Khi Tiên Lộ

Chương 1: Lưu gia suy vong




“Phế vật như vậy, chết đi không phải tốt hơn sao!”
Không biết giọng điệu chua ngoa châm chọc từ nơi nào truyền tới, ngay sau đó trong đám người rõ ràng toát ra từng trận, từng trận cười giễu cợt người thiếu niên khảo thí thất bại vẫn còn đang đứng ở trên đài.
“Ha ha, chính là a, vốn chính là cái phế vật, bản thân là cóc ghẻ mà tưởng mình là thiên nga a, quả là buồn cười!”
“Vũ Hành Đường, đây chính là môn phái của chúng ta tại Lôi Quang Thành thanh danh vang dội, khắp phương viên trăm dặm không gì sánh bằng, lại có thứ phế vật như vậy, cũng muốn đi so tài sao!?”
“Nhìn hắn đúng là cẩu tạp chủng, còn có một đứa em trai cũng đều là loại không có thiên phú võ học, Lưu gia nói thế nào cũng đã từng là một danh môn vọng tộc, cả trăm năm sau khí vận cũng chưa chắc kết thúc, lại một buổi sáng suy sụp đến mức này, hắc hắc, ta xem coi như cho bọn hắn thêm ba trăm năm cũng đừng mong trở mình rồi.”
Nghe đủ loại âm thanh đàm tiếu sau lưng, không hề che dấu ý hạ nhục, Lưu Ngọc cũng chỉ yên lặng cắn chặt đôi môi, bộ dáng có vẻ ảm đạm từ trên đài khảo nghiệm lặng yên lui xuống.
Người thiếu niên một thân vận quần áo màu trắng, dáng người có khí chất giống nữ nhi lại có khuôn mặt xinh đẹp, tóc hơi dài buộc đơn giản sau đầu, chân mang đôi giày vải phổ thông màu xám tro, trang phục như vậy không thể giúp người mặc thoải mái thi triển võ công lại thêm cái “thiên phú” võ công bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, cơ hồ Lưu Ngọc đúng là không thể nào thông qua kỳ khảo hạch của võ đường lần này.
Thật ra nếu như thành tích của những người khác so với Lưu Ngọc không sai biệt lắm thì cũng sẽ không có quá nhiều người cười cợt như vậy, nói thế nào nhà họ Lưu cũng đã từng là một đại gia tộc đứng nhất nhì tại vùng lân cận của Lôi Quang Thành, lấy việc cầm đồ để khởi nghiệp, cũng xem như có chút tài lực, tổ thượng cũng từng xuất hiện vài vị vũ sư tiếng tăm lừng lẫy.
Cuộc sống Lưu Ngọc trước kia vốn là thiếu gia sống trong nhung lụa sung sướng mười hai năm, cho nên bây giờ hắn đứng chung với những thiếu niên thôn dã so vẻ bề ngoài, hay khí chất đều lộ ra vài phần phú quý thoạt nhìn rất bất đồng.
Vậy mà mấy năm trước một cuộc thảm sát khiến cuộc sống của hắn phải đảo lộn.
…….
Lưu gia mặc dù kinh doanh cầm đồ là chính, dù vậy tiệm đấu giá của Lưu gia cũng là một sản nghiệp quan trọng mang lại nhiều lợi ích và danh vọng cho họ, mà gia gia của Lưu Ngọc chính là một vị nhân cảnh cao thủ. (cái nhân cảnh là level trong truyện a >.<)
Lưu Ngọc nhớ năm năm trước cả Lôi Quang Thành tổng cộng cũng chỉ có hai phòng đấu giá, chính là phòng đấu giá Lưu Thị cùng phòng đấu giá Anh Đức. Mà không nghi ngờ chút nào phòng đấu giá của Lưu gia năm đó chính là ở thời kỳ đỉnh cao, bởi vì công việc kinh doanh tiến triển thuận lợi, liên tục khai thác mấy chỗ nguồn cung cấp, giá trị vật đấu giá càng ngày càng cao. Bất quá mọi việc đều có hai mặt, không nghi ngờ chút nào cửa tiệm của Lưu gia ngày càng cường thịnh sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của phòng đấu giá còn lại, chính là ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của phòng đấu giá Anh đức. Mà đứng phía sau phòng đấu giá đó lại chính là Đông gia, cũng là Lôi Quang Thành chủ Tả Mạc.
