Editor: Puck - Diễn đàn
“Nương nương, Liễu đại nhân cầu kiến!”
Thủy Nguyệt Linh thu công đi ra nội điện, nhíu mày hỏi, “Liễu Nghị?”
“Đúng vậy!”
Thủy Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, Liễu Nghị gặp nàng làm gì? Chuyện lời đồn đại lần trước, nàng không tìm ông ta tính sổ, ông ta không biết trốn đi xa xa, còn cố tình chạy tới tìm nàng, là nhắc nhở nàng còn có sổ sách chưa tính toán rõ ràng sao? “Dẫn vào đi!”
“Vi thần tham kiến nương nương!”
Thủy Nguyệt Linh không để cho ông ta đứng lên, giữa bọn họ còn có thù, nàng cần gì phải tốt như vậy với ông ta? Nâng tách trà lên nhấp một ngụm, híp mắt quan sát vị Liễu đại nhân này, ngược lại muốn xem xem ông ta lại định làm gì!
Liễu Nghị ngược lại không có dáng vẻ bất mãn, cung kính nói, “Nương nương, vi thần có lời muốn nói riêng cho nương nương.” Dừng một chút, lại tăng thêm một câu, “Có liên quan tới bệ hạ!”
Mị? Thủy Nguyệt Linh khoát khoát tay, để Như Nhi đi xuống, nhìn về phía Liễu Nghị thần thần bí bí, khẽ cười nói, “Liễu đại nhân, bây giờ có thể nói!” Dáng vẻ kia ngược lại không nhìn ra chút nóng nảy nào, giống như ông ta có nói hay không cũng không hề có chút ảnh hưởng nào đối với nàng, mà trên thực tế cũng quả thật là như thế, nàng cũng chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi. dfienddn lieqiudoon
“Nương nương mời xem!” Liễu Nghị cung kính đưa lên một phong thư.
Thủy Nguyệt Linh đưa tay nhận lấy, trên phong thư cái gì cũng không viết, khóe mắt nhìn lướt qua Liễu Nghị vẫn quỳ trên đất, lại không nhìn ra cái gì, đưa tay lấy giấy viết thư bên trong, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm kín đáo, thoáng qua rồi biến mất, trong lòng không khỏi căng thẳng, nhíu mày, trong lòng biết khẳng định có vấn đề, chỉ có điều nàng lại không nhận ra đây là thuốc gì.
Tuy nói hiện giờ nàng bách độc bất xâm, nhưng bây giờ nàng lại không dám vọng động sơ ý, dù sao Hiên Viên Mị cũng đã bị thua thiệt.
Suy nghĩ vừa chuyển, lại thấy Liễu Nghị đột nhiên đưa tay lên bóp cổ mình, vẻ mặt khổ sở vặn vẹo, khóe miệng không ngừng có máu tươi tràn ra, thân thể co quắp từng cơn.
Tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, Thủy Nguyệt Linh vẫn nhìn Liễu Nghị không nhúc nhích, trong lòng suy nghĩ, chắc là mùi thơm kia dẫn phát độc tố trong cơ thể ông ta, chẳng lẽ người sau lưng hao hết tâm lực chính là muốn giá họa cho nàng thôi?
“Yêu nữ lớn mật, lại dám mưu hại chúng thần triều đình!” Một vị đại thần đi theo sau lưng Hiên Viên Mị vừa tiến đến liền lớn tiếng quát.
Hiên Viên Mị đi đến trước mặt Thủy Nguyệt Linh, một tay kéo nàng vào trong ngực, cau mày kiểm tra cho nàng một phen, thấy nàng không sao mới thở phào một hơi, mà Liễu Nghị đã đứt hơi từ lâu.
Thủy Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn lại, đi cùng tới có mười mấy đại thần, còn có mấy vị phi tử, tầm mắt khi quét qua Thượng Quan Ngọc Dao thì dừng lại một chút, trước mắt mà nói, Thượng Quan Ngọc Dao đáng nghi nhất, về phần sau lưng nàng ta có ai không, vậy thì khó mà nói!
Mắt thấy Hiên Viên Mị vẫn sủng ái còn ôm Thủy Nguyệt Linh vào ngực, một nhóm người nóng nảy, cùng nhau quỳ xuống.
“Bệ hạ, xin làm chủ công đạo cho Liễu đại nhân!”
“Bệ hạ, xin đừng bị yêu nữ này mê hoặc!”
“Bệ hạ, giết yêu nữ, trả cho nước ta một bình yên!”
…
Sắc mặt Hiên Viên Mị lạnh lẽo, “Tất cả cút ra ngoài cho trẫm!”
“Bệ hạ…”
“Cút!” Trên người Hiên Viên Mị không hề che giấu sát khí, thành công khiến cho một đám người ngậm miệng, hai chân run rẩy đi ra ngoài.
Lúc này Hiên Viên Mị lại lên tiếng, “Dao phi lưu lại!”
Thượng Quan Ngọc Dao hoảng hốt trong lòng, nhưng nghĩ đến mình chưa từng lưu lại nhược điểm, mà nàng dù sao cũng là công chúa Diệp quốc, Hiên Viên Mị không có chứng cứ sẽ không làm gì được nàng, trong lòng lại thoáng yên ổn lại, Hiên Viên Mị kêu nàng lưu lại ngược lại hợp với toan tính của nàng, dù sao trọng tâm chính còn chưa mở màn đâu!
Giống như vô ý nhìn về phía hai tay Thủy Nguyệt Linh, giọng nói dịu dàng mang theo vài phần tò mò, “Trên tay muội muội cầm là thứ gì vậy?”
