Khi Tiên Lộ

Chương 7: Thái thanh chân giám




Sau khi Giản Lam đi, Lưu Ngọc ngồi một mình an tĩnh, để hóa giải hết mọi áp lực nặng nề trong lòng, nghĩ thoáng đi thì ít nhất không cần phải lo lắng cho sự an toàn của đệ đệ nữa, đây cũng là việc cực hạn mà bây giờ hắn có thể làm được.
Nói cho cùng, là do thực lực của mình quá yếu kém, sâu trong tâm khảm Lưu Ngọc biết rất rõ điều này, nếu như ta có thực lực địa cảnh giống như vị tổ tiên kia, không nói đến tiếu ngạo giang hồ, ít nhất ở Huyền Vũ châu này không mấy thế lực có thể dễ dàng xúc phạm.
Lưu Ngọc âm thầm suy nghĩ, đáng tiếc thay thực lực đều là do dày công luyện tập, coi như những đệ tử đại gia tộc thiên phú cực tốt và trừ một số ít yêu nghiệt ở ngoài, phần lớn những người trước hai mươi tuổi cũng cơ hồ không thể nào đạt tới địa cảnh, rất nhiều người bị vây khốn tại nhân cảnh đỉnh thậm chí cả đời cũng không thể đột phá. Về phần tại sao lại như vậy, là bởi vì trong truyền thuyết, nhân cảnh đột phá tới địa cảnh phải vượt qua một thiên đạo cực kỳ khó khăn trắc trở, trừ khi là thiên tài nếu không phần lớn người lúc chạm đến thiên đạo này, đều như gặp phải vực sâu giữa đường, khó có thể hiểu được sự huyền diệu của nó.
Chỉ khi đối với thiên địa nắm rõ sâu sắc, hơn nữa phải thành công đem dung hợp với tâm cảnh bên trong chính mình, mới có thể tiếp tục tại con đường võ học tiến xa hơn, tiếc là loại lĩnh ngộ này một nửa là nhờ cơ duyên, một nửa là do tuệ căn, lại không thể nhờ ngoại lực hỗ trợ, nếu không địa cảnh cao thủ cũng sẽ không thưa thớt như vậy.
Nếu như nói mười phàm cảnh cao thủ bên trong có một người có thể đột phá đến nhân cảnh, như vậy một trăm nhân cảnh cao thủ mới có thể có một người đột phá địa cảnh, nhưng mà cái này còn chẳng qua tính là khả năng mà thôi, thực tế khốc liệt hơn gấp mười lần! Vị tiền bối Lưu gia kia mặc dù đã từng vượt qua thiên đạo đạt tới địa cảnh, chính là như cũ không cách nào nói rõ ràng lúc ấy chính mình đột phá cảnh giới như thế nào, sau đó vẫn dừng lại ở địa cảnh sơ kỳ không tiến thêm được bước nào, cho nên Lưu gia ghi chép lại quá trình đột phá, cũng chỉ là đôi câu ngắn ngủi ý tứ lại kỳ ảo mơ hồ.
Nghĩ tới đây Lưu Ngọc không khỏi cười khổ một tiếng, thầm nói: “Ta như thế nào lại nghĩ đến những vấn đề xa xôi này? Bây giờ ngay cả nhân cảnh ta còn chưa đột phá được, địa cảnh căn bản là hoa trong gương trăng dưới nước, trước mắt có thể từ trong đại nạn lần này sống sót trở ra hay không rồi hãy nói.
Lúc này Lưu Ngọc lại nhớ tới hòn đá mà chính mình nhặt được mười ngày trước, mặc dù trông nó rất bình thường nhưng Lưu Ngọc biết, chỉ dựa vào việc nó có thể hấp thu máu hơn nữa dễ dàng chữa trị vết thương, cũng biết thứ này tuyệt đối không phải phàm vật. Nếu như có thể khám phá ảo diệu trong đó thì có thể chiếm được không ít chỗ tốt.
Dĩ nhiên điều này cũng chỉ là suy nghĩ linh tinh một chút mà thôi, lại không nói chính hắn lại chẳng biết lai lịch của vật này, cũng không rõ công hiệu thật sự của nó, thậm chí ngay cả tên gọi của nó là gì, Lưu Ngọc lại càng không biết gì cả.