Thế nhưng thật sự động thủ với Lưu gia không phải là Tả Mạc mà lại là một thế lực khác, một tổ chức bí ẩn mà cho đến giờ Lưu Ngọc cũng chưa từng nghe thấy tên. Năm đó chính tổ chức này nhằm vào Lưu gia bày ra kế hoạch thanh trừ, bất kỳ kẻ nào có liên quan đến việc này một người cũng không thể sống sót, khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
Phòng đấu giá Lưu thị liên tục trong nửa năm làm ăn xuôi chèo mát mái, giá trị những vật đấu giá ngày một tăng cao, danh tiếng cũng từ đó lan rộng, tiền lời tự nhiên cũng theo đó ngày một nhân lên. Ngay tại thời điểm gia tộc phồn vinh nhất, gia gia của Lưu Ngọc là Lưu Tuần lại sầu lo, ông dự cảm được việc làm ăn quá mức thuận lợi này có vẻ không được bình  thường. Đáng tiếc người của Lưa gia đã nếm mật ngọt, tầm nhìn cũng vì cái lợi trước mắt mà làm mờ đi, ngay cả phụ thân của Lưu Ngọc cũng vậy, bọn họ dám tiếp nhận mở những phiên đấu giá quy mô lớn nhưng lại cực kỳ may rủi, dù là những thứ kia có thể sẽ khiến vô số người đỏ mắt mong ước có được.
Nói thí dụ như với viên tử sông trấn linh đan có thể làm võ giả đột phá thánh cảnh linh dược. Bất kỳ đan dược nào có thể làm võ giả đột phá cảnh giới, đều có giá trị liên thành. Huống hồ gì viên đan dược này lại có thể đột phá cảnh giới thánh cảnh, một cảnh giới hiếm có người nào trong võ lâm đạt được. Trong truyền thuyết, đột phá thánh cảnh thì võ giả sẽ bước lên một tầm cao mới, cùng lúc tiếp xúc được lực lượng mà trước đây bản thân hoàn toàn không thể lĩnh hội, thậm chí có khả năng chạm đến con đường tu tiên.
Khó có thể đo lường được hết giá trị của một viên tử sông trấn linh đan, nếu dùng nó để mua một nữa Lôi Quang Thành tính ra còn dư. Mặc dù Lưu Tuần kịch liệt phản đối vụ làm ăn khó nuốt này, nhưng ông làm sao ngăn cản được toàn bộ người trên dưới của Lưu gia, bởi  chỉ cần việc lần này thành công thì dù Lưu gia có kinh doanh phòng đấu giá hơn năm mươi năm nữa cũng chưa chắc kiếm được khoản tiền lớn như vậy. Việc tốt như thế đến cả sỏi đá cũng muốn động tâm, thử hỏi làm sao mà không khiến người ta cảm thấy điên cuồng.
Lưu Tuần không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình dẫn người trấn thủ cấm địa của gia tộc, nơi này do một vị địa cảnh tiền bối của Lưu gia thiết đặt cơ quan cạm bẫy, mà viên tử sông trấn linh đan này lại được đặt ở chỗ trọng yếu nhất của cấm địa, dù là địa cảnh cao thủ vào được cũng đừng mong lành lặn mà trở ra.
Đoạn thời gian đó toàn bộ trên dưới Lưu gia như lâm đại địch, cơ hồ tất cả mọi người đều tập trung vận chuyển, số lượng thủ vệ đạt tới ba bước một nhóm, năm bước một đoàn, canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, ngay cả một con ruồi cũng khó lọt.
Mọi việc đều yên bình cho đến trước đại hội bán đấu giá một ngày, tử sông trấn linh đan vẫn còn ngoan ngoãn nằm yên tại chỗ của nó, Lưu Tuần lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhỏm, mọi việc đều được ông an bài đâu vào đó rồi mới đi nghỉ chốc lát, nhưng chính “trong chốc lát” này đã khiến Lưu gia gặp phải kiếp nạn thảm khốc. Trước biết bao nhiêu cặp mắt, viên tử sông trấn linh đan lại không cánh mà bay. Cạm bẫy cơ quan tại cấm địa không có bất kỳ dấu viết bị phá hư, Lưu gia phát động mọi người điên cuồng truy xét, đáng tiếc cũng không có bất kỳ đầu mối nào.
