Khí Phụ Trọng Sinh: Đích Nữ Đấu Trạch Môn

Chương 17: Bất Mãn






"Con gái thật sự đã trưởng thành rồi." Tô Duệ xúc động nói, "Phu nhân nàng dạy dỗ con tốt lắm."
Tống thị hé miệng cười, đôi mắt ôn nhu, thoáng chốc làm cho Tô Duệ động lòng.
"Ai u." Tiếng kinh hô của Tú Cần đánh gãy thời khắc ấm áp êm đềm này.
Trong mắt của Tô Giáng Thần lướt qua một tia chán ghét,di nương này rõ ràng là mượn cơ hội làm bộ làm tịch, cũng giống như Triệu Uyển Uyển, còn có ngoại thất của Tống Tử Tuấn năm đó , động một chút tại trước mặt nam nhân giả vờ nhu nhược, giả vờ đáng thương, nói đến cùng, bụng dạ khó lường chính là cái loại nữ nhân nhìn như vô hại , nhưng trên thực tế tâm lại như rắn rết này .
Tô Duệ nghe thấy thanh âm này, không để ý gì Tống thị cùng nữ nhi, vội vàng chạy đến bên người Tú Cần hỏi đông hỏi tây, thấy Tú Cần kiếm cớ nói là do đứng lâu , lòng hắn nóng như lửa đốt liền dìu Tú Cần tiến vào trong phủ . Trước lúc đi, Tô Duệ còn cố ý đối với Tống thị phân phó : "Tú Cần đi theo ta đường dài phong trần mệt mỏi, chắc là mệt mỏi quá rồi ,gia yến đêm nay , nàng ta sẽ không tham gia. Về phần lễ nghi thỉnh an , tạm thời cũng miễn ." Nói xong, liền vội vàng dìu Tú Cần đi về hướng Tây Khóa viện .
Tống thị nhìn theo bóng dáng trượng phu khuất xa, xoắn chặt khăn tay, nghiến răng, trên mặt lại vẫn bình tĩnh như trước .
Lúc Tô Giáng Thần đi qua bên người Tống thị , nhẹ nhàng nắm lấy tay mẫu thân , thấp giọng nói: "Nương, người yên tâm, người còn có con mà."
Chỉ một câu đơn giản như vậy , làm cho không cam cùng bất mãn trong lòng Tống thị đều hóa thành hư ảo."Đúng, nương còn có con, ngày sau còn có con." Quay đầu nhìn mấy người di nương ở phía sau, Tống thị nói: "Các ngươi nhìn đi, chỉ một di nương vừa bước vào cửa thôi cũng so với các ngươi không hề thua kém, các ngươi nếu không cố hết sức , ngày sau sẽ có người dẫm lên người các ngươi mà bước đi."
Sắc mặt của các di nương nhất thời trắng nhợt, các nàng đều rõ, một di nương không có con cái, vậy thì so với nô tài khác biệt kỳ thật cũng không lớn lắm, chỉ là thanh danh dễ nghe hơn một chút mà thôi.
"Ba" một tiếng, tách trà vỡ tan, Ninh ma ma thấy sắc mặc Tống thị không tốt, vội vàng đem nha hoàn trong phòng hết thảy đều đuổi ra ngoài, sau đó nói: "Phu nhân, ngừơi đây là tức giận vì cái gì?"
"Cái con tiện nhân kia, cái con tiện nhân kia thật quá đáng." Bàn tay Tống thị run rẩy chỉ vào hướng Tây Khóa viện nói: "Mấy năm nay, gặp qua tiện nhân không an phận, nhưng chưa từng gặp qua con tiện nhân nào không biết tốt xấu như vậy, cung cho ả ăn ngon mặc đẹp còn không đủ, cư nhiên thời điểm lão gia ở nhà, lấy cớ thân mình không khoẻ đem lão gia gọi đi mất. Phi, một con tiện nhân nho nhỏ, có thể sinh ra cái thứ gì tốt, bất quá cũng chỉ là hàng thứ phẩm."
"Phu nhân." Ninh ma ma cao giọng hô một tiếng, sau đó liếc nhìn về phía cửa , "Nếu không phải nô tỳ sớm đem người đuổi đi ,lời nói của phu nhân hôm nay,nếu rơi vào tai lão gia , bị lạnh nhạt là việc nhỏ, chỉ sợ ồn ào gia trạch không yên, cũng là chuyện tình sớm hay muộn ."
Tống thị cắn môi, không cam lòng nói: "Chẳng lẽ ta đường đường là vợ cả, còn không sánh được với một ả tiểu thiếp ti tiện."
Ninh ma ma cầm một tách trà, đưa vào trong tay Tống thị , Tống thị đưa tay đón lấy, lại phát hiện tách trà nóng đến phỏng tay, không khỏi buông tay, kết quả, tách trà rơi xuống loảng xoảng một tiếng , nước trà bắn tung tóe đầy trên mặt đất , đến trên váy của Tống thị cũng dính lây một chút nước, nóng phỏng đến mức Tống thị nhịn không được đứng thẳng dậy.
"Ngươi làm việc như thế nào thế hả ?" Tống thị tức giận chất vấn, đến khi nhận thấy người đứng trước mặt chính mình chính là bà vú Ninh ma ma, thanh âm liền nhỏ lại: "Ma ma, trà nóng phỏng tay, ngươi nên đặt ở một bên cho nguội a."
"Hóa ra phu nhân cũng biết trà nóng phỏng tay, nên đặt ở một bên cho nguội bớt." Ngữ điệu của Ninh ma ma chứa đựng huyền cơ nói: "Nô tỳ còn tưởng rằng, phu nhân không sợ khoai lang nóng phỏng tay đâu, xem thái độ vừa rồi,dường như chỉ hận không thể đem củ khoai lang nóng phỏng tay này đặt vào lòng bàn tay nắm nghiền."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.