Hít sâu một hơi, trở lại trong phòng nhìn đệ đệ vẫn ngủ say, Lưu Ngọc khẽ mấp máy môi giống như đang lầm bầm làu bàu, cuối cùng hạ quyết tâm mỉm cười nói: “Cũng được, dù sao nếu không qua được cửa ải khó khăn lần này chính là đường chết. Bây giờ không lấy ra xem một chút sợ là không còn cơ hội nào nữa.
Nghĩ vậy Lưu Ngọc liền lấy hòn đá ra nhờ ánh trăng trong trẻo như nước hắt vào nó hé lộ một vẻ kỳ ảo, cái khối này tựa như đá cuội lại có một cái sừng nhọn, lấy hòn đá ra cẩn thận cầm trong lòng bàn tay, nhất thời từ hòn đá truyền tới một luồng cảm giác thân thiết hệt như máu thịt tương liên, sau đó lại có cảm giác mát mẻ thư thái truyền vào tận đáy lòng, khiến tâm tình Lưu Ngọc đang có chút phiền não cũng nhanh chóng tan biến.
Quả nhiên là đồ tốt a! Nếu không có làm đổi mặt mình thì càng tốt hơn. Lưu Ngọc có chút buồn bực suy nghĩ, đáng tiếc đá thì không nghe được.
Bất quá đã vào thời khắc sinh tử du quan, có bị đổi mặt hay không thiết nghĩ cũng không còn trọng yếu nữa, Lưu Ngọc đã quyết định tốt hơn là tìm hiểu kỹ hòn đá kia một phen, nếu như cơ duyên xảo hợp thật có thể nhìn thấu tác dụng của món đồ vật, có lẽ nó chính là cọng cỏ cứu mạng. Nếu không chỉ dựa vào sức chính mình luyện công mà nói, chỉ sợ có luyện thêm mười năm nữa cũng không có cách nào đột phá đến nhân cảnh kỳ, càng không cần phải nói đến địa cảnh như giấc mộng xa vời.
…….
Nếu đã quyết định tốt hơn hết tìm nên hiểu sự ảo diệu của hòn đá này, tâm tình Lưu Ngọc tự nhiên cũng yên lặng xuống, mặc dù luyện công nhiều năm như vậy thực lực vẫn không tiến bộ, nhưng về mặt luyện tâm cảnh của Lưu Ngọc thì ngay cả những gia tộc tiền bối năm đó cũng than thở không dứt, luôn mồm khen ngợi hắn là chân chánh băng thanh ngọc khiết* tâm, cũng chính là cõi lòng cực kỳ thuần chất tinh khiết, tương truyền võ giả có băng thanh ngọc khiết tâm vĩnh viễn không thể nào bị tâm ma dính, sau khi chết cũng không rớt xuống sông Nại Hà. Dĩ nhiên chuyện này đơn thuần là khoa trương lên, bất quá Lưu Ngọc mỗi lần tu luyện cũng có thể kéo dài thời gian rất lâu, hơn nữa tu luyện tiến triển mặc dù chậm chạp, căn cơ lại hết sức vững chắc, cơ hồ có thể đạt tới vị trí đứng đầu trong đám hậu bối cũng không phải là nói đùa.
Cho nên Lưu Ngọc một khi nhập định tìm hiểu, chỉ cần một lát sau liền tiến vào cảnh giới xuất thần, mọi cảnh vật bên ngoài đều quên đi hết chỉ tập trung lên hòn đá kỳ quái trước mắt. (nguyên văn là không linh xuất trần, vật ngã lưỡng vong*)
Cổ nhân nói: “Trong thạch có tranh, trong tranh có thạch.” Lưu Ngọc cầm hòn đá kia hạ ngọn đèn dầu xuống dò xét thật cẩn thận.