Mắt Thủy Nguyệt Linh nhíu lại, nếu lúc trước chỉ là hoài nghi, vừa cố ý hỏi như vậy, thật ra đã khiến cho nàng xác định xuống tay chính là nàng ta! Chỉ có điều nàng ta hỏi như vậy, chẳng lẽ thư này thật sự có vấn đề gì?
Thượng Quan Ngọc Dao là người thông minh, nhưng mà lúc này, nghĩ tới Thủy Nguyệt Linh sẽ mất đi sủng ái của Hiên Viên Mị, hưng phấn trong lòng khiến cho nàng quên cẩn thận. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Thủy Nguyệt Linh mở giấy viết thư kia ra nhìn, sắc mặt càng thay đổi, thần sắc trong mắt dần lạnh như băng, đây là một lá thư tình, thư tình Thượng Quan Lăng viết cho nàng!
Hiên Viên Mị nhận lấy liếc mắt nhìn, cả người toát ra vẻ tức giận khiến Thượng Quan Ngọc Dao vui mừng, cúi đầu, khóe miệng lộ ra ý cười thực hiện được.
Thủy Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, đưa tay khẽ vuốt ve lưng hắn, trong giọng nói đều là bất đắc dĩ, “Mị…” Biết rõ là giả, phải dùng tới tức giận như vậy sao?
Hiên Viên Mị hừ lạnh một tiếng, lườm nàng một cái, Thủy Nguyệt Linh vô tội sờ sờ lỗ mũi, hôn một cái lên mặt hắn, cười cười lấy lòng.
Hiên Viên Mị tức giận hơn nữa cũng không có, đảo mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngọc Dao, tất cả trong mắt đều là sát ý, không nỡ tức giận với Thủy Nguyệt Linh, vậy cũng chỉ có thể tìm kẻ khác để trút giận rồi!
Thân thể Thượng Quan Ngọc Dao run lên, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, “Bệ hạ…”
“Thượng Quan Ngọc Dao, trẫm nên sớm trừ ngươi rồi!”
Thượng Quan Ngọc Dao bị sợ đến mức không ngừng lui về phía sau, hắn thật sự muốn giết nàng! “Không phải… Bệ hạ… Không phải là thần thiếp…” Dưới sợ hãi ngay cả lời nói không đánh đã khai cũng nói ra hết rồi!
Hiên Viên Mị chìa tay ra, năm ngón tay vừa thu lại, cổ Thượng Quan Ngọc Dao đã tự động xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, giọng nói lạnh như băng không mang theo một chút tình cảm, “Không phải ngươi? Ngươi cho rằng ta không có chứng cứ? Cho rằng ta không có chứng cứ liền không dám động đến ngươi? Thượng Quan Ngọc Dao, ngươi quá tự cho là đúng! Giết ngươi, còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến, cho dù chuyện này có phải do ngươi làm hay không, ngươi thật sự có lòng muốn hại Thủy nhi, vậy thì liền đáng chết!” di3n~d@n`l3q21y"d0n
Khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Ngọc Dao sung huyết thành màu tím bầm, trong mắt hơi trống rỗng, nước mắt mình tràn ra hốc mắt, thì ra nữ nhân kia thật sự quan trọng như vậy, thì ra nàng không còn gì ở trong lòng hắn, không phải đã sớm biết như vậy rồi sao? Tại sao còn muốn lừa mình dối người đây?
Mắt thấy nước mắt kia sẽ nhỏ trên tay, Hiên Viên Mị chán ghét một tay hất nàng ta ra, vốn hít vào thì nhiều mà thở ra không được bao nhiêu rồi, bây giờ lại bị hung hăng nện lên tường, lăn xuống trên đất đã đứt hơi, chỉ có điều cặp mắt phượng xinh đẹp kia vẫn mở ra, giống như chết không nhắm mắt.
Thủy Nguyệt Linh nhìn thi thể Thượng Quan Ngọc Dao lắc đầu nói, “Mị, chàng quá tàn nhẫn!”
Hiên Viên Mị hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên còn đang không vui vì chuyện thư tình, trong mắt Thủy Nguyệt Linh hiện lên ý cười, haizzz! Xem ra còn cần nàng dụ dỗ!
Thủy Nguyệt Linh ôm hắn lắc lắc, “Mị…” Giọng nói kia cũng khiến cho bản thân nàng nổi lên đầy da gà.
Hiên Viên Mị lại hiện lên ý cười, thoáng qua rồi biến mất, mím môi hỏi, “Lá thư này là do Thượng Quan Lăng viết sao?”
Ặc… Thủy Nguyệt Linh kỳ quái hỏi, “Sao ta biết được?”
“Nàng không biết bút tích của hắn?”
Thủy Nguyệt Linh lắc đầu một cái, nàng thật sự không chú ý tới bút tích của Thượng Quan Lăng, khẽ nói thầm, “Thật ra thì ta cũng không phải rất quen thuộc hắn.” Lời này cũng không phải giả, nàng và Thượng Quan Lăng thật sự không tính là quen thuộc, Thượng Quan Lăng một chút cũng không hiểu biết nàng, mà nàng cũng không hiểu rõ thấu đáo hắn, hôm nay nàng cũng có phần không nghĩ ra vì sao ban đầu nàng lại yêu Thượng Quan Lăng, chỉ vì lưu luyến một chút ấm áp sao?
“Không quen thuộc?” Hiên Viên Mị liếc mắt nhìn nàng, rõ ràng chính là dáng vẻ khó chịu.
Thủy Nguyệt Linh buồn cười nói, “Vậy chàng muốn như thế nào?”
Hiên Viên Mị cúi đầu cắn cánh môi nàng, bá đạo nói, “Chỉ cho yêu ta!”
“Được…”