Mà thế lực thần bí an bài bọn họ bán đấu giá tử sông trấn linh đan mặc nhiên cũng không cho Lưu gia nửa câu giải thích, ngay trong ngày thứ hai Lưu gia trên dưới máu chảy thành sông, đến cả chó gà cũng không lưu. Chỉ có Lưu Ngọc cùng tiểu đệ của hắn đều không có thiên phú tu luyện võ công mới còn sống, dường như ngay sau đó thành chủ Tả Mạc liền hạ lệnh không cho phép hai người bọn họ rời khỏi phạm vi quản hạt của Lôi Quang Thành nữa bước cho đến tận bây giờ.
…….
“Hảo!”
“Thật là lợi hại!”
“Không hổ là con cháu của Vương gia, không nghĩ tới một đệ tử bình thường của Vương gia thôi cũng có thực lực như thế, xuất một quyền đánh nát một khối thước kim thạch, chắc hẳn thực lực cũng phải ở phàm cảnh tầng bảy đi, hắc hắc, so với tên phế vật của Lưu gia lúc nãy cũng đã tốt hơn nhiều!”
“Như vậy mà còn kém sao! Hắn tên gọi là gì?”
Bên cạnh lập tức có người lớn tiếng trả lời: “Vương gia Vương Linh.”
Trong đám người có rất nhiều tiểu cô nương vây xem, mà đám phụ nhân hai mắt nhất thời cũng sáng lên, Vương Linh không chỉ có võ công cao cường, hơn nữa dáng người cũng hết sức cường tráng, góc cạnh rõ ràng, rất có khí khái nam nhân, so với cái đồ tiểu bạch kiểm Lưu Ngọc khác một trời một vực. Đủ để khiến rất nhiều cô nương trong lòng động xuân tâm.
Trong đám người không ngừng truyền tới tiếng tung hô càng lúc càng lớn, không thể không nói cái tên Vương Linh này quả thật rất có tài, đến mấy vị quan chủ khảo mắt cao hơn đầu, tâm ý một mực bắt bẻ lúc này cũng không khỏi lộ ra mấy phần hài lòng.
“Vương gia không hổ là Vương gia a, Lôi Quang Thành phương viên trăm dặm đệ nhất võ thế gia, ngay cả Vũ Hành Đường cũng cùng Vương gia đặt quan hệ mật thiết, nếu không đám đệ tử của Vương gia cũng sẽ không đưa đến Vũ Hành Đường bồi dưỡng.”
Trong nhóm quan chủ khảo đó có một người trung niên vận áo bào trắng, dáng vẻ có mấy phần trầm ổn khác với toàn bộ các quan chủ khảo đều chấm Vương Linh qua khảo nghiệm, người này ngay trên thẻ điểm của mình dùng mực đỏ đại bút nặng nề ghi xuống bốn chữ to “thượng phẩm hạ đẳng”, lúc này mới khẽ vuốt cằm phất phất tay ý bảo người kế tiếp vào khảo hạch.
Mà Vương Linh sau khi hoàn thành khảo hạch, hướng chư vị quan chủ khảo thi lễ một cái liền rời đi, lúc ngang qua Lưu Ngọc trong ánh mắt toát ra một tia khinh thường, khóe miệng hơi nhếch lên cười lạnh một cái. Phải nói ra Lưu Ngọc trước kia ở Lôi Quang Thành cũng xem như có chút danh tiếng, bất quá không được tốt lắm, đại khái là tên công tử bất tài vô dụng thích ăn chơi nhảy múa, còn tình huống thực tế hiển nhiên chỉ có bản thân Lưu Ngọc biết, không phải là không muốn cố gắng, thật sự là tư chất quá đỗi bình thường, cố gắng thế nào cũng không sao theo kịp các bậc thiên chi kiêu tử, mà Vương Linh tài hoa như thế lại rơi vào thân phận chi thứ trong tộc của mình, bình thời ghen tỵ nhất tự nhiên cũng chính là những tên kém cỏi vô dụng như Lưu Ngọc chỉ nhờ có thân phận cao trong Gia Tộc mà được ưu ái. Lưu gia bây giờ lại rơi vào đường cùng, lâu nay hắn khó có cơ hội được nói ra những lời cay độc trong lòng, lúc này gặp gỡ, khó kìm được một phen đùa cợt.