Nhìn sơ qua hòn đá này cả màu sắc cũng bình thường không có khác biệt, góc cạnh thô tháo trên mặt đá lại có một cái vết lõm khá sâu, nếu như cái sừng hơi dài thêm một chút cũng có mấy phần tựa như cái muôi, bất quá nếu để lên bàn lại có thể cân bằng mà không nghiêng ngã, nếu như có thêm một cái đế cũng rất giống la bàn sử dụng lúc xuất hành, như vậy hình thù hòn đá này có vẻ hơi kỳ lạ, nếu như đem bán đấu giá kỳ trân dị bảo có lẽ sẽ được một cái giá trên trời, nhưng Lưu Ngọc lại luôn cảm thấy, bên dưới dáng vẻ hết sức bình thường này ẩn giấu một cái gì đó thâm thúy mà mắt hắn không nhìn thấu, có lẽ phải rất lâu sau này chờ mình đạt tới một cảnh giới nhất định, lúc đó mới có thể nhìn ra một ít đạo lí. Lưu Ngọc có chút im lặng thầm nghĩ.
Tiếp tục lại cười nhạt hướng về phía hòn đá, giọng phảng phất lẩm nhẩm nói: “Nếu ngươi thần bí như vậy, vậy thì gọi là “Vân Thạch” đi, giống như hình dáng của mây trên trời, thần bí mà khó đoán bắt vừa đúng phù hợp với tên của ngươi.”
Lưu Ngọc đặt tên cũng không có khiến Vân Thạch dù là một chút mảy may biến hóa gì, nó phảng phất như mang hơi thở cổ đại mà trường tồn theo năm tháng, an tĩnh mà không một tiếng động. Lưu Ngọc thở dài thầm nói: “Có lẽ là ta đa tâm đi?” Chẳng qua tảng đá kia có thể là tình cờ lây dính một chút linh khí thôi, lần trước trị liệu sợ rằng đã đem toàn bộ linh khí của nó tiêu hao sạch sẽ.
Cho dù không có chút nào thu hoạch nào, Lưu Ngọc cũng không thất vọng, băng thanh ngọc khiết tâm có thể để cho hắn bất luận là hỉ nộ ai nhạc đều không chọc bụi trần, cho dù tâm tư có bị khuấy động cũng có thể rất nhanh an tĩnh lại.
Cầm Vân Thạch để ở một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu chênh chếch vào trong, cùng ba vầng sáng như dải lụa trắng mỏng manh tựa nước hồ, bóng cây thật sâu vĩnh viễn yên lặng, trong lòng không khỏi dâng lên một thứ cảm giác khó tả. Đi tới dưới bóng trăng, viên Vân Thạch cũng thuận tay mang theo ra ngoài, ánh trăng trải ra trên hòn đá, những vân đá như lưu thủy uyển chuyển rạo rực, Lưu Ngọc trong tâm cả kinh, hắn trong giây lát có thể cảm giác được linh khí trời đất phảng phất hóa thành từng giọt từng giọt hòa thành dòng năng lượng nhỏ mịn, rồi giống như trăm sông đổ cả ra biển cuồn cuộn tràn vào bên trong Vân Thạch.
Người thường nhìn thấy hiện tượng như vậy có lẽ sẽ hết sức kinh ngạc, nhưng với Lưu Ngọc chỉ thoáng ngạc nhiên, hắn sớm cảm nhận được Vân Thạch có chỗ bất phàm, chẳng qua là không đoán ra là điểm gì bất phàm, nhưng bây giờ thấy dị tượng như thế hắn vội thu hòn đá vào tay áo, đem sự liên kết của Vân Thạch cùng ánh trăng gián đoạn, khẽ nói: “Thì ra là vậy, bất quá trong mắt của ta sợ rằng ngươi còn không đơn giản chỉ như thế thôi?
Vân Thạch dĩ nhiên sẽ không có bất kỳ phản ứng đáp lại nào, mà Lưu Ngọc vốn cũng không cần ai trả lời, hắn liền trở về phòng kéo ra một cái bàn đá, đặt Vân Thạch lên trên bàn, động tác phi thường nhẹ nhàng cẩn thận, trong mắt người khác động tác của hắn có lẽ rất ngu xuẩn, có thể Lưu Ngọc cũng cho là thế nhưng chẳng qua là trong lòng hắn vừa động, đã cảm thấy muốn làm như vậy, hơn nữa cũng chẳng phải chuyện gì xấu hổ.
