tâm ý con trong ổ mèo nhà mình đưa tới, hy vọng con có thể có chút an ủi tinh thần, ba mẹ của con lại xưa giờ chưa từng nhìn ra, thực buồn cười không phải sao?”

Mẹ Tào bị ánh mắt đăm đăm của con trai nhìn đến giật mình trong lòng, không muốn con trai lại lần nữa khàn giọng mở miệng.
“Mẹ, Duy Duy trong lòng con sớm đã không phải đơn giản chỉ là thú cưng như vậy, nó là người bạn tâm linh vẫn luôn chống đỡ con tiếp tục đi tiếp mấy năm qua. Mỗi lần con lo âu thống khổ khó chịu muốn chết, là nó luôn luôn bồi tiếp con. Con nghĩ không thông, Duy Duy chỉ là một con mèo thôi, cái nhà này không đến mức không dung nổi nó đi? Chút đồ ăn cho mèo hàng tháng nó ăn này cũng không sánh nổi một cái túi xách một món trang sức của mẹ, nhưng mà vì cái gì chứ? Đang êm đẹp đột nhiên lạc mất hả? Mẹ nói cho con biết đi, vì cái gì Duy Duy ở cái nhà này ba năm cũng không đi ra ngoài, năm nay cứ khéo như vậy mà lạc mất thế?”
“Ý con là gì!” Giọng mẹ Tào lập tức sắc nhọn, “Chẳng lẽ con lại cho rằng mẹ cố ý ném mèo! Mẹ có nhàm chán, lòng dạ hẹp hòi đến tức giận với một con mèo như vậy!”
Nhìn phản ứng bực này của mẹ, Tào Vũ Trạch hiểu tính cách bà làm sao lại không biết đáp án chân chính, không khỏi tựa khóc tựa bi mà cười ra tiếng.
Cho nên vô luận anh tìm kiểu gì, vô luận phát động nhân mạch nhờ người ta hỗ trợ tìm khắp thành phố thế nào thì ngay cả một cọng lông mèo chỗ nào cũng không tìm thấy, cho nên anh hỏi thăm người làm trong nhà một người hai người ba người thế nào cũng không nói tỉ mỉ rõ ràng được, thì ra là thế này à?
Thật buồn cười.
Tìm một tháng, lại suy nghĩ đến một tháng, đáp án anh vẫn luôn không nguyện ý nghĩ tới nhất ban đầu chính là chân tướng.
“Mẹ, chỉ bởi vì cô thiên kim của nhà mẹ muốn con liên hôn kia dị ứng lông mèo nên con liền cự tuyệt cô ta, mẹ liền giấu con ném Duy Duy đi, mẹ đến nỗi đó sao?” Một tháng, Tào Vũ Trạch cũng mất kiên nhẫn, liền trực tiếp chất vấn ra, “Ở trong lòng mẹ con cứ kém như vậy à, ngay cả đối tượng hôn nhân cũng phải tự mẹ tìm kiếm, nếu không liền không tìm được sao?”
“Con nói nhăng cái gì đấy, mẹ đây không phải vì con cũng vì cái nhà này được chứ!” Mẹ Tào lạnh giọng phản bác, “Đại tiểu thư nhà họ Hoàng tướng mạo trình độ khí chất kém thế nào, chỉ cần con kết hôn với nó, con biết được sự ủng hộ của nhà họ Hoàng có trợ giúp lớn bao nhiêu đối với nhà họ Tào sao? Con bé chẳng qua chỉ có cái khuyết điểm dị ứng với lông mèo như thế, con hơi khắc phục chút không nuôi mèo nữa thì thế nào!”
Trong câu chữ mặc dù một câu cũng không nhắc đến chuyện Duy Duy bị lạc, nhưng Tào Vũ Trạch hiểu được kỳ thật bà đã cam chịu.
Khi lại lần nữa cảm nhận được sự thật nào đó mà anh cự tuyệt thừa nhận, tim Tào Vũ Trạch bỗng nhiên không đau nữa.
