Khí Phụ Trọng Sinh: Đích Nữ Đấu Trạch Môn

Chương 29: Không Biết Cao Thấp






"Phu nhân, ngươi thật là đã lo lắng quá mức. Qua lần này, toàn bộ nha hoàn trong phòng tiểu thư đều bị đuổi đi , Hổ Phách chính là tư cách lão làng trong phòng tiểu thư , những tiểu nha hoàn mới tới, người nào không kính ba phần, với lại, một nha hoàn thành thật chất phác , không dễ dàng thân cận , cũng không dễ dàng sinh ra dị tâm, đặt ở bên người tiểu thư , vừa có thể chiếu cố tốt tiểu thư, lại vừa có thể giám sát tốt những nha hoàn khác trong phòng ." Nói xong, Ninh ma ma hạ giọng nói: "Khiếm khuyết của Hổ Phách chính là thủ đoạn và khí thế, nô tỳ nghĩ nên hảo hảo dạy dỗ một phen, ngày sau nhất định có thể khống chế được mọi trường hợp, như vậy, trong phòng tiểu thư coi như là có người của chính mình."
Tống thị cả kinh, ánh mắt kinh ngạc nhìn Ninh ma ma, Ninh ma ma cũng không né tránh, nhìn thẳng vào mắt Tống thị nói: "Phu nhân mấy năm nay đều không sắp xếp tay chân ở bên người tiểu thư , chỉ phái người hảo hảo chiếu cố tiểu thư, đó là bởi vì duyên cớ cốt nhục thân tình. Nhưng nô tỳ lo lắng , tiểu thư càng ngày càng lớn, một ngày so với một ngày càng có chủ kiến. Nếu như có kẻ dụng tâm ở bên trong châm ngòi vài câu, chỉ sợ cũng sẽ sinh ra thị thị phi phi. Với lại, lão gia bây giờ còn không có con trai nối dõi. Nhưng ngày sau, cũng khó nói rằng không phải do tiểu thư kế thừa gia nghiệp này."
Giọng nói của Ninh ma ma nhỏ dần, "Người ở bên người tiểu thư sẽ càng ngày càng phức tạp, đây là cục diện phu nhân không thể khống chế nổi, đến lúc đó lại hoảng tay hoảng chân , không bằng từ bây giờ bắt đầu an bài người vào, để tránh bại lộ."
Tống thị im lặng, dường như là âm thầm đồng ý với lời nói của Ninh ma ma , Ninh ma ma thấy nàng thần sắc hoảng hốt, cũng chầm chậm rời khỏi phòng , không có quấy rầy nàng trầm tư suy ngẫm.
"Lục di nương, ngươi sao phải khổ vậy chứ?" Tống ma ma tận tình khuyên nhủ: "Hiện tại người giận dỗi như vậy , lão gia nhìn cũng không thống khoái."
"Không thống khoái?" Tú Cần hừ lạnh một tiếng, "Lúc trước là ai luôn miệng nói cho ta danh phận trắc thất, là ai luôn miệng nói, nếu như ta mang thai đứa nhỏ, sẽ để cho ta và phu nhân cùng nhau chưởng quản việc nha. Bây giờ thì hay rồi, vừa trở về mới vài ngày, liền đem ta biến thành di nương. Đứa con do di nương sinh , còn không phải do phu nhân nuôi dưỡng , có quan hệ gì với ta nữa đâu , ta cần gì phải vì hắn mà may áo cưới chứ(* làm việc vô ích)."
"Ai." Tống ma ma thở dài nói: "Nô tỳ lúc trước đã khuyên người, làm thiếp thất làm sao so được với làm chính thất, người lại tự mình cho là đúng, ngày nay đâm lao thì phải theo lao, người nếu như đến lão gia cũng chọc giận , những ngày về sau chỉ sợ cũng khó qua."
Tú Cần vuốt vuốt bụng, cười nói: "Cũng không nhất định, nam nhân đều là thứ đê tiện. Mẹ ta từng kể , ngươi càng xem nam nhân như báu vật, hắn lại càng xem ngươi như cỏ dại, ngươi đem hắn trở thành cỏ dại, hắn còn nóng lòng nhào vào , ta cũng không tin, ta đến một nam nhân cũng không thu phục được."
"Đó là nam nhân tham cái mới mẻ, nếu như đã nhàm chán, cho dù có là thiên tiên , chỉ sợ cũng giữ không được trái tim của nam nhân." Tống ma ma tiếp tục khuyên nhủ: "Người cũng đừng tin tưởng vào bộ dạng kia của phu nhân , mọi việc đều phải tùy cơ ứng biến, bất đồng nam tử, thì phải sử dụng bất đồng phương pháp níu giữ . Ta xem lão gia, coi trọng nhất chính là con nối dòng, người nếu như vì hắn khai chi tán diệp, hắn nha, chính là con rối gỗ trong tay người , muốn nắm như thế nào, liền nắm như thế ấy. Nhưng nếu như người dùng sức ép buộc, đối với đứa nhỏ trong bụng , cũng không phải là chuyện tốt. Chỗ dựa duy nhất của người hiện tại chính là đứa nhỏ trong bụng này."
Tú Cần liếc mắt nhìn Tống ma ma , sau đó chậm rãi nói: "Nếu không phải ta có vài phần thủ đoạn và tư sắc, đứa nhỏ này làm sao có được, nói cho cùng, còn không phải là do bản thân ta không chịu thua kém."
Tống ma ma không nói gì, thản nhiên nở nụ cười, nàng biết, Tú Cần vẫn đem chính mình trở thành thiên kim đại nhân gia, còn đem chính mình đặt ở vị trí chính thất , mà không nhận ra vị trí trước mắt của bản thân . Một người, không sợ ở vị trí thấp, chỉ sợ không nhận thức rõ vị trí của chính mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.