Lưu Ngọc loay hoay ở trên mặt bàn an trí hòn đá lại một lúc, dưới ánh trăng căng đầy Vân Thạch lại chợt phát sáng. Không gian xung quanh mấy thước bên trong phòng vặn vẹo, ánh trăng bị một cổ hấp lực hút vào bên trong Vân Thạch, ngay sau đó mặt ngoài Vân Thạch toát ra ánh sáng ôn hòa màu như noãn ngọc, lấp lánh vô số ánh sao xinh đẹp dị thường làm người ta hít thở không thông.
Lại có chuyện như vậy, Lưu Ngọc thấy vậy gật đầu cười nói: “Như thế chính là ngươi muốn nói cho ta biết, ngươi cũng có ý thức của mình, cũng có chút linh tính của con người! Bất quá không biết tại sao ngươi muốn ở bên cạnh ta.”
Chính lúc hắn mới vừa nói xong những lời này, Vân Thạch lại ong ong rung động, thật giống như run sợ chuyện gì rất khủng khiếp. Lưu Ngọc thấy vậy sửng sốt, suy nghĩ một lát lại cười nói: “Ngươi là đang sợ những giang hồ hiệp khách từ bên ngoài tới sao?”
Không nghĩ tới hắn vừa mới hỏi như vậy, Vân Thạch lại an tĩnh trở lại. Lưu Ngọc gật gật đầu nói: “Tốt lắm, ta bất kể ngươi nghe có hiểu hay không, ta muốn nói, nếu ngươi lựa chọn ở bên cạnh ta, ta cũng sẽ không để ngươi bị bọn họ tổn thương, bất quá thực lực ta bây giờ rất yếu lại đang gặp phiền toái lớn, kẻ địch của ta có võ công rất cao cường, hắn tùy thời đều muốn lấy tính mạng của ta. Nếu như có thể, hy vọng ngươi sẽ giúp đỡ ta.”
Đợi qua một lúc, Lưu Ngọc có cảm tưởng như dùng đàn gảy tai trâu, vẻ mặt không khỏi có chút cười khổ, mình đang đứng cùng Vân Thạch giảng giải đạo lý tuy chuyện này có chút hoang đường nhưng chẳng có nửa điểm khoa trương hoặc dối trá.
Thật ra thì Lưu Ngọc cũng không cần biết Vân Thạch có thật hay không sẽ vì thế trợ giúp mình, nói ra những điều ấy cũng chỉ là tìm đến một chút an ủi mà thôi. Có thể làm hắn hoàn toàn không có nghĩ tới chính là Vân Thạch khi nghe hắn nói xong vẫn an tĩnh, không nhúc nhích một lúc lâu sau, từ bản thân nó lại chợt phát ra ánh sáng thần bí lóe lên rồi biến mất, ánh sáng Vân Thạch lại ảm đạm đi rất nhiều phảng phất tiêu hao một lượng khí lực cực lớn, chính là ngay sau đó một mảnh kỳ thư làm bằng ngọc trúc lại từ không gian trống rỗng xuất hiện ngay trước mắt Lưu Ngọc rơi ở trên bàn đá.
Lưu Ngọc thấy vậy trong mắt cũng không nhịn được xuất hiện vài tia sáng kỳ dị, hắn rốt cuộc cũng minh bạch chính mình đã lấy được một bảo vật kinh người đến bực nào, ngay cả băng thanh ngọc khiết tâm cũng cơ hồ thất thố. Trong con ngươi thoáng qua ý mừng rỡ, cầm sách thẻ tre vẫn còn cuộn lại lên, sau khi mở ra nhìn thấy tên lại từ từ đọc: “《 Thái thanh chân giám 》, tầng thứ nhất.”
Thầm nói: 《 Thái thanh chân giám 》? Ta thế nào chưa từng nghe qua tên công pháp kỳ quái nào như thế? Thôi mặc kệ đi, dù sao cũng đang nhàn rỗi xem qua một chút công pháp này cũng tốt.
_______
*Băng thanh ngọc khiết: trong như giá, sạch như ngọc ý nói phẩm hạnh cao khiết.
*Vật ngã lưỡng vong: cả bản thân và sự vật với ta đều quên hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.