Duy Duy của anh là một con mèo sủng vật được nuông chiều, cho tới giờ chưa từng chịu khổ ở bên ngoài, sau đó nó bị người ta cố ý vứt bỏ rất xa, hơn nữa là mèo hoang có kinh nghiệm phong phú không nhất định có thể chống qua mùa đông rét lạnh. Nay đã trôi qua một tháng, Tào Vũ Trạch đã không còn ôm hi vọng nó có thể còn sống hay không nữa.
Hiện tại anh chẳng qua là cảm thấy, trong mắt ba mẹ mình thì bản thân có khả năng không khác Duy Duy là mấy.
“Mẹ, con là con của hai người, không phải là thứ đồ chơi hai người muốn chơi kiểu gì thì chơi. Con có muốn nuôi mèo hay không, muốn kết hôn hay không, lại kết hôn với ai, đều là chuyện chỉ có chính con mới có thể quyết định. Từ giờ trở đi, hai người đừng có tùy ý bày bố con nữa.” Khép lại album ảnh, Tào Vũ Trạch vứt xuống câu này rồi trực tiếp quay người rời khỏi biệt thự, đem tất cả mắng chửi kinh sợ phía sau đều ném ra sau đầu.
Lại có 10 ngày nữa chính là Tết âm lịch, nhưng mà Tào Vũ Trạch lại cảm thấy cái nhà này anh một ngày cũng không ở lại được, càng đừng nhắc tới ngồi cùng nhau qua Tết.
Hiện tại ở công ty anh đã muốn ngồi vào vị trí quản lý cấp cao, trừ bỏ cổ phần công ty anh nhận được lúc mình 20 tuổi thì năm ngoái ông nội cũng tặng cho anh một chút, lại thêm tâm phúc nhân mạch của mình trong công ty mà mấy năm nay anh kinh doanh ra được, liều mạng với ba, lại đoạt lấy một ít quyền lên tiếng cũng không phải không được.
Anh đã không phải là đứa bé chỉ có thể nghe lệnh làm việc, vị trí người phát ngôn của công ty chưa hẳn không thể để anh đến ngồi.
Chạy xe ra khỏi cửa lớn biệt thự, Tào Vũ Trạch ngồi vào vị trí lái mặt không biểu tình, ánh mắt lại sáng đến kinh người. Chuyện của Duy Duy làm anh triệt để hiểu được, dưới tay của một đôi cha mẹ có lòng khống chế cực mạnh, chỉ là một đứa con hiếu thuận thì mãi mãi anh cũng sẽ không được giải thoát.
Xe chạy một đường, lúc Tào Vũ Trạch đang muốn chuyển hướng tới một bất động sản khác của mình thì đột nhiên điện thoại của anh vang lên.

Cuộc gọi của Vương Giai Y hiển hiện trên đó làm anh sững sờ, nhưng rất nhanh liền nhấn mở điện thoại, giọng con gái lập tức truyền tới từ bên kia microphone: 【 Anh Vũ Trạch, hình như em tìm được Duy Duy nhà anh! Ảnh em gửi cho anh trên đó, tự anh xem một chút có phải không?】
Mấy phút đồng hồ sau, ô tô trực tiếp quay đầu ở một giao lộ, quẹo về một đường khác đến cao tốc, trực tiếp xuất phát về phía thành Tây.
Bên kia, trong quán trà mèo, Lâm Lan cùng hai nhân viên của cô một mặt mộng bức.
“Cô nói đây là mèo thành phố kế bên?” Chỉ vào con Mỹ ngắn đã được Lâm Lan bế ra, Thang Hiểu Nhã một mặt không tin, “Đùa cái gì đó, một con mèo lạc mất dù xa nữa cũng không thể trực tiếp chạy đến một thành phố khác đi? Trừ phi ngay từ đầu nó ở khu giáp ranh thành phố.”