Phải nói Lưu Ngọc trong những năm này đã nếm trải qua biết bao thế thái nhân tình nóng lạnh của người đời, bản thân và đệ đệ còn đang đứng dưới mái hiên nhà người ta, cho nên dù bị vương linh khinh bạc hắn cũng coi như không thấy. Nếu bản thân đơn độc còn tốt, nhưng quan trọng hắn còn có một đệ đệ. Đắc tội những người này, tình cảnh hai huynh đệ sẽ càng khó khăn hơn, tiểu đệ hắn tư chất có chút tốt hơn nên kể từ sau khi gia tộc suy vong, Lưu Ngọc quyết tâm dù với giá nào cũng phải bồi dưỡng tiểu đệ của mình thành tài. Có cơ hội, nhất định phải mang tiểu đệ chạy ra khỏi Lôi Quang Thành. Lưu ngọc mặc dù không có thiên phú tu luyện, nhưng hắn không có ngốc, từ nhỏ hắn đã sinh trưởng trong môi trường kinh thương đầy xảo trá, nên Lưu Ngọc mơ hồ đoán biết Lôi Quang Thành chủ Tả Mạc lưu hai huynh đệ bọn họ lại, không phải là chuyện tốt đẹp gì.
…….
“Ha ha! Lại thêm một con hắc mã.”
“Quả thật a, lại là một tên đặc biệt không kém hơn thằng nhóc Vương Linh kia đâu.”
“Xem ra năm nay Vũ Hành Đường trúng lớn rồi, năm trước cũng không có nhiều nhân tài trẻ tuổi như vậy nha, đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà.”
Trong đám người không biết ai mở đầu, lại bộc phát ra một trận tiếng than sợ hãi, thì ra lần này là đệ tử một chi tộc nhỏ của Triệu gia. Triệu An Dân dáng người khôi ngô cao lớn như trâu như ngựa, chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng, cơ bắp cả người nhất thời phát ra từng gợn sóng rung động, hai cánh tay giơ ngang, thân thể còn chưa động đã toát ra một loại hơi thở tựa như hổ khiếu long ngâm, chân trái tiến lên trước một bước làm cả đài khảo nghiệm rung nhẹ, động tĩnh lần này ngay cả mấy vị quan chủ khảo nhìn thấy cũng không nhịn được lộ ra một tia kinh sợ, đều lập tức ngồi thẳng người lại, chỉ chờ Triệu An Dân xuất ra võ công của mình.
Lưu Ngọc nhìn thấy trong sân Triệu An Dân một bộ dáng khỏe mạnh như man ngưu lại nhìn hình hài nhỏ gầy như hạc của mình, mặc dù trên nét mặt không nhìn ra biểu tình gì, nhưng trong thâm tâm cũng khó tránh khỏi vẻ hâm mộ, người luyện võ coi trọng chính là tinh thần sung mãn chân khí mạnh mẽ, người nào thể trạng càng cường tráng, thiên phú thể chất càng cường đại, mai sau tiềm lực phát triển cũng càng đầy đủ, dĩ nhiên cõi đời này cũng có một ít đồ vật cực kỳ trân quý có thể khiến người ta đạt tới hiệu quả nghịch thiên cải mệnh mà biến đổi cơ thể. Bất quá loại đồ vật này Lưu Ngọc còn chưa từng thấy qua, chứ nói chi là để chính mình phục dụng.
“Oanh!”
Triệu an dân chợt quát một tiếng, một quyền đánh tới, nhất thời trên bàn đá tại đài khảo nghiệm để lại một cái con số tám trăm hai tám thật to. Chỉ một thoáng yên tĩnh rồi toàn trường như oanh động. Ngay cả mặt các quan khảo thí cũng đột nhiên biến sắc, thật không nghĩ tới tại hội thi bình thường như vậy, trên một cái đài khảo hạch nho nhỏ lại gặp được một vị thiếu niên kinh tài tuyệt diễm như vậy! Nếu như hắn là nhân tài của một trong các đại gia tộc hết lòng bồi dưỡng thì cũng chẳng nói làm gì, đằng này Triệu An Dân chỉ là đệ tử của một gia tộc bình thường lại là thuộc chi tộc, đáng lí ra chỉ có chút thực lực nhưng thực tế lại có thành tích ghê gớm đến vậy, có thể tính là một bậc kỳ tài bẩm sinh.
