Khí Phụ Trọng Sinh: Đích Nữ Đấu Trạch Môn

Chương 10: Mưu Tính Trước.






Tô Giáng Thần nghe vậy, liền biết bánh củ cải của mình vẫn được mẫu thân tán thưởng, trong lòng thập phần vui mừng. Vừa rồi vì để không làm ẫu thân hoài nghi, nàng còn cố ý làm cho bánh củ cải không thành hình dáng gì, còn cố ý nhân lúc lửa chưa đạt liền lấy ra.
"Nương." Tô Giáng Thần ngọt ngào kêu một tiếng. Tống thị nhìn nữ nhi tươi cười, lại đưa mắt nhìn bánh củ cải trên bàn, nói: "Nói đi, ngươi a nha đầu này, có phải hay không lại có mưu ma chước quỷ gì?"
"Nương." Tô Giáng Thần không thuận theo, khẽ lay cánh tay mẫu thân , bất mãn nói: "Nữ nhi là muốn hiếu thuận người, mới làm bánh củ cải cho người, chứ không phải vì có mục đích gì nên mới ân cần với nương đâu."
Tống thị vuốt vuốt tóc nữ nhi, sau đó thay nữ nhi sửa sang lại xiêm y một chút, rồi không nhanh không chậm nói: "Ngươi là từ trong bụng ta đi ra , trong bụng có mấy khúc quanh , người khác không biết chẳng lẽ nương còn không biết sao?"
"Nương ---" Tô Giáng Thần bĩu môi, tận lực làm cho chính mình phù hợp hơn với tuổi tác hiện tại , "Nếu như người cho là như vậy, vậy thì về sau nữ nhi không làm nữa là được chứ gì."
"Được rồi, được rồi." Tống thị nở nụ cười, "Tiểu cô nãi nãi của ta, là nương không đúng."
"Nương." Tô Giáng Thần lại ngọt ngào cười nói với Tống thị : "Kỳ thật hôm nay Giáng Thần lại đây, là có chuyện tình muốn thương lượng với nương ."
"Nga? !" Tống thị khẽ cau mày, từ sau khi Giáng Thần rơi xuống nước , tựa hồ có điểm bất đồng,nhưng bất đồng ra sao, thật đúng là nói không ra, "Ngươi trước tiên nói ra nghe thử xem, nương mới có thể cho ngươi quyết định, có phải hay không ?"
"Nương, nữ nhi nghe người nói, người muốn đem nha hoàn trong phòng nữ nhi toàn bộ đuổi đi, có phải là sự thật hay không ?" Tô Giáng Thần thật cẩn thận nói, kỳ thật, chuyện này nên phát sinh ở thời điểm một tháng sau khi nàng rơi xuống nước , Tống thị lấy đủ loại cớ lục tục đem nha hoàn bên người nàng đuổi đi hết, kiếp trước nàng tỉnh tỉnh mê mê, tùy ý Tống thị an bài, nhưng nàng của hiện tại, không muốn đổi hết nha hoàn bên người, bởi vì nàng không muốn nhìn thấy sự xuất hiện của một ai đó ở trong cuộc đời nàng. Vì tránh cho chuyện như vậy phát sinh , Tô Giáng Thần nàng nhất định phải hành động trước, trước tiên phải đánh tan ý niệm này trong đầu Tống thị .
Tống thị nghe vậy, cũng không nói gì, chỉ nâng tách trà trên bàn lên, thần sắc không thay đổi uống một ngụm trà, sau đó chậm rãi nói: "Tin này từ đâu nghe thấy?Có phải hay không có người ở trước mặt con noí nhảm?"
"Không phải." Tô Giáng Thần nghe mẫu thân nói như vậy, mới đột nhiên tỉnh ngộ, kiếp trước mẫu thân nhưng là âm thầm đuổi đám nha hoàn đi , người không biết còn tưởng rằng là làm theo việc công, làm sao hiểu được là vì việc nàng rơi xuống nước , giận chó đánh mèo trút giận lên trên người đám nha hoàn . Tô Giáng Thần lấy lại bình tĩnh, lại gần Tống thị làm nũng nói: "Ngày hôm qua , nữ nhi đi ngang qua hoa viên, nhìn thấy mấy bà tử quét dọn nói nương đang giúp nữ nhi xem tìm vài đứa nha hoàn, nữ nhi tự mình đoán , có lẽ là muốn đổi nha hoàn trong phòng, cho nên nữ nhi mới đường đột..."
Tống thị mỉm cười, không trả lời, ngược lại lại nói sang chuyện khác: "Hôm qua , ta nhận được thư của phụ thân con gởi , nói qua vài ngày nữa sẽ về nhà , bài học sách vở của con làm đến đâu rồi ? Nếu làm không tốt, phụ thân con nói, quà trở về lần này, sẽ không có phần của con."
Tô Giáng Thần mặt hơi hơi trầm xuống, mẫu thân này rõ ràng là muốn chuyển hướng đề tài. Yên di nương đứng một bên nhìn thấy sắc mặt Tô Giáng Thần ,tâm nhảy dựng, mới chừng này tuổi đâu , nhưng sao lại thông minh như vậy?
Trong giây lát , Tô Giáng Thần khôi phục khuôn mặt tươi cười, dựa vào trong lòng mẫu thân nói: "Con không chịu, phụ thân vừa đi đã đi hơn nửa năm, bây giờ mới trở lại, làm sao có thể như vậy được chứ ."
"Ngươi nha, thật đúng là quỷ linh tinh." Tống thị khẽ vuốt mũi của nữ nhi một cái: "Tuy nói cha con thương con, nhưng con cũng phải cố gắng nỗ lực cho nương mới được, nếu không, phụ thân còn tưởng rằng nương dung túng cho con, nếu vậy nương cũng thật sự là không có chỗ kêu oan a ."
"Nương." Tô Giáng Thần vỗ vỗ ngực nói: "Người yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ làm cho người hãnh diện ."
"Vậy nương chỉ trông mong vào con rồi." Tống thị cười ôm nữ nhi, nhưng không hề phát hiện bàn tay đang nắm chặt, cùng vẻ lo lắng trong đáy mắt của Tô Giáng Thần .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.