Nhưng nhìn trang phục của đại tiểu thư này, trong tay thì cầm di động nhãn hiệu nước ngoài bản phát hành mới nhất trong nước chưa có, ngay cả đầu gối nghĩ cũng biết có thể làm bạn với vị này thì người ta thế nào cũng không có khả năng không ở biệt thự trung tâm thành phố đi?
“Tôi lại không nói láo, đây chính là mèo bạn tôi làm mất a, vừa nãy nói chuyện mọi người cũng nghe thấy đó.” Vương Giai Y phồng miệng lên thực không vui: “Duy Duy sở dĩ được gọi là Duy Duy cũng bởi vì trên bụng nó có hoa văn hình chữ V nho nhỏ trên bụng á*.”
*: chữ Duy – 斑này có ý nghĩa chẳng liên quan gì đến lý do mà bé Y nói, nhưng mình nghĩ có lẽ là do cách đọc của nó là wéi, hơi giống cách đọc chữ V ở bên trung, nên nó được gọi là Duy Duy.
Lâm Lan giơ mèo lên, giữa phần bụng mèo con xác thực có một mảng hoa văn kiểu này, sau đó cô lại đem mèo ôm về trong ngực lần nữa, đưa tay sờ đầu mèo một chút: “Nhóc con, trước đó em cũng không có nói là chủ trước của em là nhà giàu a?”
Mỹ ngắn ngẩng đầu lên kêu một tiếng về phía cô: “Meo ô –“ (Nói cũng vô ích a, trong thành phố này không có mùi của tiểu Vũ, em không tìm thấy anh ấy. Hơn nữa trên đường đi em trở nên rất bẩn đến không nhìn ra bộ dáng lúc trước, nũng nịu không có nhân loại để ý đến em, thật vất vả mới tìm được chị nguyện ý thu lưu em.)
Lịch sử chua xót của mèo hoang mềm mại đáng yêu a, có thể còn sống cũng không tệ rồi.
Ngẫm lại lúc mới đưa con mèo đến phòng khám, bác sĩ Lưu trừ thu phí bộ cũ kia ra thì lại tăng thêm một đống tiền chữa trị, Lâm Lan chỉ có thể thở dài trong lòng. So với hai con mèo điền viên khác, con Mỹ ngắn này xác thực còn phải nuôi một thời gian mới có thể vào quán trà.
Hiện tại chủ trước của nó có thể tìm đến trước mang nó về, kỳ thật xem như là kết cục tương đối đáng mừng.
Trong lúc ba người nói chuyện, tiếng chuông khách đến ở cửa ra vào lại vang lên.
“Hoan nghênh tới quán trà mèo!” x3
Lâm Lan cùng hai gã nhân viên cùng nhau lên tiếng tiếp đón.
“Oa, dọa tôi một trận!” Cửa ra vào lập tức truyền tới tiếng một người thanh niên, ngữ khí mỉm cười: “Đối với tôi cũng không cần thế trận lớn thế đi?”
Lâm Lan nghe được thanh âm liền không tự giác lộ ra tươi cười, ôm Mỹ ngắn liền nghênh đón: “Trình Phong Dương, gần hai tuần không gặp, cuối cùng anh đã xuất hiện!”
Cô gái trẻ tuổi ôm mèo một mặt mừng rỡ đi về phía mình, Trình Phong Dương cũng không tự giác lộ ra nụ cười vui vẻ, trên miệng lại phàn nàn: “Đừng nói nữa! Chính là khách hàng lần trước hại tôi không thể cùng nhau đi ăn xiên que với cô kia, tôi giúp giải quyết vấn đề nhà cửa, kết quả ổng nói đây là khảo nghiệm, sau đó lại nhét cho tôi một cái đơn khẩn cấp, bảo tôi làm thiết kế cho một căn phòng khác của ổng, nhưng làm tôi mệt chết rồi!”
Liều sống liền chết tăng ca nửa tháng, xem như triệt để thoát khỏi vị khách tiền tuy nhiều lại bực mình kia.