Tiền đồ vô lượng! Mấy quan chủ khảo nhất thời đều đứng lên không chút chậm trễ, sống nhiều năm như họ tuyệt đối có thể nhận ra tư chất của người này, thiên phú của hắn chỉ có tam tiểu thư Vương gia, Vương Vũ Vi cùng đại thiếu gia Thiết Sông của Thiết gia mới có thể so sánh. Mà phải nói hai người kia cũng phải sử dụng vô số thiên tài địa bảo, được cả gia tộc dốc sức bồi dưỡng nếu thật sự muốn so sánh cùng Triệu An Dân thì thật không công bằng.
Triệu An Dân lúc này đang thu hút lực chú ý của toàn trường khiến Vương Linh sắc mặt nhất thời trầm xuống, ánh mắt nhìn Triệu An Dân trên đài có mấy phần bất thiện. Mà Triệu An Dân sau khi cảm tạ mọi người cổ vũ, thật nhanh lại chạy xuống đài vừa lúc đi ngang qua bên cạnh Lưu Ngọc còn lộ ra một nụ cười thân thiện. Lưu Ngọc mặc dù đối với việc “thụ sủng nhược kinh” này mà có chút mất tự nhiên, nhưng cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, vì dù sao trước kia quan hệ hai nhà Lưu Triệu cũng khá là thân thiết.
…….
Hôm nay Vũ Hành Đường mở ra cuộc tranh tài lần này là để cho mọi người xem cho mở rộng tầm mắt, hơn nữa còn xuất hiện một Triệu An Dân tài năng ngút trời như vậy, mọi người rối rít suy đoán xem Triệu gia liệu chuẩn bị bỏ ra cái giá bao nhiêu mới có thể giữ người này ở lại bổn gia đóng góp sức lực.
Đã không còn người nào chú ý đến một tiểu nhân vật như Lưu Ngọc, nhưng chuyện này lại vừa hợp với tính cách thích thanh tịnh của hắn, Lưu Ngọc chỉ mong sao như thế, hắn và những người còn lại cùng nhau hướng quan chủ khảo cảm tạ rồi cùng nói lời từ biệt, sau đó  cước bộ vội vã theo hướng về nhà chạy đi, thời điểm này đã không còn sớm, cơm tối còn chưa làm xong, tiểu đệ lại mới tiếp xúc với võ học, đang ở giai đoạn bồi dưỡng căn cơ hết sức khổ cực, lúc này Lưu Ngọc coi như trong cảnh nghèo túng cũng quyết sẽ không để tiểu đệ mình thiếu dưỡng chất gì, có thực mới vực được đạo, cái đạo lý này trên thế giới người người đều hiểu.
Lưu Ngọc hết sức vội vã, trong nhà cách trường khảo thí không xa, mắt thấy liền về đến nhà thì chợt trên bầu trời phong vân đột biến, một trận cuồng phong đột nhiên thổi đến, Lưu Ngọc thấy vậy rõ ràng kinh hãi: “xong rồi, trong nhà đang phơi lúa còn chưa kịp thu, nếu trời mưa to thì tất cả đều bị ẩm mất, như vậy vụ mùa năm nay phải tính sao bây giờ!”
Chính là trời không “phụ” lòng người a, ngay sau đó không chỉ có gió cuồn cuộn thổi đến, trời còn mưa như trút nước, trên áng mây vần vũ đen kịt là hàng loạt lôi quang tia chớp, giống như một loại cảnh tượng tận thế vậy, mưa to tầm tã phảng phất không ngừng không tận, nước chảy thành sông, bầu trời ánh lên những tia chớp lúc trắng lúc xanh, thỉnh thoảng rạch xuống tia điện sáng như bảo kiếm, lúc lại như thanh long bạch hổ, chốc chốc lại hóa thành từng chùm như pháo hoa sáng rực, phô thiên cái địa, từng mảnh một ầm ầm nổ vang. Lưu Ngọc ngẩng đầu nhìn lại, trong nháy mắt liền trợn mắt há mồm, nhưng cước bộ lại không chậm lại chút nào, mãi đến tận lúc về nhà cả người sớm đã ướt như chuột lột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.