“Tôi cũng nói xong với công ty rồi, tiếp xuống thẳng đến qua Tết cũng không nhận đơn nữa, tôi muốn nghỉ ngơi, tôi muốn nghỉ!” Trình Phong Dương nhìn Lâm Lan trước mặt, trong lòng lại yên lặng thêm một câu, còn muốn mỗi ngày đến gặp em.
Trong quá trình nghe Lâm Lan vẫn luôn cười hì hì, cuối cùng mới mở miệng: “Được nha, rốt cuộc nhà thiết kế Trình nghỉ, buổi tối chúng ta cùng đi ăn xiên que nha.”
“Vậy không thể tốt hơn, tôi nhưng là đợi nửa tháng, phải bù lại cho tốt.”
Hai người nói chuyện ở cửa ra vào, trong cửa hàng Thang Hiểu Nhã lại híp mắt lại, anh chàng này cô nhớ kỹ, là người nhân viên tới hỗ trợ lúc mới khai trương kia, cửa hàng trưởng từng nói qua là bạn quen biết, bây giờ nhìn lại trong đó có mờ ám mà.
Làm cửa hàng kiểu hưu nhàn, buổi sáng đều có vẻ thanh nhàn giống nhau, dù sao trong cuối tuần người trẻ tuổi ngủ nướng chỗ nào cũng có, có thể rời khỏi ổ chăn ấm áp trước chín giờ vào mùa đông đều đã được khen ngợi là ngoan* nhân.
*: ngoan này là tàn nhẫn, hung ác nhá mọi người, mình thấy để hán việt nghe hay hơn nên giải thích riêng ra đây, nếu bạn nào biết rồi thì bỏ qua nha.
Hiện tại trong quán trà này tụ tập 5 ngoan nhân, trừ bỏ Vương đại tiểu thư ra, mỗi người đều bao lấy tạp dề làm kiểu quán trà, phong cách phi thường thống nhất.
Mà Trình Phong Dương cũng từ miệng mấy người họ chiếm được chân tướng về mèo Mỹ ngắn.
“Cô nói chủ nhân vốn dĩ của con mèo sủng vật lưu lạc này lập tức liền muốn tìm tới?” So với những người khác chỉ đơn thuần vui vẻ vì mèo có thể về nhà, biểu lộ của Trình Phong Dương lại có chút nghiêm túc.
Anh quét mắt về phía bên trong quán trà, thời gian về sau bên trong cũng lần lượt vào hai ba người khách, có người thì đơn thuần đến uống trà sữa ăn điểm tâm lấp bao tử lăn lộn luôn cơm mang đi buổi trưa, có người đã muốn ôm mèo bắt đầu tự chụp các kiểu.
“Sao rồi?” Lâm Lan nhìn bộ dạng này của anh ấy, nghi ngờ cũng cùng đó nâng tâm lên: “Mèo con có thể về nhà không tốt?”
“Không phải, rất tốt.” Trình Phong Dương nhìn thoáng qua bên trong quán trà xong, quay đầu nhìn về phía Lâm Lan: “Khoảng thời gian này cô làm ăn khá khẩm đi? Cuối tuần có mèo biểu diễn định kỳ khẳng định hấp dẫn không ít khách quen đúng không?”
“Đúng vậy a. Tôi chính là một trong số đó, bây giờ còn tới làm nhân viên theo giờ.” Thang Hiểu Nhã vượt lên trước trả lời, “Quán trà này thật bổng nha, hương vị trà bánh lại tốt, chỉ cần có thời gian rảnh tới ngồi sờ sờ mèo một chút thật là dễ chịu. Có khách quen không phải rất bình thường sao?”
Pen: về cách xưng hô với nhau của nam nữ chính, mình thấy hiện giờ chỉ có nam chính nhận ra tình cảm của mình, còn nữ chính chỉ mới nghĩ anh là một người bạn đặc biệt thân thiết nên mình chưa chuyển xưng hô thân mật hơn, nhưng sẽ chuyển thôi, tới lúc mình thấy hợp là chuyển.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.